Cố Văn Tư mặc quần áo ở nhà ngồi trên ghế sofa, đôi mắt cô dõi theo từng cử chỉ của người đàn ông nào đó, "Tôi ổn rồi mà, thực sự không còn nóng chút nào cả." Du Việt cất một số tài liệu trên bàn vào cặp rồi quay lại nhìn cô.
Cô còn tưởng anh sẽ phản bác lại, nhưng không ngờ rằng anh bước thẳng đến chỗ cô.
"Tốt." Bàn tay anh đặt lên trán cô, Cố Văn Tư ngẩng đầu lên và thấy Du Việt trừng mắt nhìn, "Đúng là không nóng."
Cô đương mở miệng định nói, nhưng người đàn ông đã từ chối trước, "Nhưng không cho phép đến cửa hàng làm việc."
Du Việt quay lại và đi ra cửa: "Hiện giờ sức khoẻ em vẫn còn yếu, nghỉ ngơi ở nhà một ngày cũng không có gì quá nghiêm trọng cả. Tôi phải đến công ty để giải quyết một số việc. Và đừng nghĩ đến việc trốn đấy, tôi sẽ quay về ngay. Nếu để tôi bắt được em không ở nhà... "
Cố Văn Tư á khẩu, nhìn anh quay lại nở nụ cười, "Cẩn thận tôi phạt em."
"..."
Sau đó, cô thực sự ở nhà một mình, nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận là mình sợ.
Dù sao, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Cố Văn Tư bắt đầu rửa rửa chà chà. Lúc bị bệnh phải nằm lâu, cô cảm thấy cả người rã rời như phụ tùng sắt vụn bị đập bể, đang chờ đợi được lắp lại để trở về với cuộc sống.
Cô vào sống trong ngôi nhà này cũng đã được một thời gian dài, phong cách lạnh lẽo ban đầu đã dần dịu lại nhưng có vẻ người trong cuộc cũng không hề nhận ra.
Tủ lạnh hai cửa lúc nào chất đầy trái cây tươi, rau, thịt, trứng và sữa. Trên bàn cà phê, ngoài các tạp chí tài chính và báo chính trị của Du Việt thì còn có "Tổng hợp công thức nấu các món ăn trên thế giới", "Đầu bếp món ngọt nổi tiếng" của Cố Văn Tư. Khi được đặt chung với nhau, lại hòa hợp đến lạ.
Ánh mặt trời chiếu xuống chỗ đặt mấy chậu cây xanh, góc phòng ngủ thì được trang trí những chậu hoa tươi. Nhưng thay đổi lớn nhất là có thêm hơi thở cuộc sống, có dấu vết của cô, mùi vị của cô.
"Anh ấy nói một hồi sẽ về nhưng cũng không biết là mấy giờ, chắc mình sẽ đi nấu cơm vậy." Cố Văn Tư mở tủ lạnh, lấy một bó cần tây và thịt heo để chuẩn bị nặn sủi cảo.
Tuy nhiên, chính cô cũng không phát hiện ra bản thân đã tự nhiên suy nghĩ về Du Việt trong cuộc sống bình thường với ba bữa ăn mỗi ngày. Nếu là trước đây, cô sẽ rất ngạc nhiên khi chính mình cũng có ngày yên ổn sống chung với một người đàn ông như vậy.
Đây có lẽ là một sự thay đổi lớn.
Nhào bột là thao tác đòi hỏi nhiều kĩ thuật, phải nhào sao cho bột không bị ướt, tỷ lệ nước với bột cần phải có kinh nghiệm để đong đếm một cách chính xác. Cố Văn Tư rửa một cái nồi inox lớn rồi đổ bột vào đó, ngay lúc cô đang khuấy đều tay thì, "đinh Đinh-" chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Anh ấy quay về sớm vậy sao?" Cô nhìn đôi tay còn đang làm dở, hay là chạy ra cửa luôn, nhưng người đứng ngoài cửa lại nằm ngoài dự đoán của cô, là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
"Xin chào... Anh tìm ai vậy ạ?" Cố Văn Tư lùi một bước, một tay đặt lên nắm cửa. Người này cũng rất cao, tóc được chải chuốt bóng loáng, trên người là bộ âu phục đắt tiền dù ngoài trời hôm nay rất nóng, còn có chiếc trâm cài sáng bóng trên ngực, cả người tràn đầy hơi thở cao quý. Nhưng lúc này, ánh mắt nhìn cô rõ ràng không mấy thân thiện.
Du Tạ liếc xuống bàn tay đính bột trên nắm cửa, thậm chí còn nhìn đôi tay không đẹp của cô, ghét bỏ bĩu môi, "Tôi đến tìm em trai của tôi – Du Việt."
Ngay khi anh ta nói như vậy, Cố Văn Tư mới có phản ứng lại. Khuôn mặt của người này có phần giống với Du Việt, đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng, như được khắc ra cùng một khuôn.
"Xin lỗi, anh trai, mời vào." Cố Văn Tư nhanh chóng mở cửa và xoay người nhường đường.
Du Tạ: Anh trai?...
Anh ta được dẫn vào phòng khách, ngồi giữa chiếc ghế sofa sang trọng, hai chân vắt chéo và nhìn mấy công thức nấu ăn cùng đĩa trái cây trước mặt. Cố Văn Tư vội vàng rửa tay chạy ra thì thấy vị anh trai kia đang nheo mắt nhìn xung quanh nhà.
"Có thể phiền cô dọn bàn cà phê này không, tôi có bệnh sạch sẽ." Du Tạ chỉ tay năm ngón khắp đông tây với cô, Cố Văn Tư sững sờ, "Ồ... Vâng ạ."
Cô khom người cách Du Tạ mấy bước để dọn dẹp bàn cà phê. Nhìn từ góc độ thấp đến cao, vị anh trai này cả người từ trên xuống dưới không có lấy một chút luộm thuộm nào.
Cố Văn Tư không thể không cẩn thận, tình huống này có hơi giống với lúc gặp Du Việt lần đầu tiên, nhưng chẳng qua là gai của anh ta rõ ràng đang dựng hết cả lên, đáng sợ gấp đôi Du Việt.
"Anh ấy có chuyện phải ra ngoài giải quyết, nhưng sẽ quay về sớm thôi, anh ngồi chờ một lúc nhé." Cố Văn Tư lo lắng đứng trước bàn cà phê trông như học sinh tiểu học đang đối mặt với thầy giáo chủ nhiệm.
Du Tạ nhìn cách ăn mặc của cô một lượt từ trên xuống dưới, tóc buộc hờ sau đầu, không trang điểm nhưng khuôn mặt khá xinh đẹp. Cô đang mặc quần áo ở nhà, có chút cũ, nhìn không ra dáng người nhưng người phụ nữ như vậy anh ta có thể tập hợp thành một đội chỉ trong năm phút.
Ngoại trừ là ánh trăng sáng [1] trong lòng em trai anh ta thì chẳng có gì đặc biệt.
[1] Ánh trăng sáng = Bạch nguyệt quang, ngôn ngữ mạng Trung Quốc từ cuốn tiểu thuyết Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng của Trương Ái Linh, ý chỉ trong lòng luôn có người thương nhưng người đó không thuộc về mình.
Ánh mắt của anh ta làm người khác cảm thấy lông mao dựng đứng, Cố Văn Tư cố nặn ra một nụ cười, "Anh chắc cũng khát nước đúng không, vậy anh muốn uống nước hay trà? Em có trà Bích Loa Xuân [2] và trà Anh Quốc."
[2] Trà Bích Loa Xuân: Một loại trà xanh.
Du Tạ lạnh lùng nhìn cô, "Tôi không khát."
Cố Văn Tư nghẹn lời, bầu không khí im lặng một lúc rồi cô cứng mặt mỉm cười: "Vậy thì để em lấy cho anh chai nước khoáng." Không chờ anh ta đáp lời, cô xoay người chạy vào bếp. Sau khi lục tủ lạnh một hồi, cuối cùng cô cũng chọn được một chai Evian.
Bàn cà phê sạch sẽ, chính giữa đặt một chai nước khoáng, mà người đàn ông trước mặt lại có vẻ không hài lòng, ánh mắt soi mói nhìn cô. Cố Văn Tư vặn tay đứng đó, cảm thấy mỗi giây phút trôi qua như giày vò.
"Cô có biết gia đình tôi như thế nào không?" Du Tạ đột nhiên mở miệng. "Ba Du của chúng tôi, là chủ tịch của cửa hàng bách hóa Thượng Nhân, người giàu nhất ở Thượng Thành. Gia đình tôi sở hữu tài sản x trăm triệu, nhưng em trai tôi hết lần này đến lần khác không muốn dù chỉ một chút, muốn tự mình xây dựng nên bách hóa gì mà mật tư gì đó."
Ánh mắt anh ta giống như một con rắn vậy, "Mật... Tư, cửa hàng bách hóa, đúng rồi tên cô là gì?"
Cô ngẩn người, "Em tên là Cố Văn Tư."
"À." Du Tạ gật đầu một cái, lên giọng. "Tôi và Du Việt là anh em cùng cha khác mẹ, cô cũng biết đó, gia đình nào cũng có cội nguồn rắc rối. Mẹ cậu ấy là vợ trước của cha tôi nhưng đã qua đời mấy năm trước và bây giờ mẹ tôi đang chăm sóc ông ấy."
Cố Văn Tư phải cố gắng để tiêu hóa thông tin này, nhưng trong đầu lại rối như một cuộn len.
Du Tạ liếc nhìn cô. "Mẹ thằng bé sức khỏe không tốt, vậy nên từ nhỏ nó đã được ông nội nuôi dưỡng. Sau đó lớn lên, nó mới trở lại học cấp ba ở Thượng Thành, nhưng chưa bao giờ nói cha mình là ai."
"Hai người là bạn học, cô hẳn là nhớ lúc nó học cùng trường chứ, thật sự là giống như con một báo." Du Tạ bĩu môi: "Anh chàng này nổi loạn từ khi còn là một đứa trẻ, học đại học xong liền trực tiếp cắt đứt liên lạc với gia đình. Thậm chí, khi hai người kết hôn, cậu ta cũng không đưa cô về ra mắt gia đình."
"... Nhưng dù có dẫn về hay không cũng không sao."
Cố Văn Tư lúng túng không nói nên lời. Nếu cô nói với anh ta thật ra mình chỉ là giả, thì mặt nạ của người này có rơi ra không?
Thấy người trước mặt không nói gì, Du Tạ bắt đầu quan sát cô, "Thế nào, cảm giác làm phu nhân của tổng giám đốc không tệ chứ, cô có cảm thấy hài lòng với cuộc hôn nhân này không. Có lẽ đối với người bình thường mà nói thì không đến nỗi thất vọng. Tôi thật sự tò mò sao gia đình cô lại khoe khoang chuyện này ở khắp mọi nơi? "
Cố Văn Tư thở dài một hơi trong cổ họng, vốn cũng không thể duy trì nụ cười ban đầu của mình: "Ba mẹ em cũng không khoe khoang khắp nơi, họ chỉ là những người bình thường thôi. Hôm nay đến đây tìm anh ấy có việc gì không?"
"Cũng không có gì, chẳng qua là tôi muốn đích thân đến thăm em dâu của mình." Vẻ mặt của Du Tạ đầy khiêu khích, Cố Văn Tư cúi đầu không nói gì.
Anh ta cũng không đụng đến chai nước khoáng trên bàn cà phê.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của cô, Du Tạ nói, "Xin lỗi, bệnh sạch sẽ của tôi rất nghiêm trọng." Anh cố ý chỉ ra, Cố Văn Tư nhìn xuống mu bàn tay dính bột đã khô lại của mình, ngẩn ra rồi từ từ nắm lại đặt sau lưng.
Bức ép một người phụ nữ như vậy rõ ràng cũng không phải là điều Du Tạ thích làm. Anh ta khó khăn ngồi một lúc cũng cảm thấy không thoải mái.
"Cứ vậy nhé, tôi phải đi đây. Nhờ cô chuyển lời với Du Việt." Anh ta vẫy tay và chuẩn bị rời đi thì cánh cửa lại mở ra.
Du Việt bước vào với một con gà nướng trong tay, trên túi giấy còn in tên của một tiệm bán đồ ăn nổi tiếng nhất Thượng Thành.
Anh sững người nửa giây khi nhìn thấy Du Tạ, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh bước tới và đưa con gà nướng cho Cố Văn Tư, "Có thể giúp anh bày nó ra không?"
Cố Văn Tư cảm thấy như có một đôi tay vỗ nhẹ lên vai cô một cái, như thể gọi tâm trí của cô trở về. Cô liền vội vã xoay người như chạy trốn vào trong bếp.
Du Tạ ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Cố Văn Tư như nhìn sinh vật ngoài hành tinh nào đó, sau đó lại chuyển đến khuôn mặt em trai mình, "Em, tự mình mua gà nướng sao?"
"Anh quản nhiều rồi đấy." Du Việt quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, "Nói xong rồi, còn không mau rời đi giùm cái." Sau đó anh cũng quay lưng đi về phía nhà bếp.
Cố Văn Tư đang rửa tay dưới vòi nước. Sau một lúc, bột khô lại dính rất chặt vào tay nên phải dùng khá nhiều lực mới rửa ra hết, nó giống như bóng mờ trong lòng mà cô không thể xua tan. Bỗng dưng cô cảm thấy buồn rầu và không muốn nói chuyện.
Bỗng có người đứng bên cạnh cô, nhất quyết cùng cô đứng trước bồn rửa tay.
"Không phải nói hôm nay để em nghỉ ngơi sao?" Giọng Du Việt vang lên bên tai cô.
"Tôi chỉ muốn làm chút sủi cảo." Cố Văn Tư không ngẩng đầu lên, giọng nhỏ đến mức không nghe được.
Du Việt nhướn mày, đột nhiên đưa tay ra bắt lấy tay cô, Cố Văn Tư phản xạ có điều kiện run lên định lùi về sau, nhưng vẫn bị giữ chặt.
Anh cẩn thận chà rửa từng ngón tay của cô dưới dòng nước, dùng phần thịt của ngón tay để loại bỏ từng lớp bột cứng. Cố Văn Tư không thể kháng cự lại được, chỉ có thể cúi đầu dựa vào anh.
Sau lưng, Du Tạ không biết bước vào lúc nào, nhìn vào bóng lưng của hai người với vẻ đầu kinh ngạc. Anh ta đưa tay che miệng lại hoặc có thể nói là há hốc mồm.
Sau khi rửa xong, Du Việt lấy một chiếc khăn sạch lau tay cho cô, khuôn mặt của Cố Văn Tư hơi ửng đỏ. Bỗng anh nghe có người đang khó chịu nói sau lưng: "Ba đã từ quê trở về, dặn em đưa vợ về nhà một chuyến."
Du Việt dường như ngoảnh mặt làm ngơ, rõ ràng anh ta cũng biết trước là như vậy nên cũng không mong đợi câu trả lời, cứ thế ngạo nghễ xoay người đi. Cố Văn Tư dáo dác nhìn ra ngoài một lúc, cánh cửa đã bị đóng lại.
"Đó là con trai lớn của ba tôi." Du Việt thờ ơ giải thích, dùng chiếc khăn cô đã lau qua mà lau tay mình: "Mẹ anh ta là tình nhân của ông già lúc trẻ. Nghe nói là hai người bí mật ở chung và sinh ra anh ta trước khi kết hôn với mẹ tôi. Sau đó, mẹ tôi qua đời và bà ta nghiễm nhiên trở thành vợ hợp pháp."
"Em không cần phải để ý đến anh ta, không muốn đi cũng không sao cả, không có vấn đề gì." Anh xoay người thay quần áo, rồi ném chai nước của Du Tạ vào lại trong tủ lạnh.
Cố Văn Tư đứng sau anh, chỉ cảm thấy trái tim mình bất chợt nhảy lên.
"Không, tin tức về cuộc hôn nhân của anh bây giờ truyền ra lớn như vậy. Nếu không về nhà một chuyến, người nhà sẽ nghĩ như thế nào đây." Cô hơi động ngón tay: "Tôi không sao đâu."
Du Việt cụp mắt nhìn cô, hồi lâu mới thốt lên, "Được."
Cố Văn Tư cảm thấy, chỉ là gặp mặt cha mẹ thôi, ban đầu anh ấy đã thể hiện tốt như vậy thì cô cũng có thể.