Cố Văn Tư lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên cổ tay cô bị Du Việt nắm lấy, anh nhẹ nhàng kéo một cái, cả người cô đã đến trước mặt.
"Anh đừng đến đây..." Cô hoảng loạn, dùng tay kia che mặt, rụt vai lại như một con thú nhỏ sợ người lạ. Du Việt hơi khựng lại nhưng vẫn không dừng động tác trên tay.
"Vèo vèo"- Trên đường xe hơi đang chạy như bay kèm theo tiếng của người đi bộ, xe đạp và xe điện, con đường ồn ào thỉnh thoảng hiện lên những ánh đèn. Thế giới rực rỡ như vậy nhưng duy chỉ có tán cây này lại trông thật tối tăm.
Cố Văn Tư cúi đầu thấp xuống, hai người giằng co một hồi vẫn không nhúc nhích, bởi vì bây giờ anh đang nắm chặt tay cô... và ấn trên ngực mình.
Trái tim dưới lòng bàn tay đang đập mãnh liệt, thể hiện toàn bộ cảm xúc của chủ nhân nó. Giọng nói của anh dường như xuyên qua bóng tối, truyền vào tai cô phá vỡ sự im lặng.
"Không cần phải sợ tôi."
Sau đó, Cố Văn Tư cũng không biết mình đã chạy trốn như thế nào. Dường như ngay lúc anh buông tay, cô đã nhanh chóng lên xe taxi.
Khi anh không còn ở gần, Cố Văn Tư mới cảm thấy như được sống lại.
"Cô gái, muốn tới đâu vậy?" Tài xế hỏi.
"Tiểu khu Thanh Dương... À không phải!" Cô theo phản xạ trả lời: "Đi đến Tây Điện Lộ... hướng ngược lại!"
Cố Văn Tư ngoái đầu nhìn lại, thấy Du Việt vẫn còn đứng đó nhưng chỉ là bóng anh ngày càng nhỏ hơn: Đúng là một người đàn ông kỳ lạ.
-
Tòa nhà trụ sở chính của Bách hóa Mật Tư.
Giám đốc một số bộ phận khác đang đứng ngoài cửa, kẻ đẩy người kéo nhưng không ai dám mở cửa đi vào. Cho đến khi thấy Lưu Tuấn bước về phía này, tất cả bọn họ như gặp Chúa cứu thế.
"Trợ lý Lưu, anh tới rồi!"
"Hai ngày nay, Du tổng cứ như ăn phải thuốc súng vậy. Ai mà xui xẻo bị bắt phải thì tài liệu sẽ không được chấp thuận, nên đã tồn đọng ba ngày nay rồi!"
"Bây giờ chúng tôi chỉ còn cách trông cậy vào anh thôi!"
Lưu Tuấn đẩy gọng kính, thầm nghĩ người ta quản vợ còn chưa xong, ai mà có tâm trạng đi quản mấy người nữa. Nhưng ngoài miệng vẫn an ủi, "Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ mang mấy cái này vào giùm cho."
Dưới những ánh mắt chờ mong của các giám đốc, Lưu Tuấn đẩy cửa ra thì thấy người đàn ông kia quả nhiên đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, siết chặt điện thoại trong tay như thể đang chờ đợi tin gì đó.
"Du tổng, đây là đề xuất khảo sát của phòng kế hoạch, còn có các chi phí yêu cầu của bộ phận vận hành cần phê duyệt. Nhân viên mới được tuyển dụng của bộ phận nhân sự đã được tập hợp lại, quảng cáo son môi vào tuần sau cũng đã bắt đầu kế hoạch tuyên truyền. "
Du Việt dường như có nghe nhưng lại như không nghe, Lưu Tuấn im lặng đặt tài liệu xuống, "Tôi thấy cậu và vợ cậu có vài phần giống nhau."
Quả nhiên anh liền quay lại, "Lời này là có ý gì?"
Lưu Tuấn nhàn nhạt cười: "Cậu mắc chứng khó chọn nên sẽ không đưa ra lựa chọn. Mà vợ cậu lại sợ sự lựa chọn, nên cô ấy cũng sẽ không cho mình cơ hội để lựa chọn."
Du Việt ngẩn người, anh ta nói không sai. Văn Tư sợ phải đối mặt với tương lai, chính vì vậy nên cô mới bó buộc bản thân lại trong sự xa lánh. Cô chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mặt mình, hơn nữa còn đặt bản thân vào tình huống tồi tệ nhất.
Lưu Tuấn làm bộ lơ đãng nói, "Thật ra thì, cách tốt nhất để đối mặt với một người như vậy chính là không cho cô ấy cơ hội để lựa chọn."
Du Việt gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi im lặng phê duyệt các tài liệu.
-
"Chà, doanh thu của chúng ta hôm nay cũng giống như hôm qua, vì các món tráng miệng của Văn Tư bị hạ giá nên các đơn đặt hàng cao cấp cũng bị thiếu." Lý Ngọc Giang cầm sổ sách lẩm bẩm, nhưng mấy người trước mặt lại không ai nghe ông ta nói.
"Khụ!" Ông ta giả vờ ho mấy tiếng, nhưng Trần Canh, Tần Ban, Tiểu Hồng, cả ba vẫn đang nghiêng đầu nhìn vào phòng chờ.
Không còn cách nào khác, Lý Ngọc Giang chỉ có thể đi lại và nói, "Vị tiên sinh này... Anh có cần gì không? Chúng tôi đã bán hết hàng rồi, phải chờ nửa tiếng nữa mới có đợt hàng tiếp theo được."
"Không sao, tôi có thể đợi ở đây." Du Việt duỗi chân dài, hững hờ ngồi trên chiếc ghế mây trong cửa hàng, trong tay cầm ly nước, trên đầu gối thì đặt laptop, có vẻ như vẫn còn bận bịu với công việc.
Lý Ngọc Giang nhìn Du Việt một chút rồi lại nhìn cô gái trong bếp, thầm oán: Tôi thấy anh không cần bánh ngọt mà là cần Cố Văn Tư thì có.
Cũng không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc cũng không chịu nổi, kéo người nọ đi ra ngoài. Ba người Tiểu Hồng nấp sau tấm rèm lén nhìn qua những khe hở, Trần Canh thì thầm: "Thấy chiếc nhẫn cưới đính viên kim cương to đó không, chính là chồng, chồng hợp pháp đó!"
"Nhưng thái độ của chị Văn Tư hình như không đúng lắm." Tiểu Hồng nghi ngờ hỏi.
Trần Canh không không viện cớ được nữa, Tần Ban bên cạnh im lặng nãy giờ đột nhiên nói, "Từ hình thức sống chung này, tôi đoán dù không phải thì cũng sắp rồi.""
Nhiệt độ bên ngoài rất nóng khiến khuôn mặt Cố Văn Tư đỏ lên. Cô kéo Du Việt ra ngoài, muốn đuổi anh đi nhưng lại giống như tự kéo mình đi vậy.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu có việc thì quay về công ty mà làm!" Cô thở hổn hển nói.
Du Việt nghiêm túc nhìn cô, "Em không nhìn ra sao, tôi đang chính thức theo đuổi em."
"Tôi muốn em chân chính trở thành vợ của tôi." Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, hay chúng ta cùng ăn tối đi sau đó về nhà gặp ba mẹ nhé."
"..."
Cố Văn Tư lập tức xoay người, có phải người này uống nhầm thuốc rồi không?
Mấy hành động này đúng là khó hiểu...
Thoáng cái một tuần lại trôi qua, mọi người cũng đã quen với sự xuất hiện của Du Việt hằng ngày. Cố Văn Tư lúc đầu còn không thèm để ý, giả vờ không nhìn thấy, nhưng lúc sau lại thành thừa nhận rồi đi đến cùng với anh.
Mấy vị giám khảo đến thử thức ăn mỗi ngày đều thấy trạng thái của bếp trưởng Cố Văn Tư thay đổi liên tục. Nếu một phút trước cô vẫn còn đang lo lắng về mùi vị của món ăn, thì phút tiếp theo đã bị người nào đó mặt dày ăn hết làm đỏ bừng cả mặt.
【Miếng bánh quy tuy đơn giản nhưng rất có nội hàm, quả là phù hợp cho những anh chàng siêu đẹp trai như tôi.
Ps: Chồng của đầu bếp rất chu đáo, không hề trách cô ấy tại sao thành phần lại thay đổi nhiều như vậy --- Nhiếp ảnh gia Tom《 Món ăn 》. 】
Cuối cùng, với thành tích trung bình là 7 điểm với vài câu khen ngợi, cô đã đủ tư cách tham gia vào vòng loại của cuộc thi ở thành phố.
Vào một ngày đẹp trời, buổi sáng trời trong nắng ấm, vòng thi đầu tiên bắt đầu.
"Xin chào mọi người, tôi là Tiểu Tứ, người dẫn chương trình của Đài phát thanh Thượng Thành." Một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đứng trên sân khấu, vừa nói vừa nhìn vào ống kính dưới ánh đèn flash: "Các bạn đang theo dõi vòng loại cuộc thi Vua đầu bếp quốc gia lần thứ 10. Đội đến từ Thượng Thành đã lựa chọn làm món tráng miệng ở vòng đầu tiên. Cảm ơn thương hiệu [Bột mì tinh hoa] đã tài trợ cho chương trình ~"
"Cuộc thi lần này kéo dài trong 5 tháng, mỗi thành phố sẽ chọn những đầu bếp giỏi nhất để thi đấu với nhau và quyết định Vua đầu bếp. Chúng tôi chia thành bốn vòng sau: Các món ăn toàn năng / món nguội / món ngọt / món súp. Hôm nay sẽ tiến hành vòng loại đầu tiên, 10 chọn 5.""
"34 tỉnh, thành phố và khu tự trị của cả nước đều đang tham gia vòng loại cùng một lúc. Đến lúc rồi, nào các bạn khán giả, bây giờ xin mời các đầu bếp dự thi!"
Cố Văn Tư nghe thấy tiếng động bên ngoài cộng hưởng cùng với tiếng vỗ tay, cảm giác trần nhà màu đen và hành lang phía trước cũng đang rung lắc theo. Chín đầu bếp xung quanh cũng không hề nói chuyện với nhau, trông có vẻ rất lo lắng.
"Có phải chúng ta nên ra ngoài không?" Người đàn ông trung niên đứng đầu hỏi, có người thò đầu ra nhìn từ phía sau anh ta, "Không phải đâu, nếu không đèn phải được bật sáng giống như trên TV chứ?"
Vài người cuống lên bàn bạc với nhau, Cố Văn Tư lặng lẽ đứng ở cuối nhưng trong lòng lại khá bình tĩnh. Đứng cạnh cô là một người đàn ông mập mạp, mặt đầy khinh bỉ bĩu môi.
Rốt cuộc cửa cũng được mở ra. Nhưng khi đi ngang qua người đàn ông này, cô rõ ràng nghe thấy hắn ta lặng lẽ lầm bầm, "Một đám ngu..."
Vòng loại là 10 chọn 5, được chia thành hai nhóm bằng cách rút thăm.
Trên thực tế, Lý Ngọc Giang đã sớm lên kế hoạch cho cô tìm hiểu kĩ càng thân phận của chín đầu bếp còn lại. Cái tên lỗ mãn ban nãy chính là Vương Quân, là ông chủ của cửa hàng bánh ngọt có tiếng ở Thượng Thành - Chi cảng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tham gia cuộc thi.
Phiếu thăm được đựng trong một cái hộp bình thường, hơi mờ. Mỗi người sẽ thay phiên nhau chọn một quả bóng nhựa trong đó. Sau đó mở ra, ai cùng màu chính là một nhóm.
Tim Vương Quân đập mạnh, thầm mong mình sẽ không cùng nhóm với bếp trưởng của khách sạn Bạch Dạ. Khi mở quả bóng và thấy màu vàng, hắn ta lập tức nhìn xung quanh.
Tuyệt, số cũng khá hên, chung nhóm với người mới yếu nhất.
Vương Quân chú ý đến Cố Văn Tư một chút. Cô gái này còn khá trẻ, nghe nói là bếp trưởng của một quán ăn gia đình, vừa mới mở không bao lâu. Dù cho có tài năng đi chăng nữa thì trước mặt các chuyên gia cũng chỉ là nửa thùng nước.
Vương Quân hoàn toàn không quan tâm, hắn cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.
Sân khấu được bố trí riêng biệt vì món tráng miệng đều có điều kiện đặc thù. Lò nướng thì phải dùng chung, có hai lò nướng khổng lồ bên bìa sân khấu đủ cho mười đầu bếp sử dụng cùng một lúc. Các dụng cụ nhà bếp khác được cung cấp cho mỗi người một bộ, nhưng họ cũng được phép tự mang theo những vật dụng đặc biệt ngoại trừ thức ăn ví dụ như khuôn hay dao các loại.
"Được rồi, năm cặp đầu bếp của chúng ta đã sẵn sàng. Bây giờ chúng tôi xin mời ban giám khảo bước vào, họ là những người đến từ mọi khắp nơi trong Thượng Thành. Đồng thời, mục bình chọn trực tiếp đã được mở ra, hãy bỏ phiếu cho đầu bếp mà bạn ủng hộ!" Người dẫn chương trình - Tiểu Tử vừa nói, bên trong sân khấu lập tức vang lên âm thanh chấn động.
Cố Văn Tư quay đầu nhìn lại, một nhóm người với quần áo khác nhau lần lượt đi ra. Trong đó, một người đàn ông quen thuộc chậm rãi đứng ở giữa sau đó ngồi vào hàng ghế giám khảo thứ nhất.
Cô ngẩn người...
Du tổng, anh đang làm gì vậy!!!
Người dẫn chương trình dĩ nhiên cũng nhận ra, bước lại phỏng vấn, "Vị đây không phải là tổng giám đốc Du Việt của Bách hóa Mật Tư sao? Tôi không ngờ ngài lại đích thân đến tham gia chương trình của chúng tôi hôm nay, phải chăng ngài cũng có hứng thú đối với các loại bánh ngọt? "
Du Việt cảm nhận những ống kính đang chĩa vào người mình, hiển nhiên người kia cũng đang nhìn. Anh mỉm cười, "Bởi vì có một đầu bếp món ngọt ở đây, mà công ty tôi rất thích ăn của người này và tôi cũng rất... thích."
"Thật tuyệt vời." MC chớp mắt: "Có thể bật mí cho chúng tôi biết là ai được không ạ?"