Cá Trên Trời

Chương 21: Trăn trối



Sau khi nhận được sự đồng ý, Đình Phong dẫn tôi đến cửa hàng Circle K gần đây. Bây giờ là nửa đêm, quán xá xung quanh đã đóng cửa gần hết. Tôi ngồi trên ghế, ngắm nhìn con phố chỉ còn vài chiếc xe đi lại, trong lòng bỗng chốc rối như tơ vò. Tôi tự hỏi bản thân, rốt cuộc vì sao ngày hôm nay lại hèn nhát đến vậy, tại sao lại hèn nhát đến mức chỉ nhìn thẳng vào mắt một người thôi mà cũng không dám?

Tôi bất lực, tự đánh thật mạnh vào đầu mình, cố gạt bỏ hết những suy nghĩ mông lung đó, xem nó như là những cảm xúc khó hiểu nhất thời rồi nhanh chóng quên đi.

Một lúc sau, Đình Phong đi đến ngồi bên cạnh tôi. Đặt hai hộp mì tôm nóng hổi xuống bàn, nó nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Mì chín rồi đấy, ăn đi."

"Ừ, tớ sẽ ăn thật ngon."

Một đêm làm thêm vất vả, lúc về còn gặp phải chuyện xui xẻo, khiến cho sức lực của tôi bị vắt kiệt, đói đến mức tay chân run rẩy.

Tôi chẳng còn để ý đến hình tượng của bản thân nữa, vội gắp một đũa thật lớn cho vào miệng, tận hưởng cảm giác thoải mái khi chiếc bụng đói được lấp đầy. Phải mất một lúc sau, tôi mới để ý đến Đình Phong với gương mặt đầy những vết thương ở bên cạnh. Nó chỉ gắp một miếng nhỏ, nhưng mãi chẳng thể mở miệng ra để ăn được, có lẽ là vì đau.

Thú thật, tôi rất đau lòng khi nhìn thấy cảnh này.

"Hay là chúng ta đến bệnh viện đi, lỡ như cậu bị thương nặng ở đâu thì sao?"

Phong có vẻ bực bội vì mãi chẳng thể ăn được một miếng nào. Nó đẩy hộp mì sang một bên, vẫn rất cố chấp: "Không cần.

Tuy quen biết chưa lâu, nhưng tôi luôn hiểu rõ rằng Phong là người có chính kiến. Việc nó không muốn làm thì sẽ chẳng có ai ép được. Nếu như Phong đã không muốn cho bác sĩ kiểm tra, vậy thì tôi phải đích thân làm thôi.

"Cậu cởi áo ra đi."

"Hả?" Phong tròn mắt ngạc nhiên, giống như tưởng rằng bản thân đang nghe nhầm.

"Cởi áo ra tớ xem."

"Xem cái gì?"

Tôi không đáp lại, dứt khoát tiến lại gần cởi chiếc áo khoác trên người Phong ra. Dù nó có chút kháng cự, nhưng cũng vô ích đối với tôi mà thôi.

"Này, đừng có cởi nữa, tôi báo công an đấy."

"Đừng kêu nữa, không ai đến cứu cậu đâu. Phải cởi ra xem tay chân như thế nào, ngoài trầy xước ra thì có bị bong gân, gãy tay gì không chứ!"

Đầu tháng mười hai, thời tiết Hà Nội đã xuống dưới 17°C, vậy mà Phong chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là chiếc áo thun màu đen ngắn tay quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là một đứa rất sợ lạnh, vậy nên cũng không muốn người xung quanh mình bị lạnh. Vừa cởi ra, nhìn thấy bên trong không có nổi một chiếc áo giữ nhiệt, tôi vội mặc lại áo khoác cho nó, tức giận mắng:

"Cậu không biết lạnh à? Mặc mỏng manh như thế này ra ngoài lúc nửa đêm là muốn lạnh chết đúng không?"

Ngược lại với thái độ lo lắng của tôi, Phong khoanh tay trước ngực, mỉm cười hết sức thản nhiên:

"Có cậu bên cạnh lúc chết, kiếp này mãn nguyện rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ nói đùa mà như thật của Phong, tôi phì cười, đột nhiên muốn trêu ghẹo nó một phen:

"Vậy cậu nhanh trăn trối trối đi."

"Nhất định phải trăn trối à?"

"Ừ."

"Anh yêu em. Hết."

Tôi bĩu môi: "Sắp chết rồi còn dẻo miệng!"

Phong cười, một nụ cười tự nhiên hiếm khi xuất hiện. Chẳng hiểu vì lý do gì, tôi cũng bất giác nhoẻn miệng cười theo, có lẽ là vì sự dễ chịu mà nụ cười rạng rỡ đó mang đến. Thì ra, ánh trăng mơ hồ, kiêu ngạo khó chạm tới, cũng sẽ có lúc toả sáng lấp lánh như hàng ngàn tinh tú giữa ngân hà bao la ngoài kia.

"Yên tâm đi, tôi có thể tự lo cho bản thân được."

"Tức là cậu không sao, đúng không?"

"Ừ, không sao."

Phong rời khỏi ghế, chậm rãi đi về phía những chiếc kệ trưng bày đủ thứ ở trong cửa hàng. Chẳng vì lý do gì cả, tôi tự giác đi theo sau lưng nó.

Nào là mì gói, nào là bánh kẹo, nào là nước uống, Đình Phong đi đến đâu, hàng hoá ở chỗ đó "bay" sạch đến đấy. Nó cứ mải mê lựa chọn từ món này sang món khác, cầm không hết thì sẽ ném qua cho tôi cầm giúp.

Quá bất mãn, tôi không thể không lên tiếng:

"Cậu có ăn hết không mà mua nhiều thế?"

"Hết."

Mãi cho đến khi lấy hết đống thức ăn ở Circle K, Phong mới chịu dừng lại, cùng tôi đem hết đống đồ đi thanh toán. Đến nhân viên của cửa hàng còn thấy sửng sốt khi nhìn thấy núi đồ ăn, thức uống đó, chứ đừng nói là tôi đây.

Hơn mười phút sau, núi đồ ăn đó đã được cất gọn trong ba chiếc túi cỡ lớn. Biết Đình Phong sẽ chẳng thể nào xách về hết, tôi dùng chút lương tâm còn xót lại trong lòng mình, đề nghị:

"Để tớ xách một túi giúp cậu nhé?"

"Xách hai cái đi."

Tôi liếc nhìn chàng trai cao ráo bên cạnh, bất mãn: "Cậu định để tớ xách hai cái túi lớn này thật hả?"

"Ừ, đánh nhau đau tay rồi. Xách không nổi."

Phong vừa nói, vừa cầm một chiếc túi lớn rời khỏi cửa hàng, không quay đầu nhìn tôi dù chỉ một lần. Chẳng còn cách nào khác, tôi nhanh chóng xách đồ, lập tức chạy theo Đình Phong ra ngoài.

Đi được một đoạn đường khá dài, Phong mới chịu ngoái đầu lại nhìn tôi một cái, dường như chút nhân tính cuối cùng của nó đã quay trở lại.

"Lề mề quá, đưa đây."

"Bây giờ tớ nên lao đánh cậu hay là nên cảm ơn cậu đây?"

Phong cúi người xuống, cái vẻ đắc ý xuất hiện ngay trước mắt tôi, phải nói là trông đáng ghét vô cùng!

"Thế cậu nỡ đánh không?"

"Không." Con người mà, đôi lúc vẫn nên sống thành thật một chút.

Nói qua nói lại một lúc lâu, cuối cùng chúng tôi đã sắp đến được cổng của nhà trọ.

Phong không khách sáo đưa túi đồ qua cho tôi, nói:

"Mỏi tay rồi, cầm giúp đi."

Nó vừa đưa tới, tôi liền lập tức nhận lấy. Thành thật mà nói thì trong khoảng thời gian này, Phong đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Dù tính tình đôi lúc hơi khó ưa, nhưng nó không hề ngần ngại che chở cho tôi lúc khó khăn. Ví dụ như lúc này, Phong đang dẫn tôi về tận nhà. Vậy nên, tôi cũng không ngại giúp đỡ nó, dù chỉ là vài việc nhỏ như là xách đồ, hay là những việc khác lớn hơn.

"Cảm ơn cậu vì hôm nay nhé. Đồ của cậu này."

Vừa đến nơi, tôi liền đưa tay ra, trả lại hai túi đồ cho Phong.

"Lỡ xách rồi thì xách vào nhà luôn đi. Tôi về đây."

Tôi còn chưa kịp hiểu, Đình Phong đã quay lưng rời đi, bước đi nhanh đến mức khiến cho tôi muốn đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp.

Không còn cách nào khác, tôi đành hét lên thật lớn để cho Phong nghe thấy:

"Cậu không cầm đồ về thật à?"

"Nặng lắm, đau tay, xách không nổi!"

Từ xa, tôi nghe thấy tiếng Đình Phong vọng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.