Cá Trích, Em Yêu Anh

Chương 20: Bước ngoặc đầu tiên



Edit: Phượng Cửu

Tạ Uyển hôn rồi lại hôn, sau cùng còn liếm môi, cảm thấy mùi vị không tệ, đang do dự có muốn nữa hay không, liền khôngngờ bị phản công lại.

"Ngô..." Cái ót của cô bị ấn xuống, áp chế ở trên mặt bàn hung hăng hôn một trận, cô đang suy nghĩ mơ mơ màng màng, nhiệt tình như thế nhất định không là Cá Trích nhà cô!

Khi hôn xong, không khí trên bàn cơm lập tức càng thêm nóng ,hai người gắp thức ăn cho nhau, thỉnh thoảng còn từtrên môi đối phương trên môi nếm thử hương vị của món ăn chính mình, thập phần ngọt ngào. Úc Quý rất thỏa mãn khi ăn đủ đậu hủ của Tạ Uyển, có thể xem như không cần ăn gì cả , ánh mắt của hắn thì sáng lên. Về phần Tạ Uyển, có cảm giác thành công khi cùng Úc Quý thành người một nhà, cứ cười ngây ngô, miệng thì không khép lại được.

Hai người ăn ước chừng gần hai giờ rưỡi, mới ăn xong bữa ăn tối tình yêu. Vừa lòng thỏa mãn Úc Quý đưa Tạ Uyển canh giải rượu, đỡ cô ngồi trên sô pha, từ mình đút từng muỗng từng muỗng vào miệng cô. Tuy đang mơ mơ màng màng vì say, nhưng Tạ Uyển cũng khá xấu hổ, đưa tay muốn cầm cái muỗng, lại bị Úc Quý nắm tay.

"Uyển Uyển uống rượu say rồi, em hãy uống một chút đi."trên mặt của hắn nở nụ cười ôn nhu, cái muỗng trong tay lại kiên định đưa đến môi củaTạ Uyển.

Hình như có gì đó không đúng... Nhưng mình có phản kháng qua đó nha... Tạ Uyển mơ hồ trong não xẹt qua ý nghĩ này, môi lại theo bản năng hé ra theo động tác của Úc Quý, nuốt xuống canh giải rượu.

Hai người cứ thế, một người đút, một người uống, chén canh giải rượu nhanh chóng hết sạch. Úc Quý để chén xuống, lại chạy vào phòng bếp cắt táo, Tạ Uyển mặc dù không có say mèm, nhưng đến cùng vẫn còn chóng mặt, trước khi ngủ phải ăn táo, nếu không thì nửa đêm rất khó chịu .

Sợ Tạ Uyển ăn miếng lớn sẽ bị nghẹn, Úc Quý cố ý đem trái táo cắt thành miếng nhỏ, lúc này mới hài lòng bưng mâm đựng trái cây đi vào phòng khách, ai biết vừa vào phòng khách, chỉ thấy Tạ Uyển cầm lấy điện thoại, mặt đã sắp dán lên trên màn hình rồi, Úc Quý vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới, đón lấy điện thoại trong tay cô, đem Tạ Uyển đanglung la lung lay, kéo vào trong lòng, "Uyển Uyển muốn làm gì?"

"Muốn, muốn gọi điện thoại cho đạo diễn Tần..." Tạ Uyển dựa vào bờ vai của Úc Quý lầm bầm một câu.

"Tại sao Uyển Uyển muốn gọi điện cho đạo diễn Tần?" Úc Quý đưa hai tay nâng mặt của Tạ Uyển , trên mặt của hắnmặc dù có mang theo nụ cười ôn nhu, nhưng trong ánh mắt cũng đã lạnh xuống. Tại sao hơn nửa đêm mà Uyển Uyển còn muốn gọi cho đạo diễn Tần? Hơn nữa cô đã uống rượu say, thế nhưng còn nhớ rõ lão già kia!

Cả người của Úc Quý đều kéo căng lên, nhìn Tạ Uyển khônghề chớp mắt, phảng phất nếu như nghe được đáp án khôngmuốn nghe, sẽ hung hăng bổ nhào đến.

"A..." Tạ Uyển nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Muốn xin nghỉ..."

thì ra là như vậy, nhưng Úc Quý vẫn không trầm tĩnh như trước, thân thể của hắn nghiêng về phía trước, trán cùng với trán của Tạ Uyển tựa vào nhau, trong thanh âm êm dịu mang theo một tia hết sức mê hoặc, "Uyển Uyển không thể nghĩ đến người khác, chỉ có thể nghĩ tới anh, có biết không?"

Tạ Uyển mở to hai mắt nhìn xem gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ngây ngô nở nụ cười, "Úc, Úc Quý..."

"nói, nói em chỉ muốn anh, chỉ muốn có một mình anh..." Môi vủa Úc Quý theo khóe miệng của cô đi xuống phía dưới, từ từ đem Tạ Uyển áp chế ở trên ghế sofa, liếm hôn trên cái cổ thon dài xinh đẹp của cô, "Mau nói!"

"Em, em chỉ muốn anh..." Thân thể của Tạ Uyển mèm nhũn, hô hấp dần dần nặng, khó chịu vặn vẹo uốn éo ở dưới thân của Úc Quý thân, ngước mặt lên đón nhận nụ hôn của hắn, đứt quãng , không dễ dàng đem lời nói của Úc Quý lập lạimột lần, "Chỉ có, chỉ có một mình anh..."

"anh là ai?" Úc Quý cắn trên cổ của cô, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn, từng bước ép sát.

"Úc, Úc Quý..." Tạ Uyển thốt ra mấy chữ.

"Ngoan lắm." Úc Quý ngẩng đầu lên, hôn vào môi cô một cái để ban thưởng, ôm cô vào phòng ngủ.

Buổi tối hôm nay, Tạ Uyển có một giấc mộng xuân rất dài , trong mơ Úc Quý nhát gan xấu hổ nhà cô, đem cô áp sát vào tường hung hăng hôn cô, Tạ Uyển thở hồng hộc, nhưngkhông ngừng vui vẻ, cậu nhóc nuôi trong nhà rốt cục cũng đãtrưởng thành, nhưng muốn nhắm mắt lại hưởng thụ thật tốt, bên tai chợt truyền đến một vang ầm ầm, nhất thời đem Tạ Uyển làm tỉnh lại.

cô ngồi bật dậy từ trên giường, lau mồ hôi lạnh trên đầu, nghiêng tai lắng nghe, thì ra là bên ngoài sét đánh rồi. Giấc mộng xuân bị cắt đứt giữa chừng làm Tạ Uyển cực kì khôngvui, sải bước bên cửa sổ mở rèm cửa sổ ra, bên ngoài mưa rơi xuống như trút nước, thỉnh thoảng còn kèm theo sấm sét vang dội, thật hù dọa người.

Con ngươi của Tạ Uyển chuyển một vòng, nghĩ mình có nên bắt chước như trong phim thần tượng, làm bộ như rất sợ hãi ôm gối chui vào bên trong chăn của Úc Quý, thì nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Ban đầu Tạ Uyển còn cho là mình nghe lầm, ai biết kế tiếp bên ngoài cửa liền vang lên âm thanh nho nhỏ của Úc Quý, "Uyển Uyển, em đã ngủ chưa?"

 

"Còn thức!" Tạ Uyển vội vàng đáp một tiếng, chạy đến cạnh cửa, đang muốn kéo cửa ra, lại có cảm giác mình làm như thếthì quá tỏ ra rất cần thiết rồi, giả vờ giả vịt ho khan, cũngkhông mở cửa, hỏi với giọng lạnh lùng, "Hơn nửa đêm anhđến có chuyện gì?"

"Uyển Uyển, " âm thanh của Úc Quý có chút run rẩy, "Sét đánh..."

thì ra là sợ sét đánh mới tìm đến mình để an ủi, Tạ Uyển vụng trộm cười, điều chỉnh tốt vẻ mặt mới kéo cửa ra, nhìn thấy Úc Quý trên người vẫn đang đồ ngủ: "anh sợ sét đánh sao?"

Úc Quý cúi đầu, thẹn thùng ừ một tiếng, mới tội nghiệp nói: "anh, anh có thể vào ngủ cùng em hay không?"

Ai u! Bắt đầu cầu xin ngủ chung rồi! thật là một việc tốt! Mau đồng ý đi! không! không! Mình không thể biểu hiện thái quá được, nếu chẳng may đem con cừu nhỏ này dọa chạy làm sao bây giờ! Nghĩ tới đây, trên mặt của Tạ Uyển lạnh lại, thản nhiên nói: "không được, nam nữ cách biệt."

Mau! Nhóc con! Xông tới! Chị sẽ nhường phòng cho em ngay!

"Vậy, vậy cũng tốt, " Úc Quý thất bại cúi đầu xuống, cắn cắn môi, xoay người ỉu xìu đi về phòng

không! Được! đi! cô chỉ là đẩy đưa nên mới từ chối thôi mà Tráng sĩ dừng bước! Tạ Uyển vừa nóng vừa giận, hận khôngthể kéo cổ áo của Úc Quý ấn ở trên giường mình, mắt nhìn thấy Úc Quý sắp đi đến cửa đối diện rồi, nên không còn quan tâm gì thêm nữa, vội vàng mở miệng nói: "Nhưng nếu anhthực sự đang sợ..."

"Tốt!" Lời còn chưa nói hết, liền bị Úc Quý cắt đứt, chỉ thấy người vừa rồi đang lê lết từng bước về hước cửa với tốc độ có thể sánh ngang với rùa, thì lúc này đã như một trận gió chay như bay vào phòng của mình, còn thuận tay khóa cửa lại, hai tròng mắt sáng long lanh nhìn mình, "Uyển Uyển, chúng ta ngủ đi."

Cảm giác... Giống như con cừu nhỏ đột nhiên tiến hóa. Tạ Uyển mơ mơ màng màng lên giường, lại mơ mơ màng màng tắt đèn, đột nhiên cảm giác được chuyện có chút khôngđúng. Bất quá con sâu ngủ rất nhanh liền bò lên, không đợi ngọn lửa hoài nghi trong lòng Tạ Uyển bốc cháy, liền bị bóp tắt.

Sáng ngày thứ hai, hai người sau khi ngủ cùng giường, ngọt ngào như mật đến phim trường, đạo diễn Tần vừa nghe Tạ Uyển muốn đến nước Mỹ, liền không vui, "Đám người kia giở trò quỷ gì, quay phim ở đâu chẳng được? Hết lần này tới lần khác đòi đến Mỹ để quay! thật sự là bỉ ổi !" Nghĩ đến mộtngày trước mình còn khích lệ Tạ Uyển quay, đạo diễn Tần hối hận đến xanh cả ruột rồi.

 

 

Cho đến khi Tạ Uyển bảo đảm khi mình quay xong sẽ lập tức trở về, nhất định có thể đem trạng thái của mình điều chỉnh đến mức tốt nhất, lúc này đạo diễn Tần mới không cam tâm tình nguyện cho Tạ Uyển nghỉ một tuần lễ.

Nhưng đạo diễn Tần lại có điều kiện , ông vẫy vẫy tay, ý bảo Diêm Đạc đến, rồi nói với hai người: "Hôm nay hai người quay phân cảnh tiểu công chía và nam chính gặp mặt nhau làn đầu, nếu không qua, thì hôm nay không được về!"

Đạo diễn Tần gần đây kỳ thật cũng rất bận tâm, Dư Hảo liên tục không tìm được cảm xúc, diễn không ăn khớp với bạn diễn làm Diêm Đạc, từ hôm khai máy đến nay chỉ có thể diễnmột mình.

"Có thể." Diêm Đạc cười gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, cứ cho là Tạ Uyển cùng Úc gia quan hệ khôngtầm thường, hắn cũng không cho rằng một người mới sẽ diễn tốt với hắn được, hay là thì mình nhường một chút?

Diêm Đạc bên này còn đang nghĩ, bên kia Đạo diễn Tần đãdẫn Tạ Uyển đi hoá trang rồi.

Nam chính cùng tiểu công chúa lần đầu tiên gặp mặt, là ởtrên đường cái của đô thành Tề Quốc, tiểu công chúa vừa mới dậy thì nên ham chơi, mang theo hai người thị nữ chuồn êm xuất cung, đi dạo trên đường phố đông đúc, bày đầy những món ăn ngon và những món đồ chơi lạ mắt. Tiểu công chúa vừa đi vừa nhìn ngắm gần như hoa mắt. Vừa lúc đó,một con ngựa đột nhiên điên cuồng xông đến , tiểu công chúa lại bị chen đến giữa lộ, mắt thấy sẽ bị giẫm ở dưới vó ngựa, thời điểm nguy cấp, nam chính vọt ra, vươn tay kéo lấy tiểu công chúa vào trong lòng.

Tạ Uyển hóa trang xong rồi đi ra, Diêm Đạc đã chuẩn bị xong cảm xúc để diễn, đang cùng đạo diễn Tần đàm luận, vừa nhấc mắt liền thấy được Tạ Uyển đang đi tới. Tóc vấn cao,trên đầu cài trâm trân châu linh lung bát bảo, người mặc mộtchiếc váy dài bằng gấm viền tơ bạc, mắt ngọc mày ngài, sáng trong như nguyệt, kịch bản trên tay của Diêm Đạc pằng mộttiếng rơi trên mặt đất.

Đạo diễn Tần không hề chú ý đến thất thố của hắn ta, thấy Tạ Uyển hóa trang xong, liền lớn giọng quát: "Được rồi, mỗi người đều có vị trí và công việc riêng của chính mình, Lực tử! Dắt ngựa đến! Bắt đầu đi!"

"Được rồi!" Vương Lực đáp một tiếng, vội vàng gọi trợ lý dắt ngựa đến, cho diễn viên quần chúng vào vị trí, tự mình là điđến bên cạnh đạo diễn Tần, giơ tay lên, theo tiếng"action!" của đạo diễn Tần, vẻ mặt của Tạ Uyển lập tức liền thay đổi.

Tạ Uyển mang trên mặt nụ cười ngây thơ, bên trong đôi mắt đen xinh đẹp tràn đầy hưng phấn, cô sôi nổi dọc theo hai bên đường đi lên phía trước, đi một hồi thì dừng ở gian hàng xemmột chút, một hồi lại chạy đến quầy hàng khác, đem cảnh lần đầu tiên xuất cung của tiểu công chúa diễn rất sống động.

"Cửu công... Cửu tiểu thư, chúng ta cần phải trở về." mộtcung nữ mặt mũi tràn đầy lo lắng, vừa đi kế bên khuyên, "Sắc trời đã sắp tối rồi."

"Tử Ngọc tỷ tỷ, đi một chút nữa đi, " tiểu công chúa quơ quơ cánh tay của cung nữ làm nũng, ánh mắt nhìn con ngựa bằng gỗ trên gian hàng bán đồ chơi nhỏ bên cạnh không hề chớp mắt.

"Ai, " Người cung nữ được gọi là Tử Ngọc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đang muốn đi qua mua con ngựa gỗ đó thì nghe tiếng ngựa hí vang một cách điên cuồng, cô quay đầu nhìn lại, thấymột con ngựa màu đen đang xông thẳng đến.

"Công chúa cẩn thận!" Tử Ngọc đưa tay muốn kéo tiểu công chúa, lại hoảng sợ phát hiện tiểu công chúa đã bị chen lấn đira ngoài. "Công chúa! Công chúa!" Mặt mũi đầy nước mắt, liều mạng muốn xông về phía trước, lại bị dòng người chen lấn càng lúc càng xa.

Khi thấy con ngựa cao to đang xông thẳng về hướng mình,trên mặt của tiểu công chúa đầy kinh hoảng, thân thể cứng đơ đứng nguyên tại chỗ không động cũng không nhúc nhích được, tiếng ngựa hý càng ngày càng gần, ngay lúc đó tiểu công chúa nhắm mắt lại, cho là mình sẽ bỏ mạng dưới vó ngựa, thì một người nam nhân từ trên trời giáng xuống, đemcô kéo mạnh vào trong lòng ngực của hắn ta.

Tiếng ngựa hý từ từ đi xa, vòng tay của người đó vừa ấm áp vừa kiên cố, tiểu công chúa từ từ mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của nam chính chỉ một thoáng qua đã đập vào đáy mắt. Bốn mắt nhìn nhau, mặt của cô lập tức ửng hồng, trái tim đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực, giống như có thể nghe được tiếng hoa nở, ân nhân cứu mạng của mình, quá tuấn tú!

Diêm Đạc bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang đỏ của thiếu nữ trong lòng mình, đột nhiên không khống chế muốn vươn tay, sờ sờ lên mái tóc đang buông xõa bên thái dương của cô, rồinói với âm thanh thật mềm mại, "cô nương, không sao chứ?"

"Cut! Rất tốt!" âm thanh của đạo diễn Tần đã làm cho hắntrong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, Diêm Đạc nhìn xem tay mình, không thể tin được mình lại bị Tạ Uyển kéo vào vai diễn! Trong kịch bản vốn không có động tác vừa rồi ! Là mình nhập diễn quá sâu, nhất thời không có khống chế được mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.