Sau lưng, ánh mắt Úc Quý như mang lửa, sáng quắc nhìn chằm chằm vào da Tạ Uyển. Tạ Uyển đỏ cả mặt, đứng ngồikhông yên, muốn khom người kéo quần cũng không được,không khom người cũng không xong, quả thật là mắc cỡ chếtđi được.
Trong lòng Tạ Uyển điều chỉnh tâm lý vô số lần, không phải là nhìn một lần sao, cũng không phải là chưa thấy qua! Sợ cái gì chứ! Lúc này cô nên bình tĩnh mặc quần, sau đó đi đến bên cạnh Úc Quý, nói với hắn, nếu hắn nhìn cô, như vậy cô cũng phải nhìn lại hắn mới công bằng!
Nhưng mà mặc kệ trong lòng Tạ Uyển đáng khinh như thế nào, suy nghĩ ra sao, trên mặt thủy chung vẫn là không làm được. Đây thật là bi kịch a. ╮(╯▽╰)╭
“anh, anh đi ra ngoài nhanh một chút!”. Giọng nói Tạ Uyển lúc này đã có chút run rẩy, cô quay lưng về phía hắn, tuy khôngnhìn tới khuôn mặt hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt hắn, trong lòng càng thêm xấu hổ, lúng túng. Tạ Uyển cảm thấy lúc này đầu cô đã bắt đầu choáng váng, có lẽ do máu không lưu thông được lên não.
“anh đến đưa đồ cho em mà.” Bỗng nhiên Úc Quý phía sau ôn nhu lên tiếng, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân vang lên, Tạ Uyển nghe được tóc gáy liền dựng thẳng, thiếu chút nữa thì hét lên.
“anh, anh...” Đỉnh đầu Tạ Uyển như sắp bốc khói, tim đập thình thịch, cuối cùng cắn răng một cái, nhanh chóng xoay người, muốn đem quần kéo lên, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị Úc Quý nắm chặt tay.
“Uyển Uyển.” Hơi thở ấm áp của hắn thổi vào bên tai, ái muội mà trêu chọc, tay Tạ Uyển đã không khống chế được phát run, cô cắn môi, cố gắng hết sức không để mình dựa vào người hắn, giọng nói run rẩy: “Úc, Úc Quý, anh đừng quá đáng.”
Úc Quý trầm giọng cười một cái, bàn tay lớn đặt lên tay cô, theo tay cô xoa nhẹ lên trên từng chút, động tác của hắn rất chậm, móng tay được cắt gọt tỉ mỉ nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay cô, chỗ được lướt qua như mang theo dòng điện làm cả người Tạ Uyển mềm nhũn, ngay cả động tác đẩy người cũng vô cùng yếu ớt: “Ra ngoài, đi ra ngoài.”
“Ồ?” Úc Quý nóng bỏng trằn trọc hôn lên cổ cô, ấn dấu lên đó, trên mặt mang theo ý cười mười phần thâm ý: “khôngphải em ở đây chờ anh sao?”
“nói, nói bậy!” Đầu gối Tạ Uyển khẽ cong, dựa vào bồn cầu, dường như phải dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng được. Toàn thân cô như có lửa, ngay cả hô hấp cũng có chút nóng bỏng.
“rõ ràng em bảo anh mua băng vệ sinh cho em.” Giọng nói Úc Quý xa xăm có thêm vài phần ủy khuất, không cần nhìn, Tạ Uyển liền biết, nhất định là Úc Quý đang mở to đôi mắt to tròn long lanh, nhếch khóe môi cười, không chừng hai má lúm đồng tiền cũng có thể lộ ra.
Cứu mạng! thật sự là vô cùng phạm quy! Đây là cố ý câu dẫn nha!
“Vâng, là em... anh đưa đồ cho em.” Tạ Uyển bị Úc Quý hành hạ gần như muốn tan vỡ, chóng mặt thừa nhận, chỉ mong lương tâm hắn trỗi dậy, nhanh chóng tha cho cô một lần.
Nhưng mà Úc Quý cố tình không như vậy, trong lúc Tạ Uyển mơ hồ, tay hắn được một tấc lại tiến thêm một thước, chui vào trong vạt áo Tạ Uyển, thịt khẳng định là không ăn được, nhưng mà canh có thể uống nha!
Vì thế đáng thương cho Tạ Uyển đứng trong toilet, bị người ta ăn sạch đậu hũ, cuối cùng ác ma này còn để lại một câu uy hiếp hẹn bảy ngày sau tiếp tục, sau đó mới từ từ rời khỏi, để lại Tạ Uyển chân đã mềm nhũn, đặt mông ngồi trên bồn cầu, hơn nửa ngày sau mới định thần lại.
Bạn trai rất hung tàn, phải làm thế nào mới ổn đây?!
Nhờ phúc Úc Quý, Tạ Uyển bị hù dọa một trận, càng thêm mệt mỏi, buổi tối ngủ vô cùng ngọt ngào say sưa, đến mức nửa đêm Úc Quý dậy đắp chăn cho cô cô cũng không biết. Sáng ngày thứ hai, Tạ Uyển tinh thần phấn chấn đi quay phim, vừa đến trường quay, liền nghe thấy Tô Vân Phỉ đangcất giọng mềm nhũn:
“Đạo diễn Thạch, hôm này là ngày hạ táng chị Trình, tôi phải tham gia, ông cho phép tôi nghỉ một ngày đi.”
Vẻ mặt Thạch Vĩnh An không tốt, Tô Vân Phỉ mặc dù là nữ phụ số ba, trong lúc quay phim cũng không thể tùy tiện ra ngoài trường quay, nhưng mà gần đây Tô Vân Phỉ có chỗ dựa, tuy là núi dựa này cũng sắp sụp đổ. Thứ hai, Tô Vân Phỉ là đidự lễ tang, tục ngữ nói “Người đã khuất là lớn nhất”, nếu ôngkhông cho cô ta đi, chỉ sợ sẽ lưu lại tiếng xấu làm người quá khắc nghiệt.
“Đạo diễn Thạch” Khóe mắt Tô Vân Phỉ đỏ bừng, giọng nóinghẹn ngào: “Chị Trình lúc trước đối với tôi vô cùng quan tâm chăm sóc, nay chị ấy đi rồi, thế nào tôi cũng phải đưa tiễn chị ấy.” Ngừng một chút, bỗng nhiên liếc mắt về phía Tạ Uyển, trong nháy mắt lộ ánh nhìn hèn mọn: “Tôi cũng không thể làm người vong ân bội nghĩa được!”
Bước chân Tạ Uyển khẽ dừng lại, vẻ mặt rất kỳ quái. Tô Vân Phỉ này là đầu óc ngu ngốc, hay là lá gan rất lớn? Ngày đó Ngô Dũng bị Úc Quý dọa sợ suýt tè ra quần, cô ta còn cố tình chen lên trước họng súng, thật là thần kỳ! cô thật bội phục côta.
“Tôi sẽ sắp xếp một chút.” Tô Vân Phỉ đã nói như vậy, Thạch Vĩnh An cũng không muốn giữ người nữa, đành vẫy tay gọi trợ lý, sửa lại thời gian quay phim cho cô ta, để cô ta ra ngoài nửa ngày.
Tô Vân Phỉ cảm ơn rồi đi ra, lúc đi ngang qua người Tạ Uyển còn không quên liếc ánh mắt nhìn cô ý tứ sâu xa.
Tạ Uyển: “...” cô thật sự là người tốt hay bị oan uổng, Tô Vân Phỉ lại bị cái gì kích thích?
Lúc Trình Hoa còn sống tuy rằng không phải người đại diện nổi tiếng, ở Tinh Thần nhân duyên cũng không quá tốt, nhưng tang lễ lại vô cùng long trọng. một đám ngôi sao đều ánh mắt đỏ bừng xuất hiện trong lễ tang, còn có một ít “hoa đán” nổi tiếng, miệng ai cũng ngợi ca Trình Hoa tốt thế nào, tử tế ra sao, còn có vài lời thương tiếc, nhớ nhung ký ức xưa, quả thậtkhiến người nghe phải rơi lệ.
Truyền thông dường như cũng quên mất ngày xưa đã chỉ trích Trình Hoa thậm tệ ra sao, đối với tang lễ của Trình Hoa thìtiến hành đưa tin liên tục, trở thành những tin tức lớn.
“Mười năm mưa gió trong giới giải trí, Trình Hoa lên đường bình an.”
"một tay nắm nửa giang sơn giới giải trí, tối nay chúng ta cùng nhau chào tạm biệt người phụ nữ tài giỏi.”
"Hôm nay hạ táng Trình Hoa, vĩnh biệt chị Trình."
... ...
Mà trong những tin tức buồn nôn này, Tô Vân Phỉ thế mà lại chiếm không ít trang báo.
Bởi vì trong tang lễ Trình Hoa, Tô Vân Phỉ là người khóc hung hăng nhất, cũng là người duy nhất khóc đến mức hôn mê. Bộ dáng thương tâm như vậy, vừa nhìn là biết trước kia quan hệ với Trình Hoa vô cùng sâu đậm. Các ký giả nhìn thấy, mắt lập tức liền sáng lên, hăng hái như gà đá, sôi nổi xông lên phỏng vấn Tô Vân Phỉ. Mà Tô Vân Phỉ cũng không khiến bọn họ thất vọng, đứng trước máy quay khóc lóc vô cùng thảm thiết.
“Chị Trình là người đại diện đầu tiên của tôi, là chị ấy dắt tay tôi vào giới giải trí, còn coi tôi như em gái ruột, vô cùng quan tâm, chăm sóc. Ai biết người tốt như chị ấy lại gặp chuyện như vậy...”
Tô Vân Phỉ lau nước mắt một cái tiếp tục nói: “Tôi hi vọng mọi người không nên cứ nhìn vào bộ phim cô ấy quay khi còn sống, để cô ấy đi thanh thản thôi.”
Phương Chí Văn sau bị cảnh sát bắt đi liền lập tức nhận tội khai báo, ông ta cũng không phải cố ý giết Trình Hoa, mà là Trình Hoa công kích ông ta trước. Phương Chí Văn xuất phát từ tự vệ mới phản kích, kết quả không ngờ ra tay quá nặng, chỉ một phát bóp chết Trình Hoa. Bởi vì quá mức sợ hãi, mới chặt xác Trình Hoa đem giấu vào trong tường.
Mà Trình Hoa công kích ông ta là vì ông ta gửi video quay côta đóng phim cấp ba cho chồng cũ Từ Thiệu Ngũ. Trước đó, để hạ nhục Trình Hoa, ông ta cũng đem video phim cấp ba của cô ta truyền lên mạng.
Những video được tung lên mạng gây nên sóng to gió lớn, Trình Hoa khi đó còn chưa bị phát hiện đã chết, cư dân mạng còn lấy lý do cô ta đóng phim cấp ba mà sôi nổi trêu chọc chỉ trích, nói Trình Hoa quả nhiên đúng là đóng phim cấp ba rất hợp, ngày xưa còn ép Tạ Uyển đóng phim cấp ba, tự mìnhkhông làm người đại diện sau đó cũng xuống nước, quốc gia nên ban thưởng cho cô ta danh hiệu “Người đại diện chuyên nghiệp nhất”.
Khi Trình Hoa vừa chết, những video gây nên sóng gió càng lúc càng lớn hơn.
“thật sự, cầu xin mọi người buông tha cho chị Trình” Tô Vân Phỉ hai mắt sưng đỏ, tóc tai hỗn độn đối với máy quay thì cúi đầu thật thấp một cái: “Tôi ở đây cảm ơn mọi người.”
Vẻ mặt Tô Vân Phỉ vô cùng thương tâm, thân thể gầy yếu lung lay như sắp ngã xuống, trong lòng đám ký giả đều có chútkhông đành lòng. một người không nhịn được hỏi: “Tô tiểu thư, Trình Hoa trước đây là đại diện của một mình cô sao?”
Nghe thế, Tô Vân Phỉ bỗng nhiên ánh mắt trở nên phức tạp, hít mũi một cái, mới bất đắc dĩ nói: “không, lúc ấy chị Trình là người dẫn dắt tôi và Tạ Uyển, nhưng....” nói tới đây, cô ta khẽ rũ lông mi, thanh âm thấp xuống: “Hôm nay Tạ Uyển thật sựbận rộn không đi được, chỉ mình tôi đến đây.”
Tạ Uyển bận rộn? Nghe nói Tô Vân Phỉ cũng tham gia đóng phim “Tiên hiệp kỳ duyên” vì sao Tô Vân Phỉ có thể đến đây, mà Tạ Uyển lại không? Đây rõ ràng là người có chút nổi tiếng lập tức “ăn cháo đá bát”. Tuy là trước kia Trình Hoa cùng Tạ Uyển có chút ân oán nhỏ, nhưng người chết đều hết, tới dự lễ tang, nhỏ chút nước mắt thương khóc có khó gì, xem ra vị tân tiểu hoa đán này nhân phẩm không được tốt lắm!
Vì thế, sau khi tang lễ của Trình Hoa kết thúc, trên mạng lập tức có một đống tin tức loạn thất bát tao (lộn xộn):
“Lễ tang của Trình Hoa, Tạ Uyển không tới tham dự, vừa nổi tiếng lập tức "ăn cháo đá bát", thật sự khiến người ta đau lòng thất vọng!”
“Vừa nổi tiếng liền quên ân sư, Tạ Uyển là người đầu tiên...”
... ...
Cư dân mạng cũng bình luận, khen chê đủ kiểu.
“Có thể viết những lời này chắc trong đầu lũ phóng viên đều đựng đầy bã đậu, trước kia nếu không có đạo diễn Tần, Uyển Uyển đã có thể bị Trình Hoa ép đi đóng phim cấp ba rồi, đây mà được coi là ân sư sao? Uyển Uyển sao phải đi dự lễ tang của cô ta chứ!”
“Lầu trên cùng Tạ Uyển đều là người vô tình, không chịu nhìnmột chút dáng vẻ Tạ Uyển kia, không đi đóng phim cấp ba thìđóng cái gì?”
“Đúng vậy, vậy không có Trình Hoa, Tạ Uyển hiện giờ cũngkhông biết ở nơi nào nữa!”
“Người ta xinh đẹp thì có gì không tốt? Dáng dấp chuẩn có gì sai sao? Vậy các người xấu như vậy sống làm gì?”
... ... ...
Nhờ lễ tang của Trình Hoa, Tô Vân Phỉ giẫm Tạ Uyển xuống,một đường đi lên như diều gặp gió, ở trên mạng bỗng nhiên trở thành người nổi tiếng, blog nóng đều có hình cô ta, rất nhiều cư dân mạng sôi nổi vào blog cô ta an ủi, fan từ mấy trăm ngàn lượt theo dõi, trong thời gian ngắn tăng lên mấy triệu, quả thực là người thắng lớn nhất trong vụ này.
“Lần này em làm không tệ.” Người đại diện hiện giờ của Tô Vân Phỉ, Lệ Kiều lúc này đang vỗ vỗ bả vai Tô Vân Phỉ khích lệ: “Về sau cũng như vậy, không cần cùng Tạ Uyển cứng đối cứng, em mềm đến mức này, sớm muộn cũng có một ngày đem cô ta đạp dưới lòng bàn chân!”
“Dạ, chị Lệ.” Tô Vân Phỉ khôn khéo gật đầu.
“Ngô phó tổng bên kia, hay là thôi đi.” Lệ Kiều nói: “Ông ta chính là một người hèn nhát như vậy, chị giới thiệu cho emmột người khác, lần này em phải nắm chặt, người này khôngthiếu tiền, cấp vài triệu đầu tư điện ảnh ánh mắt cũng khôngthèm chớp một cái.”
“Được! Em đều nghe theo lời chị Lệ!” Ánh mắt Tô Vân Phỉ tỏa sáng lấp lánh, dùng sức gật gật đầu.
“Bây giờ chị đi chuẩn bị cho em ngay đây.” Lệ Kiều khôn khéo che dấu ánh mắt hèn mọn, xoay người đi vào phòng, đóng cửa một cái, móc điện thoại ra: “Ông chủ, đã xong, ngài yên tâm, thằng nhãi con Úc Quý kia không phải đối thủ của tôi!”.