Cá Voi Cô Đơn

Chương 13: Công Chúa Trứng Gà



Cách Thanh Tước Giai Uyển 15 phút đi bộ có một siêu thị, sau khi Chiêm Hỉ ăn xong một phần xúc xích, liền đi vào siêu thị mua sắm.

Mấy vật dụng kích thước lớn như nồi cơm điện cô đều đặt trên mạng, lúc này chủ yếu là đồ dùng tắm rửa, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn lông, dép lê... Còn phải mua một ấm nước và bình thủy, trời lạnh như thế, cô không uống được nước lạnh.

Chiêm Hỉ đẩy xe hàng đi dạo khu vực bán đồ dùng gia đình, nhìn những món đồ chơi bằng bông trên kệ hàng, lập tức hơi ngứa ngáy.

Khi còn bé cô rất thích vật có bông mềm, còn từng nuôi một con chó nhỏ, nhưng lúc khoảng bảy tám tuổi thì cô bị bệnh, làm sao cũng không khỏe lại được, bác sĩ bảo có thể là dị ứng lông bụi, không để cô chơi mấy món đồ có lông, cũng không được nuôi thú cưng.

Nghe vậy, Trì Quý Lan liền ném hết mấy thú nhồi bông của cô, cả chó nhỏ cũng đưa đi, từ đó về sau cô không có được một con thú nhồi bông nào.

Từ lâu Chiêm Hỉ đã không còn dị ứng, cô còn nghi ngờ bác sĩ kia chẩn đoán sai, lập tức quyết định chọn một thú bông đáng yêu để ngủ cùng mình.

Chọn cái nào tốt đây? Nhìn qua một con thỏ trắng, heo hồng, rùa xanh đen... Ánh mắt của cô dừng trên một con cá voi xanh.

Một nhà cá voi thú bông!

Còn phân ra lớn nhỏ! Lớn thì có con hơn 1m, nhỏ thì tầm khoảng 30-40Chiêm Hỉ, đầu to, lưng màu xanh dương cùng cái bụng màu lam nhạt, đôi mắt cười híp. Chiêm Hỉ bóp bóp cá voi nhỏ, rồi đặt nó đối diện, bỗng cô nhớ tới chàng trai nhỏ đáng yêu trên WeChat.

Chính là nó rồi! Cô bỏ cá voi nhỏ béo ú vào xe đẩy.

Buổi chiều, Chiêm Hỉ ở nhà sắp xếp hành lý, bỏ quần áo vào tủ, bắt đầu trải ga giường.

Chăn đệm mới Tần Phỉ đã phơi, bốn bộ vỏ gối cũng đã giặt sạch, một bộ màu xanh một bộ hồng nhạt. Chiêm Hỉ mở bộ màu xanh lam ra, vừa thấy nó, trên đầu bỗng có một con quạ đen bay ngang qua~

Trên ga giường và chăn lại có một hình công chúa Elsa thật lớn!

Có lẽ Chiêm Kiệt còn xem cô là một đứa nhóc rồi, Chiêm Hỉ cạn lời, chỉ có thể thay cái khác.

Khi đang sắp xếp, tiếng điện thoại vang lên, cô đến cầm lên xem, là tin nhắn của Tiểu Ngư.

[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, cô chuyển nhà tốt không?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh có thể hỏi là: Cô dọn xong nhà chưa? Hoặc là, cô chuyển nhà có thuận lợi không? Tôi sẽ trả lời: Tôi đã dọn xong nhà, đang sắp xếp đồ đạc.

[Cá Cực Lớn]: OK

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, tôi cho anh xem chăn của tôi, anh đừng cười nhé, tôi sắp ngất rồi!

Chiêm Hỉ đứng phía cuối giường, trải tấm chăn ra chụp hình gửi cho Tiểu Ngư, trên chăn là hình công chúa Elsa tóc vàng váy xanh cực kì đáng yêu, xung quanh có hoa tuyết rơi, xa xa còn có tòa lâu đài bằng băng tuyết.

[Cá Cực Lớn]: Tôi biết cái này, là một công chúa!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Công chúa Băng giá Elsa, anh trai tôi mua đó, nhưng tôi đâu còn là trẻ con chứ! (cười trong nước mắt)

[Cá Cực Lớn]: Đẹp mà! Chị của tôi nói, con gái mãi mãi là công chúa nhỏ!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: (mặt đen) Tôi không phải!!!

[Cá Cực Lớn]: Cô là Công chúa Trứng Gà. (nhe răng)

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh học ở đâu ra miệng lưỡi trơn tru như thế hả? Lúc tìm đối tượng nói thế thì đã tốt rồi!

[Cá Cực Lớn]: Tôi không tìm đối tượng. (khóc)

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đi sang chỗ khác chơi, chị còn phải tiếp tục sắp xếp nhà cửa, buổi tối sẽ nói chuyện với cưng.

[Cá Cực Lớn]: Được!

Bé ngoan Tiểu Ngư lui ra, Chiêm Hỉ sắp xếp xong đồ đạc liền gọi thức ăn tối bên ngoài, đi tắm rồi thay giặt quần áo, chui vào chăn sớm.

Một mình ngủ trong một căn phòng xa lạ, cô cũng không sợ hãi, cuộc sống độc thân tự mình điều tiết luôn là mục tiêu của cô. Nửa đêm đi WC không cần mặc quần ngủ, có thể mặc quần lót chạy ra luôn, ha ha ha thật vui mà!

802 không có TV, nhưng có mạng rất mạnh, Chiêm Hỉ lấy laptop mở một bộ phim điện ảnh, ôm lấy cá voi mập, rồi mở điện thoại lướt xem.

Nhóm công ty, nhóm gia đình, nhóm lớp đại học,... Mỗi một nhóm đều ngập tràn tin nhắn mới.

Cả ngày Vương Hách không liên lạc với cô, anh ta không nói, Chiêm Hỉ cũng không chủ động liên hệ.

Lâm Nham càng không cần nói tới, con người thần kỳ này chỉ biết nhắn "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon".

Chiêm Hỉ đến trang cá nhân của La Hân Nhiên xem.

Hầu như mỗi ngày La Hân Nhiên đều viết một bài viết, có bài có rất nhiều lượt thích và share, tự mình tích lũy không ít fans, lúc xem bài viết còn có quảng cáo.

Chiêm Hỉ rất hâm mộ La Hân Nhiên. Trước khi vào Đại học, căn bản cô không biết trên đời này còn có một cô gái tự do tự tại đến như vậy. Mọi người trong nhà đều sợ cô sẽ bị La Hân Nhiên dạy hư, chỉ có bản thân Chiêm Hỉ biết, bốn năm qua, La Hân Nhiên đã sớm có ảnh hưởng lớn đối với cô.

Hôm nay, La Hân Nhiên đăng một bài viết, có liên quan đến một chương trình tuyển chọn âm nhạc gần đây, viết rất hài hước. Chiêm Hỉ sau khi cười nửa ngày liền share lên vòng bạn bè, nhìn chú cá nhỏ trong ngực, đột nhiên cô nhớ tới mình chưa mở chế độ bạn bè với Tiểu Ngư, cô suy nghĩ một lúc, quyết định chờ ngày nào đó gặp mặt Tiểu Ngư sẽ mở ra.

Hình như chàng trai nhỏ này rất tự ti, không dám gặp cô, mà trên vòng bạn bè cô đăng rất nhiều bài liên quan đến cuộc sống của cô, cô biết bản thân rất được, sợ là Tiểu Ngư nhìn thấy dáng vẻ của mình sẽ càng bối rối hơn.

Tưởng tượng như thế, Chiêm Hỉ gửi bài viết cho Tiểu Ngư, còn nhắn thêm.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ha ha ha ha ha

Tiểu Ngư trả lời rất nhanh.

[Cá Cực Lớn]: Đây là gì?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Bài viết này là bạn cùng phòng đại học của tôi viết, CCTR! Ha ha ha ha.

[Cá Cực Lớn]: CCTR là gì?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cười chết tôi rồi!

[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, trình độ văn học của tôi không tốt, cô đừng cười tôi, thật sự không hiểu mà. (oan ức)

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không cười anh đâu, CCTR = cười chết tôi rồi. (xấu hổ)

Lạc Tĩnh Ngữ ngả người lên giường, khóe môi khẽ hạ xuống... Hình như anh lại làm trò cười rồi.

[Cá Cực Lớn]: Thì ra là vậy!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: (che miệng) Thật xin lỗi, đây là từ trên Internet, anh nhỏ như thế, tôi cho rằng anh sẽ hiểu.

[Cá Cực Lớn]: Tôi không nhỏ!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Biết rồi biết rồi, anh không nhỏ, anh là Cá Cực Lớn!

[Cá Cực Lớn]:...

[Cá Cực Lớn]: Tôi không thường xuyên lên mạng (bĩu môi)

[Cá Cực Lớn]: Tôi đi khang khang* bài viết, sẽ rất chậm, cô đợi tôi.

(Ji: *xem, anh Tiểu Ngư học thêm từ mới, áp dụng ngay cho nóng.)

Chiêm Hỉ muốn nói, nếu như anh không hứng thú thì đừng đọc, cũng không phải chuyện quan trọng gì, lại nghĩ tới, Tiểu Ngư yếu viết có thể cũng sẽ yếu đọc, xem thêm bài viết cũng tốt, kệ anh ta vậy.

Cô xem phim một chút, hơn mười phút sau, Tiểu Ngư mới trả lời.

[Cá Cực Lớn]: Tôi đã đọc xong, là một chương trình sao? Tôi rất ít xem TV, không xem chương trình này.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ừm, là một gameshow, tôi đã từng xem. Bạn học tôi viết rất hài hước, trong đó có mấy minh tinh nổi tiếng, anh có biết không?

Đó chính là một số gương mặt nổi tiếng quen thuộc trong chương trình tất niên cuối năm! Không ngờ, Tiểu Ngư lại nói –

[Cá Cực Lớn]: Tôi không biết.

Chiêm Hỉ -_-]]

Cô thầm nghĩ: Đến mẹ tôi cũng biết đây! Bạn nhỏ Tiểu Ngư đang sống ở niên đại nào thế?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy còn video, anh xem chưa? Mấy bài hát đó, tôi càng xem càng mắc cười! Ha ha ha ha

[Cá Cực Lớn]: Xem rồi, rất buồn cười, ha ha ha ha.

Khi gõ mấy câu này, lòng bàn tay Lạc Tĩnh Ngữ đổ ra rất nhiều mồ hôi, gương mặt nóng lên, vừa khẩn trương vừa xấu hổ. Thực sự anh không muốn nói dối Cô giáo Trứng Gà, vậy anh nên làm gì bây giờ? Không thể nói thật, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.

Anh thật sự rất ít xem TV, dù có xem cũng sẽ không xem chương trình âm nhạc.

Âm nhạc, hí khúc, tướng thanh... Những chương trình này đối với anh chẳng có ý nghĩa, anh không nghe được, từ ngữ "Giai điệu tuyệt vời" này anh không thể tưởng tượng ra, cũng không lý giải được, vì thế anh không biết mấy ca sĩ hay minh tinh ca hát.

Cũng may, Bánh Pudding Trứng Gà không tiếp tục đề tài này.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật ra ngày thường tôi cũng không xem TV, nhưng có nhiều chương trình liên quan đến chuyên ngành. Tôi học truyền thông Internet, vì yêu cầu học tập nên ngẫu nhiên sẽ xem vài tác phẩm nghệ thuật hoặc kịch.

[Cá Cực Lớn]: Cô nói là cô học Hán ngữ ở Đại học mà? (kinh ngạc)

[Bánh Pudding Trứng Gà]: À, đúng vậy! Tôi có hai bằng cấp, đều là Đại học.

[Cá Cực Lớn]: Hai bằng cấp?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nghĩa là tôi học hai chuyên ngành, văn học Hán ngữ và truyền thông Internet, có được hai bằng tốt nghiệp, anh từng nghe qua chưa?

[Cá Cực Lớn]: Cá ăn nhiều.jpg

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh lấy hình của tôi!

[Cá Cực Lớn]: Thật sự cô rất giỏi đó!!!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: (thẹn thùng) (thẹn thùng) (thẹn thùng)

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không có, cũng bình thường thôi, không giỏi như anh! Thật sự anh cũng rất trâu bò.

[Cá Cực Lớn]: Tôi không giỏi, Cô giáo Trứng Gà, trong tất cả người tôi quen biết, cô là người học giỏi nhất!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Này này này, anh đừng nói thế! Tôi ngại chết mất!!!

Lạc Tĩnh Ngữ nói thật, trong cái mối quan hệ của anh không có thạc sĩ, trình độ cao nhất cũng chỉ là sinh viên cao đẳng. Lạc Hiểu Mai và Cao Nguyên đều là sinh viên cao đẳng, Thường Đình cũng như thế, còn Phương Húc có bằng cấp gì anh cũng không rõ, mấy bạn bè làm hoa khác và thầy giáo cũng không liên hệ nhiều, không biết được bằng cấp.

Về phần anh chỉ có tốt nghiệp cao trung, bởi vì đại học trong nước nhận sinh viên câm điếc rất ít, chuyên ngành lựa chọn cũng có hạn, vì thế không mấy người lên được đại học. Đại đa số đều giống anh, sau khi tốt nghiệp trường khuyết tật sẽ tự tìm lối đi riêng, ngành nào cũng có.

Hai bằng học vị - Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng nghe tới, sau khi biết liền cảm thấy thật cao lớn! Anh nghĩ Cô Trứng Gà nhất định là một người rất thông minh, mới có thể học được như vậy, nhưng cô không chê trình độ anh thấp, còn nguyện ý nói chuyện phiếm với anh mỗi ngày.

Một lần nữa, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy bản thân mình thật may mắn, có thể quen biết với một chị gái ưu tú như thế.

Anh xoay người nằm trên giường, đôi mắt vô định.

Trong đầu nhớ lại những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của bản thân.

Từ lúc anh sinh ra đã được định không giống người thường, khi thành niên cũng từng trộm nghĩ, nếu anh có thể nghe thấy, cuộc sống có phải sẽ trở nên khác biệt?

Sau đó, anh tự mình nghĩ thoáng, nói chung đã là số mệnh, anh không thể lựa chọn.

Nhưng hiện tại quen biết với "Bánh Pudding Trứng Gà", Lạc Tĩnh Ngữ lại không nhịn được mà nghĩ, nếu như có thể nghe thấy, dù là mang máy trợ thính, có phải sẽ thoải mái gặp mặt cô giáo Trứng Gà không?

Anh biết cô lớn hơn anh vài tuổi, dáng vẻ dung mạo cũng bình thường, nhưng thật sự... anh rất muốn thấy cô.

Lần đầu tiên trong đời, trong lòng anh biết nhung nhớ một cô gái chưa từng gặp mặt.

Loại cảm giác xa lạ kỳ quái này khiến anh rất mệt mỏi.

Sau khi hai người tán gẫu một chút, "Bánh Pudding Trứng Gà" buồn ngủ, Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện ngày nào cô cũng ngủ rất sớm, trước 11h đều sẽ đi ngủ. Mà con cú như anh, ngày nào cũng phải làm đến khuya.

Sau hai ngày giao xong "Vận May Tới", Lạc Tĩnh Ngữ không nhàn nhã mà bắt đầu khởi công làm trang sức. Số lượng dự định cho lễ Giáng Sinh rất lớn, Lạc Tĩnh Ngữ đã nói trước với Phương Húc nhất định phải hạn chế lại! Anh cho có một mình một đôi tay, lại còn có yêu cầu rất cao về độ tinh xảo, số lượng nhiều anh sẽ không làm được.

Phương Húc nói, người trẻ nên khiêu chiến giới hạn của mình.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bảng số lượng từng loại trang sức Phương Húc gửi đến, thiếu chút nữa muốn hộc máu, còn hơn mười ngày nữa, anh tựa như máy móc khởi động không ngừng, mới có thể làm xong những đơn đặt hàng này trước 20 tháng 12.

Bò xuống giường, Lạc Tĩnh Ngữ nấu một bát mì sợi ăn khuya, rồi chấp nhận số phần ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục chong đèn xuyên đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.