Cá Voi Cô Đơn

Chương 40: Mười bảy năm, cá voi còn ở đó không?



Nhanh đã đến 0h, Chiêm Hỉ vẫn còn luyến tiếc, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ đến ngày mà là chủ nhật nên không thúc giục cô về nhà, pha hai ly chanh nóng, hai người ngồi trên sofa tán gẫu.

Chiêm Hỉ có thể thẳng thừng dựa vào Tiểu Ngư, ôm cánh tay anh thật thân mật, quả thực cô hạnh phúc muốn bay lên!

Không cần phải ngưỡng mộ La Hân Nhiên, không cần ước mơ Viên Tư Thần, không cần hâm mộ Doãn Lị, bây giờ cô cũng có bạn trai rồi!

Hơn nữa bạn trai cô cực kỳ tốt, vừa cao vừa soái vừa tài năng! Còn là người dịu dàng săn sóc, mãi mãi sẽ không hung dữ với cô.

Người khác chỉ có kỹ năng, Tiểu Ngư của cô còn nhiều hơn thế, có tận bốn, năm, sáu... So với cô chẳng có cái nào, chỉ biết làm đại gia nằm liệt giường, anh ưu tú hơn gấp trăm lần!

Tiểu Ngư chỉ không nghe được, vậy thì đã sao? Đây không phải lỗi của anh, không nằm trong lựa chọn của anh, cô thích cô chấp nhận là được.

Cô muốn ở bên anh, không muốn từ bỏ, không muốn mất đi anh, đến mức những chuyện khác hiện tại không cần phải suy xét nữa, quen bạn trai và tán gẫu trước đã.

Cảm giác trong lòng Lạc Tĩnh Ngữ rất khó hình dung, không thể dùng từ "Hạnh phúc" để khái quát nữa rồi.

Anh cảm thấy mua sofa chính là quyết định sáng suốt nhất.

Chiêm Hỉ ở sát bên cạnh anh, đặt áo khoác của anh trên người, cuộn người vào sofa tựa như mèo nhỏ, tay phải nắm chặt tay anh, đôi lúc còn sờ vào vết thương trên tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ cảm nhận được cô đang đau lòng.

[Không đau.] Lạc Tĩnh Ngữ vừa làm thủ ngữ, vừa dạy cho cô, rất đơn giản cũng dễ làm. Thấy ánh mắt cô còn nghi ngờ, anh làm thêm hai động tác: Ngón trỏ hai tay gõ vào nhua, sau đó kết hợp với thủ ngữ "không đau", nhìn cô mỉm cười.

Chiêm Hỉ xem hiểu, điều anh nói là: [Thật sự không đau.]

Thật ra thủ ngữ không hề phức tạp như trong tưởng tượng, tựa như học tiếng Anh, càng học nhiều từ vựng sẽ càng giỏi.

Hiện tại Chiêm Hỉ chỉ biết một vài từ đơn giản của thủ ngữ, đều là Lạc Tĩnh Ngữ dạy cô. Khi có một câu nói ngắn gọn, anh sẽ làm cho cô xem một lần, Chiêm Hỉ đều nhớ được, cũng hiểu được ý nghĩa. Ví dụ như động tác "Thật sự" này, có thể tạo được từ "Thật sự đói bụng thật", "Thật sự không biết", "Thật sự ăn rất ngon"...

Chiêm Hỉ ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ, hỏi: "Làm Thược Dược sẽ bị thương, vậy vì sao anh phải làm? Không thể làm hoa khác sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ gõ chữ trả lời: [Nhiều hoa đã làm rồi, chưa có Thược Dược, khác biệt.]

Chiêm Hỉ: "Anh nói chủ đề hoa Ngày Của Hoa sao, không thể lặp lại?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, đánh chữ: [Mùa xuân Ngày Của Hoa, các cô gái yêu hoa, Xuân Lan, Bách Hợp, Hoa Anh Đào, Mẫu Đơn, Thủy Tiên, Hoa Đào, đã làm rất nhiều.]

Tên của hoa anh đánh rất rõ ràng, những chữ này đều nhớ kỹ trong đầu, không thể sai được.

Chiêm Hỉ hỏi tiếp: "Vậy vì sao anh không tìm Tiểu Chung và Tiểu Mạc đến hỗ trợ? Lần trước bọn họ đến giúp anh làm hoa anh đào, em cảm thấy rất tốt, anh không cần vất vả như thế."

Lạc Tĩnh Ngữ đọc khẩu hình môi của cô, cười lắc đầu, đánh chữ: [Trình độ của bọn họ chưa tốt, chỉ biết những thứ đơn giản, chưa từng học chuyên, không thể làm Thược Dược.]

Chiêm Hỉ nói: "Bọn họ không biết, anh có thể dạy mà."

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, cầm điện thoại nghĩ ngợi nên nói với cô thế nào. Anh đánh vài từ then chốt để Chiêm Hỉ liên tưởng: [Hoa giả, chuyên nghiệp, học phí cao. Anh không thể dạy, đơn giản thì được, có quy trình.]

Chiêm Hỉ bắt đầu mở rộng: "Anh nói là, học làm hoa phải có quy trình, phải đến từ trường chuyên môn hoặc có cơ cấu học được? Học phí còn rất cao, anh không thể lén lút dạy chuyên môn? Đơn giản nhập môn thì được, là ý này sao?"

Wow, không hổ là cô giáo Trứng Gà thông minh! Bây giờ Lạc Tĩnh Ngữ khen cô không dùng tới thủ ngữ "Thông minh", cũng không giơ ngón cái, mà trực tiếp hôn lên mặt cô một cái.

Chiêm Hỉ xấu hổ đỏ mặt, vùi vào vai của anh, cọ cọ như mèo con.

Thật ra, Lạc Tĩnh Ngữ cũng muốn Chung Bằng và Mạc Dương đến giúp, giống như lúc trước anh hỗ trợ Từ Khanh Ngôn. Khi đó số lượng hàng bán của Từ Khanh Ngôn quá nhiều, không thể lo được hết, Lạc Tĩnh Ngữ liền giúp bà một chút, kiếm được cũng không ít.

Nhưng Chung Bằng và Mạc Dương thì không thể, hai người họ chỉ mới là học sinh cao trung, chỉ mới học được vài kỹ thuật đơn giản từ Chu Liên, không thể so với Lạc Tĩnh Ngữ, tác phẩm không thể đạt tới như thế.

Lúc trước Lạc Tĩnh Ngữ chính thức đi học ở Thượng Hải là khi tốt nghiệp cao trung, vẫn còn là thiếu niên 18 tuổi.

Do không thể nghe, anh một mình bên ngoài thực sự rất khó khăn. May mà Từ Khanh Ngôn rất quan tâm anh, khi đứng dạy ở phòng học nhỏ mới để anh vào học.

Vì thế, anh rất cảm kích đại sư Từ, cực kỳ tôn kính, sẽ không làm trái quy tắc của nghề, ví dụ như dạy ngầm kỹ thuật làm hoa chuyên nghiệp, thu học phí hay miễn phí đều không được.

Thật ra học làm hoa dập nóng phải có hệ thống, còn chia ra rất nhiều loại, Lạc Tĩnh Ngữ học theo loại có phương pháp làm ra các mẫu hoa từ dễ đến khó.

So sánh cùng một mẫu Hoa Hồng cấp thấp, cách làm và sản phẩm tinh xảo của Lạc Tĩnh Ngữ khác biệt rất lớn với các học viên khác.

Hằng năm đều đi học nâng cao, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ học những kỹ thuật khó hơn.

Từ Khanh Ngôn được Nhật Bản trao quyền dạy các kỹ thuật này, có cả tài liệu dạy học và bổ sung.

Lạc Tĩnh Ngữ có thể dạy Chiêm Hỉ và Trì Giang tiên sinh nhập môn, một hai đóa sẽ không sao, bởi vì họ chỉ là người yêu thích, sẽ không trở thành đại sư tạo hoa.

Anh tuyệt đối sẽ không dạy cho hai đứa nhóc như Chung Bằng và Mạc Dương, vì có thể bọn họ sẽ đi theo nghề này. Muốn đi theo phải học theo hệ thống, phải thu học phí. Nếu đại sư tạo hoa nào cũng đều mở lớp dạy học, thị trường sẽ rối loạn.

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ cho Chiêm Hỉ, nói cô biết phần lớn các trang sức cho Ngày Của Hoa đã làm xong, ngày mai sẽ giao hàng nhóm đầu tiên, Phương Húc sẽ đến nhà anh lấy. Nhóm thứ hai cần bốn ngày nữa, anh còn 80 cái chưa làm xong, cố gắng vài ngày có thể hoàn thành công việc.

Lạc Tĩnh Ngữ thực sự rất đau đầu với đánh chữ, may mà hai người bọn họ đều là người kiên nhẫn. Lúc này vừa mới xác định quan hệ yêu đương, cực kỳ ngọt ngào, Chiêm Hỉ nhìn anh chậm rãi gõ màn hình, từng chữ từng chữ một nói với cô.

Lạc Tĩnh Ngữ quen ngủ muộn, thường làm việc đến 2, 3h sáng. Chiêm Hỉ không như thế, khi hơn 1h cô đã buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài. Lạc Tĩnh Ngữ xoa mặt cô, chỉ vào cửa ra vào, làm động tác đi ngủ.

Chiêm Hỉ biết, đến lúc cô phải về rồi.

Áo khoác cô đã bẩn, Lạc Tĩnh Ngữ nói anh sẽ đến giặt ở cửa hàng, tìm cho cô một cái quần thể thao, sau đó phủ thêm một lớp áo khoác của anh.

Chiêm Hỉ nghĩ mình ở tầng dưới, có thể tự mình trở về nhưng Lạc Tĩnh Ngữ không cho, nhất định phải đưa cô đến tận cửa nhà.

Đồ của Chiêm Hỉ đặt bên hiên, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cây dù màu đen chằm chằm, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Chiêm Hỉ chỉ vào máy ép nói: "Tiểu Ngư, đây là giải thưởng em rút thăm trúng được. Em đã có máy ép rồi, nên để ở đây nhé."

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có một máy xay, đúng thật là chưa có máy ép, gật đầu cười nhận lấy.

Hai người ra cửa vào thang máy, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Chiêm Hỉ, cô đang mặc quần và áo khoác của anh, áo khoác quá lớn, quần cũng quá dài, trên phần mắt có chân hơi luộm thuộm, nhìn hơi hài hước.

Đến trước cửa 802, Chiêm Hỉ mở cửa, nói nhỏ với Lạc Tĩnh Ngữ: "Hẳn Quà Tặng đã ngủ rồi."

Lạc Tĩnh Ngữ nhớ mèo trắng nhỏ, sau khi ăn Tết anh chưa gặp lại nó, thật sự rất nhớ, không biết mèo con còn nhận ra anh không.

Anh đứng đối mặt với Chiêm Hỉ, cô nói: "Em vào đây."

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, khi cô chuẩn bị xoay người liền giữ chặt cánh tay cô, dùng thủ ngữ nói: [Ngày mai], ngón trỏ vẽ một dấu chấm hỏi.

Chiêm Hỉ biết hỏi cô sắp xếp ngày mai thế nào, nói: "Sáng ngày mai em phải ra ngoài để đi học, giữa trưa sẽ về, sao thế?"

Lạc Tĩnh Ngữ thấy rõ, anh liền hơi buồn bực, ngày mai Hoan Hoan phải đi học sao? Anh còn giữ cô muộn như thế, thật là không nên.

Anh lắc lắc tay, lấy điện thoại đánh chữ: [Anh làm xong lúc 4h, thời gian còn lại rất rảnh. Chiều mai em ngủ rồi tối sang nhà anh ăn cơm nhé?]

Anh sắp xếp công việc và chuyện nghỉ ngơi của cô rất rõ ràng, Chiêm Hỉ thấy cũng không tệ, gật đầu đồng ý: "Được, tối ngày mai em sẽ qua nhà anh ăn cơm, buổi chiều ngủ trưa, chờ vài ngày anh hết bận rộn sẽ nói tiếp."

Cô kéo áo khoác của anh, "Anh cũng chú ý thân thế, đừng thức khuya. Chiều mai tùy tiện làm hai món là được, để em đi mua thức ăn rồi nấu là được!"

Lạc Tĩnh Ngữ xua tay liên tục.

Chiêm Hỉ bĩu môi: "Em biết rồi, anh đang chê em nấu ăn không ngon."

Lạc Tĩnh Ngữ bất đắc dĩ cười, anh lắc đầu khẽ vỗ đầu cô, chỉ vào nhà, ý bảo cô đi vào.

"Em vào đây." Chiêm Hỉ mỉm cười, "Tiểu Ngư ngủ ngon."

Lạc Tĩnh Ngữ đút tay trái vào túi, tay phải vẫy tay với cô.

Chiêm Hỉ xoay người, mím môi vào nhà, bỗng cô xoay người lại, Lạc Tĩnh Ngữ chưa đi. Anh thấy Chiêm Hỉ nhón chân, nhanh chóng hôn lên môi anh.

"Ngủ ngon, Tiểu Ngư." Lúc này, cô thật sự đã vào nhà, Lạc Tĩnh Ngữ giúp cô đóng cửa.

Bên trong cánh cửa, cô gái đứng dán lưng vào cánh cửa một lúc lâu, vỗ ngực, khẽ thở gấp.

Ngoài cửa, chàng trai đút tay trong túi, an tĩnh đứng đối mặt với cánh cửa, thật lâu sau đó, tay phải vươn ra sờ lên môi của mình, cúi đầu cười không thành tiếng.

Anh đến thang máy, ấn nút đi lên. Thang máy chưa tới, anh quay lại nhìn cánh cửa 802, nghĩ đến người con gái bên trong, anh gãi đầu, làm động tác thủ ngữ giữa không trung: [Ngủ ngon nhé, bạn gái].

***

Chiêm Hỉ tắm xong, chỉ được ngủ năm tiếng, 7h20 sáng đã phải lăn khỏi giường.

Cô hẹn cô giáo Chu học lúc 9h, địa điểm là nhà của cô giáo Chu, đi đường mất khoảng một tiếng.

Chiêm Hỉ ngồi trên giường vỗ vỗ lên mặt, để mình tỉnh táo một chút, cô với lấy cá voi nhỏ hôn một cái, nói: "Chào buổi sáng, Trứng Cá, tối hôm qua quên nói với em, anh trai của em hiện tại đã làm bạn trai của chị rồi đó!"

Chiêm Hỉ ra khỏi phòng ngủ, nghiêng người về phía sofa gọi mèo con: "Quà Tặng, chào buổi sáng! Nói cho con một tin tốt, con có ba rồi! Đêm nay dẫn con đến chơi nhà cây nha."

Quà Tặng nhúc nhích lỗ tai, nhảy xuống sofa, đi vòng quanh chân của Chiêm Hỉ.

Lúc đánh răng, miệng Chiêm Hỉ đầy bọt kem đánh răng, bắt đầu biễu diễn màn phỏng vấn hai vai.

"Bây giờ tâm tình của Cô giáo Trứng Gà thế nào?"

Vẻ mặt Chiêm Hỉ kiêu ngạo: "Dùng một thành ngữ để hình dung, khắp chốn mừng vui! Hiện tại Cô giáo Trứng Gà đã có bạn trai rồi! Tối hôm qua Cô giáo Trứng Gà còn moah moah nữa đó!"

"Cô giáo Trứng Gà, Lạc tiên sinh biết tính cách ngầm này của cô không?"

"Tôi không sợ anh ấy biết đâu, anh biết rồi cũng chỉ có thể nói..." Chiêm Hỉ súc miệng, nhổ phần bọt, nhìn lên gương ôm má, "Cô giáo Trứng Gà cực kỳ đáng yêu!"

Quà Tặng đứng trước cửa nhà vệ sinh, sau khi thưởng thức màn biểu diễn này, cong mông lên đi mất.

7h50, Chiêm Hỉ chuẩn bị ra ngoài, cô quay sang nói với mấy cành hoa trong bình thủy tinh: "Hướng Dương lớn, Hướng Dương nhỏ, còn cả Hành Lá, mẹ đi đây. Qua mấy ngày chờ ba các con rảnh hơn, mẹ sẽ học thêm vài đóa hoa, chúng ta nhanh chóng cắm đầy bình thôi!"

Khi vào thành phố, Chiêm Hỉ đến nhà Cô giáo Chu liền biến thành một cô gái dịu dàng điềm tĩnh. Cô giáo Chu đón cô trước cửa, quan sát một chút, cười rộ lên: "Tiểu Chiêm, con còn đẹp hơn trong hình đấy."

Chiêm Hỉ thắc mắc: "Hả?"

"Cô đã thấy con trên vòng bạn bè." Cô giáo Chu nói, "Không ngại chứ?"

"Không ngại, không ngại." Chiêm Hỉ cũng quan sát Cô giáo Chu, bà đã gần 50, bảo dưỡng cực kỳ tốt. Cô giáo Chu đeo kính gọng vàng, mái tóc dài búi phía sau đầu, nhìn rất trang nhã.

Nhà Cô giáo Chu thoáng mát sạch sẽ, chồng của bà cũng đang ở đây. Chiêm Hỉ theo bà vào thư phòng, phát hiện Cô giáo Chu cũng có một bàn làm hoa thủ công, phía trên đặt những công cụ và bán thành phẩm, nhiều loại hơn cả Tiểu Ngư, rất nhiều thứ Chiêm Hỉ không biết.

"Chúng ta học ở đây đi." Cô giáo Chu rót một tách trà cho Chiêm Hỉ, ngồi xuống bàn làm việc, cười hỏi, "Cô giáo Lạc nói, con học thủ ngữ vì muốn giao tiếp với người mình thích mà không bị cản trở, thật sao?"

Chiêm Hỉ đỏ mặt, nghĩ thầm sao Kỷ Hồng Triết có thể nói chuyện này với chị của Tiểu Ngư chứ!

"Con... Coi như thế đi ạ." Cô chỉ đành ngại ngùng thừa nhận.

Cô giáo Chu hỏi: "Người đó là Tiểu Ngư sao?"

Chiêm Hỉ: "..."

Cô ngẩn người một lúc, mới trả lời: "Dạ..."

"Ha ha ha..." Cô giáo Chu cười lớn, mở điện thoại cho Chiêm Hỉ xem, đêm qua Chiêm Hỉ đăng bài "Tôi chính là yêu ma quỷ quái", phía dưới có một bình luận của Lạc Tĩnh Ngữ.

Chiêm Hỉ hận không thể tông cửa xông ra ngoài, chuyện gì thế! Bạn tốt của cô và Tiểu Ngư lại thêm một người!

"Cô tên Chu Liên." Cô giáo Chu cười nói, "Con đừng lo lắng, Tiểu Ngư là học trò của cô, sáu năm từ sơ trung đến cao trung. Những thầy cô khác có lẽ không nhớ nó, hoặc không có WeChat của nó, nhưng cô có. Do tên nhóc này học hành chẳng ra sao, nhưng theo cô học thủ công lại trở nên nổi tiếng."

Học chẳng ra sao... Chiêm Hỉ đã nghe nhiều người nói Tiểu Ngư như thế. Phương Húc nói trình độ anh không cao, Kỷ Hồng Triết nói thành tích học tập của anh rất kém, Tiểu Ngư cũng nói mình học rất dốt, hiện tại Cô giáo Chu cũng nói anh học hành chẳng ra sao. Ôi trời, nghe thật đáng thương mà."

Chu Liên đứng lên, lấy một đóa hoa đưa cho Chiêm Hỉ. Cô vừa liếc mắt đã nhận ra, đây là một đóa hoa hồng vàng làm từ dập nóng.

"Tiểu Ngư đang làm hoa giả bây giờ, cô cũng được xem là cô giáo vỡ lòng của nó." Cô giáo Chu nói, "Đương nhiên, tôi chỉ là người yêu thích nghiệp dư, hiện tại trình độ thua xa nó, nó rất chuyên nghiệp."

Bà nhìn Chiêm Hỉ - một cô gái trẻ tuổi, khỏe mạnh. Bà nhớ đến Lạc Tĩnh Ngữ, hỏi: "Thật sự quyết tâm học thủ ngữ sao?"

Chiêm Hỉ gật mạnh: "Thật ạ, con muốn học có hệ thống, học thật tốt. Con muốn hiểu lời nói của Tiểu Ngư, muốn cùng anh ấy tán gẫu."

Cô thừa nhận, đúng, chính là vì Tiểu Ngư.

"Những đứa trẻ đó, tâm tư rất nhạy cảm." Chu Liên biết mình không nên lo chuyện bao đồng, nhưng bà đã biết Lạc Tĩnh Ngữ hơn mười năm, bây giờ vẫn còn giữ liên lạc, nghĩ mình cũng nên nhắc nhở cô gái trước mặt, "Tiểu Chiêm, con còn trẻ, cô thấy con cũng trạc tuổi con gái mình. Cô không phải hắt nước lạnh vào mặt con, chỉ muốn nói con biết, những đứa trẻ như Tiểu Ngư, do từ nhỏ đã bị điếc, tính cách sẽ hơi ngây thơ, bướng bỉnh, thậm chí hơi cố chấp. Cô không biết hiện tại quan hệ của hai đứa đã đến bước nào, chỉ muốn nói... Đừng tổn thương nó, được không?"

Hả... Lời này có ý gì đây?

Chiêm Hỉ buồn bực, tối hôm qua mới yêu đương với Tiểu Ngư, sao hôm sau đã có người nói với cô "Đừng tổn thương nó"?

Có phải Cô giáo Chu không tin cô không? Hay là, hai người vẫn chưa thân quen, Cô giáo Chu thân với Tiểu Ngư, nên nhất định tâm tư đều hướng đến Tiểu Ngư.

Chiêm Hỉ bình tĩnh nói: "Cô giáo Chu, con thật sự nghiêm túc với Tiểu Ngư, con biết anh ấy cũng như thế. Con chỉ có thể nói, ở bên cạnh anh ấy, con nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối với tình cảm này, còn tổn thương mà cô nói, điều này... Chuyện tình cảm này là hai bên, cô đừng chỉ nói con chứ."

Chu Liên nói: "Tiểu Chiêm đừng hiểu lầm, cô cũng có con gái, nó đang học đại học. Cô muốn hỏi con một vấn đề, gia đình của con có đồng ý không?"

Chiêm Hỉ không trả lời được.

"Nếu con gái của cô tìm Tiểu Ngư làm bạn trai, vừa bắt đầu cô sẽ không đồng ý." Chu Liên nhìn thẳng vào đôi mắt của Chiêm Hỉ, "Tại sao lại nói đến vừa bắt đầu? Bởi vì cô là một giáo viên đặc thù, cũng biết được những đứa trẻ kia đã trải qua bao nhiêu khổ cực. Cô không phản đối mù quáng vì bọn họ bị khuyết tật, cô rất hi vọng bọn họ có thể rực rỡ, cũng có thể hạnh phúc. Vì thế, cô sẽ quan sát con gái của mình, xem thử nó xem trọng mối quan hệ này đến mức nào. Tha thứ cho sự thẳng thắn của cô, cô rất ít khi thấy người bình thường ở bên cạnh người câm điếc. Nhiều người sẽ không chống đỡ được thời khắc ba mẹ biết được, cũng vì nhiều nguyên nhân khác mà chia tay."

Chiêm Hỉ: "..."

Cô nghĩ, nếu mẹ của cô có thể nói lý lẽ như thế thì tốt biết bao, rõ ràng Tiểu Ngư là một người rất tốt.

Chu Liên nói tiếp: "Nếu như con gái của cô trải qua những thử thách này, cô sẽ đồng ý, quan trọng là đứa trẻ đó phải ưu tú như Tiểu Ngư. Con không biết có vài người... Nói thế nào nhỉ, đa số đều là đứa trẻ ngoan, cũng có vài thành phần cá biệt, tính cách hơi xấu. Vì thế cô nói với con điều này. Con muốn học thủ ngữ, cô có thể dạy nhưng điều cô sợ chính là con chỉ nhất thời, cô sợ Tiểu Ngư tổn thương, cũng sợ bản thân sẽ thất vọng. Vì thế nói thẳng trước, nếu con đã nghĩ kỹ thì chúng ta bắt đầu, cô có tài liệu, có thể dạy con."

Chiêm Hỉ không mất thời gian suy nghĩ, nói ngay: "Con đã nghĩ xong, Cô giáo Chu, con muốn học."

Cô giáo Chu cười dịu dàng: "Được, vậy chúng ta bắt đầu."

Kết thúc hai tiếng học thủ ngữ, Chu Liên đưa một ít tài liệu thủ ngữ cho Chiêm Hỉ, nói: "Cô dạy con thủ ngữ của Trung Quốc, giống như tiếng phổ thông có thể áp dụng cả nước. Nhưng bọn Tiểu Ngư khi giao tiếp thì thường dùng đến thủ ngữ tự nhiên, cái đó không có tài liệu, giống với từ địa phương... Điều này cần con phải nói chuyện với nó nhiều hơn, sẽ thích ứng được. Trật tự từ của thủ ngữ và động tác của thủ ngữ tự nhiên sẽ không giống thủ ngữ Trung Quốc, có nhiều động tác sẽ đơn giản hơn. Lạc Tĩnh Ngữ rất giỏi, nó sẽ là bài kiểm tra thật của con."

Chiêm Hỉ cất tài liệu vào túi, trong đầu toàn là những kiến thức thủ ngữ mới, cảm thấy thu hoạch cực kỳ lớn. Cô nói với Chu Liên: "Cảm ơn Cô giáo Chu, con nhất định sẽ học tốt, luyện tập thật nhiều, không làm cô thất vọng ạ."

"Cố lên, con cũng là một đứa trẻ ngoan." Qua hai giờ ở chung, Chu Liên rất thích Chiêm Hỉ, cô gái xinh đẹp như thế, tính cách ôn hòa khiêm tốn, lúc nói chuyện rất nhẹ nhàng từ tốn, không có chút kiêu căng nào. Chả trách tên nhóc Tiểu Ngư ngốc nghếch đó thích cô.

***

Phương Húc đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ một lần nữa, chuẩn bị ôm bốn trăm món trang sức hoa Thược Dược đã xong.

"Anh Cá thật trâu bò." Phương Húc nhìn mấy thùng lớn, "Mười lăm ngày, làm ra 460 cái, đúng là cực hạn mà! Năm rồi cậu làm trước tận 2 tháng, sao chỉ làm được 1000 cái thế?"

Lạc Tĩnh Ngữ xem anh ta nói xong, không muốn trả lời, đưa bàn tay trái cho anh ta xem.

"Ôi trời! Sao thảm thế?" Phương Húc nhìn bàn tay chồng chất vết thương, cảm giác được tay của mình cũng ẩn ẩn đau, "Về sau mình đừng làm Thược Dược nữa, cố gắng ba ngày sẽ kết thúc. Cậu nghỉ ngơi nửa tháng, sau đó chúng ta lên kế hoạch tiếp theo."

Nói rồi, Phương Húc dọn thùng giấy ra ngoài cửa thang máy, chuẩn bị về giao hàng.

Lạc Tĩnh Ngữ còn 80 trâm cài đầu chưa làm, thời gian ba ngày cũng đủ rồi.

Anh nhìn đồng hồ treo tường, đã 1h chiều, Hoan Hoan đã về chưa? Đã ăn cơm chưa? Hay là đang ngủ trưa?

Buổi sáng, bọn họ chỉ gửi hai, ba tin WeChat. Hoan Hoan nói cô đang học, Lạc Tĩnh Ngữ không quấy rầy cô.

Hoan Hoan thật sự rất giỏi, luôn thi cử, học tập để phát triển bản thân, chênh lệch trình độ giữa hai người rất lớn. Anh phải làm sao đây?

Lạc Tĩnh Ngữ quyết định, chờ làm xong đơn hàng Thược Dược này, anh phải mua thêm sách đọc. Còn việc mua sách gì, để Hoan Hoan chọn giúp anh. Chị đã nói, đọc nhiều sách sẽ giúp khả năng đánh chữ của anh tiến bộ, não cũng sẽ thông minh hơn.

À, còn có, hàng hóa Ngày Của Hoa làm xong, anh có thể nghỉ ngơi nửa tháng. Nói cách khác, cuối tuần sau anh sẽ rảnh rỗi, Hoan Hoan cũng được nghỉ, có phải anh nên cùng cô ra ngoài hẹn hò không?

Người ta hẹn hò... Bọn họ đi đâu nhỉ?

Ăn cơm, dạo phố, xem phim, dạo công viên?

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa, mở điện thoại tìm kiếm trên Baidu: Hẹn hò lần đầu nên đi đâu?

Các đáp án khác nhau lần lượt nhảy ra, Lạc Tĩnh Ngữ cẩn thận nhìn, đều nói đến công viên, quán café, leo núi, xem phim, khu trò chơi, nhà hàng Tây, viện bảo tàng...

Viện bảo tàng?

Anh chớp mắt, nằm xuống sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn cá voi bằng gỗ, nghĩ đến một nơi – Viện Bảo Tàng Tự Nhiên.

Lúc nhỏ anh đã từng đi rất nhiều viện bảo tàng tự nhiên, là hoạt động của trường, đã từng thấy khung xương của cá voi thật.

Anh đã quên đó là loài cá voi nào, lúc ấy các bạn nhìn thấy đều gọi anh, kéo tới trước khung xương, đám nhóc làm thủ ngữ nói chuyện với nhau.

Xương cá voi được treo trên không, Lạc Tĩnh Ngữ không biết nó lớn bao nhiêu, cũng không biết dáng vẻ của nó lúc còn sống. Anh ngửa mặt nhìn lên khung xương trắng đó, chỉ cảm nhận được sự chấn động.

Tựa như trên đầu có một đại dương xanh thẳm, một con cá voi khổng lồ chậm rãi bơi qua, so với nó, anh lúc 9 tuổi thật sự rất nhỏ bé.

Tên của Lạc Tĩnh Ngữ là ba đặt, ông ấy nói cùng âm với cá voi nên gọi anh là Tiểu Ngư.

Các bạn học đều biết anh thích cá voi, do tên và nhũ danh của anh. Nhưng lúc trước, Lạc Tĩnh Ngữ không biết cá voi rốt cuộc lớn thế nào, nhìn khung xương kia, đầu óc nhỏ bé của anh liền rối loạn.

Không phải anh tên Tiểu Ngư sao? Cá voi lớn đến thế! Thật sự rất lớn! Vì sao không gọi anh là Cá Lớn chứ?

Anh nói vấn đề này với chị gái, Lạc Hiểu Mai nói: [Bởi vì em còn là một nhóc con, sao có thể gọi là Cá Lớn.

Sau đó anh trưởng thành, có điện thoại rồi, lúc đăng ký WeChat và QQ, anh đã chọn nickname của mình là [Cá Cực Lớn].

Nhìn chiếc đèn cá voi, Lạc Tĩnh Ngữ nở nụ cười, anh tưởng tượng, Hoan Hoan sẽ đồng ý cùng anh đến Viện Bảo Tàng xem khung xương cá voi chứ?

Mười bảy năm, cá voi còn ở đó không?

***

Buổi chiều Chiêm Hỉ ngủ một giấc thật thoải mái, sau khi tỉnh liền gửi WeChat cho Lạc Tĩnh Ngữ, nói cô đi mua thức ăn, hỏi anh muốn mua gì, Lạc Tĩnh Ngữ trả lời –

[Cá Cực Lớn]: Em muốn ăn gì, mua gì. Em mua gì thì anh làm đó.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Em mua tôm hùm Úc, anh biết làm không? (cười nhe răng)

[Cá Cực Lớn]: Tôm hùm rất đơn giản!

[Cá Cực Lớn]: Lì xì WeChat: Nửa con tôm hùm.

[Cá Cực Lớn]: Lì xì WeChat: Nửa con tôm hùm.

Chiêm Hỉ không mở lì xì, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, Tiểu Ngư còn biết giá của tôm hùm Úc nữa. Thật ra cô không biết, chỉ tùy tiện nói nhảm thôi.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Em đùa đấy.

[Cá Cực Lớn]: Em muốn ăn thì có thể mua, anh sẽ làm cho em, anh biết mà.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nói giỡn thôi mà, được rồi em đi mua đồ ăn, chờ em nha ~ moah moah!

Một đám emoji hình mặt tình yêu rơi xuống, Lạc Tĩnh Ngữ ngẩn người. Anh đã từng thấy hiệu ứng này của WeChat, ví dụ như sinh nhật hôm đó, Chiêm Hỉ nói chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh đã đau khổ rồi mà đám bánh sinh nhật trong WeChat cứ rơi xuống.

Lần này đến từ nào đây?

Lạc Tĩnh Ngữ nghiên cứu một lúc, quyết định thử nghiệm một chút.

[Cá Cực Lớn]: Nói giỡn.

[Cá Cực Lớn]: Chờ em nha.

[Cá Cực Lớn]: Moah moah.

Mặt tình yêu cuối cùng cũng rơi xuống! Lạc Tĩnh Ngữ rất vui vẻ, thử đến hai lần.

[Cá Cực Lớn]: Moah moah.

[Cá Cực Lớn]: Moah moah.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh đang làm gì thế???

[Cá Cực Lớn]: Moah moah.

Nhanh chóng đến 5h, bóng đèn nhỏ trên cửa sáng lên, Lạc Tĩnh Ngữ đến mở cửa. Cửa vừa mở ra, có một thứ màu trắng nhào vào lòng anh.

Là Quà Tặng!

Lạc Tĩnh Ngữ ôm Quà Tặng, vuốt ve nó, nhận ra bé mèo thật sự lớn hơn một chút. Anh cười nhìn về phía cửa, Chiêm Hỉ đang cầm thức ăn đứng cười lại với anh.

Cô vào nhà đổi dép, đặt thức ăn vào bếp, sau khi ra ngoài liền thấy Lạc Tĩnh Ngữ còn đang ôm mèo. Chiêm Hỉ nhanh chóng chạy tới ôm Quà Tặng đặt xuống đất: "Đi đi, qua một bên."

Tiếp đó nhào vào lòng Lạc Tĩnh Ngữ: "Tiểu Ngư! Moah Moah!"

Lạc Tĩnh Ngữ ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô dịu dàng, khẽ hôn lên trán cô một cái.

Quà Tặng ngồi xổm trên mặt đất: Mèo khinh bỉ.jpg

Nó hờ hững xoay người bước lên cầu thang mèo, chạy đến nhà cây nó mơ mộng ngày đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.