Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ trở về, đã mau chóng bắt tay vào làm mẫu hoa sương mù tím, sau đó chuyển phát nhanh cho Đỗ Hằng Tri vào thành phố.
Đỗ Hằng Tri nhận được liền nanh WeChat với Chiêm Hỉ hoa rất đẹp, cảm thấy sẽ càng đẹp hơn khi được gắn trên lễ phục, anh có cảm hứng dạt dào, đang vùi đầu vào vẽ thiết kế, nói thầy Lạc hãy chờ thông báo của anh.
Trước ngày nghỉ Quốc Khánh, Chiêm Hỉ nhận được cuộc gọi từ chị họ Doãn Lị, nói mình sẽ đính hôn ngày 6 tháng 10, hy vọng Chiêm Hỉ có thể về nhà tham gia lễ đính hôn của cô.
Lễ đính hôn ở quê hoành tráng không khác đám cưới, có nhiều nghi thức, các thế hệ trước đều rất chú trọng. Bọn người trẻ không thể lay chuyển được mấy ông bà già, trừ phi có một người không phải người địa phương, nếu không, người trẻ tuổi bản địa giống Doãn Lị cùng bạn trai tiểu Lưu cần phải trải qua các loại lễ nghi, gia đình mới không bị người khác coi thường.
Chiêm Hỉ hỏi: "Chị Lily, mẹ em bảo chị gọi điện thoại cho em sao?"
"Ha ha ha ha......" Doãn Lị xấu hổ cười, "Bị em phát hiện rồi."
Thường thì những người trẻ tuổi làm việc bên ngoài không có yêu cầu cứng nhắc phải tham gia lễ đính hôn của bạn bè, chỉ cần có thể tham gia đám cưới là được. Chiêm Hỉ biết Doãn Lị định qua Tết Âm Lịch năm sau mới kết hôn, không ngờ mẹ lại dùng lý do này để gọi cô về nhà, tạm thời cô không biết làm sao.
"Dẫn theo bạn trai của em." Doãn Lị nói trong điện thoại, "Dì hai nói em có bạn trai, đúng không? Dẫn đến đây mọi người cùng gặp đi."
Chiêm Hỉ khiếp sợ: "Mẹ em nói thế nào? Bà ấy có nói bạn trai của em là người thế nào không?"
"Chưa nói, chỉ nói em có bạn trai." Doãn Lị thắc mắc, "Sao vậy? Bạn trai em là người thế nào?"
"Không thế nào cả, để em nghĩ lại một chút." Chiêm Hỉ nói xin lỗi, "Chị Lily, khoảng thời gian này bạn trai của em cực kỳ bận, dù em có dự định về cũng chỉ có một mình, mấy ngày nữa em sẽ thông báo chính xác cho chị."
Về nhà hay không trở về nhà, nghĩ đến Trì Quý Lan, Chiêm Hỉ thật sự rất mâu thuẫn.
Nếu về nhà, dẫn theo Tiểu Ngư hay không dẫn theo Tiểu Ngư , càng khiến cô không hạ được quyết tâm.
——
Chiều ngày 30 tháng 9, lần đầu tiên Chiêm Hỉ đến nhà ba mẹ của Lạc Tĩnh Ngữ với tư cách là bạn gái của anh.
Bởi vì đây là ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ dài, đường xá tắc nghẽn, hai người quyết định đi tàu điện ngầm.
Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ, quà trung thu của Lạc Tĩnh Ngữ cho ba mẹ, còn có quà tặng của Chiêm Hỉ chuẩn bị cho người nhà của Tiểu Ngư. Sau khi xuống tàu điện ngầm, họ đi bộ đến lối ra, Chiêm Hỉ nghĩ đến một chuyện đã rất lâu rồi, cô nói với Lạc Tĩnh Ngữ: "Năm ngoái em thi công chức, địa điểm thi liền ở gần trạm tàu điện ngầm này, cũng bắt đầu đi từ đây. Hôm đó thi xong em vào trạm, còn gặp phải bảo vệ tàu điện ngầm đang đuổi theo tên trộm, thực sự rất đáng sợ."
Lạc Tĩnh Ngữ muốn nói thật ra bản thân từng bị xem là tên trộm ở trạm tàu điện ngầm này, nhưng trong tay anh đang cầm một đống đồ, không thể trả lời, chỉ có thể mỉm cười, tựa như nghe thấy một câu chuyện thú vị.
Bọn họ không đến siêu thị mini, mà trực tiếp đến nhà ba mẹ của Lạc Tĩnh Ngữ.
Chiêm Hỉ không mấy hồi hộp, trình độ thủ ngữ của cô hiện tại cũng không tệ lắm, giao lưu hằng ngày cùng Tiểu Ngư không gặp vấn đề, chỉ cần mọi người trong nhà Tiểu Ngư đừng nói thủ ngữ quá nhanh là được. Thêm nữa, không phải còn có một ông anh rể là người bình thường sao? Nếu thật sự không ổn, anh rể cũng có thể giúp cô phiên dịch.
Nhà họ Lạc ở một tiểu khu lâu đời, được xây vào khoảng thập niên 90, từ lúc bọn họ chuyển từ nhà xưởng đến đây cũng đã mười mấy năm, xung quanh đều là hàng xóm cũ.
Lạc Tĩnh Ngữ dẫn Chiêm Hỉ lên lầu tình cờ chạm mặt một dì hàng xóm, đối phương vui vẻ gọi anh: "Tiểu Ngư! Trở về ăn cơm à? Đã lâu không gặp con rồi, ồ! Đây là bạn gái của con sao? Thật xinh đẹp."
Chiêm Hỉ ngọt ngào: "Chào dì ạ, con là bạn gái của Tiểu Ngư."
Dì hàng xóm hơi sửng sốt, nhanh chóng nói: "Chào con chào con, các con mau lên lầu đi, mang theo đồ chắc nặng lắm. À mà, Tiểu Ngư vừa mới là một cậu bé nhỏ, bây giờ cũng có bạn gái, thời gian qua nhanh, thật mau già rồi."
Đến cửa lầu bốn, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ nhìn nhau, sau đó ấn chuông cửa.
Chuông cửa rất giống bên 1504, có bóng đèn, khi anh ấn thì đèn bên trong sẽ sáng lên.
Ngay sau đó, cửa mở ra, Chiêm Hỉ nhìn ba người xuất hiện phía sau cánh cửa, hai người trung niên hẳn là ba mẹ của Tiểu Ngư nhỉ? Ba Lạc có vóc dán cao lớn, đeo cặp kính lão. Mẹ Lạc có trang điểm một chút, không già chút nào, đường nét khuôn mặt rất giống Tiểu Ngư , có thể nhận ra bà là một người phụ nữ xinh đẹp còn trẻ.
Còn có một thai phụ bụng đã to, là chị gái của Tiểu Ngư mà Chiêm Hỉ từng gặp qua một lần.
Ba người đều nở nụ cười không hề che giấu, cùng nhau đánh giá Chiêm Hỉ.
Lạc Tĩnh Ngữ đã nói với Chiêm Hỉ, tính cách của ba anh và chị gái đều rất tốt, cực kỳ ôn hòa, còn mẹ thì hơi nóng nảy một chút, nhưng cũng là người phụ nữ đáng yêu rất dễ ở chung.
"Chào chú, chào dì, chào chị, con tên Chiêm Hỉ, mọi người có thể gọi con là Hoan Hoan hoặc Tiểu Chiêm." Chiêm Hỉ không quan tâm lắm, mở miệng chào trước. Diêm Nhã Quyên cười không ngừng, cùng Lạc Minh Tùng nhận lấy quà của hai người trẻ tuổi, miệng nói "A a", chào đón bọn họ vào.
Hai tay Chiêm Hỉ nhẹ nhõm, cô dùng thủ ngữ chào một tràng. Lạc Minh Tùng cùng Diêm Nhã Quyên mặt hớn hở, sau khi tìm được chỗ đặt quà lền liên tục khen cô ngoan ngoãn, xinh đẹp còn vóc dáng cao, bảo cô ngồi xuống ăn chút gì đó, hai đôi tay cùng nhau khoa tay múa chân, Chiêm Hỉ nhìn muốn hoa cả mắt.
Hai người vào bếp, để con trai con gái ở lại tiếp đãi Chiêm Hỉ. Lạc Hiểu Mai mỉm cười nhìn Chiêm Hỉ, dùng thủ ngữ nói: 【 Chúng ta đã từng gặp qua một lần, em còn nhớ không? 】
Chiêm Hỉ gật đầu: 【 Nhớ ạ, lúc đó em vẫn chưa biết chị là chị của Tiểu Ngư. 】
Lạc Tĩnh Ngữ kéo Chiêm Hỉ đến trước mặt một người đàn ông đang ngồi, anh nói: 【 Đây là anh rể của anh. 】
Chiêm Hỉ nhìn Cao Nguyên, tuổi tác của anh cùng Lạc Hiểu Mai không khác lắm, dáng người trung bình, khí chất ổn trọng chính trực, nhưng nhìn thoáng thì thấy hai chân gầy yếu hơn người bình thường, ống quần có vẻ rộng hơn rất nhiều, bên cạnh còn đặt hai cây nạng.
Chiêm Hỉ biết Cao Nguyên nghe thấy, cười nói: "Chào anh rể, em tên Chiêm Hỉ."
Cao Nguyên cười rất ôn hòa: "Chào em chào em, anh tên Cao Nguyên. Xin lỗi vì chân anh không tốt, không thể đứng lên rồi."
Chào hỏi mọi người xong, Chiêm Hỉ mới rảnh rỗi đánh giá nhà ba mẹ của Tiểu Ngư. Căn nhà không lớn, trang hoàng cũng có chút phong cách cổ xưa, cô kéo tay áo Lạc Tĩnh Ngữ, dùng thủ ngữ nói: 【 Dẫn em tới tham quan phòng của anh một chút đi? 】
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Cao Nguyên cười lớn, xấu hổ giúp cậu em vợ giải thích: "Tiểu Chiêm, Tiểu Ngư không có phòng, căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ một phòng khác, ba mẹ ở một phòng, Hiểu Mai ở một phòng. Lúc trước Tiểu Ngư luôn ngủ ở phòng khách, kê một cái giường nhỏ. Hai năm đầu cậu ấy ở thì có giường nhỏ, sau này cậu ấy mua nhà, ba mẹ mới bỏ cái giường nhỏ đó ra khỏi phòng khách."
Nói rồi Cao Nguyên chỉ vào một ngăn tủ đặt trong góc phòng khách, "Đó, bên đó, một giường nhỏ khoảng 1 mét, rất ngắn. Cậu ấy hơi cao nên chân phải thò ra ngoài giường, buổi tối ngủ còn phải dùng thêm một cái ghế để gác chân."
Lạc Hiểu Mai đọc xong khẩu hình của chồng, che miệng cười không ngừng.
Chiêm Hỉ nghe đến ngây người, Tiểu Ngư chưa từng nói với cô, anh không có phòng ngủ ở nhà.
Sao đáng thương thế chứ! Cô nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, anh ngượng ngùng cười cười, kéo cô ngồi xuống bàn ăn, đẩy hộp đồ ăn vặt đến trước mặt cô, đôi tay làm động tác bảo cô ăn một chút.
Lúc này trong bếp có tiếng động, âm thanh từ miệng một người khiếm thính trong lúc giao tiếp, âm lượng không nhỏ, chỉ có Chiêm Hỉ cùng Cao Nguyên có thể nghe được.
Chiêm Hỉ không khỏi nhìn vào bếp, cô thấy Diêm Nhã Quyên chạy ra, phía sau là Lạc Minh Tùng với vẻ mặt bất đắc dĩ. Chiêm Hỉ còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Diêm Nhã Quyên đã tới trước mặt cô, đưa cô một bao lì xì thật dày.
"Hả, dì à? Con......" Chiêm Hỉ đứng lên chưa kịp đẩy lại, Diêm Nhã Quyên đã nhét bao lì xì vào tay cô, dùng thủ ngữ nói: 【 Bé ngoan, nhận lấy đi, đây là chú và dì cho con. Nhận lấy, nhận lấy đi. 】
Lạc Minh Tùng cũng đi tới, ông nói: 【 Vốn định ăn xong cơm mới đưa con, nhưng mẹ của Tiểu Ngư sốt ruột quá, muốn đưa con bây giờ luôn. Chú đã nói con cũng đâu chạy trốn, nhưng bà ấy lại không nghe. 】
Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai vừa nhìn vừa cười, Chiêm Hỉ khó xử cầm lấy bao lì xì, quay sang nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh cười rất hạnh phúc, anh nói: 【 Nhận lấy đi, tâm ý của ba và mẹ anh đấy. 】
"À......" Bao lì xì này dày thật, một vạn tệ lận sao? Chiêm Hỉ thẹn thùng, chỉ có thể giơ tay nói với Diêm Nhã Quyên cùng Lạc Minh Tùng: 【 Cảm ơn chú và dì, con cảm ơn. 】
Món ăn bữa tối rất phong phú và ngon miệng, sáu người ngồi vây quanh bàn, không khí ấm áp an tĩnh.
Mọi người đều giao tiếp bằng thủ ngữ, Lạc Minh Tùng cùng Diêm Nhã Quyên lúc sử dụng tay còn phối hợp phát ra tiếng, tựa như đang nói chuyện, giọng lúc lớn lúc nhỏ. Tình huống này Chiêm Hỉ đã từng thấy lúc gặp Trần Lượng cùng Mao Mao, nhưng lúc đó là ở bên ngoài, cảm xúc không rõ ràng, giờ phút này trong một căn nhà nhỏ hẹp, nhưng âm thanh mơ hồ không rõ cũng nghe rất rõ ràng.
Cao Nguyên đặc biệt ngồi bên cạnh Chiêm Hỉ, thỉnh thoảng cúi đầu giả vờ dùng bữa, không nhìn đến cô, mấp máy nói thì thầm với cô: "Tiểu Chiêm, nhà bọn họ lúc giao tiếp đôi lúc sẽ phát ra tiếng. Em đừng sợ hãi, đây là hiện tượng bình thường, do Tiểu Ngư không thích phát ra tiếng mà thôi, sợ em không thích ứng được."
Chiêm Hỉ cảm động, cũng lén lút nói: "Không đâu, anh rể. Trước mặt em, Tiểu Ngư cũng phát ra tiếng, em không sợ hãi."
Cao Nguyên ngạc nhiên, ngay sau đó liền cảm thấy vui mừng, trước mặt anh Tiểu Ngư đều không thích phát ra tiếng nhưng lại nguyện ý như thế trước mặt Chiêm Hỉ, chứng tỏ cậu ấy đã xem Chiêm Hỉ trở thành người thân mật nhất.
Lạc Tĩnh Ngữ không chú ý tới cuộc trò chuyện giữa Cao Nguyên và Chiêm Hỉ, không ngừng gắp đồ ăn cho Chiêm Hỉ, tất cả mọi người trong nhà đều bảo Chiêm Hỉ nên ăn nhiều một chút, nói cô quá gầy.
Chiêm Hỉ gác đũa xuống, nói: 【 Lúc con ở bên Tiểu Ngư đã lên cân rất nhiều, anh ấy nấu cơm rất ngon, sắp dưỡng con đến béo rồi. 】
Vẻ mặt Diêm Nhã Quyên rất phong phú, quơ tay nói: 【 Không béo, không béo, con gái gầy quá không tốt đâu. Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút. 】
Hôm nay sinh nhật Lạc Hiểu Mai, cơm nước xong, Lạc Tĩnh Ngữ đem bánh sinh nhật ra. Lúc này Chiêm Hỉ không ngốc nghếch nhắc đến việc hát chúc mừng sinh nhật, chỉ dựa vào người Lạc Tĩnh Ngữ ngoan ngoãn nhìn.
Lạc Hiểu Mai nhắm mắt cầu nguyện, rồi mở to mắt nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, Cao Nguyên hôn lên mặt cô một cái, vừa dùng thủ ngữ vừa nói: "Bà xã sinh nhật vui vẻ, luôn 18 tuổi nhé."
Chọc Lạc Hiểu Mai cười không ngừng.
Lạc Tĩnh Ngữ cắt bánh kem thành từng miếng nhỏ cho mọi người, lúc này, Diêm Nhã Quyên lấy ra mấy quyển album từ trong phòng, đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ, làm động tác bảo anh đưa cho Chiêm Hỉ xem.
Lạc Tĩnh Ngữ đau đầu, không muốn nhận lấy, cau mày bảo mẹ mau lấy lại đi. Chiêm Hỉ đã nhanh mắt phát hiện, nhận lấy album vui vẻ nói: "Là ảnh lúc nhỏ của Tiểu Ngư sao? Con muốn xem, con muốn xem!"
Diêm Nhã Quyên cười, bà dùng thủ ngữ nói: 【 Là ảnh của Tiểu Ngư cùng Hiểu Mai khi còn nhỏ, rất đáng yêu, con nhìn xem. 】
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu buồn bực suy nghĩ: Không đáng yêu chút nào!
Chiêm Hỉ mở album, cuối cùng cô mới biết vì sao Diêm Nhã Quyên nói khi còn nhỏ Tiểu Ngư rất đáng yêu, bởi vì —— bên trong có mấy tấm, Tiểu Ngư mặc đồ con gái!
"Ha ha ha ha ha ha!" Nhìn Tiểu Ngư mặc váy nhỏ, Chiêm Hỉ cười đến ngã trái ngã phải, "Vì sao phải mặc váy thế? Trời ạ! Ha ha ha ha...... Tiểu Ngư, lúc còn nhỏ anh cũng thật đáng yêu!"
Tấm hình được rửa ra từ cuộn phim, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ mới khoảng 3, 4 tuổi, Lạc Hiểu Mai lớn hơn anh 4 tuổi, vóc dáng cao hơn một chút.
Chiêm Hỉ nhìn ảnh Lạc Tĩnh Ngữ nhỏ nanh, nét mặt hơi mơ hồ nhưng có thể nhận ra là anh. Tóc không ngắn như mấy cậu bé khác, còn có tóc mái, làn da trắng nõn, mặt tròn tròn, đôi mắt vừa đen vừa sáng. Có đôi khi là vẻ mặt ngốc ngốc, có đôi khi đôi môi chúm chím đang cười, vừa nhìn đã biết bạn nhỏ này vừa ngoan vừa đáng yêu.
Lạc Tĩnh Ngữ bất lực ngồi cạnh cô, Cao Nguyên hỗ trợ giải thích: "Thật ra mọi người không phải cố ý để Tiểu Ngư mặc váy đâu. Vì lúc đó cậu ấy không đến nhà trẻ, điều kiện trong nhà không tốt, mùa hè đôi khi cậu ấy sẽ tè dầm, cứ đổi quần liên tục, mẹ liền mặc cho một chiếc váy của Hiểu Mai. Ba cảm thấy rất thích thú nên chụp hình lại cho cậu ấy, thật ra là cậu ấy có đồ của bé trai. À...... Mẹ từng nói... Tiểu Ngư đừng nhìn anh như vậy, ha ha ha ha......"
Cao Nguyên nhìn thấy ánh mắt tràn ngập phẫn uất của Lạc Tĩnh Ngữ, cùng Lạc Hiểu Mai cười đến run rẩy. Chiêm Hỉ càng cười không thể dừng, ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ nói: "Lúc còn nhỏ anh từng tè dầm à?"
Lạc Tĩnh Ngữ sắp tức chết rồi, nghĩ thầm, ai còn nhỏ mà không tè dầm chứ??
Chiêm Hỉ đang lật album, nghiêm túc nhìn từng tấm hình.
Cô từng xem những tấm hình của Tiểu Ngư lúc sơ trung, cao trung ở nhà Chu Liên, hiện tại lại thấy được tuổi thơ của anh, tựa như đang xem lại quá trình trưởng thành của Tiểu Ngư một lần nữa. Nhìn anh từ một cái tên nhóc biến thành một cậu bé, ròoi biến thành một thiếu niên, thanh niên, cuối cùng biến thành người đàn ông vừa dịu dàng vừa an tĩnh bên cạnh cô.
Cô chọn mấy tấm hình đáng yêu dùng điện thoại chụp lại, bao gồm cả mấy tấm mặc đồ con gái. Ban đầu Lạc Tĩnh Ngữ còn lấy tay che ảnh không cho cô chụp, Chiêm Hỉ trừng anh, anh mới không tình nguyện buông ra, trơ mắt nhìn cô chụp hình lịch sử đen tối của anh.
Ăn xong bánh kem rồi, Lạc Tĩnh Ngữ dọn chén bát, chủ động vào bếp rửa chén.
Diêm Nhã Quyên kéo Chiêm Hỉ đến nói chuyện phiếm, mọi người đều biết hoàn cảnh của Chiêm Hỉ, lúc này liền hỏi một chút, cô và Tiểu Ngư quen biết bằng cách nào. Bà nói Tiểu Ngư có rất nhiều khuyết điểm, tương đối hướng nội, không giỏi giao tiếp, có đôi lúc sẽ rất cố chấp, học vấn không cao, hy vọng Chiêm Hỉ đừng quá để ý.
Diêm Nhã Quyên cũng không biết trình độ thủ ngữ của Chiêm Hỉ thế nào, làm động tác rất chậm: 【 Bé ngoan, đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư quen bạn gái, con cũng là cô gái đầu tiên nó mang về nhà. Dì thấy được Tiểu Ngư rất thích con, sau khi ở bên con, nó đã vui vẻ lên rất nhiều. Dì cũng nhìn ra được con cũng là cô gái rất tốt, hy vọng con cùng Tiểu Ngư có thể bên nhau thật tốt, giúp đỡ và quan tâm lẫn nhau, hy vọng con đừng ghét bỏ Tiểu Ngư không nghe thấy. Thật sự, dì dám bảo đảm với con, ngoại trừ khiếm thính, Tiểu Ngư thật sự là một chàng trai rất tốt, nhất định nó sẽ đối xử với con thật tốt. 】
Sau khi "Nói" xong, Diêm Nhã Quyên nhịn không được bật khóc, Lạc Hiểu Mai nhanh chóng đứng lên an ủi mẹ. Diêm Nhã Quyên nhận ra mình hơi thất thố, bà cùng Lạc Hiểu Mai vào phòng.
Lạc Minh Tùng không biết là cố ý hay vô tình, không nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, luôn nhìn TV chằm chằm.
Bên bàn ăn chỉ còn lại Chiêm Hỉ và Cao Nguyên.
Cao Nguyên thấy không ai chú ý tới bọn họ, mở miệng: "Tiểu Chiêm, anh muốn nói với em vài câu."
"Vâng." Chiêm Hỉ nhanh chóng ngồi thẳng lưng, "Anh rể nói đi, em nghe đây."
"Đừng căng thẳng, chỉ là tùy tiện tâm sự." Cao Nguyên cười nói, "Thật ra là một người phát ngôn, trước khi hai em trở về đã có một cuộc họp gia đình ở nhà, nhất trí đề cử anh nói chuyện với em. Chuyện này Tiểu Ngư cũng không biết, nếu em muốn tiếp tục yêu đương với cậu ấy hay không, mọi người không có ý kiến, tùy theo ý của em."
Anh mở đầu như vậy, Chiêm Hỉ càng căng thẳng hơn.
Chuyện gì thế? Chẳng lẽ gia đình Tiểu Ngư không đồng ý sao? Không đồng ý sao còn cho cô một bao lì xì lớn chứ?
Cao Nguyên hỏi: "Không biết Tiểu Ngư đã từng nói với em hay chưa, đứa trẻ trong bụng Hiểu Mai cũng bị khiếm thính?"
Chiêm Hỉ gật đầu đầy bất an.
Cao Nguyên cười cười: "Vậy...... Bọn em từng nói về chuyện con cái chưa?"
Chiêm Hỉ nghĩ ngợi, có nói đến một chút, nhưng không quá sâu, nên cô đành lắc đầu.
"Nếu nói đến kết hôn, đề tài con cái rất khó tránh khỏi." Cao Nguyên nói chậm rãi, "Một lần Tiểu Ngư về nhà cũng vì việc này mà hai chị em Tiểu Ngư cãi nhau không vui vẻ. Lần này hai người bọn họ gặp mặt đều tỏ vẻ chưa từng có chuyện xảy ra, nhưng anh biết, trong lòng Tiểu Ngư rất khổ sở vì chuyện này. Sau đó...... Ba mẹ vẫn luôn lo lắng, em chia tay Tiểu Ngư bởi vì chuyện con cái."
Chiêm Hỉ không hé răng, tiếp tục nghe Cao Nguyên nói.
Cao Nguyên: "Anh biết hiện tại rất nhiều người kết hôn đã nghĩ không cần con cái (DINK*), nhưng suy nghĩ của con người sẽ thay đôi, có đôi khi là chồng, có đôi khi là vợ, chỉ cần có người thay đổi, hôn nhân sẽ sinh ra nguy cơ. Lúc anh cùng Hiểu Mai kết hôn cũng đã nói không cần con cái, một là do lo lắng gene tai điếc sẽ di truyền, hai là chân của anh không tốt, sợ liên lụy đến con, khiến bọn anh biến thành gánh nặng cho con."
(Ji: DINK* - Double Income No Kids - chỉ những cặp vợ chồng hoặc cá nhân có khả năng sinh sản nhưng không muốn sinh con)
"Nhưng kết hôn nhiều năm như vậy, cuộc sống của anh cùng Hiểu Mai dần tốt lên, công việc ổn định, có nhà có xe, hơn nữa bọn anh cũng rất thích trẻ con, liền nghĩ đến muốn có một đứa."
Cao Nguyên uống một ngụm trà, "Vốn dĩ trước khi có kết quả kiểm tra gene, Hiểu Mai còn nói với anh nếu là con bị khiếm thính sẽ từ bỏ. Nhưng kết quả ra rồi, Hiểu Mai liền khóc lóc hỏi anh thật sự muốn bỏ đứa nhỏ này hay không. Lúc ấy anh đã biết, cô ấy rất lưu luyến đứa bé này."
"Tiểu Ngư nói bọn anh ích kỷ, không suy nghĩ vì đứa nhỏ, nói cả đời con cái sẽ bị kỳ thị, thật sự rất khổ. Sao bọn anh không nghĩ đến chứ? Cuộc sống hai người có thoải mái không? Nuôi một đứa trẻ khiếm thính áp lực không lớn sao? Đương nhiên rất lớn, bản thân anh cũng là người tàn tật. Anh cùng Hiểu Mai biết hơn người nào khác, người tàn tật trong xã hội khó khăn bao nhiêu, khổ đến nhường nào. Vì sao bọn anh vẫn muốn giữ lại đứa nhỏ này? Một phần là bởi vì luyến tiếc, một nguyên nhân khác là, bọn anh cảm thấy điếc không phải loại khuyết tật uy hiếp đến tính mạng hoặc ảnh hưởng đến tuổi thọ, nếu được nuôi dạy tốt, đứa bé cũng có thể sống và học tập bình thường. Có thể lắp được ốc tai điện tử thì càng tốt, nó có thể học trường bình thường, có thể nghe lời giảng không khác gì những đứa trẻ khác."
Chiêm Hỉ gật đầu, Cô cảm thấy mình không có quyền bình luận về quyết định của Lạc Hiểu Mai và Cao Nguyên. Hai vợ chồng trẻ đều là người khuyết tật, chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều hơn người khác.
"Trong loài người, người sinh ra đã khuyết tật có một tỉ lệ nhất định, còn có một vài người ngoài ý muốn hoặc sinh bệnh trong quá trình trưởng thành mà biến thành người khuyết tật. Loại người trước chính là Hiểu Mai cùng Tiểu Ngư, loại người sau chính là anh. Dựa vào sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, tỉ lệ này sẽ dần giảm xuống, nhưng nó vĩnh viễn không biến mất."
Giọng Cao Nguyên vẫn bình thản, "Một đôi vợ chồng thường trải qua nhiều lần khám tiền sản khác nhau để tránh những đứa trẻ sinh ra bị dị tật. Mọi người đều biết, nếu trong nhà có thêm đứa bé có vấn đề về thân thể hoặc trí tuệ sẽ ảnh hưởng chất lượng cuộc sống và tình cảm vợ chồng. Còn chuyện tai điếc này...... Em cùng Tiểu Ngư ở bên nhau cũng nên biết, ngoại trừ không nghe thấy, cậu ấy vẫn là người rất khỏe mạnh, một người sống hạnh phúc, có vui buồn giận dữ của mình, cũng có bản lĩnh kiếm sống."
"Anh và Hiểu Mai đã sẵn sàng chào đón đứa trẻ chào đời. Bọn anh sẽ dành cho nó toàn bộ tình yêu, vì nó mà tiến hành trị liệu cải thiện khả năng nghe, chăm sóc nuôi dạy thật tốt. Nếu nó muốn học cao giống Hiểu Mai hoặc học một ngành nghề giống Tiểu Ngư, bọn anh đều sẽ ủng hộ."
"Có một việc, anh muốn nói cho em, chuyện này Tiểu Ngư vẫn chưa biết. Là mẹ vợ nói cho Hiểu Mai, rồi Hiểu Mai nói với anh, mọi người đều cảm thấy tốt hơn không nên nói với Tiểu Ngư."
Cao Nguyên mỉm cười, "Tiểu Chiêm, em biết vì sao Tiểu Ngư được sinh ra không?"
Chiêm Hỉ lắc đầu: "Không biết, anh ấy chưa từng nói điều này."
"Mẹ vợ tình cờ mang thai mới có Tiểu Ngư." Cao Nguyên nói, "Khi đó bọn họ đã có Hiểu Mai bị khiếm thính, sao còn dám sinh thêm một đứa trẻ nữa chứ? Đó là mang thai ngoài ý muốn, mẹ vợ đã dự định đến bệnh viện nhỏ để phá thai, nhưng lúc kiểm tra thì một bác sĩ nói, thai đầu của bọn họ là con gái, nếu thai thứ hai là con trai thì khẳng định là người bình thường, di truyền phân biệt nam nữ, có lẽ nhà bọn họ là truyền nữ không truyền nam."
Cao Nguyên nghĩ đến chuyện này liền không biết nói thế nào nữa, "Em thấy chuyện này hoang đường không? Bởi vì mẹ vợ là người khiếm thính nên bác sĩ nghĩ bà sẽ di truyền cho Hiểu Mai. Vốn dĩ hai người giao tiếp đã không suôn sẻ, trình độ học vấn của mẹ vợ không cao, vừa nghe bác sĩ nói như thế, lập tức liền nói không làm phẫu thuật."
Chiêm Hỉ: "......"
Cao Nguyên: "Khi đó vẫn chưa có công nghệ xét nghiệm gen thai nhi, để xác định đứa con trong bụng là nam hay nữ, ba vợ tìm mối quan hệ khắp nơi, sau đó tìm được người Siêu Âm B, xác định là con trai, mọi người thật sự rất vui vẻ! Bác sĩ đã nói con trai sẽ khỏe mạnh, bọn họ không phải trọng nam khinh nữ, nếu không cũng không phải là Hiểu Mai có phòng mà Tiểu Ngư không có. Bọn họ chỉ muốn một đứa trẻ khỏe mạnh khi trưởng thành có thể giúp đỡ người nhà. Vì thế mẹ vợ đã cực khổ mang thai mười tháng, cả nhà tràn ngập chờ mong Tiểu Ngư sinh ra, kết quả sinh xong làm kiểm trai, khiếm thính. Em tưởng tượng được lúc ấy ba vợ và mẹ vợ bị đả kích đến mức nào không?"
Chiêm Hỉ đặt mình vào vị trí đó, là rất...... Đau khổ.
"Nếu không có lời nói của bác sĩ, ngày đó mẹ vợ phẫu thuật phá thai. Tiểu Ngư...... Cũng sẽ không tồn tại, em có thể hiểu được điều này không?" Cao Nguyên nhìn Chiêm Hỉ, chỉ vào bóng dáng người đàn ông trẻ trong bếp, "Trên đời sẽ không có người tên Lạc Tĩnh Ngữ nữa."
Chiêm Hỉ cũng nhìn vào bếp, Lạc Tĩnh Ngữ còn đang rửa chén, hôm nay nhiều món, chén bát cũng nhiều, anh hơi khom lưng, hoàn toàn không biết Cao Nguyên đang nói gì trong phòng khách.
Cao Nguyên tiếp tục nói, "Lúc Tiểu Ngư 4 tuổi, ba vợ muốn đeo máy trợ thính cho cậu ấy, sau kiểm tra phát hiện không được, bác sĩ liền giới thiệu đến ốc tai điện tử. Lúc ấy ốc tai điện tử vẫn chưa phổ biến, chỉ có thể làm ở Bắc Kinh, Hiểu Mai đã quá tuổi, ba vợ muốn mang Tiểu Ngư đến Bắc Kinh, nhưng sau khi nghe ngóng giá cả...... Quá đắt, không có tiền, Tiểu Ngư đã bị trì hoãn."
Cao Nguyên thở dài, "Khi Tiểu Ngư hai mươi tuổi...... Hiểu Mai nói với anh, chuyện này ba mẹ vợ cũng không biết, Tiểu Ngư chỉ nói với Hiểu Mai, hai chị em bọn họ chưa từng giấu nhau điều gì. Lúc ấy Tiểu Ngư thuê nhà bên ngoài, liều mạng kiếm tiền, ăn không ngon, ngủ rất ít, người gầy đến da bọc xương, khó khăn lắm mới tiết kiệm mấy vạn tệ, cậu ấy liền chạy đến bệnh viện làm kiểm tra, hỏi bác sĩ có thể cấy ghép ốc tai điện tử hay không."
Chiêm Hỉ đau lòng thắt nghẽn, thì ra Tiểu Ngư của cô khi lớn lên còn muốn trị liệu, anh chưa từng nói với cô.
"Nhưng bác sĩ nói không được." Cao Nguyên chỉ vào tai mình, "Từ nhỏ Tiểu Ngư đã điếc nặng, chưa từng mang máy trợ thính, không có chịu đựng quá một chút ít thanh âm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, anh đối thanh âm là không có khái niệm. Bác sĩ nói, hưa bao giờ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi âm thanh, nếu được gắn ốc tai điện tử sẽ có tiếng ồn liên tục trong tai. Tiểu Chiêm hãy tưởng tượng một chút đi......"
Cao Nguyên cố gắng giải thích với Chiêm Hỉ, "Nếu từ giờ trở đi, tai của em xuất hiện tiếng ồn suốt 24 giờ, còn em hoàn toàn không thể phân biệt được âm thanh, khi ngủ cũng có, vĩnh viễn sẽ không dừng lại, emsẽ thế nào?"
Chiêm Hỉ thử cảm nhận một chút, hỏi không chắc chắn: "Sẽ điên mất?"
Cao Nguyên gật đầu: "Không khác mấy, thần kinh sẽ suy nhược, sẽ điên mất, căn bản chưa đến được giai đoạn học cách nói chuyện, tinh thần đã bị hủy hoại. Cho nên, ốc tai điện tử phải được lắp từ nhỏ để thích ứng từ lúc nhỏ. Điếc trước khi trưởng thành, các bác sĩ sẽ không lắp ốc tai điện tử trừ khi người đó từng đeo máy trợ thính từ khi còn nhỏ hoặc còn sót lại thính lực."
Chiêm Hỉ hiểu.
"Tiểu Ngư trải qua chuyện này đã hoàn toàn chết tâm. Cậu ấy nói với Hiểu Mai, thật ra học được nói chuyện hay không chẳng sao cả, chỉ muốn nghe thử âm thanh là như thế nào, đời này của anh, trước nay chưa từng nghe qua bất kỳ âm thanh nào."
Cao Nguyên dừng một chút, "Anh nghĩ anh hiểu được cảm nhận lúc trước của Tiểu Ngư khi bác sĩ từ chối, giống như lúc bác sĩ nói với anh lúc sinh bệnh 'cả đời này sẽ không thể đứng lên' vậy. Muốn chấp nhận sự thật này rất thống khổ, nhưng bắt buộc phải chấp nhận, sẽ không vì không muốn tiếp thu mà nó sẽ không xảy ra."
"Nói nhiều như vậy, anh muốn em hỏi một chút. Tiểu Chiêm, em đang tội nghiệp cậu ấy sao?" Cao Nguyên lại chỉ vào bếp.
Chiêm Hỉ nhìn bóng lưng của thon dài Lạc Tĩnh Ngữ, không hề nghĩ ngợi, lắc đầu: "Chưa từng."
"Có lẽ anh đã hiểu được vì sao Tiểu Ngư thích em." Cao Nguyên mỉm cười thoải mái, "Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy không gặp được cô gái nào như em, liền bị em hấp dẫn, căn bản không thể trốn. Thật ra anh hơi tò mò, dựa vào của tính cách Tiểu Ngư, hẳn là nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ yêu đương với em, hai người là ai theo đuổi ai thế?"
Ôi...... Lại là vấn đề này, lúc này Chiêm Hỉ thừa nhận: "Hẳn là em theo đuổi rồi."
"Chả trách." Cao Nguyên cảm thấy rất thú vị, "Anh trai của em đã gặp Tiểu Ngư rồi, đúng không?"
"Vâng." Chiêm Hỉ gật đầu.
"Đêm trước ngày Tiểu Ngư gặp anh trai của em đã từng trò chuyện với anh. Anh bảo cậu ấy cứ tự nhiên, không cần đặt mình quá thấp, hãy thể hiện ưu điểm của mình với anh trai của em. Em biết cậu ấy đã nói thế nào không?"
Chiêm Hỉ chua xót, hỏi: "Nói thế nào ạ?"
"Cậu ấy hỏi anh......" Cao Nguyên nói, "Em có ưu điểm gì?"
Chiêm Hỉ: "......"
Cao Nguyên cười hỏi cô: "Em cảm thấy Tiểu Ngư có ưu điểm không?"
"Rất nhiều, không thể nói hết." Ánh mắt Chiêm Hỉ liền dừng lại trên người Lạc Tĩnh Ngữ, "Em thật sự rất thích anh ấy, ở bên anh ấy rất vui vẻ."
Cao Nguyên gật đầu nói: "Cậu ấy thật sự là một chàng trai rất tốt, Hiểu Mai dạy rất nhiều học sinh điếc trong trường khiếm thính, anh cũng từng gặp rất nhiều đồng nghiệp khiếm thính, nhưng người sạch sẽ thuần túy giống Tiểu Ngư, bọn anh chưa từng gặp qua."
Cao Nguyên im lặng vài giây, "Quay trở lại chủ đề trước, Tiểu Chiêm, hiện tại vấn đề lớn nhất của em và Tiểu Ngư là con cái. Tiểu Ngư khác Hiểu Mai, cậu ấy nói rất kiên định sẽ không muốn có một đứa trẻ khiếm thính. Có lẽ bây giờ em có thể chấp nhận kết hôn không cần con cái, nhưng về sau em lớn tuổi hơn, suy nghĩ thay đổi thì sao? Hoặc là sau khi em chấp nhận rồi, nhưng người nhà của em không chấp nhận thì sao? Hoặc là, căn bản người nhà của em không chấp nhận chồng của em là một người khiếm thính, thì sao? Các vấn đề này, em và Tiểu Ngư cần phải nói chuyện nhiều hơn, phải thống nhất được ý kiến."
Nhìn vẻ mặt bất lực của Chiêm Hỉ, Cao Nguyên an ủi cô, "Em còn trẻ, Tiểu Ngư nói em chỉ mới 24 tuổi, bọn anh thấy hai người đều còn rất trẻ, yêu đương cũng chỉ mới hơn nửa năm, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn. Tiểu Chiêm, em đừng tạo áp lực tâm lý cho mình, hiện tại em ở bên Tiểu Ngư, mọi người đều vui vẻ chúc phúc. Nếu có một ngày, em vì các nguyên nhân này mà chia tay với Tiểu Ngư, tất cả mọi người đều hiểu, sẽ không có ai chỉ trích em đâu. Mọi người còn cảm ơn em, cảm ơn vì em đã làm bạn với Tiểu Ngư trong một đoạn đường hạnh phúc, anh cũng tin Tiểu Ngư cũng sẽ không trách em. Đây...... Chính là lời ba mẹ bảo anh nói với em."
Lạc Tĩnh Ngữ rửa xong chén, dọn dẹp bếp rồi trở lại phòng khách, Diêm Nhã Quyên và Lạc Hiểu Mai cũng ra khỏi phòng. Lúc này Chiêm Hỉ đã hiểu, gia đình Tiểu Ngư đã dành thời gian để Cao Nguyên nói chuyện với cô.
Diêm Nhã Quyên cùng Cao Nguyên nhìn sau, bà dịu dàng nhìn về phía Chiêm Hỉ, đó là ánh mắt tràn ngập xin lỗi của một người mẹ. Lạc Hiểu Mai rất bình tĩnh, Lạc Minh Tùng vẫn là một người ba hiền từ, cả gia đình chỉ có Lạc Tĩnh Ngữ không biết gì cả, lúc nhìn Chiêm Hỉ còn mỉm cười ôn hòa.
Thời gian không còn sớm, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ chào tạm biệt ra về. Diêm Nhã Quyên nói hôm sau là Tết Trung Thu, nhưng nếu hôm nay đã ăn rồi, con trai cùng bạn gái không cần phải đến một chuyến nữa, Tết Trung Thu hai người cùng nhau đón đi, Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu đồng ý.
Anh cùng Chiêm Hỉ đi tàu điện ngầm về nhà, về đến nhà đã khuya.
Từ sau khi chuyện Phương Húc phát sinh, đa số thời gian Chiêm Hỉ đều ngủ cùng giường với Lạc Tĩnh Ngữ ở 1504. Cô đã quen tỉnh lại trong ngực Tiểu Ngư cùng với cá voi nhỏ được cô mang lên, hai người ngủ trên giường lớn, hai chú cá voi nhồi bông một lớn một nhỏ, đôi lúc Quà Tặng cũng sẽ nhảy lên giường nằm bên người bọn họ, cực kỳ náo nhiệt.
Sau khi về nhà, bọn họ lần lượt tắm rửa ở hai phòng tắm, hiện tại Lạc Tĩnh Ngữ tự nhiên, lúc ngủ chỉ mặc áo thun và qυầи ɭóŧ, Chiêm Hỉ chỉ mặc chiếc váy ngủ. Cô sấy khô tóc, mang dép lê vào phòng ngủ chính, Lạc Tĩnh Ngữ đang dựa vào thành giường chờ cô, trong tay là một quyển sách đang mở.
Sách này là anh nhờ Chiêm Hỉ chọn giúp, đã đọc gần một tháng, mới chỉ đọc hơn phân nửa.
Chiêm Hỉ không cười nhạo anh, Tiểu Ngư chủ động muốn đọc sách là chuyện tốt, anh rất đọc chậm, Chiêm Hỉ hiểu được.
Cô nhảy lên giường, ôm lấy eo Lạc Tĩnh Ngữ làm nũng, hai đôi chân trơn bóng quấn lấy nhau, là tư thế thân mật nhất của một cặp tình nhân. Quà Tặng cũng nhảy vào, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, dựa gần vào người anh.
Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy bên người tựa như có hai mèo nhỏ cứ cọ vào, khiến trái tim xao động.
Anh không quan tâm đến mèo thật, đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, xoay người ôm lấy con mèo giả kia. Cô mềm mại mà rúc vào trong lòng anh, hương thơm ngào ngạt giống trên người anh, nồng đậm mùi sữa khiến anh thèm thuồng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ngủ chung giường một tháng, lại là một cặp đôi tâm ý tương thông trẻ tuổi, bọn họ đều đã làm rất nhiều chuyện xấu hổ, cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng.
Chuyện này Lạc Tĩnh Ngữ kiên trì hơn Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ không nghĩ nhiều, sau khi nói chuyện với Cao Nguyên, cũng như biết được suy nghĩ của gia đình Tiểu Ngư. Có lẽ bọn họ...... Đều cảm thấy đoạn tình cảm này sẽ không đi đến cuối cùng, cho nên bọn họ mới hy vọng Tiểu Ngư có thể nhẫn nại, đừng làm điều gì "Thương tổn" cô.
Như thế, nếu như một ngày nào đó bọn họ chia tay, Tiểu Ngư và người nhà của anh sẽ thoải mái hơn.
Thân mật một hồi lâu, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa đã thèm, anh buông Chiêm Hỉ ra, nói: 【 Hôm nay, có căng thẳng không? 】
Chiêm Hỉ lắc đầu.
Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, do cách nhau rất gần, còn là nằm nghiêng, anh dùng thủ ngữ thật sự khá hạn chế: 【 Ba mẹ của anh thực sự rất thích em, mẹ anh nói, em còn trông đẹp hơn trên hình đấy. 】
Chiêm Hỉ xoa mặt anh: "Đồ ngốc."
Tay cô dần di chuyển xuống dưới, bàn tay chạm đến yết hầu nổi lên của anh, anh nhịn không được mà nuốt nước bọt, yết hầu cũng lăn lên lăn xuống.
Chiêm Hỉ ngước mắt nhìn anh, thốt lên: "Tiểu Ngư, gọi em đi."
Lạc Tĩnh Ngữ giật mình, lông mi dài rung lên, hơi hé miệng, ngậm ngừng: "Hoa... oan, Hoa... oan......"
Đây là một trò chơi nhỏ giữa họ, Anh đã luyện tập từ việc chỉ nói âm "h" đến giai đoạn có thể nói được toàn bộ âm tiết, gần với "Hoan Hoan" hơn "Oan Oan" trước kia, tuy rằng vẫn chưa chuẩn, Chiêm Hỉ đã rất hài lòng.
"Hoan Hoan, Hoan Hoan." Bàn tay của cô ấn yết hầu của anh, cảm nhận được sự rung động khi anh phát ra âm thanh, Lạc Tĩnh Ngữ gọi mấy lần nữa, ánh mắt trở nên nghi hoặc, tựa như đang hỏi: Sao thế?
Chiêm Hỉ không trả lời, cô không muốn nói gì cả, cô nhìn gương mặt quen thuộc anh, đôi mắt thật trong suốt. Cô lại vươn tay chạm đến gương mặt anh, anh cũng lấy tay phải đặt lên mu bàn tay cô.
Tay của anh lớn và ấm áp hơn cô, trên mu bàn tay là một vết sẹo đỏ nổi bật đã sớm lành lại.
Bác sĩ nói Lạc Tĩnh Ngữ may mắn không để lại vết sẹo lồi mà chỉ hơi mờ, không dữ tợn xấu xí như trong tưởng tượng, dài khoảng bốn cm hơi hồng hồng, kéo dài từ mu bàn tay đến dưới ngón áp út, nhưng Chiêm Hỉ mỗi lần nhìn thấy vẫn cảm thấy đau lòng.
Lạc Tĩnh Ngữ từng hỏi cô, tay của anh đã xấu rồi, cô sẽ không còn thích nữa sao?
Cô nói sẽ không đâu, cô lo lắng hơn đến việc chức năng của tay anh bị hao tổn, bởi vì anh không chỉ dựa đôi tay này làm việc, còn phải dựa nó để nói chuyện, dù hai tay của anh biến thành hình dạng gì, đều là mà bảo bối cô quý trọng nhất.
Chiêm Hỉ đột nhiên ngửa mặt hôn môi Lạc Tĩnh Ngữ, nụ hôn này còn mãnh liệt hơn lần vừa rồi, hôn đến mức anh nằm ngã xuống giường. Hành động này dọa đến Quà Tặng "Meo meo" vài tiếng, rồi nhảy từ trên giường xuống, quan sát loài thú hai chân đang quấn lấy nhau, không dám bò lên nữa.
Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng thấy Hoan Hoan cuồng nhiệt về chuyện thân thiết như vậy, hai người bọn họ đều rất thẹn thùng, mỗi lần đều lén lút đụng chạm một chút, nhưng những lần thân mật đó khiến Lạc Tĩnh Ngữ thích không tả nổi.
Lúc này Chiêm Hỉ chủ động càng khiến anh thụ sủng nhược kinh*, sau khi bị đè xuống hôn thật lâu, anh mới xoay người ôm lấy cô, dần biến thành chủ động tiến công.
......
Khi Lạc Tĩnh Ngữ nhẹ kéo quần định chuẩn bị xuống giường vào phòng vệ sinh, Chiêm Hỉ đột nhiên kéo tay anh.
Lúc này thân thể của anh rất xấu hổ, mặt đỏ như quả cà chua, trái tim thình thịch nhảy loạn, chỉ muốn nhanh chóng được giải tỏa, quay đầu nhìn Chiêm Hỉ với ánh mắt vừa oan ức vừa cầu khẩn.
Chiêm Hỉ ngồi dậy, cố chấp kéo tay của anh. Mái tóc dài mềm mại của cô xõa trên vai, cổ áo váy ngủ đã trượt một bên xuống lộ ra bả vai trắng nõn, váy ngủ không dài nên hai chân trắng trẻo thon gầy hiện ra trước mặt Lạc Tĩnh Ngữ.
Cô cắn môi, ánh mắt mê ly, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi giống như anh.
Cô nói nhỏ: "Tiểu Ngư, đừng đi."