"Vội vàng bận rộn? Náo nhiệt vui mừng? Cô độc lẻ loi? Không có phương hướng? Một vũng nước đọng?"
"Bạn có thích cuộc sống hiện tại của mình không? Muốn tiếp tục duy trì hiện trạng, hay dự định thay đổi?"
Chiêm Hỉ gõ bàn phím, ấp ủ từ ngữ trong lòng.
"Thực ra, mỗi người có một cách sống khác nhau. Không có cái gọi là tốt hay xấu, chỉ có phù hợp và không phù hợp. Có thể tìm được trạng thái sống thích hợp nhất, thoải mái nhất mới là điều may mắn."
"Không ai cùng bạn uống rượu, có thể uống một mình."
"Không ai nghe bạn hát, nhưng bạn có thể hát trước gương."
"Mệt mỏi, nằm ở trên sofa nghỉ ngơi một chút, thư giãn đầu óc."
"Đói bụng, ra ngoài ăn cũng được, đặt cơm hộp cũng được. Còn nếu là thầy Lạc, anh sẽ mở tủ lạnh ra xem thử nguyên liệu nấu ăn, tự mình nấu một bữa thịnh soạn."
Viết đến đây, Chiêm Hỉ cười thầm, nếu người bên cạnh thấy được, không biết anh có suy nghĩ gì nhỉ, cô tiếp tục viết ——
"Thầy Lạc nói anh ấy từ lâu đã quen với cô đơn, cũng đã quen tìm thú vui trong thế giới của mình, để cuộc sống thú vị và muôn màu hơn."
"Thầy Lạc là một người tâm hồn tựa như trăng thanh gió mát. Tôi từng nói với anh ấy, điểm này tôi không bằng, tôi chỉ là một người không chút thú vị nào, nhiều người đã đánh giá tôi như vậy."
"Anh ấy nói: Không, không phải, bọn họ nói như vậy là vì không hiểu em."
"Có lẽ thế."
"Tôi cũng đang dần hiểu bản thân mình hơn."
"Một đóa hoa, đẹp không tì vết, dùng công cụ tua lại video có thể nhìn thấy được quá trình hình thành của nó. Các cánh hoa bị tách rời, thân cây bị bong ra, các cánh hoa cuộn tròn và lá trở nên phẳng, rồi lại phai đi màu sắc. Và cuối cùng biến thành những mảnh vải trắng."
"Cho dù bông hoa có phức tạp và đẹp đẽ đến đâu thì trạng thái ban đầu cũng đơn giản như vậy."
"Thật cuộc sống cũng như thế."
"Muốn tìm được những suy nghĩ đơn giản nguyên sơ nhất?"
"Hãy đến Cá Mừng Vui."
"Uống một tách trà và làm một bông hoa, bạn sẽ được nếm trải sự bình yên và hạnh phúc của cuộc sống rất đỗi bình thường như thầy Lạc."
"Năm mới đã bắt đầu, Cá Mừng Vui chúc bạn một năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."
"Dù cuộc sống của bạn có thế nào đi chăng nữa, nhất định phải yêu thương bản thân mình bằng cả trái tim."
Gõ dấu chấm câu cuối cùng, Chiêm Hỉ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, mặc một bộ đồ ngủ ở nhà thật dày, hở một đường viền cổ áo, nhìn thấy hai xương quai xanh rõ ràng, hẳn bên trong không mặc gì.
Đúng là một người trăng thanh gió mát, haha.
Lạc Tĩnh Ngữ quanh quẩn bên cạnh Chiêm Hỉ một hồi lâu, lúc đầu chỉ là ôm vai, ôm eo, sau đó lại cả người đều dính chặt vào cô, vừa hôn vừa sờ soạng, bên tai cô vang lên tiếng thở dốc, thỉnh thoảng còn cắn lên vành tai của cô.
Hai người bọn họ đang trên sofa, Chiêm Hỉ set thời gian đăng vào ngày mai rồi khép laptop lại, ôm đầu Lạc Tĩnh Ngữ cùng anh hôn hít.
Tên vô trêu chọc cô lâu như vậy, hại cô gần như không thể viết được phần sau, lúc này cần phải chống cự một chút, để anh thấy được thái độ của cô.
Môi mềm cùng chiếc lưỡi khẽ trêu chọc nhau, Lạc Tĩnh Ngữ ôm Chiêm Hỉ, thân thể dần dần nóng lên, đang làm trên sofa một lúc thì đột nhiên Chiêm Hỉ buông lỏng môi anh ra.
Anh mở mắt nhìn cô, Chiêm Hỉ hỏi: "Anh đã dọn đồ chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Đây là nhiệm vụ Chiêm Hỉ giao cho anh, cô viết bài post, anh dọn hành lý, bởi vì sáng mai bọn họ phải về quê Chiêm Hỉ.
Hành trình lần này sẽ rất khác so với ngày Quốc khánh, "Con rể hờ" Lạc Tĩnh Ngữ này thật sự muốn tới cửa thăm hỏi "Ba mẹ vợ", dù không có vệ sĩ là anh vợ.
Lạc Tĩnh Ngữ không biết hiện tại thái độ của mẹ Hoan Hoan đối với anh như thế nào, Hoan Hoan nói mình cũng không rõ, chỉ có ba cô đơn phương bảo đảm. Lạc Tĩnh Ngữ vừa mừng vừa lo, thật ra anh không sợ mình bị làm khó, chỉ sợ Hoan Hoan và mẹ cô ấy lại vì mình mà cãi nhau.
Ba tháng qua, bọn họ không nghĩ nhiều về chuyện này, cuộc sống vô cùng viên mãn.
Phòng trà Cá Mừng Vui khai trương tròn một tháng, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ không nghỉ một ngày nào, mỗi ngày đều ngâm mình trong cửa hàng.
Lạc Tĩnh Ngữ làm hoa ở phòng làm việc lầu hai, phần lớn thời gian Chiêm Hỉ sẽ ở lầu một tiếp khách, khi rảnh tay, cô liền mở laptop viết bài post ở lầu một, hai người chỉ làm việc cùng nhau trong lớp Thể Nghiệm làm hoa.
Tình cảm cũng không vì bận rộn mà nhạt phai.
Sau khi đóng cửa, họ đã quen với việc rời đi muộn nhất, Chiêm Hỉ sẽ kiểm tra sổ sách tiền bạc trong một ngày, Lạc Tĩnh Ngữ kiểm tra tất cả các thiết bị, mới yên tâm khóa cửa rời đi.
Mùa đông gió lớn, Lạc Tĩnh Ngữ luôn giúp Chiêm Hỉ kéo kín khóa áo khoác lông, conf giúp cô đội mũ choàng, quàng khăn cổ, cười vỗ đầu cô, cuối cùng dùng bàn tay to ấm áp bao bọc lấy tay nhỏ của cô, cùng nhau đến trạm tàu điện ngầm.
Nguyên Đán sẽ rất bận, nhưng do Chiêm Hỉ đã đồng ý với ba về nhà, cô sắp xếp hai ngày nghỉ, giao phòng trà cho nhân viên cửa hàng. Chiêm Kiệt nói không về quê, sẽ tới cửa hàng dạo quanh, làm tròn nghĩa vụ cổ đông của mình.
Chiêm Hỉ hỏi anh: "Anh à, sao anh không về cùng bọn em vậy?"
Chiêm Kiệt trợn mắt, tức giận trả lời: "Em nói thử xem là vì sao? Bởi vì anh không muốn bị giục kết hôn!"
Chiêm Hỉ rất thông cảm với anh trai, tính tình của mẹ rất tệ, giờ đây bà không dám cằn nhằn con gái mình, chỉ đành chuyển sang con trai, quản chuyện lớn chuyện nhỏ, nên Chiêm Kiệt căn bản không muốn về nhà.
......
Thấy Lạc Tĩnh Ngữ ngơ ngác nhìn cô, Chiêm Hỉ đẩy anh, lại hỏi: "Hỏi anh đấy, dọn đồ xong chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, anh xếp đồ vào ba lô, phần còn lại đều là quà tặng. Dù ba vợ tương lai bảo anh không cần mua đồ, nhưng làm gì có chuyện tay không tới cửa chứ? Lạc Tĩnh Ngữ vẫn mua không ít thuốc lá và rượu làm quà tặng để nịnh bợ.
Trò chơi gián đoạn nửa chừng, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ hôm nay Chiêm Hỉ rất mệt rồi, sau khi trở về từ cửa hàng còn phải viết một bài post, anh không tiếp tục mà hôn lên má cô, nói: 【 Ngủ sớm một chút, em mệt rồi. 】
Chiêm Hỉ cười gật đầu, lười biếng duỗi tay về phía anh, Lạc Tĩnh Ngữ tự giác xoay người ngồi xổm xuống cạnh sofa, Chiêm Hỉ bò lên lưng, anh cõng cô đứng dậy trở về phòng ngủ chính.
Ở nhà, Chiêm Hỉ rất thích làm hình nộm, để anh cõng, để anh ôm, cô rất thích thú, Lạc Tĩnh Ngữ cũng rất thích, là thú vui đặc biệt riêng tư của bọn họ khi ở một mình cùng nhau.
Ngày đầu tiên của năm mới, Chiêm Hỉ dẫn Lạc Tĩnh Ngữ về quê.
Lúc bắt taxi từ Đồng Huyện tới Phú Xuân Trấn đã qua giữa trưa, Lạc Tĩnh Ngữ vác theo hộp lớn hộp nhỏ, nhìn Chiêm Hỉ gõ cửa.
Chiêm Cường mau chóng mở cửa, trên mặt nở nụ cười. Sau khi mở cửa, Lạc Tĩnh Ngữ đưa tất cả quà cho ông, Chiêm Hỉ giúp anh nói: "Ba, đây đều là quà Tiểu Ngư mua cho ba mẹ và bà nội."
"Ôi, chú đã nói đừng mua mà, còn mua nhiều như vậy. Mau vào, mau vào đi, ăn cơm chưa? Còn chừa các thức ăn cho các con đấy." Chiêm Cường vừa nói vừa dẫn bọn họ vào phòng.
Lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ tới nhà Chiêm Hỉ, anh tò mò nhìn sân của nhà cô, nhìn thấy sào quần áo đang phơi nắng, ruộng rau nhỏ, còn có vài con gà nuôi thả, cảm thấy thật tràn đầy năng lượng.
Bà nội hiếm khi ngồi ở phòng khách lầu một, có lẽ ba đã nói với bà, Hoan Hoan sẽ dẫn bạn trai về nhà, nên khi nhìn thấy Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ vào nhà, bà liền đứng lên nở nụ cười hiền từ với Hoan Hoan.
Lạc Tĩnh Ngữ từng nhìn thấy bà nội của Chiêm Hỉ trên vòng bạn bè, Chiêm Hỉ kéo anh đến trước mặt bà nội, nói rất lớn: "Bà nội! Con đã về rồi! Đây là bạn trai của con! Tên là Lạc Tĩnh Ngữ, bà có thể gọi anh ấy là Tiểu Ngư!"
Bà nội đã 87, thân thể vẫn còn dẻo dai, đôi mắt có thể thấy rõ, nhưng bị lãng tai, không biết bà có nghe thấy hay không, mà híp mắt nhìn quanh Lạc Tĩnh Ngữ, nói với Chiêm Hỉ: "Đây là ai thế? Cậu nhóc đẹp trai, Hoan Hoan, là bạn trai của con sao?"
Khi nói chuyện bà dùng giọng mũi, Lạc Tĩnh Ngữ xem không hiểu khẩu hình, Chiêm Hỉ biết mình nói cũng vô ích, gật đầu liên tục, rồi thân thiết ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ, chứng minh bà đã đúng.
"Ôi, Hoan Hoan có bạn trai, chàng trai tuấn tú, cũng thật cao!" Bà nội trông rất vui vẻ, tập tễnh tiến lên nắm lấy tay Lạc Tĩnh Ngữ không buông, hỏi, "Cháu tên là gì?"
Lạc Tĩnh Ngữ mấy máy môi.
Bà nội hỏi: "Tên gì? Bà nội không nghe rõ."
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn về phía Chiêm Hỉ xin giúp đỡ, Chiêm Hỉ kề miệng sát bên tai bà nội, nói thật lớn: "Anh ấy tên Lạc Tĩnh Ngữ! Bà có thể gọi là Tiểu Ngư!"
"Câu...... Câu cái gì? Câu cá nhỏ à*?" Bà nội bật cười như đứa trẻ, "Sao lại có tên như vậy chứ? Câu Cá Nhỏ, ôi, cậu nhóc cao thế này sao là Cá Nhỏ được? Bà thấy là Cá Hố, một con thật dài thật dài."
Lạc Tĩnh Ngữ không biết bà nội đang nói gì, chỉ nhìn thấy Chiêm Hỉ và ba vợ bên cạnh cười đến run rẩy. Bà nội vẫn nắm lấy tay anh không buông, cứ lải nhải nói chuyện, anh rất muốn thấy rõ khẩu hình của bà nội, nhưng thật sự chẳng hiểu được câu nào.
Chiêm Hỉ vỗ cánh tay anh, nói: "Không sao, tai của bà nội em nghe không rõ lắm. Bà tự nói thôi, anh không cần trả lời, bà chỉ quá vui nên muốn nói chuyện, anh chỉ cần cười là được."
Đơn giản như vậy sao?
Lạc Tĩnh Ngữ giật nhẹ khóe môi, trên mặt nở nụ cười, bà nội thấy anh cười thì càng vui vẻ, kéo tay anh ngồi xuống ghế, lấy đồ ăn vặt và trái cây cho anh, không ngừng khen anh tuấn tú, nói Hoan Hoan là một đứa bé ngoan, vì vậy hai đứa đều tốt.
Chiêm Cường vỗ vào túi trên quần áo của mẹ, bà nội nhớ ra, nhanh chóng móc ra một bao lì xì từ trong túi, nhét vào tay Lạc Tĩnh Ngữ: "Câu Cá Nhỏ, đây là bao lì xì của bà nội, con thích ăn gì thì đi mua mà ăn......"
Lúc này, cuối cùng Trì Quý Lan đi ra khỏi bếp.
Nãy giờ bà vẫn không ló mặt, chỉ trộm nghe tiếng nói chuyện cùng tiếng cười trong phòng khách truyền đến, thấy bọn họ càng ngày càng vui vẻ, bà nhịn không được mang đồ ăn ra, mở miệng nói: "Rửa tay, ăn cơm."
Chiêm Hỉ quay đầu nhìn bà, gọi một tiếng: "Mẹ."
Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ cũng nhìn tới, Trì Quý Lan cùng anh bốn mắt nhìn nhau, trên mặt bà vẫn không tươi cười. Lạc Tĩnh Ngữ không hề nao núng, mỉm cười, dùng ngôn ngữ của người câm điếc chào hỏi: 【 Dì năm mới vui vẻ, con là Lạc Tĩnh Ngữ, lần đầu tiên tới làm khách, xin hãy quan tâm con nhé. 】
Chiêm Hỉ phiên dịch cho anh, Chiêm Cường nhìn Trì Quý Lan, Trì Quý Lan im lặng trong chốc lát rồi nói: "Ừm, ăn cơm trước đi, các con cũng đói bụng rồi."
Ba mẹ cùng bà nội đều đã ăn cơm trưa, trên bàn ăn chỉ có hai người Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ yên lặng ăn cơm, Chiêm Hỉ lặng lẽ ra dấu với anh: 【 Căng thẳng không? 】
Lạc Tĩnh Ngữ liếc mắt nhìn ba người lớn đang xem TV, nhẹ nhàng gật đầu.
Chiêm Hỉ: 【 Đừng căng thẳng, ăn nhiều một chút. 】
Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Mẹ em nấu ăn rất ngon. 】
Chiêm Hỉ cười khoa tay múa chân: 【 Chút nữa em sẽ nói với mẹ, anh khen bà ấy nấu ăn ngon. 】
Chiêm Hỉ mừng rỡ cười không ngừng, Trì Quý Lan nghe thấy tiếng cười liền quay lại nhìn bọn họ, Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng mỉm cười đủ tiêu chuẩn.
Trì Quý Lan: "......"
Chiêm Hỉ nhìn bộ dạng của Lạc Tĩnh Ngữ, cười gập người lại, gắp một miếng thịt vào bát của anh: "Ăn đi, đừng cười nữa, cười đến mức mặt cứng rồi kìa."
Ăn xong cơm trưa, Lạc Tĩnh Ngữ còn chưa ngồi "nóng đít" trong phòng Chiêm Hỉ, album mới lật được nửa cuốn, hai người đã bị gọi đến lầu một, bởi vì gia đình dượng cả và tiểu dượng nhỏ tới nhà làm khách, Doãn Lị cùng Tiểu Lưu cũng tới, bọn họ đều tới để gặp Lạc Tĩnh Ngữ, còn ở lại ăn cơm chiều.
Chiêm Cường mang rất nhiều đồ ăn vặt, trái cây cùng đồ uống, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đương nhiên chủ đề xoay quanh Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ.
Mọi người đều rất tò mò với công việc của Lạc Tĩnh Ngữ, biết anh cùng Chiêm Hỉ mở một phòng trà với chủ đề hoa vải dập nóng, ngày thường còn nhận các mảng công việc khác, một đám liên tục đặt câu hỏi, Chiêm Hỉ kiên nhẫn trả lời.
Trì Quý Lan cũng ngồi bên cạnh, nhưng không nói chuyện, tai thì không ngừng nghe ngóng. Nhìn con gái giao tiếp thủ ngữ với Lạc Tĩnh Ngữ rất tự nhiên, bà vẫn không quen, nhưng người khác lại tựa như không thèm để ý chuyện này, còn không ngừng khen Lạc Tĩnh Ngữ có năng lực, có bản lĩnh, tâm tình Trì Quý Lan lại đặc biệt phức tạp.
Biểu hiện của Lạc Tĩnh Ngữ rất tự nhiên hào phóng, luôn mỉm cười thân thiết với mọi người, bất kể ai đang trò chuyện với anh, anh đều nhìn rất chăm chú, sau đó trả lời bằng thủ ngữ, Chiêm Hỉ sẽ giúp anh phiên dịch.
Vài vấn đề anh nhất thời không đáp được, còn ngượng ngùng cười trừ. Trì Quý Lan nhìn thấy anh trộm nắm tay Chiêm Hỉ, trên ngón áp út của hai người đều đeo một chiếc nhẫn sáng lấp lánh, chói qua mắt của Trì Quý Lan.
Tối hôm nay được dùng bữa tại một chiếc bàn tròn lớn, có rất nhiều món ăn, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ vào bếp hỗ trợ. Trì Quý Lan xào đồ ăn, Chiêm Hỉ nhặt đậu que, đưa một cây cải thảo cho Lạc Tĩnh Ngữ: "Tiểu Ngư, anh chặt nhé."
Lạc Tĩnh Ngữ nhận lấy, rửa sạch, để trên thớt.
Trì Quý Lan nghiêng đầu nhìn anh cắt rau, Chiêm Hỉ nhìn thấy động tác nhỏ của mẹ, nói: "Ở nhà đều là Tiểu Ngư nấu cơm, anh ấy nấu ăn rất giỏi, cái gì cũng biết làm."
Trì Quý Lan hừ nói: "Mẹ cũng không thấy con béo lên, ngược lại còn gầy đi một chút."
Chiêm Hỉ cười cười: "Đó là bởi vì phòng trà mới mở, con và anh ấy đều rất bận, anh ấy cũng gầy đi rất nhiều. Chờ thêm mấy tháng việc kinh doanh ổn định hơn một chút, con sẽ tuyển thêm hai nhân viên cửa hàng, con và anh ấy có thể nhẹ nhàng một chút, tập trung hơn vào sự nghiệp hoa của anh ấy, hiện tại tbận quá nên lo không hết việc."
"Do con tự tìm đến." Giọng điệu Trì Quý Lan ai oán, "Ngồi trong văn phòng thì không chịu, một hai phải mở cửa hàng, con cho rằng mở cửa hàng tốt như vậy à?"
"Nếu mẹ không thích nghe, sau này con không nói với mẹ nữa." Chiêm Hỉ cúi đầu lột đậu que, "Đúng là rất bận rất mệt, nhưng cũng rất mãn nguyện, rất vui vẻ...... Dù sao mẹ cũng không hiểu."
"Sao mẹ lại không hiểu?" Trì Quý Lan tăng âm lượng.
Chiêm Hỉ mỉm cười: "Con cũng hy vọng mẹ hiểu, có thể hiểu được đây là điều con và Tiểu Ngư đều muốn làm, là trải nghiệm của bọn con, phải trả giá bằng sự cố gắng chăm chỉ, dù thành công hay không, bọn con đều sẽ không hối hận."
Lạc Tĩnh Ngữ cắt xong cải thảo bỏ vào rổ đưa cho Trì Quý Lan, phát hiện hình như "Mẹ vợ" lại không vui, anh sửng sốt, chỉ đành mỉm cười lần thứ n với bà, Trì Quý Lan nhận lấy rổ rau, cả giận: "Cười cái gì mà cười? Chỉ biết cười ngây ngô!"
Lạc Tĩnh Ngữ không dám cười nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh Chiêm Hỉ giúp cô nhặt đậu que.
Anh hỏi Chiêm Hỉ: 【 Mẹ em tức giận sao? 】
Chiêm Hỉ: 【 Anh đừng để ý, bà ấy là như vậy. 】
Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Em đừng cãi nhau với mẹ, đừng làm bà ấy tức giận. 】
Trì Quý Lan bất mãn hỏi: "Hai người nói cái gì thế?"
Chiêm Hỉ quay sang trả lời: "Tiểu Ngư nói mẹ nấu ăn rất ngon, giữa trưa muốn nói, nhưng không tìm được cơ hội."
"......" Trì Quý Lan quay đầu lại, "Hừ."
Bữa tối, Chiêm Cường mở một chai rượu trắng, mà Lạc Tĩnh Ngữ mang đến lúc Quốc Khánh, dượng nhỏ nói: "Ồ, rượu ngon!"
Chiêm Cường rất đắc ý: "Là Tiểu Lạc mua đấy."
Dượng cả cười lớn: "Bọn chị cũng được hưởng lây."
Chiêm Cường rót một ly cho hai anh em rể và Tiểu Lưu, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ hỏi: "Tiểu Lạc, con cũng uống một chút đi?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn về phía Chiêm Hỉ trưng cầu ý kiến, dượng cả cười: "Này, tên nhóc này thế mà bị vợ quản nghiêm à, uống rượu còn phải dựa vào Hoan Hoan quyết định sao? Dượng cả chống lưng cho con! Uống đi!"
Chiêm Hỉ gật đầu với Lạc Tĩnh Ngữ: "Uống đi, một chút cũng không sao."
Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, cũng rót một ly.
Lần đầu tiên "Con rể hờ" tới cửa, Chiêm Cường rất vui, thấy ly rượu của ai hết liền đổ đầy, mọi người nói cười trên bàn cơm, bầu không khí rất tốt.
Bà nội không ngừng bảo "Câu Cá Nhỏ" ăn nhiều một chút, chọc mọi người đều phì cười.
Dì lớn và dì nhỏ đang trò chuyện cùng hai dượng, chủ đề liên tục không ngừng, còn khuyên Lạc Tĩnh Ngữ uống thêm rượu, chỉ có Trì Quý Lan vẫn im lặng, nhưng chẳng ai để ý.
Có Chiêm Hỉ ở đây, Lạc Tĩnh Ngữ không hoảng sợ chút nào, chỉ là rượu trắng kia thật sự rất cay, đã nhiều năm anh không uống rượu trắng. Sau khi uống một ly đã nóng hết cả người, đầu cũng choáng váng, Tiểu Lưu còn rót cho anh một ly nữa.
Cuối cùng, một chai rượu trắng bị năm người đàn ông uống cạn, ba vị trưởng bối còn chưa đã thèm, Lạc Tĩnh Ngữ say đến mức không chú ý mọi người đã rời đi như thế nào.
Chiêm Hỉ đưa cho anh một tách trà rồi đưa anh vào phòng tắm trên tầng ba. Lạc Tĩnh Ngữ tắm xong mặc quần áo ngủ dài, Chiêm Hỉ lại đưa anh tới phòng Chiêm Kiệt ở tầng hai, nơi đã trải giường sạch sẽ. Dưới mí mắt của ba mẹ, Chiêm Hỉ biết ngủ cùng phòng với Tiểu Ngư không thích hợp lắm, dù sao cũng chỉ có một đêm.
Nhà của Chiêm Hỉ tổng cộng có ba tầng, phòng ngủ tầng một của bà nội, tầng hai là phòng của ba mẹ cùng Chiêm Kiệt, hai phòng tầng 3, một là của Chiêm Hỉ, một cái khác làm phòng chứa đồ, mỗi tầng lầu đều có một phòng vệ sinh.
Cơn say của Lạc Tĩnh Ngữ chưa hết, sau khi chui vào ổ chăn còn không muốn để Chiêm Hỉ đi, ôm cô hôn hít một hồi lâu, Chiêm Hỉ nhéo anh một cái: "Được rồi, em cũng phải đi tắm rửa, anh uống nhiều rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai ăn xong cơm trưa chúng ta có thể về nhà."
"Ừm......" Lạc Tĩnh Ngữ ôm Chiêm Hỉ rên rỉ vài tiếng, mới buông tha để cô lên lầu.
Hắn một mình ngủ ở gian phòng lầu hai, mơ hồ không biết ngủ bao lâu, bị cơn buồn tè đánh thức, chạm vào điện thoại thì thấy đã 10 giờ 10 phút tôi, muốn đi WC.
Lạc Tĩnh Ngữ mở ra đèn bàn, bật đèn bàn, đi dép và mở cửa phòng. Căn phòng này có thể không có người ở trong một thời gian dài, khung cửa hơi biến dạng, lúc mở cửa cần dùng sức, Lạc Tĩnh Ngữ mới vừa mở cửa, còn chưa đi ra khỏi phòng đã hoảng sợ, bởi vì cửa phòng của Trì Quý Lan mở ra, bà đang khoác áo choàng ngủ đứng trước cửa nhìn anh.
Lạc Tĩnh Ngữ: "!"
Cơn buồn ngủ của anh đều bay sạch, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Phòng vệ sinh ở giữa hai phòng, Trì Quý Lan đi ra vài bước, hỏi: "Cậu muốn uống nước không?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Anh có chút bối rối, gật đầu, Trì Quý Lan nói: "Cậu chờ đã, mặc mỏng như vậy đừng xuống lầu."
Lạc Tĩnh Ngữ cho rằng "Mẹ vợ" muốn xuống lầu giúp anh lấy nước, nghĩ tranh thủ lúc bà xuống lầu có thể đi WC, không ngờ Trì Quý Lan lại về phòng lấy một phích nước cùng một cái cốc đưa cho anh, nhăn nhó nói: "Biết cậu muốn uống nước, tôi đã sớm chuẩn bị rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ cầm lấy phích nước và cái cốc, gật đầu với bà cảm ơn, xoay người trở về phòng, dùng sức đóng cửa lại, ván cửa cũng không quá chặt, vừa vặn vào đúng khung.
Trì Quý Lan đứng trước cửa phòng mình nói với Chiêm Cường: "Tai khiếm thính cũng dễ dàng nhỉ, đóng mở cửa cũng lớn tiếng như vậy."
Chiêm Cường nói: "Đó là do cửa không tốt, nên sửa rồi, Tiểu Lạc không nghe thấy, sao biết được chứ?"
Đúng thật Lạc Tĩnh Ngữ không biết mỗi lần đóng mở phòng của Chiêm Kiệt thì phòng của Trì Quý Lan đều sẽ bị chấn động theo, vào buổi tối âm thanh sẽ đặc biệt chói tai.
Anh rót một cốc nước nóng, uống cạn nửa cốc thì phát hiện có gì đó không ổn, tại sao người đang muốn đi vệ sinh lại uống nước?
Lạc Tĩnh Ngữ đặt cái cốc xuống, xuống giường nhịn thêm nửa tiếng, khi không nhịn được nữa mới nhẹ nhàng mở ra giường một lần nữa.
Sau khi mở cửa, anh tuyệt vọng phát hiệnTrì Quý Lan khoác áo đứng trước cửa phòng nhìn anh. Lần này, bà hỏi: "Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng lắc đầu, mặt đỏ bừng, Trì Quý Lan nói: "Gia đình chúng tôi không có thói quen ăn tối. Nếu cậu đói thì có thể ăn một ít bánh quy."
Nói rồi, bà về phòng và lấy một gói bánh quy soda đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ hướng mắt về phòng vệ sinh, đáng tiếc Trì Quý Lan không nhìn thấy khát vọng trong mắt anh.
Lần thứ hai trở lại phòng, Lạc Tĩnh Ngữ kẹp chân ngồi bên mép giường, thành thật mở bịch bánh quy ăn mấy miếng. Bánh quy soda rất thơm, nhưng cũng rất khô, anh cầm cốc nước lên, uống hết nửa cốc nước còn lại, lúc này mới nhận ra mình muốn đi vệ sinh! Sao lại uống nước chứ?
Lần này Lạc Tĩnh Ngữ không nhịn được mười phút, đừng nói đến việc đi WC không thành, còn uống thêm một cốc nước, suýt nữa thì hỏng mất, anh nghĩ mặc kệ đi, dù gặp phải Trì Quý Lan lần nữa anh phải vào WC.
Anh xuống giường mở cửa, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy Trì Quý Lan đứng ở cửa phòng, Lạc Tĩnh Ngữ đã thành thói quen, sắc mặt Trì Quý Lan không tốt lắm: "Cậu lại làm sao nữa?"
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào phòng vệ sinh, Trì Quý Lan nói: "Ba của Hoan Hoan đang bên trong, cậu xuống lầu một đi, mặc thêm quần áo."
Khi Lạc Tĩnh Ngữ đang suy nghĩ vì sao không thể lên lầu 3 thì Chiêm Hỉ khoác áo xuống dưới, buồn bực hỏi: "Mọi người làm gì thế? Mở cửa đóng cửa đến ba lần rồi đó?"
Trì Quý Lan chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ, không vui nói: "Làm gì thì hỏi cậu ta đi, buổi tối không ngủ được lại mở cửa, mẹ lo cậu ta muốn đi lên tìm con."
Lạc Tĩnh Ngữ ủy oan ức nhìn Chiêm Hỉ, sốt ruột ra hiệu: 【 Anh muốn đi WC, ba em đang ở bên trong. 】
Chiêm Hỉ dở khóc dở cười, dùng thủ ngữ trả lời: 【 Lên lầu 3 đi, mau lên. 】
Lạc Tĩnh Ngữ nhảy lên lầu nhanh như chớp.
Trì Quý Lan trừng mắt: "Cậu ta đi đâu thế?"
"Đi vệ sinh." Chiêm Hỉ đứng trước cửa phòng Chiêm Kiệt, thử đóng cửa rồi mở ra, âm thanh rất chói tai, nói, "Cửa này hỏng rồi, mỗi lần mở cửa trên lầu con cũng rung theo."
Chiêm Cường bước ra khỏi phòng vệ sinh, cả ba người quây quanh phòng quan sát.
Trì Quý Lan "Hừ" một tiếng: "Do cậu ta không nghe thấy, đã mấy giờ rồi, còn không để người khác ngủ?"
Chiêm Hỉ nghĩ ngợi, vào phòng Chiêm Kiệt lấy gối đầu và điện thoại, cáp sạc của Lạc Tĩnh Ngữ, nói: "Đêm nay để Tiểu Ngư ngủ cùng con đi, vừa rồi anh ấy uống rất nhiều, nửa đêm muốn vào WC sẽ ồn đến ba mẹ nghỉ ngơi."
"Không được!" Trì Quý Lan tức giận, "Hai đứa sao có thể ngủ cùng phòng? Như thế hợp lý sao?"
Chiêm Hỉ thờ ơ nói: "Ở Tiền Đường, con cùng anh ấy luôn ngủ chung phòng."
Trì Quý Lan như bị sét đánh: "......"
Chiêm Cường hơi xấu hổ, kéo tay bạn già: "Thôi thôi, Hoan Hoan cũng không nhỏ, có chừng mực. Về phòng về phòng, tôi đã bảo bà đừng ra, dọa đến Tiểu Lạc kìa."
Lạc Tĩnh Ngữ xuống lầu, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chiêm Hỉ giữ chặt tay anh nói: "Lên lầu đi, cùng em ngủ. Cửa này hỏng rồi, mỗi lần mở âm thanh rất lớn."
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ mới biết vì sao mỗi lần anh mở cửa Trì Quý Lan đều sẽ xuất hiện, Hoan Hoan ở tầng 3 cũng có thể nghe thấy, anh thắc mắc âm thanh kia rốt cuộc ồn thế nào nhỉ.
Anh nhanh chóng nói một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc dài, Chiêm Hỉ giúp anh phiên dịch: "Ba, mẹ, Tiểu Ngư nói xin lỗi, anh ấy không cố ý, không muốn ồn đến giấc ngủ của hai người."
Trì Quý Lan cùng Chiêm Cường biết anh không cố ý, Chiêm Cường nói: "Không sao không sao, vậy hai đứa nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa ba sẽ thay cánh cửa này, nếu không khi anh trai con trở về còn ồn như vậy, ba mẹ cũng không được nghỉ ngơi."
Chiêm Hỉ kéo Lạc Tĩnh Ngữ lên lầu 3, Trì Quý Lan đứng bên cầu thang nhìn bóng dáng hai người bọn họ, trong lòng đau xót, suýt nữa rơi lệ.
Chiêm Cường kéo bà: "Được rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đến chuyện này, bà đừng xem Hoan Hoan như con nít nữa. Nó đã mở cửa hàng làm bà chủ rồi, ý thức còn lớn hơn chúng ta rất nhiều đấy."
Hai người trở về phòng, đóng cửa lại, Trì Quý Lan còn đang bàng hoàng.
"Chọn người này thật sao?" Bà không nhịn được hỏi Chiêm Cường, "Lão Chiêm, ông thật sự đồng ý sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Hoan Hoan sẽ tìm một người như vậy, này...... Loại đàn ông nào mà chẳng được, vì sao phải tìm một người như vậy chứ?"
"Tôi đã nói chuyện với bà bao nhiêu lần rồi, bà nên quan sát Tiểu Lạc nhiều một chút, xem con người cậu ta thế nào, đối với Hoan Hoan tốt hay không." Chiêm Cường kiên nhẫn nói, "Tiểu Lạc có sự nghiệp có nhà, tính tình lại tốt. Đó không phải là lựa chọn, chủ yếu là tình cảm của Hoan Hoan, con bé thích nó nguyện ý, là được rồi mà? Tôi thật sự cảm thấy Tiểu Lạc không kém hơn các chàng trai khác, càng nhìn càng thích. Lần trước bà cũng thấy ở tiệc đính hôn của Lily, hôm nay ăn cơm bà cũng thấy rồi, mọi người đều rất thích Tiểu Lạc. Hoan Hoan nói thành tích hiện tại cậu ta có được cũng đã chịu khổ không ít, đàn ông như vậy rất đáng tin đấy, không phải chân thật hơn những người hay nói lời bay bổng sao?"
Trì Quý Lan rầu rĩ: "Đó là vẻ bề ngoài, chắc chắn sẽ có người đồn thổi, nói điều kiện của Hoan Hoan tốt như vậy lại tìm bạn trai điếc, tôi tưởng tượng đến người nhà nghị luận như vậy, trong lòng không thể thở nổi."
"Tất nhiên sẽ có lời ba hoa." Chiêm Cường hỏi: "Sao bà biết người ta không phải vì ghen tị chứ?"
Trì Quý Lan ngồi bên mép giường không hé răng.
Chiêm Cường chui vào chăn: "Ngủ đi, chẳng phải đã nói con cháu đều có phúc của con cháu. Quý Lan, cuối năm nay ta sẽ về hưu, đến lúc đó hai chúng ta đi du lịch, chuyện của mấy đứa nhỏ thì để tự bọn nó xử lý đi. Thật đó, hai chúng ta đã lớn tuổi rồi, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, hãy học tập theo mẹ tôi kia, đều mặc kệ tất cả, sống lâu trăm tuổi."
Trì Quý Lan nhìn cửa phòng, không nhúc nhích, thật lâu sau đó, tiếng ngáy của Chiêm Cường vang lên, bà mới thở dài thật sâu, lau nhẹ hai mắt của mình.
——
Lạc Tĩnh Ngữ vào Chiêm Hỉ phòng, do uống nhiều rượu, không bao lâu đã ngủ rồi.
Một đêm đi qua, Chiêm Hỉ bị tiếng gà gáy ngoài sân đánh thức, mới nhớ ra mình đang ở nhà, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, liền mím môi cười thầm.
Cô rời giường rửa mặt, đi bộ xuống tầng một, nắng rất trong, mấy con gà mái đang thong thả đi dạo, Chiêm Hỉ vươn vai, ngẩng đầu nhắm mắt hít sâu một hơi.
Không khí ở quê tôi tốt hơn thành phố rất nhiều, không còn tiếng ồn ào của xe cộ, buổi sáng ngày mới lúc nào cũng thật sảng khoái.
Trì Quý Lan đang bận rộn trong bếp, khi nhìn thấy cô, gọi một tiếng: "Dậy rồi à?"
"Vâng, bị tiếng gà gáy đánh thức."
Trì Quý Lan nhìn cô một lúc, hỏi: "Tiểu Lạc đâu?"
Chiêm Hỉ hơi ngạc nhiên, nếu cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chính miệng mẹ nói tên "Tiểu Lạc" này, trả lời: "Tối hôm qua anh ấy uống nhiều quá, còn đang ngủ."
"Không thể uống còn muốn uống." Trì Quý Lan oán trách một câu, lại hỏi, "Cậu ta có ăn bánh canh không? Buổi sáng cho hai đứa ăn bánh canh nhé?"
"Ăn được ạ, anh ấy không kén ăn." Chiêm Hỉ nói, "Cảm ơn mẹ."
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ rời giường liền rửa mặt xuống lầu, kinh ngạc phát hiện mẹ Hoan Hoan chịu gọi tên anh, hỏi anh bánh canh ăn có đủ hay không chưa, không đủ thì còn trong nồi. Lạc Tĩnh Ngữ đã ăn rất no rồi, nhưng vẫn tung tăng lấy thêm nửa chén, vừa ăn ăn vừa giơ ngón cái với Trì Quý Lan, khen bánh canh rất ngon.
Trì Quý Lan lẩm bẩm: "Bánh canh thì ngon bao nhiêu chứ? Bánh canh chỉ là bánh canh, cũng chỉ muốn năm mới tạo chút không khí vui mừng cho mọi người thôi."
Chiêm Hỉ lấy trong túi ra một hộp trang sức đưa cho mẹ, nói đây là trâm cài áo ngọc trai Lạc Tĩnh Ngữ làm tặng bà.
"Đặc biệt làm cho mẹ đấy, dì cả dì nhỏ cũng không có đâu, cho nên hôm trước không lấy ra." Chiêm Hỉ giúp Trì Quý Lan cài lên ngực trái, "Ra ngoài, hoặc đi tiệc đều có thể cài. Nếu người khác hỏi thì mẹ cứ nói là Tiểu Ngư đích thân làm, bên ngoài không thể mua được."
Trì Quý Lan cúi đầu nhìn trâm cài áo kia, Chiêm Hỉ giải thích: "Đây là Hoa Lan, là tên của mẹ."
Sau cơm trưa, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ chuẩn bị về Tiền Đường, Chiêm Cường cùng Trì Quý Lan tiễn bọn họ đến cửa nhà. Trì Quý Lan kéo vạt áo của Chiêm Cường, ông mở miệng: "Tháng Giêng tới, Tiểu Lạc muốn đến nhà ăn cơm không? Ở chỗ này ăn Tết rất náo nhiệt, có thể đốt pháo, trấn trên còn có lễ hội, trong thành phố cũng không có hương vị như vậy đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ nhìn nhau, cười gật đầu.
Bọn họ chào tạm biệt ba mẹ, đi đã xa, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu lại, phát hiện hai người đó vẫn đứng trước cửa, nhìn bọn họ từ xa, anh liền vẫy tay chào lại.
Chiêm Hỉ kéo tay anh, anh mới xoay người lại, Chiêm Hỉ nói với anh bằng thủ ngữ: 【 Năm mới đã bắt đầu rồi. Thầy Lạc à, sau khi trở về, chúng ta phải cố gắng gấp đôi đấy! 】
Lạc Tĩnh Ngữ bật cười, đôi tay nhảy múa: 【 Anh sẽ cố gắng, Hoan Hoan, anh thật sự rất thích cuộc sống hiện tại.】
—— Cuộc sống của bạn như thế nào?
—— Dù thế nào, nhất định phải yêu thương bản thân mình bằng cả trái tim.