*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.EDITOR: LAM
Hạ Tê Kình vốn tưởng việc dọn ra ngoài phải mất ít nhất hai ngày mới hoàn tất, dù sao trong ký túc xá còn có một đống đồ cần dọn dẹp, vả lại cậu cũng chưa chuẩn bị xong tâm lý. Nào có ngờ đâu sau hơn bốn giờ chiều, Thời Tự ở trên Wechat bảo với cậu phải lập tức chuyển đi ngay khiến cho cậu có hơi hoảng hốt.
Hạ Tê Kình: 【
Gấp như vậy cơ á?】
Rõ ràng lúc trước cậu ta trông rất nhàn nhã, thậm chí còn có thời gian đi tìm một Omega khác cơ mà, nhìn kiểu nào cũng chẳng giống dáng vẻ của một người đang vội vội vàng vàng.
Thời Tự: 【
Ông ngoại nói muốn gặp cậu nhưng lại sợ làm trễ nãi việc học của cậu cho nên mới không muốn để cậu đi đường xa đến bệnh viện thăm ông, ông nói chỉ cần gọi video thôi, hẹn năm giờ chiều đấy.】
【
Không cần mang theo gì đâu, trong nhà có sẵn rồi.】
【
Tôi chờ cậu ở trước cổng trường, biển số xe là XXXXXX.】
Không hề chừa lại một chút khoảng không nào để cậu có thể cò kè mặc cả.
Hạ Tê Kình vò đầu bứt tóc, gói ghém một đống chocolate nhét vào trong ba lô để ngụy trang rồi nói với bạn cùng phòng rằng mình có việc phải về nhà vài ngày, sau đó vội vã rời khỏi ký túc xá.
Xe của Thời Tự đang đậu ở phía trước cổng trường, thân xe màu đen, mui thấp, không quá phô trương, tuy không biết cách phân biệt biển số xe nhưng trong nhận thức của cậu, loại biển số có logo thế này giá hình như không rẻ chút nào đâu, những mẫu đơn giản nhất mà đã hơn trăm vạn
(*)rồi, có một chương trình tạp kỹ quốc dân nào đó đã từng được đặt tên theo thương hiệu của chiếc xe này thì phải.
Hạ Tê Kình do dự trong chốc lát, ngồi ở phía sau thì trông có vẻ bất lịch sự quá, như kiểu mình cố ý coi Thời đại thiếu gia thành người lái xe ấy, vì vậy cậu quyết định mở ra cửa phó lái. Thế nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ tới, ghế phó đã có người ngồi rồi.
Là Mễ Yên, cô mặc một chiếc váy dài thuần trắng, trông dịu dàng và xinh đẹp hơn ngày đó rất nhiều, cô nghiêng đầu trò chuyện với Thời Tự, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa xe thi có hơi khựng lại, quay đầu nhìn sang.
Thời điểm trông thấy Hạ Tê Kình, Mễ Yên nở nụ cười, “Hóa ra là em.”
Hạ Tê Kình cũng đáp lại bằng một nụ cười ngây ngô, “Chủ tịch, ngày tốt lành ạ.”
Giờ phút này, trong lòng cậu ngập tràn giông bão, ý gì đây, Thời Tự làm vậy là sao? Rõ ràng cậu ta nói muốn dẫn cậu tới biệt thự, hà cớ gì lại để Mễ Yên ngồi ở vị trí phó lái? Cậu ta hối hận rồi? Cho nên mới nhờ Mễ Yên thay thế cậu? Người Omega mà cậu ta nhắc đến chính là Mễ Yên? Hay là nói, kỳ thật cậu ta vẫn còn ghi hận trong lòng nên mới thừa dịp này dẫn Mễ Yên tới thị uy với cậu, để cho cậu biết chuyện ký kết hợp đồng không phải muốn ký là ký, hắn muốn cậu và Mễ Yên cạnh tranh công bằng với nhau đến làm vui lòng ông ngoại, ai thắng thì sẽ ký hợp đồng với người ấy?
Hàng trăm ý nghĩ đua nhau hiện lên trong đầu của Hạ Tê Kình, ngay cả việc một vị đại gia nào đó cưới liền tù tì bốn năm cô vợ, ai sinh được con trai trước thì người đó leo lên làm vợ cả mà cậu cũng liên tưởng ra được.
Cuộc sống sao mà khó khăn quá vậy nè.
Đương lúc Hạ Tê Kình đang muốn trịnh trọng tuyên bố rằng, cậu sẽ không để người khác chà đạp lên nhân phẩm của mình, dù cho kẻ đó có tiền hay không thì Thời Tự lại bỗng dưng mở miệng, “Lên xe đi.”
Mễ Yên trông cũng không mấy ngạc nhiên, cô chỉ đơn giản là soi kính chiếu hậu nhằm sửa sang lại kiểu tóc xoăn của mình.
Không sai, quả nhiên là tiết mục tranh đoạt tình cảm chốn hậu cung đây mà!
Hạ Tê Kình hít sâu một hơi, ấm ách cổ họng sau đó nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Được thôi.”
Tôn nghiêm là cái thá gì? Một khi phải đối diện giữa sự sống và cái chết, những thứ còn lại chẳng có gì to tát cả. Cậu đã nghĩ thông suốt rồi, không phải chỉ là một màn tranh giành quyền lợi thôi sao? Mấy chục bộ phim cung đấu thời nhà Thanh mà cậu xem trong kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng kiếm được chỗ phát huy tác dụng!
Hạ Tê Kình bước lên xe và ngồi vào dãy ghế sau.
Thời Tự không lên tiếng, bắt đầu lái xe ra khỏi khuôn viên trường, bởi vì hai bên có người qua đường lui tới cho nên hắn lái rất chậm và đều đặn.
Hạ Tê Kình dần cảm thấy cáu kỉnh.
Người xưa có câu, xông pha chiến trận dựa hết vào dũng khí; đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên; đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm; đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Mà Mễ Yên lại ngồi ngay ghế phó lái, ghế này chính là loại vị trí chỉ có hoàng hậu mới được ngồi, điều này tương đương với việc chị ấy đã dẫn trước cậu một ván.
Hạ Tê Kình muốn nhanh chóng gỡ hòa, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói, “Đàn chị, hôm nay chị không tham gia sinh hoạt ở câu lạc bộ bước nhảy ạ?”
“Chị xong lúc chiều rồi em, buổi tối thì thường sẽ không có hoạt động nào khác.”. Mễ Yên hé môi cười, “Sao hôm nay em không ghé qua nữa? Có rất nhiều học viên hỏi thăm em đấy, bọn họ nói muốn ngó thử xem người may mắn được tiếp xúc thân mật với Thời Thần dáng vẻ méo tròn thế nào kia kìa.”
“Chuyện lần trước là ngoài ý muốn thôi.”
“Mặc dù là ngoài ý muốn nhưng cũng giúp câu lạc bộ của tụi chị thu hút thêm nhiều bạn học viên mới, chị còn đang muốn cảm ơn em đây.”. Mễ Yên vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt, “Cơ mà, cả em lẫn Thời Thần đã phải hi sinh rất nhiều nha.”
Này là đang đá đểu tui đây mà! Đúng không?
Hạ Tê Kình cười giả lả, “Sao lại bảo là hi sinh cơ chứ, nhận được sự chỉ dạy của thầy Thời chính là niềm vinh dự của em.”
Mễ Yên có hơi kinh ngạc, “Hai người làm lành với nhau rồi ư? Chuyện xảy ra lần trước làm chị cứ ngỡ mối quan hệ của bọn em không được tốt cho lắm.”
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
(1)Hạ Tê Kình nhanh chóng đối đáp, “Nào có, nào có, em với thầy Thời tình thâm đốc hậu
(2), cầm sắt hòa minh
(3) lắm đấy ạ, lần trước tụi em chỉ giỡn với nhau thôi.”
Chẳng biết có phải do cậu ảo giác hay không mà cậu chợt nhìn thấy bả vai của Thời Tự có hơi run run, mà cũng chẳng hiểu ra sao, nụ cười của Mễ Yên bỗng dưng thâm sâu thêm mấy phần.
Hạ Tê Kình đâm lao đành phải theo lao, “Đợi lát nữa tới nơi, đàn chị có kế hoạch gì không?”
Mễ Yên thoáng sửng sốt, “Em cũng biết? Thời Tự kể cho em nghe?”
Hạ Tê Kình làm bộ lơ đãng nói, “Ây dô, tụi em thường hay tán dóc với nhau lắm, chuyện gì cũng nói được hết trơn á, em mà có biết thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên hết nạ.”
Mễ Yên như có điều suy tư, “Chị bất ngờ lắm đó… Chị không có kế hoạch đặc biệt gì cả, dù sao thì mỗi lần đến cũng y xì vậy thôi, cứ như thường lệ là được rồi.”
Mỗi lần?
Thường lệ???
Hạ Tê Kình muốn cắn người tới nơi.
Thời Tự mi giỏi lắm, giả bộ sắm vai cậu thanh niên trong trắng cứ như thật, nào là không biết cách tiêm thuốc ức chế này nọ, hóa ra tất cả đều là trò bịp, mi đã sớm mang Omega xinh đẹp nhà người ta lăn lộn ở biệt thự vô số lần rồi!
Hạ Tê Kình cố nặn ra một nụ cười, “Vậy, mỗi lần như thế chị đều sẽ hàn huyên với ông cụ hay sao ạ?”
Mễ Yên cười đáp, “Cả chuyện này mà em cũng biết luôn, ừ, bởi vì đối phương khá dễ gần cho nên bọn chị nói chuyện hợp ý lắm. Thỉnh thoảng chị còn mang tới một ít bánh ngọt do chính tay chị làm nữa, mỗi lần như vậy ông ấy đều rất vui.”
Dễ gần?
Hợp ý???
Chị ấy đang nói về vị tổ tông với cái vầng hào quang hai mét tám
(4)vừa liếc mắt một cái là đã có thể đem người đi lăng trì
(5) ấy hả?
Hạ Tê Kình bị đả kích không hề nhẹ.
Bên phía Thời Tự cậu có thể tranh thủ được nhưng một khi ông ngoại đã nghiêng hẳn cán cân về phía Mễ Yên, vậy thì cơ hội chiến thắng của cậu gần như bằng không. Dù sao ngay từ đầu, trọng tâm của vấn đề luôn nằm ở chỗ làm thế nào để có thể làm vui lòng ông ngoại còn gì?
Hạ Tê Kình chật vật mở miệng, “Thế nhưng, chị đâu có thiếu tiền…”
Nếu đã thất thủ trên phương diện tranh đoạt tình cảm, vậy thì cậu đành phải chuyển sang dạng số phận thảm thương vậy, nếu như có thể khiến cho kẻ địch đồng cảm tự động rút lui thì cậu cần mẹ gì liêm sỉ nữa.
Mễ Yên vẫn cứ cười tủm tỉm như cũ, “Đúng vậy, cơ mà chuyện này vốn dĩ xuất phát từ hứng thú cá nhân của chị, cũng không mấy vất vả, chị không làm vì tiền.”
KO
(6).
Hạ Tê Kình thừa nhận, lần này cậu thất bại hoàn toàn.
“Không làm vì tiền” thế chẳng khác nào nói chị ấy làm vì Thời Tự, câu này so với việc thổ lộ trực tiếp khác quái gì nhau đâu!
Thời Tự rốt cuộc cũng không che giấu được cảm xúc nữa, hắn đưa tay trái lên che miệng, phì cười thành tiếng.
Cậu đắc ý lắm hay gì?! Còn không phải là vị cậu sao?!
Hạ Tê Kình thua một cách triệt để, cậu thu mình lại ngồi co ro trên dãy ghế sau, hệt như một con trai nhỏ bị sóng biển vùi dập phải đóng lại lớp vỏ sần sùi.
Đương lúc đang trên đà giận dỗi nghĩ muốn xuống xe quay trở lại trường học cho xong thì bỗng nhiên Mễ Yên lại lên tiếng, “Thế còn em? Lát nữa tụi em tính làm gì?”
Hạ Tê Kình, “?”
Mễ Yên, “Chị có hỏi qua Thời Tự nhưng cậu ấy chẳng chịu nói. Hay là hai người có hoạt động bí mật gì không muốn ai biết?”
Hạ Tê Kình chưa kịp phản ứng, “Em với chị cùng nhau đi gặp ông…”
Thời Tự đột nhiên chen ngang, “Mễ Yên làm gia sư dạy piano đấy.”
“???”
Hạ Tê Kình sững sờ.
Mễ Yên kỳ quái hỏi, “Em không biết hả? Trường chúng mình có một ngài viện sĩ
(7) đã về hưu muốn học piano, chị phải làm nghề tay trái để kiếm thêm thu nhập nạ, ông cụ dễ gần lắm, còn dạy chị Tiếng Tây Ban Nha miễn phí nữa đó, thế nên mỗi tuần chị đều tới dạy từ hai đến ba lần lận.”
Hạ Tê Kình, “Vậy chị ngồi xe của Thời Tự là…”
Mễ Yên chẳng hiểu ra làm sao, “Dĩ nhiên là quá giang rồi, nhà của ngài viện sĩ ở gần đây mà.”
Chú thích:
(*) 100.000.000 RMB = 346.049.320.600 VNĐ (1) Nguyên văn 哪壶不开提哪壶 – “Không mở bình thì ai biết bên trong bình có gì” là một thành ngữ Trung Hoa, ý nói giữa người với người trong lúc nói chuyện, đừng nên lôi những việc liên quan tới đời tư hay khiếm khuyết của người khác ra để châm biếm, soi mói. (Theo baidu)(2) Nguyên văn 情深笃厚 – Tình thâm đốc hậu hiểu nôm na là tình thương mến thương, tình cảm đậm sâu đấy quý vị.(3) Nguyên văn 琴瑟和鸣 – Cầm sắt hòa minh là một thành ngữ Trung Hoa, đây là một phép ẩn dụ nói về tình yêu và sự hòa hợp của một cặp vợ chồng, khá là tương tự với câu trăm năm hòa hợp mà bên mình hay dùng để chúc đám cưới. (Theo baidu)(4) Nguyên văn 气场两米八 – Vầng hào quang hai mét tám là một thuật ngữ lưu hành trên internet, cụm từ này có nguồn gốc từ bộ phim Hàn Quốc “Tình yêu thuần khiết”, dùng để hình dung phong thái của bá đạo tổng tài. Bên cạnh đó, một số bộ phận fan cũng thường ví von idol nhà mình là “hào quang hai mét tám” ý chỉ chân dài tới nách. (Theo baidu)(5) Nguyên văn 凌迟 – Lăng trì hay còn gọi là tùng xẻo, là một trong những hình phạt tử hình được áp dụng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Phương thức tử hình này dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tội trong một thời gian kéo dài, cuối cùng dẫn đến cái chết. (Theo wiki)(6) KO: KO là viết tắt của từ knockout tức là Cú đo ván, luật này thường có trong các môn thể thao đối kháng, vận động mạnh như quyền Anh, các môn võ thuật như quyền Thái, Kickboxing… Đo ván xảy ra khi một (hay một số người) tham gia cuộc đấu không thể gượng dậy trong một khoảng thời gian nhất định, thường là vì bị mất sức, bị thương tích, mất thăng bằng… (Theo wiki)(7) Nguyên văn 院士 – Viện sĩ là chức danh học thuật cao nhất trong phương diện khoa học và công nghệ do một số quốc gia thiết lập, thường là danh hiệu suốt đời. Ở Trung Quốc, viện sĩ thường dùng để chỉ các viện sĩ của Học viện Khoa học Trung Quốc hoặc Học viện Kỹ thuật Trung Quốc.(Theo baidu)❧Logo biển số xe trông như thế này nha: