*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng nay như thường lệ sẽ là tiết dạy bù môn Đại số tuyến tính, thời điểm Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên bước vào phòng học thì Thời Tự đã sớm có mặt rồi.
Vì để thuận tiện cho việc thảo luận nhóm nên mỗi khi đến giờ học cả lớp đều sẽ ngồi theo trình tự được phân chia trong danh sách. Bành Khải đang tán gẫu với Thời Tự, vừa giương mắt lên nhìn thì thấy Hạ Tê Kình tiến về phía bên này, hắn khẽ nhướng mày định đứng dậy nhường chỗ. Mấy lần trước, nhằm tạo điều kiện cho Thời Tự phụ đạo mà hắn vẫn luôn đổi chỗ với Hạ Tê Kình, sau thành thói quen, cứ hễ tới giờ là sẽ tự động nhường vị trí.
Hạ Tê Kình vốn dĩ đã chột dạ, nay lại phát hiện đôi con ngươi của Thời Tự u ám thấy rõ kèm với vẻ mặt vô cảm, phỏng chừng vẫn còn đang giận cậu.
Hạ Tê Kình vội vã xua tay, “Ngày hôm nay, thôi, bỏ đi, tôi ngồi ở phía sau là được.”
Bành Khải sửng sốt một chút, “Cậu nghe hiểu à?”
Hạ Tê Kình, “…”
Cũng không cần thẳng thắn đến mức ấy chứ.
Hạ Tê Kình bắt đầu khoác lác, “Cái này có gì đâu mà nghe không hiểu? Tôi khác xưa lắm rồi, hiện tại tôi chính là thiên tài mới nổi trong làng Đại số tuyến tính đấy, đừng có coi thường tôi nữa được không?”
Bành Khải ngạc nhiên cúi đầu dò hỏi Thời Tự.
Thời Tự chẳng có biểu hiện gì, cũng không lên tiếng, chỉ là nghiêng người quay sang chỗ khác.
Bành Khải thấy thế thì không nói thêm nữa, đành phải ngồi xuống.
..
Suốt cả buổi học, Thời Tự không hề quay người lấy một lần.
Trước kia, lúc Hạ Tê Kình còn an vị ở bên cạnh, hắn thường sẽ nghiêng đầu nhìn bởi vì cậu luôn xem không hiểu đề mục, những lúc như thế cậu hay xoắn xuýt tóm lấy cổ tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi tại sao con x này lại chạy qua phía bên phải vậy.
Vì để thuận tiện cho công cuộc giảng bài mà Thời Tự có xu hướng nghiêng người và quay đầu lại, dịu dàng cùng kiên nhẫn giảng giải abcd cho cậu. Có một số vấn đề ngớ ngẩn đến mức đám sinh viên nghe trộm bên sát bên phải trợn mắt ngoác mồm trong khi Thời Tự thì vẫn cứ bình thản, chậm rãi xé nhỏ từng chút một ra chỉ cho cậu, như thể Thời Tự vĩnh viễn sẽ không bao giờ ghét bỏ cậu. Lúc giảng bài, góc nghiêng của Thời Tự bị vầng thái dương phản chiếu, từng đường nét trên gương mặt khi ấy không còn lạnh lùng nữa mà là ấm áp, dịu êm như một bài thơ. Thế nhưng hiện tại, Thời Tự chỉ chừa cho cậu một cái bóng lưng, một cái bóng lưng quá đỗi vô tình hệt như cánh cổng lớn khép kín cự tuyệt giao tiếp.
Có đôi lần, Hạ Tê Kình muốn gọi tên hắn rồi tùy tiện hàn huyên dăm ba câu nhằm giảm đi đôi chút khó xử, theo như trong tính toán của cậu thì tốt xấu gì nơi này cũng là chốn công cộng, cậu ngỏ ý muốn bắt chuyện với hắn, hắn hẳn là sẽ không đến nỗi khước từ cậu. Bằng không nếu để chuyện này truyền ra ngoài, kiểu gì ngày hôm sau dư luận cũng được một phen bàn tán xôn xao, nói là Thời Thần tự cho mình thanh cao chẳng thèm đếm xỉa tới bạn học.
Xem ra Thời Tự đã đoán được ý đồ của cậu nên chẳng chừa cho cậu bất cứ cơ hội nào, như là muốn hạ quyết tâm không để cậu lừa gạt thêm một lần nào nữa. Đến cả việc chuyển đề cương cũng làm một cách gãy gọn dứt khoát, chuyển xong thì xoay người lại ngay tức khắc, khiến cậu chẳng kịp thốt nên lời. Trước sự từ chối quyết tuyệt như thế, cậu không thể không do dự, cứ đắn đo mãi chẳng dám hó hé gì.
Ngay khi kết thúc hai tiết học, Thời Tự nhanh chóng đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi lớp cùng với Bành Khải.
Lâm Dữ Thiên ở dãy phía trước vội vàng chạy tới, rạng rỡ nói, “Chiều nay sẽ có buổi tổng duyệt sớm! Nếu như may mắn biết đâu chừng tao có thể lén lút đưa mày vào!”
Hạ Tê Kình hãy còn đang nhìn chằm chằm Thời Tự, cậu bèn thuận miệng hỏi, “Buổi tổng duyệt nào?”
“Buổi biểu diễn đó!”. Lâm Dữ Thiên trừng mắt liếc cậu, “Đừng có nói là mày quên rồi nhé? Vé vào cổng ném mất rồi hay gì?”
Hạ Tê Kình, “À…”
Lâm Dữ Thiên quen cửa quen nẻo thò tay vào trong túi quần của cậu, đến khi chạm được vào tấm vé hoàn chỉnh thì mới hài lòng, “Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm nào, cơm trưa lấy cho tao nhiều một chút, không ăn sao mà trụ nổi, người chứ đâu phải sắt thép.”
Hạ Tê Kình bị hắn lôi kéo một cách thụ động.
Mắt thấy Thời Tự giữ im lặng từ đầu đến cuối, chẳng buồn phản ứng lại, cậu cuối cùng cũng nản lòng thoái chí mà đứng dậy.
Có rất nhiều người trong lúc đụng phải bức tường Nam
(*) sẽ không hóa thành bộ dạng mình đồng da sắt mà là thu vỏ lại như một con trai đang sợ hãi, theo bản năng bảo vệ mình khỏi sự chế giễu và khinh miệt của thế giới ngoài kia.
Hạ Tê Kình buồn bã ỉu xìu, “Buổi chiều mấy giờ?”
Lâm Dữ Thiên vui mừng phấn khích, “Bốn giờ nha, nghe nói ban nhạc sẽ đến vào khoảng ba giờ rưỡi, đâu chừng bốn giờ, mọi thứ gần như đã xong xuôi và bắt đầu buổi tập dượt.”
Hạ Tê Kình, “… Ừ.”
Lâm Dữ Thiên choàng lấy bả vai cậu rồi bước ra ngoài, vì vậy, không ai trong số họ nhìn thấy Thời Tự, người nãy giờ vẫn luôn hờ hững lại đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về hướng họ đang rời đi.
Ánh mắt hắn nặng trĩu, sâu thẳm tựa mặt hồ.
Hạ Tê Kình không có lịch học vào buổi chiều thế nên cậu đành ở trong phòng ký túc xá, tiếng có tiếng không chơi game cùng với Lâm Dữ Thiên.
Suốt khoảng thời gian tạm trú tại nhà họ Thời, bao nhiêu sức lực đều bị môn Đại số tuyến tính ép khô, đợi cho đến khi làm xong bài tập thì cũng đã như một con chó chết trôi, chỉ có thở ra chứ chẳng có thở vào. Ngẫm lại, cũng đã khá lâu rồi cậu không đụng tới game.
Lâm Dữ Thiên lấy làm lạ, “Ở nhà mày không chơi game hả? Mẹ mày quản mày dữ lắm hay gì?”
Hạ Tê Kình, “… Không phải mẹ.”
Mặc dù đúng là tuần này Thời Tự kèm cặp cậu tận tình đến mức so với mẹ ruột chỉ có hơn chứ không kém.
“Thế mày tính bỏ game đấy à?”. Lâm Dữ Thiên chậc lưỡi, “Rửa tay gác kiếm, chưa đến lúc… Ôi, mẹ kiếp!”
Lâm Dữ Thiên bất thình lình nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đánh rơi luôn đôi tai nghe điện thoại. Hắn mở to cặp mắt nhìn vào di động, có vẻ như đã đọc được một tin tức kinh thiên động địa nào đó, gương mặt tràn ngập vẻ hoảng hốt, chính là cái loại biểu cảm hưng phấn khác thường khi chứng kiến gió thổi mưa giông trước khi bão đến ấy.
Hạ Tê Kình, “Sao vậy? Ban nhạc đến rồi?”
“Không phải ban nhạc!”. Lâm Dữ Thiên hô lên, “Thời Thần… Thời Thần đánh nhau với người ta ở sân bóng rổ!”
Lúc cả hai chạy tới nơi, người phía bên ngoài đã vây kín tầng tầng lớp lớp, bốn phương tám hướng toàn là sinh viên đến hóng hớt, bảo vệ hét to mấy lần mà chẳng ai thèm nghe, thế là đành phải vẫy dùi cui đuổi người. Tuy nhiên, nhóm người này vừa tan thì nhóm người khác lại ngay lập tức ập đến, Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên có muốn chen cũng chen không nổi, cả hai chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông mà thôi.
Phía trước đông nghìn nghịt, có rất nhiều cầu thủ bóng rổ Alpha cao lớn tụ tập ở chính giữa sân bóng, bọn họ vẫn đang tranh chấp kịch liệt, thậm chí còn có người bực mình đập thẳng quả bóng rổ xuống đất, trông như là chuẩn bị hỗn chiến thêm lần nữa.
Nhân viên bảo vệ từ những bộ phận khác của nhà trường cũng chạy đến hợp lực giải tán đám đông sau đó chuyển những người bị thương lên cáng và đưa đến bệnh viện.
Lúc này, bọn họ mới miễn cưỡng tách ra.
Lâm Dữ Thiên không được hóng hớt trực tiếp nên có chút thất vọng, hắn càm ràm nói, “Tao vốn định chụp vài bức ảnh rồi phát phúc lợi cho nhóm bạn cấp ba…”
Hạ Tê Kình, “Phúc lợi?”
Lâm Dữ Thiên, “Mày chắc là hổng biết, từ trước đến nay Thời Thần chưa từng đánh nhau với bất kì ai, hồi lớp 10 có gã côn đồ cố tình kiếm chuyện với cậu ấy, muốn làm cậu ấy bẽ mặt trước công chúng, nào có ngờ đâu Thời Thần chẳng thèm đoái hoài tới mà là trực tiếp gọi báo cảnh sát nói là có người tìm cớ gây gổ, thế là sự việc được giải quyết.”
Hắn kể xong thì lại tiếp tục lẩm bẩm, “Cho nên rất kỳ quái nha, Thời Thần luôn là loại người rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc, chứ đừng nói chi đến bộ môn mang tính giải trí như bóng rổ, bộ môn này có cái gì đáng để nhọc lòng đâu, rốt cuộc là tức giận tới cỡ nào mới khiến cậu ấy ẩu đả với người ta…”
Những sinh viên xa lạ gần đó cũng đang bàn tán sôi nổi, họ nói rằng hôm nay vốn dĩ là trận đấu giao lưu giữa nam khoa Tài chính và nam khoa Luật, mục đích chính là thúc đẩy tình hữu nghị cũng như không để cho cơ sở thiết bị ở sân bị đóng bụi.
Mấy trận bóng rổ như thế này ngày thường chẳng mấy ai xem, hôm nay chẳng qua là do có Thời Tự nên trên sân mới chật cứng người đến vậy, thậm chí có một vài Omega vì không lách vào được mà đạp luôn cả hàng rào, suýt chút nữa kinh động lên tận Ban Giáo vụ.
Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp thì tự dưng ở hàng đầu, cậu tiền phong khoa Luật chơi phạm quy đẩy ngã Thời Tự, trong khi chơi va chạm tay chân là chuyện bình thường, vốn không phải chuyện to tát. Song, lúc tiền phong hệ Luật kéo Thời Tự lên không biết đã nói cái gì mà lại khiến cho vẻ mặt của Thời Tự trở nên rất khó coi, ngay sau đó hai người bắt đầu lao vào đánh nhau.
Lâm Dữ Thiên nhịn không được nói chen vào, “Thế tóm quần là đã nói cái gì?”
“Tôi đâu phải người đánh, làm sao tôi biết được.”. Người nọ trợn mắt khinh bỉ nói, “Alpha ẩu đả thì chắc có lẽ là do bị đối phương cướp bạn gái nhỉ?”
Đương lúc tán dóc, Bành Khải cách đó không xa gấp gáp chạy đến.
Lâm Dữ Thiên gọi hắn lại, “Thời Thần đi bệnh viện rồi hả?”
Bành Khải dừng bước, dáng vẻ khá là lo lắng, “Ừ, gãy xương nhẹ thôi, không quá nghiêm trọng nhưng phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.”
Lâm Dữ Thiên, “Vậy sao ông không ở bệnh viện với cậu ấy?”
Bành Khải, “Tôi về lấy chăn cho Thời Thần, bác sĩ bảo là khả năng sẽ phải nằm viện vài ngày, đồ dùng cá nhân và ga trải giường có thể tự chuẩn bị. Cậu cũng biết Thời Thần mắc chứng ưa sạch sẽ nghiêm trọng cỡ nào, hoàn cảnh ở bệnh viện như thế có đánh chết cậu ấy cũng không nhịn được đâu.”
Hắn nói xong thì chuẩn bị xoay người rời đi nhưng giương mắt lên lại thấy Hạ Tê Kình thế là ngập ngừng đôi chút rồi bỗng dưng lên tiếng, “Bạn học Hạ, hiện tại có rảnh không?”
Hạ Tê Kình, “Có, trước bốn giờ tôi không bận gì.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”. Bành Khải tóm lấy cánh tay của Hạ Tê Kình lôi kéo cậu đi về hướng bệnh viện, “Giúp cái coi, cấp cứu.”
Hạ Tê Kình, “Cứu.. gì cơ?”
Bành Khải ông nói gà bà nói vịt, “Cứu cái gì không quan trọng, quan trọng người cứu là ai mới được.”
Chú thích:
(*) Người Trung Quốc xưa có câu “Bất chàng nam tường bất hồi đầu” (Chưa đụng tường Nam thì chưa quay đầu lại), người xưa tin rằng hướng Nam là hướng tốt lành và cao quý. Vì vậy, các công trình kiến trúc ở Trung Quốc nhìn chung đều mở cửa về phía Nam. Người xưa có địa vị sẽ dựng một bức tường theo hướng quay ra cổng, và bức tường này chính là tường Nam. Mọi người khi ra vào, muốn ghé qua nhà chính thì cần phải đi vòng qua bức tường này. Nếu cứ đi thẳng thì sẽ đập đầu vào tường Nam cho nên “Chưa đụng tường Nam thì chưa quay đầu lại” ý chỉ một người quá cứng đầu dù có khuyên nhủ cỡ nào cũng không nghe. (Theo zhihu). Theo mình thì câu này khá tương tự câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” mà Việt Nam mình hay dùng.Hết chương 45
Nhìn Thời Tự cái bỗng dưng nghĩ ngay tới câu “Chỉ cần 1 chút tình yêu, những đứa thông minh đều trở nên óc chó”. ٩(●ᴗ●)۶. Không liên quan cơ mà cùng là bạn bè nhưng một đứa thì tích cực giúp bạn thoát ế, đứa thì ngáo ngơ chia rẽ nội bộ, tội dữ thần. =]]Thật chứ mị thề đấy, mấy đứa thường ngày im im thế thôi chứ một khi đã chọc nó nổi quạu lên là xác cmn định no đòn nhé, nhất là khi đụng tới người yêu nó là thôi rồi nó phang thấy mịa luôn. Sẵn tiện, ông Thời Tự chuẩn bị diễn thêm một màn trà xanh nữa, cái thứ… À ờ, ha ha. =]]