Trong sở ảnh sát, một vài người phạm tội trụ trên những tiểu ghế, mắt còn thấy những người mang cảnh phục. Minh Thạch hô hấp không thông, nguyên bản tứ chi linh động hiện tại đều cứng ngắc không biết làm sao.
Sợ hãi theo lời chỉ thị mà ngồi xuống, Minh Thạch căn bản chẳng bao giờ tưởng tượng đến chính mình lại rước vào người cái họa có bao nhiêu đại này.
Trước mặt là chiếc bàn không, cái tiểu cảnh sát suýt bị chính mình tông phải được người ta gọi tới. “ Lưu Đông, nghe nói ngươi bị đụng xe phải không? Mấy anh còn tưởng ngươi đã hy sinh tráng liệt rồi”
Lưu Đông cười hì hì: “đúng vậy, oán tôi từ cái chết trở về à”.
Tiếng cười hi hi ha ha làm cho Minh Thạch vừa xấu hổ vừa sợ, đầu càng ngày càng thấp. nhìn đôi chân di chuyển đến trước mặt mình ngồi xuống, Minh Thạch chẳng dám tưởng tượng đến bị xử phạt ra sao.
Lưu Đông ngồi vào bàn công tác nhìn vào mặt cậu, có điểm ngạc nhiên nói: “ anh là vũ công ba-lê? Trách không được…” chính mình hiểu câu nói không thích hợp, Lưu Đông nuốt xuống câu trách không được hay kia. Quả là người có khí chất nghệ thuật thật có sự khác biệt, người ngồi bên tựa như một trận thanh phông, nhẹ nhàng tú nhã.
“ Anh tên gì?” nhìn cái tên thật sự không biết gọi sao, cái chữ kia thật sự đọc không ra. Lưu đông cúi đầu nhìn Minh Thạch.
“Minh Thạch” thanh âm như muỗi kêu.
“Tuổi?”
“20”
“ Địa chỉ nhà, đơn vị công tác….”
Nhìn anh cảnh sát hạ bút xuống điền những thông tin về mình, Minh Thạch nước mắt không khống chế được mà rớt xuống, xong rồi, bọn họ sẽ xử phạt mìnhnhư thế nào đây? Có thể hay không bị…? ta làm sao bây giờ?
“Anh cũng thật có bản lĩnh đi. Lần đầu tiên ra đường trực tiếp đụng cảnh sát. Nếu không phải tôi thân thủ lanh lợi, hôm nay có phải hay không quang vinh tuẫn chức. ngươi cho rằng đây là công viên chơi trò xe điện đụng sao. Nhân mạng trời định đấy ạ. Học được kỹ thuật đôi chiêu nhi bả đao lại nghĩ có thể ra đường, nói nhẹ chính là ngươi vi phạm nghiêm trọng, còn nói lớn quả thực chính là….”
Lưu Đông thấy hai tay Minh Thạch liên tục tiếp xuống những viên nước rơi hạ, vốn nghĩ muốn hung hăng dọa cậu một trận, giờ lại chẳng nở lòng nói ra được nữa.
“Các anh sẽ như thế nào xử phạt tôi?” Minh Thạch nắm chặt hai tay. Lưu Đông trở mình trên bàn, mạn bất kinh tâm nói: “ này để xem lại phải nói thế nào đây, anh tội này cũng không nhỏ” khóe miệng dương lên một mạt cười xấu xa mà Minh Thạch cúi đầu không phát hiện.
“Xin hỏi,tôi có thể gọi một cú điện thoại không?” Minh Thạch giơ lên đôi mắt ngập sũng nước.
“ Được” Lưu Đông quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Gia Vĩ cầm lấy điện thoại, bên kia truyền tới là thanh âm sa sút của Minh Thạch: “xin lỗi, nhờ anh chuyển lời tới Gia Gia, hôm nay không thể lên lớp được rồi. sau này có thể hay không, tôi cũng không biết được……..”
Gia Vĩ nghe được sủng sốt “ không vấn đề, tôi sẽ nói với nó. Bất quá cậu như thế nào rồi? tại sao lại nói như vậy?” “ tôi gây ra tai nạn xe” “ cái gì?” Gia Vĩ kinh ngạc mở lớn mắt.
Đem Minh Thạch thất hồn lạc phách tiếp đi ra, Gia Vĩ một bên mở cửa xe một bên an ủi: “ đừng khổ sở, chuyện chiếc xe tôi sẽ thay cậu nghĩ biện pháp. Mới đi nên chưa quen tay thôi, luện tập nhiều thì tốt rồi.”nói thì nói như vậy, nhưng trong tâm Gia Vĩ âm thầm thở dài.
Minh Thạch ngồi lên nghế phụ, tuy hậu quả không nghiêm trọng như tưởng tượng, nhưng tâm tình uể oải căn bản không thể nào điều chỉnh được. Xe mới mua đã bị giam, giấy phép phải thi đến ba lần mới lấy được.
Phi thường phấn khích xuất môn nhưng chưa gì lại chịu cái này đả kích. Gia Vĩ không biết khuyên thế nào đành chuyển đề tài: “hôm nay tạm nghĩ học đã, cậu hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Khi tôi gọi điện về nhà có lẽ Gia Gia đã xuất môn rồi, chúng ta trước tói đón nó, sau đó ta đưa cậu về nhà.”
Minh Thạch hít hít cái mũi, lắc đầu: “ tôi không có việc gì rồi. gọi điện cho anh là tôi tưởng chính mình không được rồi. phiền toái anh đưa tôi qua đó đi. Gia Gia còn chờ tôi, mà cuộc thi cũng đến gần rồi” Gia Vĩ không nói thêm, khởi động xe đi tiếp.
Phòng tập vũ đạo vẫn đóng cửa, Gia Gia đứng tại đai môn nôn nóng hết nhìn đông lại nhìn tây. Mỗi lần đi học Minh Thạch đều đi sớm chuẩn bị mà, hôm nay làm sao vậy? Gia Gia bước ra ngoài, chạy qua siêu thi nhỏ đối diện bên đường. ở nhà chưa kịp ăn cơm, thừa lúc thầy chưa có tới, mua chút gì bỏ bụng đã.
Lúc Gia Gia đang cắn xuống ổ bánh mì, chiếc xe màu đen quen thuộc đén mức không thể quen thuộc hơn đang dừng lại trước đại môn phòng tập. Gia Gia lặng đi, dứng im. Ca ca từ trong xe bước ra,bên kia chính chổ mình vẫn ngồi lại đang đi ra là Minh Thạch. Minh Thạch vẫn buông đầu xuống, ca ca bên cạnh, nhẹ nhàng dìu vai cậu vừa nói cái gì đó
Miếng bánh mì trong miệng sao đột nhiên chua xót cả đi, Gia Gia từ trong miệng nhả ra, nhìn một chút rồi tức giận ném luôn vào thùng rác ven đường. hít sâu cũng vô pháp làm tan đi nặng nề đè xuống trong ***g ngực, Gia Gia đứng tại một chổ phân vân.
Qua đó sao? Đúng nên đi học rồi, còn phải tập cho cuộc thi nữa mà. Nhưng sao chân không nhấc nổi, mắt không muốn nhìn bọn họ cùng một chổ, liếc mắt một cái cũng không muốn. bọn họ cùng một chổ, là ca ca mang theo thầy.
Bọn họ đi nơi nào rồi làm cái gì chưa? Không muốn hay không muốn nghĩ. Gia Gia oán hận lắc đầu, chua xót này dường như tâm tình thiêu trái tim hung hăng lại hung hăng mà chua xót.
Quay đầu lại, Gia Gia nhanh chóng muốn li khai khỏi địa phương này.
Bước đi không có mục đích trên đường, lên một chiếc xe buýt, Gia Gia ngồi trên xe đờ đẫn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đang rung lắc. các con phố đã bắt đầu lên đèn. Mọi người vội vả nhanh chóng muốn tìm về tổ ấm.
Cũng chẳng biết xe dừng lại tại địa phương nào, cho đến khi hành khách bước xuống hết Gia Gia mới phục hồi lại tinh thần. đã tới bến rồi sao. Nhưng nơi này là chổ nào mới được?
Xuống xe, Gia Gia mờ mịt nhìn bốn phía ngã tư xa lạ. Cửa hàng ngập trong ánh đèn sáng tỏ, Gia Gia chậm rãi bước qua, tâm tình hỗn loạn lại tróng rỗng. Này là bản thân muốn cái gì đây? Cứ như vậy chạy đến một nơi xa lạ không nhận thức. Rờ vào túi, may mắn còn chút tiền. cùng lắm là ngồi taxi về nhà.
Mơ hồ ngồi trên xe không biết bao lâu, bất quá hẳn không xa mấy đi? Nghĩ đến đây, Gia Gia lại có chút bực mình. Hay là chẳng cần quay về, làm cho anh tìm ta khắp nơi. Anh sẽ tìm ta sao? Hay là anh căn bản không phát hiện ta đi mất.
Chung quanh không mấy phồn hoa, chỉ có một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Gia Gia bước tới, cơn tức trong bụng cũng dần lắng, tâm lí hoang mang lại lên cao. Không biết từ khi nào hình thành thói quen, cứ xong buổi học múa lại về nhà, nơi nào nó cũng chẳng rõ ràng. Bởi vì biết chắc anh sẽ lo lắng, cho nên cũng không thể ngang ngạnh hơn. Bây giờ có phải hay không anh đang rất lo lắng rồi không?
Nổi gió rồi, cả bầu trời nhanh chóng một mảnh đen như mực. Gió càng lúc càng lớn, hạt mưa thì như quất từng trận xuống.
Gia Gia lập tức quyết định, trước tiên cần về nhà đã. Nhưng khi ngẫng đầu nó mới phát hiện, bốn phía chẳng có lấy một bóng xe taxi. Của hàng vì mưa lớn cũng đã đóng cửa, người đi đường đều nhanh chóng tránh mưa. Mưa ào ào như trút, Gia Gia tránh vào trước hiên quán ăn, ôm vai lui về một đoàn.
Bụng hảo đói, trên người ướt lạnh. Cái bóng đèn trước quán lại rung rung lắc lắc lại tăng thêm mấy phần thê lương. Bỏ nhà đi bụi đúng thật là không dễ chịu gì. Tưởng niệm đang ngồi trên bộ sa lon vừa ấm vừa mềm trong phòng khách, tưởng niệm đến chén thuốc đắng ngét bị buộc phải uống. Tưởng niệm mỗi tối sẽ có đôi tay thay mình đắp lại chăn.
Gọi cho ca ca, bảo anh đến đón sao? Nhưng như thế nào đối với anh giải thích chính mình lại chạy đén địa phương này? Lý do là vì chính mình vừa đau vừa chua xót, nói như vậy không phải đáng cười sao?
Không được phải nghĩ biện pháp. Gia Gia kéo ba lô che trên đỉnh đầu, chạy trong mưa to tìm kiếm. tổng yếu là phải có xe cho nó về nhà.
Cuối cùng cũng về đến nhà, thật vất vả mới gọi được xe, Gia Gia không dám xem thử đồng hồ bây giờ đã điểm mấy giờ. Ngẩng đầu qua cửa sổ nhìn vào, đã điểm đăng. Anh ở nhà, có phải hay không rất lo lắng mà đợi nó? Áo quần cả người ướt đẫm gió thối qua lạnh băng, Gia Gia run run chạy nhanh vào thang máy. Vào nhà nói thế nào đây? Gia Gia trảo đầu cũng chưa tìm được một lí do, kiên trì đến cùng gõ vang cửa phòng.
Cánh cửa cơ hồ ngay lập tức mở ra, ánh đèn sáng tỏ có thể nhìn thấy rõ người đang đứng, Gia Gia giật mình “ mẹ?” Thím Hứa cả kinh bắt lấy Gia Gia: “ con đã đi đâu? Cái hài tử này! Bao nhiêu người đi tìm con biết không hả, ca ca ngươi lo lắng cấp bách đến phát điên rồi!.
Gia Gia ngốc lăng một chút, đột nhiên xoay người bỏ lại áo ngoài. Anh đi tìm nó, Thím Hứa giữ không được Gia Gia, gấp đến hét to: “ Gia Gia trở về, cậu ấy nói nếu con về thì lập tức gọi điện cho cậu ấy” bước đến trước cửa thang máy Gia Gia lại trở mình lảo đảo vòng vào một lần nữa, mang theo cả một thân mình toàn nước với nước bước vào trong phòng. Bất chấp nước trên người làm ẩm ướt sàn nhà, gia hia mắn điện thoại bối rối nhấn vào dòng số quen thuộc.
Bên ngoài mưa to gió lớn, anh đến nơi nào để tìm nó?
“ Thuê bao nằm ngoài khu vức phủ sóng….” Một giọng nữ nói không có biểu tình vang lên làm cho Gia Gia gấp đến độ dậm chân, anh rốt cuộc chạy đến nơi nào. Lại một lần nữa giọng nói lại vang lên, lo lắng như thủy triều dâng lên trong lòng, nhanh chóng đập mạnh vào bờ đá.
Gia Gia hai tay nắm điện thoại run rẫy, ca ca, mặ kệ ngươi tại nơi nào, cầu ngươi hãy tiếp điện thoại.
Thông rồi!Gia Gia ngừng luôn việc hô hấp. rốt cuộc bên kia cũng truyền đến âm thanh vô cùng lo lắng cùng chờ đợi, Gia Gia hô to: “ ca ca! ”
Trong mưa gió, chiếc xe màu đen nhanh như điện chớp vọt tới. Gia Vĩ từ trong xe lao ra đến cả cửa cũng không có tâm tình đóng lại trực tiếp đi tới chổ Gia Gia đã đứng chờ anh từ lâu. Anh điên rồi, anh đã bi thống cùng sợ hãi kéo nát.
Tại phòng tập chờ đợi không gặp được, về nhà cũng không thấy bóng người. thời gian cứ trôi qua, trái tim Gia Vĩ theo đó mà co chặt lại. hỏi một lần tấy cả những người mà nó có quen biết, tìm đến tất cả các địa phương mà nó có thể tới, không có.
Không một ai biết nó đi đâu? Đêm đã khuya lần tìm không thấy bóng dáng của nó. Buổi sáng còn vui vẻ đi học, chờ đến buổi học múa, nó không có lý do gì để biến mất. Duy nhất có một khả năng- tai nạn xe. Ý niệm kinh hoàng này cứ lấp đầy trí óc anh, tất cả cứ như đại loạn nổi lên.
Gia Vĩ đã điện tới tất cả các bện viện cùng trung tâm cấp cứu để hỏi, trong mưa gió có nghe về một tai nạn xe, là một nam hài đi ngang đường bị xe đụng. nghe được tin tức anh nhào ngay vào bệnh viện, Gia Vĩ không biết mình đã lấy nhiêu dũng khí để xốc lên tấm vãi đơn độc đầm đìa máu tươi kia.
Trái tim sợ hãi bị hành hạ đén hỏng mất rồi, Gia Gia không một tổn thương đang đứng trước mặt anh đây rồi.
“ ca ca…. hả?” Gia Gia chỉ biết câc tiến lại đem chính mình gắt gao ôm vào trong lòng, còn chưa kịp nói chuyện, những cái tát cấp bách tức giận rơi trên lưng, rồi lên mông. Không cảm thấy bao nhiêu đau nhưng ủy khuất khở sở không chịu được mà biến thành nước mắt tròa ra như mưa ngoài kia. Gia Gia khóc lên thành tiếng.
Lần nữa gắt goa mà ôm vào lòng, Gia Gia cảm thấy trên khuôn mặt lận băng vì mưa lại có dòng nước ấm nóng chảy xuống. Anh khóc “ ca ca, ca ca!”
Qua một hồi loạn lên, lại trở về trầm mặc. Mới rồi Minh Thạch cùng thầy Minh Hà kề bên trợ giúp ca ca tìm kiếm. Nhạc Nhạc còn tại phòng tập cùng các thầy gọi điện cảm ơn tới các bạn học. Gia Gia mới biết vài giờ qua đã xảy ra cái gì. Mẹ cũng đã về, trong phòng không còn ai nói chuyện.
Gia Gia hảo tắm rửa thay đồ, lo sợ đi ra. Gia Vĩ buông đầu tại sa lon ngồi, ẩm ướt toàn thân vẫn không nhúc nhích.
“ ca ca, em đã chuẩn bị nước tắm cho anh rồi, đi tắm đi. Không bị cảm giờ sao”
Nhỏ giọng mà nói, Gia Gia năn nỉ hai tay lôi kéo ca ca đi. Tay bị cầm lấy, vẫn là của ca ca luôn ấm áp sao bây giờ lại lạnh băng run rẩy.
Gia Vĩ như cũ không cách nào bình tĩnh lại, ngay mới rồi anh còn nghĩ sẽ mất đi Gia Gia, cái hài tử đã kia đã chiếm luôn cả tính mạng của anh. Chậm rãi ôm chặt, Gia Vĩ đem mặt mình vùi vào trong lòng Gia Gia, không không ra tiếng.
Gia Gia ôm lấy đầu ca ca, năn nỉ khóc: “Ca ca, em sai rồi. em sẽ không tái rời anh đi, anh đừng khóc” nâng mặt ca ca, Gia Gia không suy nghĩ cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt. Bắt bọn nó từng viên từng viên thu vào trong môi, Gia Gia không chú ý đến đôi tay trên lưng mình càng lúc càng chặt. Thẳng đến khi bị nghìm đến không thở nổi, Gia Gia mới phát hiện ca ca hô hấp có chút dồn dập ah.
Mạnh mẽ đem Gia Gia đặt lên ghế, Gia Vĩ vọt nhanh vào phòng tắm. Gia Gia nghe dội ra tiếng nước, ngồi trong chốc lát. Liếm liếm môi, cảm xúc ôn nhuận vẫn còn lưu lại trên đó. Anh đang tức giận sao? Anh không chịu theo ta nói chuyện. Suy nghĩ một chút, Gia Gia đứng lên đẩy của phòng tắm bước vào: “ ca, em giúp anh chà lưng đi”.