*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi thứ đều có mùi thuốc độc. Đã hai ngày kể từ khi rời khỏi Venice, nhưng cái mùi
nước hoa quái bò đấyvẫn chưa hết.
Say sóng cũng không làm cô thấy khá hơn. Tàu Argo II đỗ tại Adriatic[1], một dải đất lộng lẫy đầy màu xanh, nhưng Hazel cũng chẳng tận hưởng được nhiều, nhờ ơn việc tàu lắc lư không ngừng trong suốt chuyến đi. Phía khoang trên, cô cố gắng tập trung nhìn cố định về đường chân trời – một vạch trắng dường như chỉ cách cô khoảng một dặm về hướng đông. Thành phố nào ở đó, Crotia chăng? Cô không chắc. Cô chỉ ước mình đang ở trên mặt đất.
Nhưng thứ khiến cô thấy buồn nôn nhất lại là từ con chồn.
Tối qua, con thú cưng Gale của Hecate bỗng xuất hiện trong cabin của cô. Hazel tỉnh giấc từ cơn ác mộng, đang nghĩ,
Cái mùi quái gì thế này? Và cô thấy một chú động vật gặm nhấp đầy lông đang nắm trên ngực mình, nhìn chằm chằm vào cô bằng cặp mắt đen tròn nhỏ của nó.
Đúng là không có gì giống việc thức dậy la hét, đạp tung chăn và nhảy vòng quanh cabin của mình trong khi một con chồn chạy tung tăng giữa hai chân cô, kêu rít liên hồi.
Các bạn cô lao tới phòng cô chỉ để chắc rằng cô không sao. Thật khó để giải thích về chú chồn. Hazel tin chắc rằng Leo đang rất cố gắng không pha trò.
Vào buổi sáng, khi mọi hứng thú đã mất sạch, Hazel quyết định tìm Huấn luyện viên Hedge, vì cô biết ông có thể nói chuyện với động vật.
Cô thấy cabin của ông đang khép hờ và nghe thấy giọng ông ở trong, nói chuyện như thể đang gọi điện cho một ai đó – ngoại trừ việc họ không có chiếc điện thoại nào trên tàu. Có thể ông đang gửi tin nhắn Iris? Hazel nghe nói người Hy Lạp thường dùng cách này.
“Chắc rồi, em yêu,” Hedge lên tiếng. “Phải, anh biết, đứa bé. Không, nó là một tin tuyệt vời, nhưng _” Giọng ông vỡ òa vì cảm xúc. Hazel bỗng thấy thật tệ khi mình đang nghe lén.
Cô đã có thể quay đầu lại, nhưng Gale cứ quấn lấy mắt cá cô. Hazel gõ cửa phòng huấn luyện viên.
Hedge thò đầu ra, cau có như mọi khi, nhưng mắt ông đỏ hoe.
“Có chuyện gì?” ông làu bàu.
“Ừm… em xin lỗi,” Hazel nói. “Thầy không sao chứ?”
Huấn luyện viên khụt khịt và mở rộng cánh cửa. “Loại câu hỏi gì vậy?”
Chẳng có ai khác ở trong phòng.
“Em_” Hazel đang cố nhớ lấy lí do tại sao cô lại ở đây. “Em đang tự hỏi không biết liệu thầy có thể nói chuyện với con chồn của em không?”
Mắt huấn luyện viên co lại. Ông thấp giọng. “Em đang dùng mật mã để nói chuyện à? Có kẻ đột nhập vào tàu sao?”
“À, đại loại thế.”
Gale xuất hiện từ giữa hai chân của Hazel và bắt đầu ríu rít.
Huấn luyện viên trong có vẻ bực mình. Ông lẩm bẩm với chú chồn. Họ phát ra âm thành nghe có vẻ như đang tranh luận rất sôi nổi.
“Nó nói gì thế?” Hazel hỏi.
“Rất nhiều thứ khiếm nhã,” vị thần rừng càu nhàu. “Lí do chính: nó ở đây để xem mọi việc sẽ thế nào.”
“Việc
gì sẽ thế nào?”
Huấn luyện viên Hedge dậm móng. “Làm sao mà ta biết được? Nó là một con chồn nâu! Bọn này
chẳng bao giờ đưa ra một câu trả lời thẳng thắn cả. Giờ, nếu em không phiền, ta đang có, ừm, vài việc…”
Ông đóng sập cánh cửa trước mặt cô.
Sau bữa sáng, Hazel đứng ở lan can mạn tàu, cố gắng ổn định bụng mình. Bên cạnh cô, Gale chạy lên chạy xuống lan can, chạy vụt đi, nhưng cơn gió mạnh ở Adriatic cũng khiến nó bị thổi bạt lại.
Hazel đang thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra với Huấn luyện viên Hedge. Ông chắc hẳn đã dùng tin nhắn Iris để nói chuyện với ai đó, nhưng, nếu ông đang có tin vui, sao ông trông lại tệ đến thế? Cô chưa bao giờ thấy ông dao động như vậy. Không may, cô không nghĩ ông sẽ lên tiếng nhờ sự giúp đỡ. Ông không phải mẫu người ấm áp và cởi mở.
Cô ngước nhìn đường vạch trắng từ xa và nghĩ về lý do tại sao Hecate lại gửi chú chồn nâu Gale tới.
Nó ở đây để xem mọi việc sẽ thế nào.Có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hazel sẽ được thử thách.
Cô không hiểu làm sao cô có thể học được phép thuật mà không luyện tập. Hecate hy vọng cô có thể đánh bại một mụ phù thủy siêu mạnh nào đó – một người phụ nữ mặc váy vàng, người mà Leo đã miêu tả trong giấc mơ của cậu. Nhưng
làm thế nào?Hazel đã dành toàn bộ thời gian rảnh của mình để tìm cách. Cô nhìn chằm chằm vào cây kiếm của mình, cố gắng biến nó thành một chiếc gậy đi đường. Cô thử triệu tập đám mây tới che kín mặt trăng. Cô tập trung tới mức mắt cô nhòe đi và tai cô lùng bùng, nhưng chẳng có gì xảy ra. Cô không thể điều khiển được Màn Sương Mù.
Những đêm cuối cùng trôi qua, các giấc mơ của cô trở nên tệ hơn. Cô thấy mình quay trở lại Cánh đồng Lan nhật quang, bị cuốn đi không mục đích giữa các bóng ma. Rồi cô xuất hiện trong hang của Gaia ở Alaska, nơi cô và mẹ đã chết khi trần hang sập xuống và giọng của Nữ thần Mặt đất rền rĩ trong giận dữ. Cô lại đang ở trên cầu thang nơi căn hộ của mẹ cô ở New Orleans, mặt đối mặt với cha cô, Pluto. Những ngón tay lạnh buốt của ông nắm lấy cánh tay cô. Những sợi vải trên chiếc áo len đen của ông quằn quại bởi những linh hồn bị giam giữ. Ông dán chặt vào cô với đôi mắt đen giận dữ và nói:
Người chết sẽ nhìn thấy những gì mà họ tin rằng họ sẽ thấy. Người sống cũng vậy. Đó là bí mật.Ông chưa bao giờ nói với cô như thế ở ngoài đời. Cô cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì.
Cơn ác mộng tồi tệ nhất dường như là một thoáng mơ hồ của tương lai. Hazel đang trượt qua một đường hầm tăm tối trong khi giọng cười của một người phụ nữ cứ vang lên xung quanh cô.
Kiểm soát nó nếu ngươi có thể, đứa con của Pluto, mụ ta chế nhạo.
Và luôn luôn Hazel mơ về những hình ảnh cô đã thấy ở ngã tư đường của Hecate: Leo rơi xuống từ bầu trời; Percy và Annabeth nằm bất động, có thể đã chết, ngay trước một cánh cửa thép đen; và một hình hài lờ mờ phía trên họ – tên khổng lồ Clytius chìm trong bóng tối.
Kế bên cô trên lan can, con chồn Gale rít rít một cách thiếu kiên nhẫn. Hazel chỉ muốn đẩy béng con chồn ngu ngốc này xuống biển.
Tôi thậm chí còn chẳng kiểm soát được giấc mơ của mình, cô muốn gào lên.
Làm sao tôi có thể điều khiển được Màn Sương Mù chứ?Cô khổ sở tới mức chẳng hề nhận ra Frank cho tới khi cậu đứng ngay kế bên cô.
“Em thấy khá hơn chưa?” cậu hỏi.
Cậu nắm lấy tay cô, bàn tay cậu hoàn toàn ôm trọn tay cô. Cô không thể tin được cậu đã cao thêm bao nhiêu. Cậu đã biến hình thành quá nhiều động vật, cô cũng không chắc tại sao một sự biến đổi nữa lại khiến cô ngạc nhiên … nhưng bỗng nhiên cậu lại trưởng thành hơn về thể chất. Không còn ai gọi cậu là cậu bé mập lùn hay thu mình như mọi khi nữa. Cậu trông cứ như một cầu thủ bóng bầu dục, mạnh mẽ và rắn chắc, với trọng tâm mới. Vai cậu nở nang hơn. Và cậu bước đi tự tin hơn trước.
Nhưng gì Frank đã làm trên cây cầu đó ở Venice… Hazel vẫn còn kinh sợ. Không ai trong số họ chứng kiến trận chiến đó, nhưng không có ai nghi ngờ. Toàn bộ sức chịu đựng của Frank cũng thay đổi. Thậm chí Leo cũng ngừng việc trêu chọc cậu.
“Em – em ổn,” Hazel lên tiếng. “Còn anh?”
Cậu cười, góc mắt cậu nhăn lại. “Anh, ừm,
cao hơn. Ngoài ra, thì, anh ổn. Anh chưa từng thật sự, em biết đấy, thay đổi bên trong…”
Giọng cậu vẫn còn chút gì đó kì cục và ngờ vực lúc trước – giọng của Frank của cô, người luôn lo lăng việc sẽ thành một tên ngốc và phá hỏng mọi thứ.
Giờ cô bắt đầu thấy thoải mái hơn với việc đó. Mặc cho sức mạnh của cậu, Frank vẫn là chàng trai ngọt ngào như trước. Cậu vẫn hoàn toàn vô hại. Cậu vẫn tin tưởng nơi cô với điểm yếu lớn nhất của mình – mảnh củi phép thuật cô vẫn mang trong túi áo khoác, ngay kế bên tim mình.
“Em biết, và em thấy mừng.” Cô xiết chặt tay cậu. “Thật ra em…em không lo lắng về
anh.”
Frank lầm bầm. “Thế Nico sao rồi?”
Cô vẫn đang nghĩ về
bản thân mình, không phải Nico, nhưng cô nhìn theo hướng Frank về phía đỉnh của cột buồm, nơi Nico đang ngồi vắt vẻo ở đầu cột.
Nico nói rằng cậu muốn được quan sát vì cậu có mắt tốt. Hazel biết rằng đó không phải lí do. Đỉnh cột buồm là một trong số ít những nơi cậu có thể ở một mình. Những người khác đã đề nghị cậu dùng cabin của Percy, kể từ khi Percy… ừm, vắng mặt. Nico đã kiên quyết từ chối. Cậu dành hầu hết thời gian trong khu vực thiết bị, nơi cậu không phải nói chuyện với những người còn lại trong đoàn.
Kể từ khi cậu bị biến thành một cây ngô ở Venice, cậu trông càng có vẻ ẩn dật và rầu rĩ hơn trước.
“Em không biết nữa,” Hazel thừa nhận. “Thằng bé đã trải qua khá nhiều. Bị bắt ở Tartarus, bị cầm tù trong một cái hạp đồng, rồi nhìn thấy Percy và Annabeth rơi xuống…”
“Và hứa sẽ đưa chúng ta tới Epirus.” Frank gật. “Anh có cảm giác Nico không mấy thân thiện với những người khác.”
Frank đứng thẳng dậy. Cậu đang mặc một chiếc áo phông màu be với hình một con ngựa cùng với những thanh gươm PALIO DI SIENA. Cậu chỉ vừa mua nó vài ngày trước, và giờ nó đã quá chật. Khi cậu vươn vai, các cơ ngực của cậu chỉ chực nổ ra.
Hazel bỗng nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cô nhanh chóng quay đi, mặt cô ửng đỏ.
“Nico là người thân duy nhất của em,” cô nói. “Cậu ấy không dễ được yêu quý, nhưng… cảm ơn anh vì đã tốt với em ấy.”
Frank mỉm cười. “Này, em cũng đã khá tuyệt với bà ngoại anh ở Vancouver. Nếu nói về chuyện
không dễ được yêu quý.
“Em quý bà ngoại anh mà.”
Chú chồn nâu Gale chạy vụt về phía họ, xì hơi và chạy mất.
“Ugr,…” Frank vẫy tay cho mùi bay bớt. “Tại sao cái con đó lại ở đây nhỉ?”
Hazel thấy mừng vì cô đã không ở trên dất liền. Vì mỗi khi cô cảm thấy bối rối, vàng và đá quý sẽ lại mọc lên quanh chân cô mất.
“Hecate đã phái Gale tới để quan sát.” cô nói.
“Quan sát cái gì?”
Hazel cố gắng thấy thật thoải mái khi có Frank ở bên, luồng sáng mới từ cậu tỏa ra sức mạnh và sự vững chắc.
“Em không biết,” cuối cùng cô nói. “Một kiểu kiểm tra gì đó.”
Bỗng nhiên con tàu tròng trành lắc mạnh về phía trước.
———————–
[1] biển Adriatic:
và ảnh đầu bài