*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.HAZEL VÀ FRANK TRƯỢT NGÃ LÊN NHAU. Hazel vô tình tự thục một cú vào giữa ngực mình bằng chuôi thanh kiếm của cô rồi đau đớn lăn lộn trên boong, vừa rên rỉ vừa ho sặc sụa thứ khí độc của loài
katobleps.
Tai ù đi vì đau, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng Festus, con rồng đồng gắn ở mũi tàu, kẽo kẹt báo động và phun lửa tứ tung.
Choáng váng, Hazel không biết có phải họ va phải băng trôi hay không—nhưng trên biển Adriatic, giữa mùa hè thế này?
Con tàu cập cảng với một chấn động kinh hoàng, nghe giống như tiếng cột dẫn dây điện thoại bị cắn gãy đôi vậy.
“Ahhh!” Tiếng Leo hét lên đâu đó đằng sau cô. “Nó đang ăn mái chèo kìa!”
Cái gì mới được? Hazel thắc mắc. Cô cố đứng dậy nhưng có gì đó vừa to vừa nặng đang buộc chặt lấy đôi chân cô. Cô nhận ra là Frank, đang cau có cố gắng thoát ra khỏi đống dây lằng nhằng quấn quanh cậu.
Những người còn lại cũng đang vật lộn với khó khăn. Jason nhảy qua họ, kiếm giơ cao, guồng chân chạy về đuôi tàu. Piper thì đã ở buồng lái nãy giờ, bắt thức ăn tứ tung bằng cái sừng sung túc của mình, hét to, “Êh! NÀY! Ăn đi này, con rùa ngu ngốc!”
Rùa áh?Frank đỡ cô lên. “Cậu ổn chứ?”
“Ừh,” Hazel nói dối, ôm chặt lấy bụng minh. “Đi đi!”
Frank phóng vụt đi, cởi ba lô trên lưng mình xuống, nó ngay lập tức biến thành bộ cung tên. Đến khi đến được chỗ bánh lái, cậu đã bắn được một mũi tên và đang giương mũi thứ hai.
Leo nổi điên khi cố tìm cách điều khiển con tàu. “Không thể rút mấy cái mái chèo lại. Đuổi nó đi! Đuổi nó đi ngay!”
Bên trên cột buồm, gương mặt của Nico đơ ra vì sốc.
“Styx ơi—Nó to khổng lồ!” Cậu hét. “Mạn trái! Sang mạn trái!”
Huấn luyện Hedge là người cuối cùng trên boong. Mà ông ở lại với niềm hứng thú vô bờ. Ông nhảy bậc lên, quơ chiếc gậy bóng chày loạn cào cào trên không, còn không ngần ngại phi nước kiệu kiểu dê về phía đuôi tàu, phóng qua lan can với tiếng kêu hân hoan hết sức “Ha-HA!”
Hazel loạng choạng bước về phía khoang lái để hợp lại cùng các bạn. Con tàu rung lên bần bật. Thêm nhiều mái chèo bị cắn gãy, rồi Leo gầm rú, “Không, không, không! Đồ mui trơn chết tiệt!”
Hazel tiến đến phía đuôi và không thể tin được con mắt nào trong đôi mắt của mình.
Khi cô nghe từ
rùa, cô nghĩ ngay đến một thứ nhỏ nhắn xinh xinh cỡ chiếc hộp nữ trang, nằm ngoan ngoãn trên hòn sỏi giữa hồ cá. Khi cô nghe đến
khổng lồ, trí não cô cố điều chỉnh—được rồi, chắc là nó giống loài rùa biển Galapagos mà cô từng một lần trông thấy ở sở thú với mai to đến mức có thể cưỡi lên.
Cô chắc chắc
không tưởng tượng đến một sinh vật có kích cỡ như một hòn đảo. Khi cô nhìn thấy cái đỉnh tròn khủng bố vung lên với những ô vuông đen cùng nâu lởm chởm, từ rùa đơn giản là không khớp vào được. Mai nó giống như bán đảo hơn—những gò xương, các thung lũng ngọc trai lấp lánh, mấy khu rừng tảo bẹ, rong rêu, cùng những dòng nước biển nhỏ giọt dọc các rãnh.
Bên mạn phải, phần khác của con quái thú nhô lên trừ trong nước như một chiếc tàu ngầm.
Ôi thần hộ mệnh thành Rome ơi… đó phải chăng là
cái đầu?
Đôi mắt vàng của nó có kích cỡ hồ bơi trẻ em, với khe hở tối màu ở hai bên dành cho đồng tử. Da nó lấp lánh như một bộ đồ lính bị ướt—Nâu đốm vàng và xanh lá. Cái miệng đỏ lòm, không răng đó dám có thể nuốt trọn bức tượng Anetha Parrthenos chỉ với một cú táp lắm.
Hazel nhìn nó ngoạm gãy nửa tá mái chèo.
“Dừng lại đi mà!” Leo rên rỉ.
Huấn luyện Hedge trèo lên mai rùa, đập mạnh nhưng chả có tí tác dụng gì bằng cây gậy bóng chày của ông và gào, “Nhận lấy này! Nữa này!”
Jason bay từ đuôi tàu và đáp lên đầu con quái. Cậu đâm thanh kiếm vàng ngay chính giữa đôi mắt nó, nhưng lưỡi kiếm lại trượt sang bên, như thể da của con rùa này được bọc thép vậy. Frank bắn tên về phía mắt của nó nhưng không xi nhê. Mi mắt của co rùa khẽ chớp, chính xác một cách thần sầu, vô hiệu hoá từng mũi một. Piper bắn một mớ dưa vàng xuống nước, “Ăn đi, đồ con rùa đần độn!” nhưng nó trông có vẻ lưu luyến chuyện ăn tàu
Argo II hơn.
“Sao có đến gần được vậy?” Hazel muốn biết.
Leo cáu tiết vung tay lên trời. “Chắc do cái mai đó. Có thể nó vô hình với sóng siêu âm. Con quái rùa lén lút chết bẫm!”
“Tàu có bay được không?” Piper hỏi.
“Với phân nửa số mái chèo gãy thế này áh?” Leo đấm đá vài cái nút và xoay khối cầu Archimedes. “Tớ chắc phải thử cách khác.”
“Bên đó kìa!” Nico hét vọng xuống. “Anh đưa được chúng ta đến eo biển kia được không?”
Hazel nhìn về hướng chỉ của cậu. Khoảng nửa dặm về hướng đông, một dải đất dài chạy song song với vách đá ven bãi biển. Rất khó nắm chắc được khoảng cách, nhưng mạch đường thuỷ giữa hai bên trông như chỉ cách khoảng hai mươi hay ba mươi dặm biểm— có lẽ đủ rộng để chiếc
Argo II lách vào, nhưng chắc chắn không đủ rộng cho cái mai quá mạng của con quái.
“Được. Được.” Leo có vẻ đã hiểu. Cậu xoay khối Archimedes. “Jason, tránh khỏi đầu nó đi! Tớ có ý kiến này!”
Jason vẫn đang chém lên chém xuống cái mặt của con rùa, nhưng khi cậu nghe Leo nói
Tớ có ý kiến, cậu lựa chọn ngay suy nghĩ thông minh duy nhất, bay càng xa càng tốt.
“Thầy ơi, đi thôi nào!” Jason nói.
“Không, ta ổn mà!” Hedge nói, nhưng Jason chộp lấy quanh vai ông và bay lên. Rủi thay, ông huấn luyện viên vùng vẫy quá nhiều khiến cho thanh kiểm của Jason tuột khỏi tay cậu và rơi tõm xuống biển.
“Thầy ơi!” Jason lên án.
“Gì chớ?” Hedge nói. “Ta tóm được nó rồi!”
Con rùa chơi một cú đánh đầu vào thân tàu, xém tí nữa là đụng bay hết nguyên đoàn người khỏi mạn trái. Hazel nghe thấy âm thanh nứt gãy, như là sống thuyền đã bị đập gãy.
“Một phút nữa thôi,” Leo nói, tay như bay lượn trên bảng điều khiển.
“Một phút nữa chắc chúng ta không còn đây đâu!” Frank bắn đi mũi tên cuối cùng.
Piper hét về phía con rùa, “Biến đi!”
Trong một khắc, quả thật có tác dụng. Con rùa quay đi khỏi tàu, và ngâm đầu xuống nước. Nhưng rồi lại trời ngược ngay lên và tông vào họ mạnh hơn nữa.
Jason và Huấn luyện viên Hedge đáp xuống boong.
“Cậu ổn chứ?” Piper hỏi.
“Ổn,” Jason lầm bầm. “Không có vũ khí, nhưng mà ổn.”
“Cẩn thận khói lửa!” Leo gào lên, nước mắt kèm nhèm, xoay tròn tay cầm Wii của mình.
Hazel còn tưởng đuôi tàu nổ mất rồi chứ. Hàng loạt tia lửa phụt ra phía sau họ, phun xối xả vào đầu con quái. Con tàu bị phản lực đẩy lao vun vút và ném Hazel trở lại boong.
Cô lôi bản thân đứng dậy và chứng kiến cảnh con tàu lướt ầm ầm trên sống với vận tốc kinh hoàng, phun lửa như một hoả tiễn. Con rùa đã cách xa họ cả trăm hải lý đằng sau, đầu bị đốt đen thùi và bốc đầy khói.
Quái thú phẫn nộ gầm lên và bắt đầu truy đuổi bọn họ, mấy cái chân hình mái chèo quạt nước mạnh mẽ tới mức, nó bắt đầu đuối kịp họ. Mà lối vào eo biển kia vẫn cách họ đến một phần tư dặm.
“Đánh lạc hướng,” Leo lẩm bẩm. “Chúng ta sẽ không bao giờ tới được đó nếu không đánh lạc hướng nó.”
“Đánh lạc hướng,” Hazel lặm lại.
Cô tập trung tinh thần và nghĩ:
Arion! Cô hoàn toàn không dám chắm sẽ hiệu quả. Nhưng ngay lập tức, cô nhìn thấy thứ gì đó ở đường chân trời—một vệt ánh sáng và hơi nước. Nó phóng dọc bề mặt của biển Adriatic. Trong chớp mẳt, Arion đã đứng trên mạn lái.
Hỡi thần của Olympus ơi, Hazel nghĩ. Con yêu con ngựa này quá.
Arion hí vang như muốn nói,
Dĩ nhiên rồi. Cô có ngốc đâu.
Hazel leo lên lưng nó. “Piper, có khi tớ phải cần đến thuật mê tâm của cậu.”
“Ngày xửa ngày xưa, tớ từng thích rùa,” Piper càu nhàu, nắm lấy tay Hazel. “Giờ thì hết rồi!”
Hazel thúc Arion. Nó nhảy vọt qua mạn tàu, chạm vào mặt nước bằng một cú phi nước đại.
Con rùa bơi khá nhanh, nhưng không thế sánh được với tốc độ của Arion. Hazel và Piper vòng quanh đầu con quái, Hazel chém bằng kiếm, còn Piper thì hô đại bất kì khẩu lệnh nào kiểu, “Lặn xuống! Quẹo trái! Nhìn đằng sau kìa!”
Thanh kiếm chả làm nó bị thương tẹo nào. Mỗi lời nói chỉ có tác dụng trong khoảnh khắc nhưng chúng lại khiến làm phiền con rùa chết được. Arion kêu lên tiếng nhạo báng khi con rùa táp nó một cái, nhưng chỉ táp được bóng ngựa thôi.
Con quái mau chóng quên béng mất tài
Argo II. Hazel cứ chọc chọc vào đầu nó. Piper cứ mãi ra lệnh và dùng cái kèn hoa quả bắn tới tấp nào dừa nào gà quay vô tròng mắt con rùa.
Ngay khi tàu
Argo II cập vào eo biển, Arion không vờn nữa. Họ tăng tốc đuổi theo chiếc tàu, và phút chốc sau đã yên vị trên boong.
Dàn hoả tiễn đã tắt ngóm, dù vậy mấy cái ống đồng lòi ra phía đuôi tàu vẫn nghi ngút khói. Con tàu lê mình ì ạch bằng sức gió, nhưng kế hoạch của họ đã có hiệu quả. Họ đã an toàn cập bến ở bãi nước nông, với một hòn đảo dài, vững chắc bên cánh phải và một vách đá trắng tinh từ đất liền bên cánh trái. Con rùa dừng lại trước ngõ vào eo biển và nhìn họ một cách nguy hiểm, nhưng nó không cố gắng đuổi theo vào. Rõ ràng là mai của nó quá to.
Hazel xuống ngựa và nhận ngay một cú ôm nồng thắm từ Frank. “Cậu tuyệt vời lắm!” cậu ta bảo.
Mặt cô đỏ bừng. “Cảm ơn nhé.”
Piper trèo xuống cạnh cô. “Leo, cậu có đống hoả tiễn phản lực từ bao giờ vậy?”
“Àh, ừh thì…” Leo cố gắng giả vờ khiêm tốn và thảm hại. “Chỉ là ba cái thứ linh tinnh tớ làm chơi lúc rảnh rỗi thôi. Ước gì tớ có thể kéo dài khói lửa thêm vài giây, nhưng ít nhất là tớ cũng đã đưa được mọi người ra khỏi đó.”
“Còn nướng thêm được một cái đầu rùa nữa,” Jason nói một cách biết ơn. “Vậy giờ sao?”
“Giết nó!” Huấn luyện viên nói. “Còn phải hỏi nữa hảh? Chúng ta đứng đủ xa rồi nè. Chúng ta có đại bác mà. Nhắm và bắn thôi, các á thần!”
Jason sững sốt. “Huấn luyện, trước hết, thầy làm em đánh rơi mất kiếm.”
“Êh! Ta đâu có đòi trò cứu đâu!”
“Thứ hai, em nghĩ đại bác cũng chẳng có ích lợi gì đâu. Cái mai đó cứ như bộ da Sư tử Nemean ấy. Đầu của nó cũng cứng y chang luôn.”
“Vậy thì bắn một cú xuống họng nó,” Huấn luyện nói, “như lúc mấy đứa làm với con quái tôm gì ở Đại Tây Dương áh. Đốt nó từ bên trong.”
Frank gãi đầu. “Có lẽ được. Nhưng rồi thầy có năm nghìn tấn thịt rùa chắn mất lối vào của eo biển. Nếu chúng ta không bay được với đống mái chèo gãykia, làm sao lôi được con tàu ra ngoài bây giờ?”
“Thì mấy đứa ngồi sửa mái chèo!” Huấn luyện mắng. “Hoặc là đi hướng khắc, đồ vô tích sự.”
Frank bối rối. “Vô cái gì cơ?”
“Mọi người!” Nico nói vọng xuống từ cột buồm. “Muốn đi hướng khác hảh? Em không nghĩ là làm được đâu.”
Cậu chỉ về hướng mũi tàu.
Một phần tư dặm phía trước, dải đất dài vững chắc phía trước uốn cong và tiếp giáp với vách đá, con kênh kết thúc hình chữ V.
“Cái này đâu phải eo biển,” Jason nói. “Cái này là ngõ cụt mà.”
Hazel có một cảm giác lạnh giá lan khắp đầu các chi. Bên mạn trái, bé chồn Gale ngồi chồm hổm, nhìn trừng trừng Hazel trông đợi.
“Đây là bẫy,” Hazel nói.
Mọi người quay lại nhìn cô.
“Nàh, ổn mà,” Leo nói. “Chuyện khi nãy còn tệ hơn, chúng ta chỉ cần sửa tàu thôi. Có khi phải thức suốt đêm nay, nhưng tớ sẽ làm cho tàu bay lại được thôi mà.”
Ở đầu vịnh, con rùa gầm lên. Nó có vẻ không có ý định bỏ đi đâu.
“Ừh thì…” Piper nhún vai. “Ít nhất là con rùa không tóm được chúng ta. Ở đây an toàn rồi.”
Đó là điều mà không một á thần nào nên thốt ra. Lời chưa ra khỏi miệng Piper thì một mũi tên cắm phập vào cột buồm chính, chỉ cách mặt cô có sáu inch.
Cả đoàn tản ra phòng thủ, trừ Piper, cô đứng sững đó, há hốc mồm nhìn mũi tên xém tí nữa là bấm cái lỗ to đùng lên mũi cô.
“Piper, né mau!” Jason gằn giọng thì thầm.
Nhưng không có gì bắn tới nữa.
Frank quan sát góc tới của mũi tên trên cuột buồm và chỉ về hướng trên đầu vách đá.
“Trên đó,” cậu nói. “Có một người bắn thôi. Thấy không?”
Mặt trời khiến cô chói mắt, nhưng Hazel vẫn trông thấy một mình bóng bé xíu đứng phía trên vách đá. Bộ áo giáo đồng chói loá.
“Gã quái nào vậy kìa?” Leo hỏi. “Mà sao lại bắn chúng ta chứ?”
“Mọi người?” Giọng Piper mỏng và như sắp khóc. “Có thư.”
Trước đây Hazel không để ý, nhưng có một cuộn giấy da được buộc vào thân tên. Cô không chắc tại sao nhưng điều này khiến cô nổi nóng. Cô phóng lại và mở nó ra,
“Này, Hazel?” Leo bảo. “Cậu chắc là nó an toàn không?”
Cô đọc lớn bức thư lên. “Dòng đầu tiên:
Đứng đó và chuyển hàng.”
“Nghĩ là gì chứ?” Huấn luyện Hedge phàn nàn. “Chúng ta đang đứng còn gì. Àh không, đang núp chứ. Và nếu tên này muốn chuyển pizza thì mơ đi!”
“Còn nữa mà.” Hazel nói. “
Đây là một vụ cướp. Gửi hai người trong số các ngươi lên trên vách đá với toàn bộ vật có giá trị. Không được nhiều hơn hai. Bỏ con ngựa ma thuật lại. Không bay lượn. Không chơi chiêu. Chỉ leo lên thôi.”
“Leo
cái gì cơ? Piper hỏi.
Nico chỉ. “Đó.”
Một loạt những bậc thang hẹp được khắc vào đá, hướng lên trên. Con rùa, kênh ngõ cụt, vách đá… Hazel có cảm giác đây không phải lần đầu tiên kẻ viết thư tấn công một con tàu.
Cô hắng giọng và tiếp tục đọc lớn: “
Ta muốn nhấn mạnh là toàn bộ tài sản của các ngươi. Nếu không ta và rùa của ta ta sẽ tiêu diệt các ngươi. Các ngươi có năm phút.”
“Dùng máy bắn đá đi.” Huấn luyện van nài.
“
Tái bút,” Hazel đọc, “
Đừng có mơ đến chuyện xài máy bắn đá.”
“Chết tiệt!” Huấn luyện nói. “Tên này tài thật.”
“Có chữ kí không?” Nico hỏi.
Hazel lắc đầu. Cô đã từng nghe khi còn ở trại Jupiter, câu chuyện về kẻ cướp với con rùa khổng lồ, nhưng như mọi khi, khi cô cần thông tin gì, nó đều mắc kẹt đâu đó trong tận cùng kí ức, không thể nhớ ra được.
Chồn Gale quan sát cô, chờ đợi xem cô có thể làm những gì,
Bài kiểm tra vẫn chưa bắt đầu, Hazel nghĩ.
Đánh lạc hướng con rùa vẫn chưa đủ. Hazel vẫn chưa chứng tỏ được gì về khả năng chi phối Màn Sương… phần nhiều là do cô
đâu có làm được.
Leo nhìn khắp vách đá và thì thầm trong hơi thở. “Đó không phải là vị trí tốt. Cho dù tớ có thể nhắm máy bắn đá trước khi tên đấy xỏ que chúng ta bằng tên, tớ cũng không nghĩ là mình bắn được. Cả trăm feet chứ ít gì, gần như thẳng đứng nữa.
“Ừh,” Frank nhăn nhó. “Cung của tớ cũng vô dụng. Hắn có lợi thế khổng lồ, khi mà đứng phía trên bọn mình như vậy. Tớ chẳng bắn đến được.”
“Và, ừm…” Piper thục khuỷ tay vào mũi tên đang gắn chặt vào cột buồm. “Tớ có cảm giác hắn là một xạ thủ thiện xạ. Tó nghĩ là hắn cố tình bắn trượt tớ. Nhưng nếu hắn muốn bắn trúng…”
Piper không cần nói rõ. Dù tên cướp này là ai, hắn cũng bắn được mục tiêu cách cả trăm feet. Hắn có thể bắn chết hết bọn họ trước cả khi họ kịp phản ứng.
“Để tớ đi,” Hazel nói.
Cô ghét ý tưởng này kinh khủng, nhưng cô chắc là Hecate đã sắp đặt chuyện này như một kiểu thử thách biến thái nào đó. Đây là bài kiểm tra của Hazel—đến lượt
cô cứu con tàu. Như chứng thực suy nghĩ đó, Gale phóng vụt dọc lan can, và nhảy phốc lên vai cô, sẵn sàng quá giang.
Mọi người còn lại nhìn cô chằm chằm.
Frank nắm chặt cây cung. “Hazel àh—“
“Không, nghe này,” cô nói, “tên cướp này muốn tài sản. Tớ có thể lên đó, triệu hồi vàng, trang sức, đá quý, hay bất cứ thứ gì hắn muốn.”
Leo nhướn mày. “Nếu chúng ta đưa hắn, cậu nghĩ hắn sẽ thả mình sao?”
“Chúng ta có nhiều lựa chọn lắm đâu,” Nico nói. “Hoặc hắn hoặc con rùa…”
Jason giơ hay cậu lên. Nguyên đám im miệng.
“Tớ đi nữa,” cậu nói. “Bức thư bảo hai người. Tớ sẽ mang Hazel lên và trông chừng cô ấy. Dù sao, tớ cũng chẳng thích mấy cái bậc thang ấy tẹo nào. Nếu Hazel mà té… ừh, tớ có thể dùng gió mà giữ cho chúng tớ không té chết.”
Arion hí lên tiếng phản đối, như kiểu muốn bảo,
Cô định đi mà không có tôi? Đùa àh, phải không?“Tớ phải đi, Arion,” Hazel nói. “Jason… ừh. Tớ nghĩ cậu nói đúng. Đó là kế hoạch tuyệt nhất.”
“Ước gì tớ có kiếm.” Jason liếc thầy huấn luyện. “Nó chắc nằm ở đáy đại dương rồi, và Percy thì không ở đây để kiếm lại nó.”
Cái tên
Percy bao phủ lấy họ như một cụm mây. Không khí trên tàu càng u ám hơn nữa.
Hazel duỗi cánh tay. Cô không nghĩ về thanh kiếm. Cô chỉ hướng sự tập trung về nước và gọi Vàng đế chế.
Ý tưởng ngu ngốc. Thanh kiếm rơi ở quá xa, có khi phải đến dưới nước trăm feet. Nhưng cố chợt cảm nhận ngón tay co giật nhẹ, như kiểu cá cắn câu ấy, và thanh kiếm của Jason bay khỏi mặt nước và rớt vào tay cô.
“Đây,” cô nói, đưa nó cho cậu.
Mắt Jason trợn tròn. “Làm cách… Cách xa đến nửa dặm cơ mà!”
“Tớ đã tập luyện mà,” cô nói, dù không thật tí nào.
Cô hy vọng là mình không vô tình ám thanh kiếm của Jason bởi sự triệu hồi, như kiểu cô nguyền đống đá quý và kim loại hiếm vậy.
Dù sao, cô nghĩ, vũ khí có gì đó khác biệt. Cô cũng đã triệu hồi cả tá công cụ Vàng đế chế từ Vịnh Glacier và ban phát nó cho Biệt đội Năm đó thôi. Vụ đó ổn mà.
Cô quyết định không lo lắng về điều đó nữa. Cô cảm thấy giận Hecate và mệt mỏi vì suốt ngày bị chi phối bởi thánh thần đến mức cô quyết định không để cho bất cứ vấn đề vặt vãnh nào cản đường mình nữa. “Bây giờ, nếu không còn ai phản đối nữa, chúng ta có cuộc hẹn với một tên cướp đấy.”