Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades

Chương 27: Hazel 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

maxresdefault

HAZEL KHÁ LÀ THÍCH PHIM ‘THE GREAT OUTDOORS’ – nhưng leo hai trăm bặc thang đá được tạc vào vách núi, không có lan can,  với một con chồn không-vui-vẻ trên vai? Thật sự là không thích lắm. Nhất là khi cô có thể cưỡi Arion mà phi lên đỉnh núi, mà việc đấy chắc chỉ mất có vài giây.

Jason đi đằng sau để nếu cô ngã thì cậu còn đỡ. Hazel rất biết ơn điều đó, nhưng như thế cũng chẳng làm cho cái vách đá dốc đứng này đỡ đáng sợ hơn.

Cô nhìn sang phải, nhưng mà không may, đấy là một sai lầm. Bàn chân cô suýt nữa thì trượt ra khỏi bậc thang bé tí, làm rơi tung tóe một đống sỏi xuống vực. Gale rít lên hoảng sợ.

‘Em không sao chứ?’ Jason hỏi.

‘Không sao.’ Tim Hazel nện vào lồng ngực như búa khoan đường. ‘Không sao hết.’

Cô không có cách nào để quay lại nhìn Jason cả. Cô chỉ phải tin là cậu sẽ không để cô rơi xuống thịt nát xương tàn. Với khả năng bay, cậu là người yểm trợ hợp lí nhất trong vụ này. Nhưng mà, cô vẫn ước gì ở đằng sau lưng cô là Frank, hoặc là Nico, hay là Piper, hay Leo. Hay thậm chí là … ờ, thôi được, không phải là Huấn luyện viên Hedge. Nhưng mà, cô vẫn không thể hiểu nổi Jason Grace.

Kể từ lúc bước chân đến trại Jupiter, cô đã nghe những câu chuyện về cậu ta. Các trại việc kể với sự tôn trọng về đứa con trai của thần Jupiter, người đi lên từ những cấp bậc thấp nhất của Đội Năm, trở thành một pháp quan, đưa họ đến với chiến thắng vinh quang trong Trận đỉnh Tam, và rồi biến mất. Kể cả bây giờ, sau tất cả những sự kiện đã xảy ra trong những tuần vừa rồi, Jason vẫn giống như là một huyền thoại hơn là một con người bình thường. Cô phải cố gắng mới làm quen được với cậu ấy, với đôi mắt xanh như băng và sự kín đáo thận trọng, cứ như là cậu ta tính toán kĩ từng chữ một trước khi thốt ra. Và, cô cũng chưa thể quên cái cách mà cậu ấy sẵn sàng bỏ mặc em trai cô, Nico, khi họ biết được thông tin rằng cậu bé đang bị giam cầm ở Rome.

Jason nghĩ rằng Nico là mồi nhử đưa họ vào một cái bẫy. Cậu ta đã đúng. Và có thể, bởi vì bây giờ Nico đã an toàn, Hazel mới có thể thấy sự thận trọng của Jason là đúng. Nhưng mà, cô vẫn không biết phải nghĩ thế nào về anh chàng này. Sẽ ra sao nếu ở trên đỉnh núi kia, họ rơi vào một rắc rối này đó và Jason quyết định rằng việc cứu Hazel có thể làm hỏng nhiệm vụ?

Cô ngước lên. Từ đây cô không thể nhình thấy tên cướp, những cô biết là hắn đang đợi. Hazel tự tin rằng cô có thể triệu hồi đủ vàng bạc châu báu để có thể thỏa mãn cả tên cướp tham lam nhất thế gian này. Cô vẫn thắc mắc rằng liệu đống của quý cô triệu hồi lên liệu có thể vẫn còn mang đến xui xẻo hay không. Cô chưa bao giờ chắc rằng lời nguyền có bị phá vỡ lúc cô chết hay không. Đây có vẻ là một cơ hội hoàn hảo để thử. Bất kì kẻ nào dám đi cướp những á thần ngoan hiền bằng rùa khổng lồ đều xứng đáng nhận được một vài lời nguyền khủng khiếp.

Chồn Gale nhảy khỏi vai cô và chạy vụt lên trước. Ả quay lại và sủa một cách hăm hở.

‘Đang đi nhanh nhất có thể rồi đây,’ Hazel lầm bầm.

Cô không thể rũ khỏi người cái cảm giác rằng con chồn đang thiết tha mong cô ngã.

‘Cái, ờ, vụ điều khiển Màn Sương ấy,’ Jason nói. ‘Em có cơ may nào không?’

‘Không,’ Hazel thừa nhận

Cô không thích nghĩ về những thất bại của mình – mòng biển không thể biếm thành rồng, gậy bóng chày của Huấn luyện viên Hedge nhất định không chịu trở thành bánh mì kẹp xúc xích. Chỉ là cô không thể làm mình tin được rằng bất kì cái gì trong những thứ đấy là khả thi.

‘Em sẽ làm được thôi mà,’ Jason an ủi.

Giọng điệu của cậu làm cô ngạc nhiên. Không phải là những nhận xét bỏ đi đầy xã giao nữa. Cậu nói một cách hoàn toàn tin tưởng. Hazel tiếp tục trèo, nhưng tưởng tượng cậu nhìn cô với đôi mắt xanh xuyên thấu tâm can ấy, nghiến hàm lại đầy tự tin.

‘Làm sao mà anh chắc thế?’ Cô hỏi.

‘Ừ. Tớ những linh cảm về những việc người khác có thể làm được – cả á thần nữa. Hecate sẽ không bao giờ chọn em nếu bà ta không tin rằng em có sức mạnh.’

Có thể điều đấy đáng ra phải làm Hazel cảm thấy khá hơn. Nhưng không.

Cô cũng có linh cảm về người khác. Cô hiểu điều những điều gì đã thúc đẩy đa số những người bạn của cô – kể cả em trai cô, Nico, một con người khó hiểu.

Nhưng còn Jason? Cô chịu. Tất cả mọi người đều nói cậu là một người lãnh đạo bẩm sinh. Cô tin điều đó. Cậu ở đây, làm cô cảm thấy rằng mình là một phần quan trọng của đội, nói cho cô rằng cô có khả năng làm mọi việc. Nhưng còn Jason, cậu có thể làm những gì?

Cô không thể nói với ai về những nghi ngại của mình. Frank thì quá sợ anh chàng này rồi. Piper, tất nhiên, yêu say đắm cậu ta. Leo thì là bạn thân nhất của Jason. Đến cả Nico cũng tuân lệnh Jason mà không ý kiến.

Nhưng mà Hazel không thể quên rằng Jason là nước cờ đầu tiên của Hera trong trận chiến với bọn khổng lồ. Nữ hoàng đỉnh Olympus đã đưa cậu đến Trại Con Lai, và bắt đầu toàn bộ chuỗi kế hoạch ngăn chặn Gaia này. Tại sao lại là Jason đầu tiên? Có gì đấy mách bảo Hazel rằn cậu ta chính là mấu chốt của cuộc chơi. Jason chắc cũng là màn cuối cuộc chơi luôn.

Mang giông tố đến hoặc thiêu cháy thế giới phải sụp đổ. Lời tiên tri đã nói vậy. Lửa rất đáng sợ, nhưng bão tố còn đáng sợ hơn. Mà Jason Grace có thể gây nên những cơn bão khá là khủng khiếp.

Cô ngước lên và thấy rìa đá chỉ còn cách vài mét bên trên.

Cô trèo lên, mệt không thở nổi, đầm đìa mồ hôi. Một thung lũng dốc đổ vào đất liền, đây đó một vài cây olive còi cọc và mấy tảng đá vôi. Không có dấu hiệu gì của dân cư.

Chân Hazel vẫn còn run rẩy sau công cuộc leo núi. Gale trông có vẻ háo hức tìm hiển. Con chồn sủa, xì hơi và lao vào mấy cái bụi rậm gần nhất. Xa xa phía dưới, tàu Argo II trông như một con tàu đồ chơi trên con kênh. Hazel không hiểu nổi làm sao mà một ai đó có thể bắn tên chính xác đến thế từ trên cao và xa thế này, chưa kể đến gió và ánh nắng phản chiếu từ mặt nước. Ở cửa vịnh, cái mai của con tàu lấp lánh như đồng xu được đánh bóng.

Jason lên nhập bọn với cô, trông không đến nỗi tệ.

Cậu bắt đầu nói, ‘Hắn ở –‘

‘Ở đây!’ có tiếng nói.

Hazel nao núng. Cách đó chỉ ba mét, hiện ra một người đàn ông, với cung tên trên vai và hai khẩu súng lục kiểu cổ trên tay. Hắn đi ủng da, mặc quần bó bằng da thuộc và áo sowmi kiểu cướp biển. Mái tóc xoăn đen của hắn trông rất trẻ con và đôi mắt xanh lá cây xanh lá cây lấp lánh trông khá thân thiện, nhưng một tấm khăn che phần dưới của mặt hắn.

‘Xin chào!’ tên cướp kêu lên, chĩa súng vào họ. ‘Tiền hay là mạng sống đây?’

Hazel khá chăc là một giây trước hắn khôn ở đấy. Hắn chỉ đơn giản là hiện ra, như kiểu bước ra khỏi một tấm màn tàng hình.

‘Ngươi là ai?’ Hazel hỏi.

Tên cướp cười. ‘Sciron, đương nhiên rồi!’

‘Chiron?’ Jason hỏi. ‘Giống như ông nhân mã á?’

Tên cướp đảo mắt vòng vòng. ‘Sky-ron, anh bạn à. Con trai thần Poseidon! Tên cướp phi thường! Một anh chàng tuyệt vời giỏi mọi thứ! Nhưng cái đấy không quan trọng. Anh đây không thấy cái gì đáng giá cả!’ hắn kêu lên, như kiểu đấy là tin vui lắm không bằng. ‘Ta đoán thế có nghĩa là các nhóc muốn chết?’

‘Chờ đã,’ Hazel nói. ‘Chúng tôi có đồ quý. Nhưng, nếu để lại, làm sao chúng tôi có thể chắc anh sẽ để chúng tôi đi?’

‘Chà, họ luôn luôn hỏi thế. Sciron trả lời. ‘Ta hứa với các ngươi, trên dòng sông Styx, là ngay khi ngươi đưa cái ta muốn, ta sẽ không bắn. Ta sẽ cho các ngươi xuống.’

‘Thế còn nếu chúng ta đánh lại thì sao?’ Jason hỏi. ‘Ngươi không thể vừa đánh chúng ta vừa bắt tàu của chúng ta làm con tin cùng một –‘

PẰNG! PẰNG!

Chuyện đó xảy ra nhanh đến nỗi não Hazel phải mất một lúc mới bắt kịp được.

Khói vẫn còn lơ lửng một bên đầu Jason. Ngay trên tai trái cậu, một vệt cắt trên tóc như sọc xe đua. Một khẩu súng kíp của Sciron vẫn còn chĩa vào mặt cậu, khẩu kia chĩa xuống, qua vách đá, như là phát bắn thứ hai nhắm vào Argo II.

Hazel nuốt khan từ cú sốc chậm. ‘Ngươi vừa làm gì đấy?’

‘À, đừng lo.’ Sciron cười. ‘Nếu cô em có thể nhìn xa đến đấy – mà điều đó là không thể – cô em sẽ thấy một cái lỗ trên boong tàu giữa hai chân của anh chàng trẻ tuổi cao lớn, anh chàng với cây cung ấy.’

‘Frank!’

Sciron nhún vai. ‘Nếu cô em đã nói vậy. Đấy mới chỉ là cảnh cáo thôi. Ta sợ là phát vừa rồi có thể gây hậu quả nghiêm trọng hơn nữa đấy.’

Hắn xoay hai khẩu súng. Hai cái búa lửa bật lại, và Hazel linh cảm rằng hai khẩu súng ma thuật đã tự nạp đạn lại.

Sciron nhướng nhướng lông mà với Jason. ‘Vì thế, để trả lời câu hỏi của chú em – Ờ, anh đây thừa sức vừa đánh nhau với các nhóc vừa bắt tàu các nhóc làm con tin cùng một lúc. Đạn Đồng Thiên Thai. Khá là chết người với á thần. Hai nhóc sẽ chết trước – pằng, pằng. Rồi sau đấu ta sẽ nhẩn nha mà tập bắn. Tập bắn sẽ vui hơn nhiều với bia sống biết chạy và khóc!’

Jason chạm vào cái rãnh mà viên đạn vừa để lại trên tóc cậu. Lần này, trông cậu không còn tự tin nữa.

Hazel bủn rủn chân tay. Frank là xạ thủ bắn cung giỏi nhất mà cô biết, nhưng tên cướp Sciron này giỏi ở mức phi-nhân.

‘Anh là con thần Poseidon à?’ cô nịnh. ‘Nhìn cách bắn của anh, tôi lại tưởng anh là con thần Apollo cơ.’

Những vết chân chim vui vẻ hiện lên qanh khóe mắt hắn. ‘Ta thắc mắc tại sao? Cám ơn cô em, nhờ tập luyện mà ra đấy. Con rùa khổng lồ kia kìa – đấy là nhờ ông già anh đấy. Không thể đi loanh quanh thu phục rùa khổng lồ nếu như anh đây không phải con trai thần Poseidon. Anh đây có thể nhấn chìm tàu của mấy nhóc bằng một con sóng, tất nhiên, nhưng đấy là một việc khó khủng khiếp.  Không thể vui bằng phục kích  và bắn người được.’

Hazel cố tập trung, chạy đua với thời gian, nhưng đấy là một việc khó khi phải nhìn chăm chú vào hai họng súng vẫn còn bốc khói. ‘Ờ … thế cái khăn bịt mặt để làm gì?’

‘Để không ai nhận ra ta!’ Sciron trả lời.

‘Nhưng ngươi tự giới thiệu rồi còn gì nữa,’ Jason nói. ‘Ngươi là Sciron.’

Mắt tên cướp mở lớn. ‘Làm sao mà – Ồ. Đúng vậy. Ta nghĩ là ta đã làm thế.’ Hắn chúc một khẩu súng xuống và gãi đầu bằng khẩu còn lại. ‘Ta thật là cẩu thả. Xin lỗi. Phải nói là ta hơi chập chập rồi. Quay lại từ cái chết và mấy chuyện đấy. Để ta thử lại.’

Hắn giơ súng lên. ‘Đứng yên và đưa đồ đây! Tao là một tên cướp vô danh và bọn mày không cần biết tên tao!’

Một tên cướp vô danh. Có cái gì đó tách một cái trong đầu Hazel. ‘Thesus. Anh ta đã giết ngươi một lần.’

Hai vai Sciron xuồi xuống. ‘Nào, cô em cứ phải nhắc đến hắn làm gì cơ chứ? Chúng ta đang nói chuyện vui vẻ cơ mà!’

Jason cau mày. ‘Hazel, cậu biết chuyện của tên này à?’

Cô gật đầy, cho dù các chi tiết vẫn còn hơi lờ mờ. ‘Thesus gặp hăn trên đường tới Athens. Sciron hay giết nạn nhân của hắn bằng cách, ừm…’

Có liên quan đến con rùa. Nhưng Hazel không tài nào nhớ  ra.

‘Thesus đúng là một thằng lừa đảo!’ Sciron phàn nàn. ‘Ta không muốn nói về hắn. Giờ đây ta đã quay trở về từ cõi chết. Gaia đã hứa với ta là ta có thể đứng ở bất cứ tuyến đường hàng hải nào mà cướp bất kì á thần nào ta muốn, và đấy là điều ta định làm! Còn bây giờ … chúng ta đang ở đoạn nào nhỉ?’

‘Anh định thả cho chúng tôi đi,’ Hazel đánh liều.

‘Hừmm … ‘ Sciron nói. ‘Không, ta khá chắc là không phải như thế. À, đúng rồi! Tiền hay là mạng đây? Đồ có giá trị đâu rồi? Không có à? Thế thì đành phải –‘

‘Chờ đã,’ Hazel nói. ‘Tôi có đồ quý đây. Ít nhất, tôi có thể lấy.’

Sciron chĩa súng và đầu Jason. ‘Thế thì, cưng à, cố mà làm đi, không thì phát tiếp theo của ta sẽ cắt rời nhiều hơn là óc của anh bạn này đấy!’

Hazel gần như chẳng cần cố gắng. Cô đang lo lắng mà. Mặt đất lạo xạo dưới chân cô và đột ngột vỡ òa một vụ mùa bội thu – các thể loại kim loại quý trồi lên từ lòng đất như thể mặt đất chẳng mong gì hơn ngoài tống khứ chúng đi.

Cô thấy mình bị bao quanh bởi một đống kho báu ngập đến gối – những đồng denarii La Mã, những đồng drachma bạn, các loại vàng bạc đá quý cỏ đại, những viên kim cương sáng lấp lánh và cả bích ngọc, hồng ngọc – thừa đủ để nhét đầy mấy bao tải.

Sciron cười sung sướng. ‘Thế quái nào mà cô em có thể làm thế?’

Hazel không trả lừi. Cô nghĩ lại về tất cả những đồng tiền đã trồi lên ở ngã tư đường chỗ Hecate. Ở đây còn có nhiều hơn – những kho báu đã mất hàng thế kỉ, đến từ tất cả các đế chế đã từng trị vì vùng đất này – Hy Lạp, La Mã, Byzantine và nhiều nhiều nữa. Những đế chế đó đã  mất, chỉ để lại cái bờ biển cằn cỗi này cho tướng cướp Sciron.

Ý nghĩ đó làm cô thấy mình sao mà nhỏ bé và yếu đuối.

‘Lấy kho báu đi,’ cô nói. ‘Thả chúng tôi đi.’

Sciron tặc lưỡi. ‘Ồ, nhưng ta đã nói là tất cả đồ quý giá của các nhóc cơ mà. Ta biết là các nhóc đang giữ một thứ rất đặc biệt trên tàu … một bức tượng nguyên khối bằng vàng và ngà voi cao tầm, khảng mười hai mét?

Mồ hôi bắt đầu khô trên cổ Hazel, làm cho sống lưng cô ớn lạnh.

Jason bước lên một bước. Mặc kệ súng chĩa vào đầu, mắt cậu đanh lại như đá hoa cương. ‘Bức tượng không phải là thứ để mặc cả.’

‘Chú mày nói chuẩn, đương nhiên là không!’ Sciron đồng ý. ‘Ta phải có nó!’

‘Gaia đã mách cho anh về bức tượng.’ Hazel đoán. ‘Bà ta yêu cầu anh lấy nó.’

Sciron nhún vai. ‘Đại loại là thế. Nhưng bà ta nói rằng ta có thể giữ nó cho ta. Khó mà từ chối lời đề nghị đó! Ta không định chết một lần nữa, các bạn à. Ta định sống một cuộc đời lâu dài và giàu có!’

‘Bức tượng sẽ chẳng đem lại cái gì cho anh cả,’ Hazel nói. ‘Không gì cả nếu Gaia hủy diệt thế giới này.’

Miếng khóa nòng trên súng Sciron đung đưa. ‘Xin lỗi?’

‘Gaia đang lợi dụng anh,’ Hazel nói. ‘Nếu như anh lấy bức tượng, chúng tôi sẽ không thể đánh bại mụ ta. Mụ ta dự định quét sạch tất cả con người và á thần khỏi mặt đất, để cho bọn Gigantos và quái vật tiếp quản. Thế thì anh định dùng vàng của anh vào việc gì đây, Sciron? Cứ cho là Gaia thậm chí cho anh sống đi.’

Hazel thả mồi. Cô nhận ra là Sciron chẳng có vấn đề gì trong việc phản bội lời hứa, là một tên cướp và mọi thứ.

Hắn im lặng phải đến mười giây.

Cuối cùng thì hắn cũng cười trở lại.

‘Được rồi!’ Hắn nói. ‘Ta không phải là kẻ không biết lí lẽ. Giữ lấy bức tượng đi.’

Jason chớp mắt. ‘Chúng tôi có thể đi à?’

‘Chỉ một việc nữa thôi.’ Sciron nói. ‘Ta luôn muốn một sự tôn trọng. Trước khi ta để nạn nhân của ta đi, ta yêu cầu họ phải rửa chân cho ta.’

Hazel không chắc là mình nghe có đúng không. Nhưng sau đấy Sciron lần lượt đá từng chiếc ủng da của hắn ra. Hai bàn chân trần của hắn là thứ tởm lợm nhất mà Hazel từng thấy … mà cô đã từng nhìn thấy nhiều thứ cực kì tởm rồi đấy.

Đôi bàn chân hắn sưng húp, nhăn nheo và trắng như bột, như thể là đã được ngâm trong phóc môn vài thế kỉ. Những chùm *** mọc ra lỉa chỉa từ mỗi ngón chân méo mó. Nhữn cái móng chân lởm chởm của hắn màu xanh lá cây và vàng, như màu mai của những con rùa cạn.

Rồi đến cái mùi. Hazel không biết rằng ở trong cung điện nơi Âm phủ của cha cô có căng tin cho zombie hay không, nhưng nếu có thì chắc hẳn nó sẽ có mùi giống chân Sciron.

‘Thế!’ Sciron cử động những ngón chân đáng tởm của hắn. ‘Ai lấy bên trái, ai lấy bên phải đây?’

Mặt Jason trắng bệch như đôi bàn chân kia. ‘Ngươi…ngươi đùa à.’

‘Không hề!’ Sciron tuyên bố.’Rửa chân cho ta, và chúng ta xong. Ta sẽ đưa các ngươi xuống. Có sông Styx chứng giám.’

Hắn hứa điều đấy quá dễ dàng, một tiếng chuông trong đầu Hazel. Chân. Đưa các ngươi xuống. Rùa.

Thế là cô nhớ lại câu chuyện, tất cả các mảnh ghép đều khớp. Cô nhớ ra cách Sciron giết các nạn nhân của hắn.

‘Đợi chúng tôi một lúc được không?’ Hazel hỏi tên cướp.

Sciron nheo mắt. ‘Để làm gì?’

‘Thì đấy là một quyết định trọng đại,’ cô trả lời. ‘Chân trái, chân phải. Chúng tôi cần bàn bạc.’

Cô có thể nói rằng hắn đang cười dưới tấm mặt nạ.

‘Tất nhiên,’ Hắn nói. ‘Ta rất là hào phóng nên các ngươi có hai phút.’

Hazel trèo ra khỏi đống kho báu. Cô dắt Jason ra chỗ xa nhất mà cô dám ra – khoảng mười lăm mét dưới cách đá, hy vọng thế là đủ xa khỏi tầm tai hắn.

‘Sciron đá nạn nhân của hắn khỏi vách đá,’ cô thì thầm.

Jason giận giữ. ‘Cái gì?’

‘Khi người đó quỳ xuống rửa chân cho hắn,’ Hazel nói. ‘Đấy là cách hắn giết người. Khi mà người ta còn đang mất thăng bằng, hoa mắt chóng mặt vì cái mùi thối chân của hắn, hắn sẽ đá người ta ra khỏi bờ đá. Và anh sẽ rơi ngay xuống miệng con rùa khổng lồ.’

Jason phải mất một lúc để tiêu hóa cái thông tin đó. Cậu nhìn xuống biển, nơi cái mai khổng lồ lấp lánh dưới làn nước nông.

‘Thế nghĩa là chúng ta phải đánh,’ Jason nói.

‘Sciron quá nhanh,’ Hazel nói. ‘Hắn sẽ giết cả hai ta.’

‘Thế thì anh có thể bay. Khi hắn đá anh xuống, anh sẽ ở lưng chừng vực. Đến khi hắn đá em, anh sẽ đỡ.’

Hazel lắc đầu. ‘Nếu mà hắn đá anh quá mạnh, anh sẽ choáng đến độ không bay được. Mà, ngay cả anh có thể, Sciron có đôi mắt xạ thủ. Hắn sẽ đứng xem anh ngã. Nếu hắn mà thấy anh lơ lửng, hắm sẽ bắn anh ngay giữa không trung.’

‘Thế thì …’ Jason siết chặt chuôi kiếm. ‘Hy vọng là em có ý tưởng gì khác?’

Cách đấy vài bộ, chồn Gale hiện ra từ bụi rậm. Nó nhe nanh và rừ rừ với Hazel như muốn nói, Thế nào? Có không?

Hazel cố bình tĩnh lại, cố dừng lôi thêm vàng từ lòng đất. Cô nhớ lại giấc mơ của cô về giọng nói của cha cô, thần Pluto: Người chết tin vào những gì họ sẽ thấy. Kẻ sống cũng vậy. Đó là bí mật.

Cô hiểu điều cô sẽ phải làm. Cô ghét cái ý tưởng đó còn hơn cả con chồn đánh rắm, hơn cả đôi bàn chân của Sciron.

‘Không may, có,’ Hazel nói. ‘Chúng ta phải để Sciron thắng.’

‘Cái gì cơ?’  Jason hỏi lại.

Hazel nói cho cậu kế hoạch.

——————

Sciron: tên cướp hung bạo vùng bờ biển Isthmus xứ Corinth, con trai thần Poseidon, chuyên chặn đường cướp của cả tàu bè và người đi bộ qua vùng Isthmus bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, chuyên giết nạn nhân bằng cách bắt họ rửa chân rồi đá họ xuống biển cho 1 con rùa khổng lồ ăn thịt. Cuối cùng hắn bị Theseus giết trong series “Trừ gian diệt bạo bằng cách ‘gậy ông đập lưng ông’ trên đường tới Athens”. Bị giết trong series này còn có:

- Periphete, con trai thần thợ rèn Hephaestus, kẻ cướp đường dùng cây chùy sắt khổng lồ, sau đấy Theseus lấy luôn cây chùy này làm vũ khí.

- Sinnius, kẻ cướp đường có sức khỏe phi phàm, chuyên giết nạn nhân bằng cách buộc người ta vào hai cây thông bị hắn ta bẻ cong rồi thả tay ra để cây thông bật lại xé xác nạn nhân

- Cercyon, vua xứ Arcadia, kẻ chuyên thách đấu vật với bất kì người khách nào đi qua vương quốc của hắn ta, mà đương nhiên là đấu môn Parakthon-đấu vật đến chết

- Procrustes, kẻ giết người bằng giường (ta đã gặp qua tên này ở tập 1, Kẻ Cắp Tia Chớp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.