Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades

Chương 33: Jason



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Untitled

JASON NGỦ TRONG KHI ĐANG LÀM NHIỆM VỤ. Như thế khá là tệ, bởi vì cậu đang trên cao cách mặt đất hơn ba trăm mét.

Cậu đáng lẽ không nên làm thế. Đó là buổi sáng sau khi họ chạm trán với tên cướp Sciron, và Jason đang trong ca trực, đánh nhau với mấy con venti hoang dã đang đe dọa tàu. KHi cậu chém đôi con cuối cùng, cậu quên mất không nín thở.

Một sai lầm ngu ngốc. Khi một tinh linh gió tan thành bột, nó như một cái máy hút bụi. Trừ khi bạn nín thở, nếu không thì không khí sẽ bị rút sạch khỏi phổi bạn. Áp lực tai trong sẽ sụt nhanh đến nỗi bạn sẽ ngất xỉu luôn.

Đấy là chuyện đã xảy ra với Jason.

Tệ hơn, cậu ngay lập tức bị kéo vào một giấc mơ. Trong tiềm thức, cậu nghĩ: ‘Thật không? ngay bây giờ à?’

                Cậu phải tỉnh dậy ngay không thì có khả năng tạch, nhưng cậu không thể giữ được ý nghĩ đó. Trong giấc mơ, cậu thấy mình ở trên mái của một tòa nhà cao tầng, chân trời đêm của Manhattan trải dài chung quanh cậu. Một cơn gió lạnh thổi quần á cậu bay phần phật.

Cách đó một vài dãy nhà, những đám mây quần tụ quanh tòa nhà Empire State – lối lên đỉnh Olympus. Lóe lên một ánh chớp. Không khí tanh mùi hơi nước trước cơn mưa. Đỉnh tòa nhà chọc trời được thắp sáng như bình thường, nhưng các bóng đèn trông như đang trục trặc. Chúng nhấp nháp đổi màu từ tím sang cam như thể các màu sắc đang choảng nhau giành quyền kiểm soát.

Trên mái nhà cùng với Jason là các đồng đội cũ của cậu ở trại Jupiter: một hàng á thần trong giáp trận, binh khí giáp trụ bằng Vàng Đế Chế lấp lánh trong bóng tối. Cậu thấy Dakota, Nathan, Leila và Marcus. Octavian đứng một bên, còm nhom và nhợt nhạt, mắt cậu ta đỏ ngầu vì thiếu ngủ hoặc vì tức giận, một dây thú nhồi bông hiến tế quanh thắt lưng. Áo chùng tế lễ khoác ra ngoài chiếc áo phông màu tía và quần lính thủy[1].

Đứng giữa hàng là Reyna, hai con chó kim loại Vàng và Bạc ở hai bên. Nhìn thấy cô, Jason cảm thấy một cơn nhói đau vì tội lỗi. Cậu đã để cho cô tin rằng họ có thể có một tương lai cùng với nhau. Cậu chưa bao giờ yêu cô, thực ra thì cậu chưa bao giờ hứa hẹn điều gì…nhưng cậu cũng chưa bao giờ từ chối cô.

Cậu đã biến mất, bỏ cô ở lại điều hành trại một mình. (Được rồi, thực ra không phải là ý tưởng của Jason, nhưng mà…) Rồi cậu trở lại Trại jupiter với gấu mới – Piper và cả một hội bạn á thần Hy Lạp trên một con tàu chiến. Họ khai hỏa vào quảng trường rồi bỏ chạy, để lại Reyna với một cuộc chiến phải dẫn dắt.

Trong giấc mơ của cậu, trông cô sao mà mệt mỏi. Những người khác có thể không chú ý, nhưng cậu đã làm việc cùng cô đủ lâu để nhận ra sự mỏi mệt trong ánh mắt của cô, vai cô căng ra dưới bộ giáp. Mái tóc đen của cô ướt sũng, như thể vừa tắm vội rồi chạy đến đây.

Người La Mã nhìn chằm chằm vào cánh cửa lên mái nhà, như thể bọn họ đang đợi ai đó.

Khi cánh cửa mở ra, có hai người tiến vào. Một thần nông – không, Jason nghĩ – một thần rừng. Cậu đã học được sự khác biệt đó ở Trại Con Lai, và Huấn Luyện Viên Hedge luôn luôn sửa lại cậu nếu cậu nhầm. Những thần nông La Mã có xung hướng đi loanh quanh ăn và xin tiền. Thần rừng thì phải làm việc nhiều hơn, giúp đỡ các á thần. Jason chắc chắn là chưa bao giờ gặp cậu thần rừng này, nhưng cậu khá chắc rằng cậu trai này là thần rừng bên phe Hy Lạp. Không thần nông nào lại có thể sải chân một cách đầy chủ đích đến một nhóm á thần La Mã vũ trang đến tận rằng giữa đêm khuya như thế này.

Cậu ta mặc một cái áo phông của Hội bảo vệ thiên nhiên hoang dã, in hình những con cá voi đang gặp nguy hiểm với hổ báo và các thứ. Không có cái gì mặc ra ngoài đôi chân bờm xờm lông lá với móng guốc. Cậu ta có một chòm râu dê rậm, lông màu nâu xoăn tít dưới cái mũ lưỡi trai Rasta và một bộ ống sáo sậy đeo lũng lẳng trên cổ. Tay cậu vần vò nghịch vạt của cái áo phông, nhưng theo cái cách mà cậu ta chăm chú nhìn những người La Mã, lưu ý vị trí và vũ khí của họ, Jason nhận ra rằng cậu ta hẳn đã từng trải quan trận mạc.

Bên cạnh cậu là một cô gái tóc đỏ mà Jason quen ở Trại Con Lai – nhà tiên tri của họ, Rachel Elizabeth Dare, cô gái có mái tóc dài và xoăn tít, mặc áo blouse trắng [2] và quần jean phủ đầy các họa tiết vẽ tay được thiết kế. Trong tay cô là một chiếc lược nhựa màu xanh mà cô đang dùng để gõ những nhịp lo lắng trên đùi như là một lá bùa may mắn.

Jason vẫn nhớ hôm lửa trại, cô đã phán truyền ra lời tiên tri khiến Jason, Piper và Leo thực hiện với nhau lần đầu tiên một nhiệm vụ. Cô chỉ là một cô gái tuổi teen bình thường – không phải là một á thần – nhưng, vì những lí do nào đó mà Jason không thể hiểu nổi, linh hồn của Delphi đã chọn cô làm vật chủ.

Câu hỏi thực sự: Cô đang làm gì với người La Mã ở đây?

Cô bước lên trước, mắt nhìn thẳng vào Reyna. ‘Cô có một tin nhắn.’

Octavian khịt mũi. ‘Đấy là lí do duy nhất làm cho cô vẫn sống sót đến tận đây đấy, đồ Hy Lạp[3]. Ta hy vọng là cô đến đây để thảo luận các điều khoản đầu hàng.’

‘Octavian …’ Reyna cảnh cáo.

‘Ít nhất thì hãy lục soát chúng!’ Octavian phản đối.

‘Không cần thiết.’ Reyna nói, Rachel Dare chăm chú. ‘Cô có mang theo vũ khí không?’

Rachel nhún vai. ‘Tôi đã từng dùng cái lược này đâm vào mắt Kronos một lần. Ngoài ra, không.’

Người La Mã trông có vẻ như không biết phải phản ứng như thế nào. Cô gái người phàm này không có vẻ gì là đang đùa.

‘Còn bạn của cô?’ Reyna gật đầu về phía anh thần nông. ‘Tôi cứ tưởng rằng cô đến một mình.’

‘Đây là Grover Underwood,’ Rachel nói. ‘Cậu ấy là người đứng đầu Hội đồng.’

Hội đồng gì?’ Octavian hỏi móc.

‘Hội đồng trưởng lão Cloven[4] ấy.’ Giọng của cậu Grover này cao và mảnh, như thể đang hoảng, nhưng Jason nghi ngờ rằng anh chàng thần rừng này sắt thép hơn những gì anh ta để lộ ra ngoài. ‘Nghiêm túc đấy, chẳng lẽ người La Mã các cậu không có thiên nhiên, cây cối và các thứ khác à? Tôi có vài tin tức các cậu cần biết. Với lại, tôi là người giữ thẻ. Tôi ở đây để, mọi người biết đấy, bảo vệ Rachel.’

Reyna trông như đang cố nhịn không mỉm cười. ‘Nhưng cậu không mang theo vũ khí chứ?’

‘Chỉ có booj sáo này thôi.’ Nét mặt của Grover trở nên rất bộ tịch. ‘Percy thường nói rằng bản nhạc “Born to be Wild” của tôi đáng lẽ nên được tính là một loại vũ khí nguy hiểm, nhưng tôi không nghĩ nó tệ đến mức đấy.’

Octavian cười khinh bỉ. ‘Lại một anh bạn của Percy Jackson. Đấy là tất cả những gì ta cần nghe.’

Reyna giơ tay ra lệnh im lặng. Hai con chó vàng và bạc của cô đánh hơi không khí, nhưng bọn chúng vẫn giữ bình tĩnh và đứng yên ở hai bên cô.

‘Cho đến giờ, những vị khách của chúng ta vẫn nói sự thật.’ Reyna nói. ‘Hãy cẩn thận đấy, Rachel và Grover, nếu hai người bắt đầu nói dối, thì cuộc nói chuyện này sẽ trở nên không tốt đẹp gì với hai người đâu. Hãy nói những gì hai người đến để nói.’

Từ trong túi quần jean, Rachel rút ra một mẩu giấy trông như là giấy ăn. ‘Một tin nhắn. Từ Annabeth.’

Jason không chắc là mình có nghe nhầm hay không. Annabeth đang ở dưới Tartarus. Cô không thể gửi một tin nhắc cho bất cứ ai trên một tấm khăn ăn được.

Có khi mình rơi xuống nước và chết rồi cũng nên, tiềm thức cậu lên tiếng. Đây không phải là một cảnh thực. Đây chắc là một kiểu ảo giác sau chết gì đấy.

Nhưng giấc mơ này trông rất thực. Cậu có thể cảm thấy những cơn gió quét qua mái nhà. Cậu có thể ngửi thấy cơn bão. Chớp lóe lên trên tòa nhà Empire State, làm giáp trụ của các á thần La Mã lóe sáng.

Reyna lấy bức thư. Càng đọc, lông mày cô càng nhướng lên cao hơn. Mồm cô há hốc ra vì sốc. Cuối cùng, cô cũng ngước lên nhìn Rachel. ‘Đây là một trò đùa à?’

‘Ước gì là như thế,’ Rachel trả lời. ‘Họ thực sự đang ở dưới Tartarus.’

‘Nhưng mà làm sao–‘

‘Tôi không biết,’ Rachel nói. ‘Mảnh giấy này tự nhiên xuất hiện ở đình ăn tối của chúng tôi. Đó là chữ viết tay của Annabeth. Cô ấy nhờ cô đích danh.’

Octavian cựa quậy. ‘Tartarus? Ý cô là gì?’

Reyna đưa cho hắn ta bức thư.

Octavian lẩm nhẩm thành tiếng khi đọc: ‘Rome, Arachne, Athena – Athena Parthenos?’  Hắn ta nhìn quanh trong xúc phạm, như thể chờ ai đó phản đối những gì hắn vừa đọc. ‘Một trò lừa bịp của bọn Hy Lạp! Bọn Hy Lạp nổi danh với các loại quỷ kế mà!’

Reyna lấy lại mảnh giấy. ‘Tại sao lại yêu cầu tôi điều này?’

Rachel mỉm cười. ‘Bởi vi Annabeth rất khôn ngoan. Cô ấy tin rằng cô có thể là được, Reyna Avila Ramírez Arellano ạ.’

Jason cảm thấy như bị tát vào mặt. Từ trước đến nay chưa từng có ai gọi ra tên cúng cơm đầy đủ của Reyna. Cô ấy rất ghết phải nói với ai cái tên đó. Lần duy nhất Jason nói to cái tên đó, chỉ là cố phát âm cho đúng thôi, cô ấy đã ném cho cậu một cái nhìn chết người. Đó là cái tên của một cô bé ở San Juan, cô bảo cậu. Tôi đã bỏ nó lại khi tôi rời Puerto Rico.

Reyna cau có. ‘Làm sao cô –‘

‘Ờ,’ Grover Underwood ngắt lời. ‘Thế có nghĩa tên viết tắt của cô là RA-RA?’

Bàn tay của Reyna đưa đưa chỗ con dao găm của cô.

‘Nhưng điều đấy không quan trọng!’ cậu thần rừng nó nhanh. ‘Nghe này, chúng tôi đã không mạo hiểm đến đây nếu chúng tôi không tin vào phán đoán của Annabeth. Một thủ lãnh La Mã trả lại bức tượng Hy Lạp quan trọng bậc nhất cho Trại Con Lai – cô ấy biết rằng như thế có thể ngăn một cuộc chiến tranh.’

‘Đó không phải là một trò lừa,’ Rachel nói thêm. ‘Chúng tôi không nói dối. Hỏi hai con chó của cô xem.’

Hai con chó săn kim loại không phản ứng gì. Reyna vỗ lên đầu con Aurum nghĩ ngợi. ‘Bức tượng Athena Parthenos … thì ra truyền thuyết đó là thật.’

‘Reyna!’ Octavian kêu lên. ‘Cô không thể xem xét việc này một cách nghiêm túc được! Kể cả bức tượng đó có tồn tại, cô thấy chúng đang định làm cái gì đấy.  Chúng ta đang chuẩn bị tấn công chúng – tiêu diệt bọn Hy Lạp đần độn đấy một lần vĩnh viễn – và bọn chúng bịa ra các việc vớ vẩn này để hướng sự chú ý của cô đi nơi khác. Bọn chúng đang gửi cô đến chỗ chết đấy!’

Rachel nhìn thẳng vào mặt tên tư tế. ‘Octavian, con trai thần Apollo, cậu nên nhìn nhận việc này một cách nghiêm túc đi. Kể cả người La Mã cũng phải tôn trọng Oracle đền Delphi của cha cậu.’

‘Ha!’ Octavian châm biếm. ‘Cô là Oracle đền Delphi à? Thế đấy. Vậy thì ta là Hoàng đế Nero!’

‘Ít ra thì Nero cũng biết chơi nhạc.’ Grover lẩm bẩm.

Octavian cuộn tay lại thành nắm đấm

Đột nhiên, các ngọn gió đổi chiều. Chúng rít quanh các á thần La Mã, như tiếng một bầy rắn. Rachel Dare tỏa sáng xanh mờ mờ, cứ như là được chiếu sáng bằng ánh sáng nhẹ màu ngọc lục bảo. Thế rồi các cơn gió nhẹ dần và ánh sáng biến mất.

Nụ cười chế nhạo trên mặt Octavian méo xẹo. Các á thàn La Mã rì rầm không thoải mái.

‘Đó là quyết định của các người,’ Rachel nói, như thể vừa rồi chẳng có gì xảy ra. ‘Tôi không có một lời tiên tri cụ thể nào cho các người cả, nhưng tôi có thể thấy thoáng qua được tương lai. Tôi thấy bức tượng Athena Parthenos trên đồi Con Lai. Tôi thấy cô ấy mang nó đến.’ Cô chỉ vào Reyna. ‘Với lại, Ella đã ngâm mấy dòng từ Cuốn sách Sibylline của các người rằng  –‘

‘Cái gì cơ?’ Reyna ngắt lời. ‘Cuốn sách Sibylline đã bị thiêu hủy hàng thế kỉ nay rồi.’

‘Tôi biết mà!’ Octavian đấy vào lòng bàn tay. ‘Con Harpy mà bọn họ đem về – Ella.Tôi biết những gì nó ngâm là những lời tiê tri mà! Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Nó – nó bằng một cách nào đấy đã học thuộc lòng một bản của Cuốn sách Sibylline.’

Reyna lắc đầu tỏ vẻ không tin. ‘Làm sao mà có thể?’

‘Chúng tôi cũng không biết,’ Rachel thừa nhận. ‘Nhưng, đúng, có lẽ là thế. Ella có một trí nhớ hoàn hảo. Cô ấy yêu sách vở. Ở một nơi nào đấy, bằng một cách nào đấy, cô ấy đã đọc được quyển sách tiên tri của người La Mã. Bây giờ thì cô ấy là bản duy nhất của cuốn sách.’

‘Các bạn của cô đã nói dối,’ Octavian nói. ‘Chúng nói rằng con Harpy chỉ lảm nhảm lung tung. Bọn chúng đã đánh cắp nó!’

Grover phẫn nộ. ‘Ella không phải tài sản của các người! Cô ấy là một sinh vật tự do. Bên cạnh đó, cô ấy muốn ở lại Trại Con Lai. Cô ấy đang hẹn hò với một người bạn của chúng tôi, Tyson.’

‘Người Cyclops,’ Reyna nhớ ra. ‘Cô Harpy hẹn hò với cậu Cyclops …’

‘Chuyện đấy không liên quan!’ Octavian nói. ‘Con Harpy đó nắm giữ những lời tiên tri quan trọng của người La Mã. Nếu người Hy Lạp không trả nó lại, chúng ta hãy bắt Oracle của chúng! Lính đâu!’

Hai bách đội tiến đến, giương lên những ngọn giáo pila. Grover đưa bộ sáo lên môi, chơi một điệt jig nhanh, và các ngọn giáo biến hết thành những cây thông Nô-en. Những người lính đánh rơi chúng trong kinh ngạc.

‘Đủ rồi!’ Reyna thét.

Cô không hay lên giọng. Nhưng một khi cô làm, tất cả đều im lặng lắng nghe.

‘Chúng ta đang lạc đề,’ cô nói. ‘Rachel Dare, cô đang nói với tôi rằng Annabeth đang ở dưới Tartarus, rồi cô ấy tìm ra được cách để gửi tin nhắn này. Cô ta muốn tôimang bức tượng từ các vùng đất cổ xưa đến trại của các cô.’

Rachel gật đầu. ‘Chỉ một người La Mã mới có thể trả lại bức tượng và đem lại hòa bình.’

‘Và vì sao người La Mã chúng tôi lại muốn hòa bình,’ cô hỏi vặn lại, ‘sau khi tàu chiến của người Hy Lạp tấn công thành phố của chúng tôi?’

‘Cô biết vì sao mà.’ Rachel trả lời. ‘Để tránh chiến tranh. Để hòa giải các vị thần ở hai phe Hy Lạp và La Mã. Chúng ta phải hợp tác cùng nhau đánh bại Gaia.’

Octavian bước lên định nói, nhưng Reyna bắn hạ hắn bằng một ánh mắt carh cáo.

‘Theo lời Percy Jackson,’ Reyna tiếp, ‘trận chiến với Gaia sẽ diễn ra tại các vùng đất cổ xưa. Tại Hy Lạp.’

‘Những tên khổng lồ đóng ở đó,’ Rachel đồng ý. ‘Bất cứ đó là loại ma thuật hay nghi lễ gì mà bọn khổng lồ định dùng để đánh thứ Đất Mẹ, tôi cảm thấy được rằng nó sẽ xảy ra tại Hy Lạp. Nhưng … mà, các vấn đề của chúng ta không chỉ bó hẹp trong các vùa đất cổ. Đó là lí do tôi đem Grover tới đây để nói với các người.’

Cậu thần rừng giật giật chùm râu dề. ‘Ừ…thế này, hơn mấy tháng vừa qua, tôi đã đi khắp lục địa Bắc Mỹ nói chuyện với các thần rừng và các tinh linh tự nhiên. Tất cả bọn họ đều nói cùng một chuyện. Gaia đang trở mình – ý tôi là, bà ta đang ngay trên ranh giới của sự thức tỉnh. Bà ta đang thì thầm vào tâm trí của các nữ thủ thần, lôi kéo họ. Bà ta gây động đất, bật rễ những cái cây của các nữ thần cây. Chỉ riêng tuần trước thôi, bà ta đã xuất hiện ở một tá địa điểm khác nhau, dọa các bạn tôi sợ đến rụng sừng. Ở Colorado, một nắm tay đá khổng lồ mọc ra từ một ngọn núi đập bẹp dí vài chú Ngựa Con Thích Tiệc Tùng như người ta đập ruồi.’

Reyna cau mày. ‘Ngựa Con Thích Tiệc Tùng?’

‘Chuyện dài lắm,’ Rachel trả lời. ‘Vấn đề là: Gaia sẽ thức dậy ở khắp mọi nơi. Bà ta đã bắt đầu trở mình rồi. Sẽ không có một nơi nào an toàn khỏi trận chiến. Và chúng ta đều biết rằng những mục tiêu đầu tiên của bà ta sẽ là các trại á thần. Bà ta muốn tận diệt chúng ta.’

‘Nhận ra đi,’ Octavian nói. ‘Một sự đánh lạc hướng. Bọn Hy Lạp sợ chúng ta tấn công. Bọn chúng đang cố làm chúng ta rối trí. Lại là một vụ ‘Con ngựa thành Tơ-roa’ thôi!’

Reyna xoay xoay cái nhẫn bạc mà cô luôn luôn đeo, cái nhẫn khắc hình thanh kiếm và ngọn đuốc biểu tượng của mẹ cô, nữ thần chiến tranh Bellona.

‘Marcus,’ cô gọi, ‘dắt Scipio ở chuồng ngựa lại đây.’

‘Reyna, không được!’ Octavian ngăn lại.

Cô nhìn thẳng vào hai người Hy Lạp. ‘Tôi sẽ làm điều này vì Annabeth, vì ước vọng hòa bình giữa hai trại chúng ta, nhưng đừng nghĩ rằng tôi đã quên sự sỉ nhục với Trại Jupiter. Tàu của các người bắn vào thành phố của chúng tôi. Các người đã tuyên chiến – chứ hông phải chúng tôi. Bây giờ, thi đi đi.’

Grover giậm móng guốc. ‘Percy không bao giờ –‘

‘Grover,’ Rachel gọi, ‘chúng ta nên đi thôi.’

Giọng cô hàm ý: Trước khi quá muộn.

Sau khi hai người Hy Lạp đã rút xuống cầu thang, Octavian chạy đến trước mặt Reyna. ‘Cô có điên không vậy?’

‘Tôi là phán quan của quân đoàn,’ Reyna nói. ‘Tôi quyết định rằng việc này là tốt nhất cho lợi ích của thành Rome.’

‘Là tự sát à? Là phá vỡ các điều luật cổ xưa nhất của chúng ta và đi tới các vùng đất cổ xưa? Mà làm sao cô có thể tìm ra tàu của họ, cứ cho rằng cô sẽ sống sót vượt qua hành trình đó đi?’

‘Tôi sẽ tìm ra họ,’ Reyna trả lời. ‘Nếu đúng là họ đang dong buồm tới Hy Lạp, tôi biết một nơi nhất định Jason sẽ dừng lại. Để đối mặt với những hồn ma ở Ngôi nhà Hades, cậu ta sẽ cần một đội quan. Chỉ có một nơi mà cậu ta có thể tìm được kiểm giúp đỡ đó thôi.’

Trong giấc mơ của Jason, tòa nhà rung lên dưới chân cậu. Cậu nhớ lại cuộc trò truyện giữa cậu và Reyna hàng mấy năm về trước, một lời hứa của họ với nhau. Cậu biết rằng cô đang nói đến cái gì.

‘Thật là điên rồ,’ Octavian lẩm bẩm. ‘Chúng ta bị tấn công sẵn rồi. Chúng ta phải phản công! Mấy tên thần lùn lông lá đó đã liên tục trộm cắp đồ tiếp tế của chúng ta, quấy rối các đội trinh sát của chúng ta – cô biết rằng bọn Hy Lạp phái chúng tới mà.’

‘Có thể,’ Reyna nói. ‘Nhưng cậu sẽ không bắt đầu một cuộc tiến công mà không có lệnh của tôi. Tiếp tục do thám trại đối phương. Giữ bí mật vị trí của chúng ta. Tập trung càng nhiều quân đồng minh càng tốt, và nếu các cậu bắt được mấy tằng lùn, hãy gửi lời chúc của tôi tiễn bọn chúng xuống Tartarus mạnh giỏi. Nhưng đừng có tấn công Trại Con Lai cho tới lúc tôi quay lại.’

Octavian nheo mắt. ‘Nếu cô mà đi, thì tư tế là sĩ quan cấp cao nhất. Tôi sẽ là người ra lệnh.’

‘Tôi biết.’ Giọng Reyna không vui vẻ gì. ‘Nhưng cậu có lệnh của tôi rồi đấy. Tất cả đều đã nghe thấy rồi đấy.’ Cô quét qua mặt của từng người trong quân đoàn, như thách họ dám hỏi lại cô.

Cô phất áo quay đi, áo choàng bay phần phần, hai con chó của cô theo cô sát gót. ‘Triệu tập các sĩ quan. Tôi muốn tổ chức một cuộc họp ngay khi Reyna ra đi làm cái nhiệm vụ ngu ngốc của cô ta. Sẽ có một vài sự thay đổi trong kế hoạch của quân đoàn.’

Một bách đội trưởng mở miệng ra trả lời, nhưng vì một  lí do nào đấy mà cậu ta lại thốt lên giọng của Piper: ‘DẬY ĐI!’

Mắt Jason chợt mở, và cậu thấy mặt biển đang lao vút về phía mình.

——————-

[1] cargo pant:

cargo

[2] là loại blouse này

blouse

[3] nguyên bản: Graecus, cách gọi miệt thị của người La Mã với người Hy Lạp, những người mà họ cho là gian trá và không đáng tin

[4] Cloven có nghĩa là ‘chẻ đôi’, ám chí đôi móng guốc chẵn ở chân dê của thần rừng, nên ‘Hội đồng Cloven’ có thể dịch thành ‘Hội đồng Thần Rừng’, mang hàm ý trang trọng. Ở đây chúng tôi trung thành với các bản dịch trước, giữ nguyên từ Cloven.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.