*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.KHÔNG THỂ NHÌN THẤY ĐÃ LÀ QUÁ TỆ RỒI. Bị tách khỏi Percy còn khủng khiếp hơn.
Nhưng giờ khi cô đã có thể nhìn lại, trông thấy cậu đang chết dần từ máu độc của quỷ gorgons và không thể làm gì – đấy mới là lời nguyền kinh khủng nhất trong tất cả.
Bob vác Percy trên vai như một túi đựng đồ thể thao trong khi chú mèo xương Bob NHỎ cuộn tròn trên lưng Percy và rên ư ử. Bob phóng đi với một tốc độ rất nhanh, ngay cả so với một Titan, và khiến cho Annabeth gần như không thể theo kịp được.
Phổi cô bỏng rát. Da cô bắt đầu phồng rộp trở lại. Có lẽ cô cần phải uống thêm một ngụm nước lửa nữa, nhưng họ đã để lại phía sau dòng sông Phlegethon. Toàn thân cô đau đớn và rã rời đến mức gần như cô đã quên cái cảm giác khi không đau đớn là như thế nào.
“Còn bao lâu nữa?” cô thở dốc.
“Gần như quá lâu rồi,” Bob nói với lại. “Nhưng cũng có thể không.”
Thật là hữu ích, Annabeth nghĩ, nhưng cô quá choáng váng để có thể cất lời.
Phong cảnh xung quanh lại thay đổi. Họ vẫn tiếp tục đi xuống dốc, điều đó khiến cho việc di chuyển dễ dàng hơn, nhưng độ nghiêng của mặt đất dường như theo một góc độ sai lệch – quá dốc để đi bộ, dễ đánh lừa đến mức cô không thể ngơi cảnh giác một giây nào cả. Mặt đất thỉnh thoảng là sỏi nhỏ, thỉnh thoảng lại là các mảng chất lỏng trơn trượt. Annabeth bước quanh các chỏm đá sắc tới mức có thể đâm thủng chân cô, và từng đám các… ừm, không hẳn là đá. Trông giống những cái bướu với kích cỡ của quả dưa hấu hơn. Nếu Annabeth phải đoán (và cô không muốn làm điều đó) cô cho rằng Bob đang dẫn họ đi xuống dọc theo đường ruột khổng lồ của Tartarus.
Không khí dày hơn và bốc mùi nước cống. Bóng tối dường như không còn đặc như trước nữa, nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn thấy Bob nhờ chỏm tóc trắng trên đầu hắn và mũi của ngọn giáo. Cô nhận ra hắn không rút lại đầu ngọn giáo vào cán chổi kể từ sau trận chiến với lũ arai. Điều đó không khiến cô an tâm chút nào.
Percy lắc lư liên tục, khiến chú mèo trên lưng cậu phải liên tục trở mình để thay đổi vị trí. Cứ một lúc Percy lại rên rỉ trong đau đớn, và Annabeth tưởng như có ai đó đang bóp ngẹt trái tim cô.
Cô bỗng nhớ lại về buổi tiệc trà với Piper, Hazel và Aphrodite ở Charleston. Các vị thần, dường như đã quá xa trở về trước. Aphrodite đã thờ dài và gợi nhớ lại quá khứ xa xưa, những ngày xưa cũ của thời kì Nội Chiến – nơi mà tình yêu và chiến tranh luôn song hành cùng nhau.
Aphrodite đã bảy tỏ sự tự hào về Annabeth, dùng cô làm ví dụ cho các cô gái khác:
Ta đã từng hứa khiến cho tình yêu của cô trở nên thú vị. Đúng không nào?Annabeth chỉ muốn bóp cổ nữ thần tình yêu. Cô cảm thấy mọi thứ đã quá hơn so với cái gọi là
thú vị. Giờ Annabeth đang cố bấu víu vào kết thúc tốt đẹp. Chắc chắn là có thể, dù cho các huyền thoại về tấm bi kịch của các anh hùng có thế nào đi chăng nữa. Cũng phải có ngoại lệ, đúng không? Nếu sự đau đớn sẽ được đền bù bằng phần thưởng, thì Percy và cô hẳn phải được một phần thưởng vĩ đại.
Cô nghĩ về những mơ mộng của Percy ở Rome Mới – hai người sẽ định cư ở đây, đi học đại học cùng nhau. Đầu tiên, ý nghĩ sẽ sống với những người La Mã khiến cô kinh sợ. Cô đã oán giận họ vì đã cướp Percy đi khỏi cô.
Nhưng giờ đây cô có thể chấp nhận lời đề nghị đó một cách vui vẻ.
Chỉ nếu họ sống sót sau vụ này. Chỉ nếu Reyna nhận được lời nhắn của họ. Chỉ nếu một triệu các khả năng khác có thể xảy ra.
Ngừng lại, cô tự mắng bản thân mình.
Cô cần phải tập trung vào hiện tại, nhấc chân bước hết bước này đến bước khác, đi dọc xuống con đồi đường ruột này vượt qua từng cục bướu khổng lồ một.
Gối cô bắt đầu cảm thấy nóng và loạng choạng, giống như những sợi dây điện gần tới điểm nóng chảy của nó. Percy tiếp tục rên rỉ và lẩm bẩm điều gì đó mà cô không thể nghe ra được.
Bob bỗng dừng lại đột ngột. “Nhìn kìa.”
Phía trước trong bóng tối, địa hình đã chuyển sang một khu đầm lầy đen. Màn sương vàng khí sunfua lơ lửng trong không khí. Thậm chí không có ánh nắng, nhưng vẫn có những loài thực vật thật sự ở đây – các bụi sậy, các thân cây trụi lá khẳng khiu, thậm chí có một vài thứ trông như những bông hoa kì dị đang nở ngay trên một đáp rác rưởi ô uế. Những vạt rêu dài mọc xung quanh các hố hắc ín lùng bùng bọt. Ngay trước mặt Annabeth, chìm giữa đầm lầy, là những vết chân to cỡ nắp thùng rác, với các ngón chân dài, nhọn hoắt.
Buồn thay, Annabeth khá chắc rằng cô biết thứ gì đã tạo nên các vết chân này. “Lũ Drakon?”
“Phải.” Bob nhe răng với cô. “Tuyệt thật!”
“Ừm,….tại sao?”
“Bởi vì chúng ta gần tới rồi.”
Bob tiến thẳng vào đầm lầy.
Annabeth muốn gào lên. Cô ghét phải nhờ ơn những gã Titan – đặc biệt là với tên đang dần khôi phục lại trí nhớ và dẫn họ tới tìm một tên khổng lồ “tốt bụng” khác. Cô ghét việc phải đầm mình vào trong đầm lầy mà cô biết chắc là nơi ẩn náu của lũ Drakon.
Nhưng Bob có Percy. Nếu cô do dự, cô sẽ mất dấu họ trong bóng tối. Cô vội theo sau hắn, nhảy cóc từ những mảng rêu này sang các mảng rêu khác và cầu nguyện nữ thần Athena cô sẽ không rớt xuống một cái hố sụt.
Ít nhất địa hình này cũng buộc Bob phải đi chậm lại. Một khi Annabeth theo kịp, cô có thể đi ngay sau hắn và để mắt đến Percy, vẫn đang lầm bầm một cách điên dại, trán cậu nóng một cách kinh khủng. Có vài lần cậu cứ lẩm bẩm
Annabeth và khiến cô phải gắng lắm để không rơi nước mắt. Con mèo thì cứ rên ử ử ngày càng to và xích lại gần hơn.
Cuối cùng thì đám sương vàng cũng tan bớt, để lộ ra một địa hình bùn lầy thoáng hơn trông hệt như một ốc đảo giữa một đống nhớp nháp. Mặt đất lỗ chỗ các thân cây còi cọc và các mô đất. Ở ngay giữa mọc lên một cái lều mái vòm, lớn được làm từ xương và các mảng da màu lục. Khói bốc lên từ một cái lỗ trên đỉnh mái. Lối vào được bao bọc bởi các tấm màn làm từ da vẩy bò sát, bên sườn lối vào, là hai ngọn đuốc được làm từ những cái xương đùi khổng lồ cháy tỏa ra ánh sáng vàng rực.
Thứ khiến Annabeth để tâm nhất đó chính là cái xương sọ của một con Drakon. Năm mươi thước từ khi vực vào, giữa đường đi đến lều, một cây sồi khổng lồ nhô lên từ mặt đất nghiêng một góc bốn mươi lăm độ. hàm từ xương sọ của một con Drakon đặt quanh thân cây, trông như thể cái cây là lưỡi của con quái vật đã chết vậy.
“Phải rồi,” Bob lẩm bẩm. “Tuyệt thật.”
Chẳng có gì ở nơi này tuyệt với Annabeth cả.
Trước khi cô có thể phản đối, Bob Nhỏ vội vươn vai và rít lên. Đằng sau họ, một tiếng rống khổng lồ vang khắp đầm lầy – một âm thanh mà Annabeth nghe thấy lần cuối kể từ trận chiến ở Manhattan.
Cô quay lại và nhìn thấy một con Drakon đang lao thẳng về phía họ.