Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 20: 20: Chương 142





Các thành viên trong đội bóng bị ngược đến không còn cách nào, mồ hôi như mưa mà nằm trên mặt đất, bọn họ hận!
Ninh Tiêu trên khán đài từ khi Diêm Liệt ra sân vẫn luôn liên tục cổ vũ cho anh, nhưng đợi sau khi cảm giác tràn đầy hưng phấn qua đi, bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân không đúng lắm, không chỉ là không đúng lắm, còn có chút đau…
Vừa nghĩ tới chữ đau này, Ninh Tiêu vừa đi xuống khán đài chuẩn bị đi đến phía Diêm Liệt bỗng mềm nhũn hai chân, một trận đau đớn kịch liệt lan tràn ra từ bụng nhỏ của cô, đây là cảm giác gì?
Nhất thời cô thậm chí đều có chút không thể hình dung.

Bụng đau như thắt? Không không, quả thực giống như kim đan tu luyện nhiều năm của cô đột nhiên bị người khác xé rách, chỗ đan điền đau thắt một mảng.

Có thể nói cho đến nay, cô còn chưa từng trải qua đau đớn như vậy, nhịn lại không nhịn được, dùng linh khí xua đuổi không chỉ không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại càng đau kịch liệt hơn, hơn nữa không những đau, eo cô cũng nhức, đầu cũng choáng váng, khụ, còn hơi chút muốn nôn…
Bởi vì quá khó chịu, đầu gối Ninh Tiêu mềm nhũn, thoáng chốc cả người liền ngồi sụp xuống, một tay chống lên mặt đất.

Dường như Diêm Liệt là người đầu tiên chú ý đến tình hình của Ninh Tiêu.

“Ninh Tiêu!”
Anh bước nhanh chạy qua, đỡ Ninh Tiêu lên: “Làm sao vậy? Đang ổn tại sao lại ngã xuống rồi? Tại sao sắc mặt của cậu trắng như vậy? Có chuyện gì vậy? Chỗ nào đau?”
Thanh viên đội bóng rổ bên này cũng đã phát hiện tình hình không đúng cũng không rảnh nằm trên mặt đất giả chết, từng người bò dậy, vội vàng xông đến.

“Làm sao vậy? Trời ơi, sắc mặt cô ấy kém quá?”
“Diêm Liệt cậu vẫn nên nhanh chóng đưa cô ấy đến phòng y tế xem trước đã, tôi nhớ chỗ đó cũng mở vào buổi tối.


“Đúng vậy, trước tiên để bác sĩ ở đó xem xem, nếu không ổn lại đi bệnh viện!”

Vừa nghe những câu này, Diêm Liệt cũng không rảnh lo những chuyện khác, bế Ninh Tiêu lên liền vội vã chạy đến phòng y tế.

Sau đó--
Hai nữ bác sĩ kiểm tra xong cơ thể của Ninh Tiêu không hẹn mà cùng nâng khóe miệng lên, xoay đầu liền nghiêm túc nhìn về phía Ninh Tiêu: “Cô gái nhỏ, lần đầu tiên?”
“Hả?” Ninh Tiêu đau đến đã sắp không có cách nào suy nghĩ hơi chút nghe không hiểu.

“Có lẽ không giống, bây giờ bọn trẻ đều được ăn ngon, phát dục sớm, cháu cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi chứ? Có lẽ không thể nào là lần đầu tiên chứ? Lúc nãy có phải đã ăn đồ lạnh gì đó phải không?
“Cô ấy đã uống một túi sữa chua đá.


Diêm Liệt vội vàng trả lời.

“Vậy thì đúng rồi.

Không sao, vừa mới ăn đồ lạnh có chút ảnh hưởng, trở về uống chút nước đường đỏ, đợi một lát có lẽ là không sao rồi, không ổn thì uống chút thuốc trị đau, không có vấn đề gì lớn.


“Bác sĩ, làm sao có thể không có vấn đề gì lớn chứ? Cô xem sắc mặt cậu ấy đều tái rồi…” Diêm Liệt gấp gáp đến không được.

“Đau bụng kinh đều là như thế này, không sao đâu, không yên tâm cứ đến bệnh viện siêu âm xem.



“Đau… đau cái gì?”
Diêm Liệt có chút mờ mịt.

Nhưng thật ra Ninh Tiêu bên cạnh khi nghe thấy bác sĩ nói cái gì mà phát dục sớm đã hiểu ra một chút, nhưng một người tu chân như cô thực sự chưa từng trải qua loại cảm giác này, trước nay ngay cả thứ đó cô cũng chưa từng có, cô liền nói chẳng trách linh khí của cô vừa đi đến đã lập tức đau hơn, cô là băng hệ linh căn, linh khí cũng tràn đầy khí lạnh của băng, tiếp xúc trực tiếp dẫn đến co rút không phải càng đau hơn, cô thật sự là tự mình tìm khổ.

Thấy Diêm Liệt vẫn hỏi, bác sĩ bên này cũng hơi không kiên nhẫn: “Kinh nguyệt, kinh nguyệt, đau bụng kinh có hiểu không? Môn sinh học học như thế nào vậy?”
Mà vừa nghe thấy những câu này, trên mặt Diêm Liệt ầm một tiếng nổ ra một mảng đỏ, cả người suýt nữa biểu diễn thành hóa thạch tại chỗ.

Môi mở ra mấy lần liền, đều không thể nói ra một chữ, cuối cùng ngay cả ánh mắt đều không thể lướt đến trên người Ninh Tiêu nữa.

“Mình… mình… cậu ở đây nghỉ ngơi trước, mình… mình đi mua chút đồ cho cậu!”
Vừa ném xuống câu nói này, Diêm Liệt nhanh chóng rời khỏi phòng y tế.

Không nghĩ tới vừa chạy ra ngoài cửa liền đụng vào Quý Thiên Minh chuẩn bị bước vào.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Diêm Liệt, Quý Thiên Minh còn nghĩ rằng Ninh Tiêu xảy ra chuyện gì kéo tay anh lại: “Ninh Tiêu sao vậy? Không có chuyện gì chứ? Tôi có thể giúp được chuyện gì không?”
Diêm Liệt lúc này còn đang suy nghĩ phải mua cho Ninh Tiêu những đồ vật gì ở trong đầu nghe thấy vậy, vừa chuẩn bị từ chối, nhưng anh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì vội vàng mà quay đầu lại, kiên định gật đầu với Quý Thiên Minh một cái: “Có.


Mười phút sau--
Khóe miệng Quý Thiên Minh kịch liệt run rẩy nhìn vẻ mặt Diêm Liệt nghiêm túc đứng ở trước kệ hàng các loại băng vệ sinh trong siêu thị, nghiêm túc tra điện thoại nhãn hiệu nào độ dài nào tương đối thích hợp, một gói lại một gói, rất nhanh liền chọn được cả một xe đẩy nhỏ.


Nói thật ra, Quý Thiên Minh thật sự rất muốn làm bộ không quen biết anh, nhất là khi anh kéo lấy cậu ta muốn bắt đầu thảo luận nhãn hiệu băng vệ sinh nào đó, không nhìn thấy những bác những cô gái nhỏ xung quanh kia đều đã sắp dùng ánh mắt nhìn biếи ŧɦái để nhìn bọn họ sao?
Nhưng cậu ta không đi được, đối phương mặt đỏ tới mang tai kéo lấy cậu ta căn bản không buông tay, trước nay cậu ra không biết vậy mà tay Diêm Liệt to như vậy, anh ta làm thế nào cũng không tránh thoát được, cuối cùng liền chỉ có thể lợn chết không sợ nước sôi mà tùy ý đối phương kéo lấy cậu ta, chọn cả hai túi băng vệ sinh, cộng thêm đường đỏ các loại đồ vật.

Cuối cùng khi thanh toán, nữ thu ngân mặc bộ đồ nhân viên siêu thị căn bản vừa quét mã vạch vừa dùng một loại ánh mắt nhìn tinh tinh để nhìn hai người bọn họ.

Trên mặt hai người đều không có chút biểu cảm nào đợi thanh toán, không cần đoán cũng biết, rất nhanh chuyện này liền sẽ bị đồn ra có hai cậu nhóc lớn lên cũng không tồi vô cùng biếи ŧɦái mà đến siêu thị của bọn họ mua cả hai túi băng vệ sinh.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh như vậy, Quý Thiên Minh liền cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.

Cố tình Diêm Liệt bên cạnh trừ bỏ gương mặt hơi hơi phiếm đỏ, biểu cảm kia vô cùng nghiêm túc, khiến cho dường như chỉ có một mình cậu ta là kẻ biếи ŧɦái.

Điều này khiến Quý Thiên Minh không thể không hợp lý mà nghi ngờ, Diêm Liệt nhìn có vẻ như là một người thẳng tính lại đơn thuần dễ lừa, kỳ thực căn bản chính là một tên xấu xa!
Vừa thanh toán xong, hai người liền dùng sức kéo lấy đối phương, bước chân giả vờ thoải mái đi ra khỏi cửa siêu thị, vừa ra khỏi siêu thị, dưới chân hai người dừng lại, nhìn nhau một cái, lập tức buông tay đối phương ra, khi bắt đầu vẫn chỉ là chầm chậm dạo bước về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước liền cất bước chạy như điên ra bên ngoài.

Hình ảnh hai thiếu nhiên đẹp như tranh vẽ, mỗi người xách theo một túi băng vệ sinh chạy như điên trên đường lớn quả thực là quá đẹp, thế là rất nhanh đã có người không nhìn tiếp được nữa.

Ngay tại con hẻm nhỏ gần trường trung học Thiển Xuyên, hai người bị một đám thanh niên xã hội nhìn có vẻ bất lương rõ ràng một trước một sau ngăn lại.

Người cầm đầu kia là tên tóc vàng, hình xăm tràn ra từ lồng ngực, kéo dài mãi đến dưới cổ anh ta, hình như vừa nhìn thấy hai người Diêm Liệt, anh ta liền lập tức liền phun tăm xỉa răng vẫn luôn ngậm trong miệng ra, nhếch khóe miệng lên cười một tiếng.

“Diêm Liệt phải không? Có người để tao đến hỏi thăm tổ tông của mày một chút! Lên cho tao!”

Cùng lúc đó, Ninh Tiêu đang nằm trong phòng y tế nhắm mắt nghỉ ngơi hoảng sợ trong lòng, bỗng nhiên mở mắt ra.


Che lồng ngực lại, Ninh Tiêu ngồi thẳng dậy, bởi vì đau đớn và mất máu, sắc mặt của thiếu nữ có chút khó coi.

Nhưng cô không rảnh lo nữa, xuống giường, cô liền đi ra ngoài phòng y tế.

“Ôi? Bây giờ cháu liền đi sao? Bây giờ cháu…”
Nữ bác sĩ còn chưa nói xong lời phía sau, liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia vừa mới đi được mấy bước, liền lập tức chạy nhanh đi.

“… Không tiện vận động.


Cô ấy vô thức nói xong lời phía sau, sau đó liền bĩu môi, cô gái nhỏ bây giờ, đều thật nhanh quên, sau này già rồi liền biết khổ.

Càng chạy, sự hoảng sợ trong lòng Ninh Tiêu càng lớn, lớn đến mức thậm chí cô còn không rảnh lo bụng nhỏ đau đớn khó nhịn của cô, tiếp tục chạy ra bên ngoài trường học.

Nhưng không nghĩ tới bên này cô vừa mới chạy đến cổng trường học, liền nhìn thấy một cô gái vẻ mặt hoảng sợ chạy đến trước mặt, vừa nhìn thấy cô, nhất thời đôi mắt đều sáng lên.

“Không hay rồi, Ninh Tiêu, ở cửa… Diêm Liệt và Quý Thiên Minh đang đánh nhau với một đám người ở cửa con hẻm nhỏ, mình nhìn thấy hình như bọn họ có mười mấy người, vài người trong đó còn mang theo dao, mình sợ xảy ra chuyện muốn báo cho bảo vệ cồng, nhưng không biết tại sao bọn họ đều không có mặt…”
Cô gái còn chưa nói xong câu phía sau, liền nhìn thấy bước chân của hoa khôi bọn họ còn không dừng lại, giống như cơn gió lướt qua từ bên người cô ấy một chút, biểu cảm nghiêm túc mà lạnh băng, thậm chí còn mang theo sát khí nhàn nhạt, khi đi qua từ bên người cô ấy nhất thời thậm chí hô hấp của cô đều cảm thấy có chút khó khăn.

Nắm chặt nắm đấm, Ninh Tiêu không hề do dự chạy thẳng đến con hẻm cô gái kia nói, thậm chí linh khí còn quấn lên trên chân, cả người giống như bóng ảnh một lát liền lướt qua hơn nửa ngôi trường, trước sau sẽ không dùng đến nửa phút đã đến con hẻm kia, ngẩng đầu, liền nhìn thấy--
Trong một đám người đang đánh nhau loạn lên, vài người trong đó âm thầm giao lưu ánh mắt với nhau, một người liền lập tức móc ra một cái dùi cui điện trong túi, không hề do dự đánh trúng phần eo của Diêm Liệt, giây tiếp theo một người khác nhanh chóng chạy lên, giơ con dao gọt hoa quả trong tay lên đâm về phía lồng ngực anh, mà bởi vì không biết vì sao Diêm Liệt có thể chống đỡ được đợt điện kích đầu tiên, chỉ lảo đảo dựa người lên mặt tường phía sau lưng, dẫn đến cuối cùng hướng người kia đâm về vậy mà là trong cốt truyện bị phế bỏ--
Mắt phải.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.