Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 31: 31: Đại Lão Hào Môn Ngồi Xe Lăn 3 – Vòng Đeo Tay





Đem cốt truyện ở trong đầu mình sửa sang lại xong, nhìn người đàn ông trước mặt tuy có chút hơi tái nhợt nhưng lại ngủ rất an ổn, Ninh Tiêu đặt miếng tăm bông trên tay xuống, vươn tay nhẹ nhàng giúp anh sửa sang lại tóc mái rủ xuống trên trán.

Sau đó mới dọc theo gương mặt anh trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi không chút huyết sắc của anh, chạm nhẹ vào.

“Thật là ngốc.


Cô thì thầm.

Anh là đồ ngốc, bản thân vị Ninh Tiêu kia cũng là đồ ngốc, đều là những kẻ ngốc khó tìm thấy trên đời!
Nghĩ vậy, Ninh Tiêu thấp giọng cười, chậm rãi nâng tay đối phương áp lên mặt cô, nhẹ vuốt ve, chỉ nói một câu ngủ ngon, xong liền dựa vào mép giường nhắm mắt dưỡng thần.

Hiện tại là rạng sáng 3 giờ, từ 1 tiếng trước thức dậy vẫn luôn bận tới bây giờ, mặc dù có linh khí chống đỡ, nhưng cô vẫn có chút chịu đựng không nổi, rốt cuộc hiện tại thân thể này vẫn là của người thường, rất dễ buồn ngủ, cô cũng không dám ngủ, dù sao Giang Úc hiện vẫn còn đang truyền dịch, nhưng nhắm mắt dưỡng thần một chút thì có thể.

Chờ đến khi Giang Úc truyền dịch nhỏ đến giọt cuối cùng, Ninh Tiêu mắt buồn ngủ mông lung mà nhìn thoáng qua đồng hồ, mơ mơ màng màng nhìn thấy kim đồng hồ phảng phất như chỉ đến số 6.

Cô lên giường, dựa vào vai người đàn ông đang ngủ, gắt gao ôm lấy cánh tay anh mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi mặt trời dần ló dạng, tia nắng men theo khe hở của bức màn len lỏi vào căn phòng ngủ tràn đầy ấm áp, ngẫu nhiên có một tia nắng phóng tới chiếc giường to lớn của hai người bọn họ, chiếu xuống trên mặt Giang Úc.

Bởi vì cơn sốt đã lui đi, từ trước tới nay người đàn ông này đều ngủ không sâu, hàng lông mi dài khẽ run run, anh chậm rãi mở mí mắt dính nhớp của mình.


Mới vừa mở mắt ra, anh liền phát hiện có điều không thích hợp.

Không đề cập tới việc trên người nhớp nháp, bên người mềm mại…
Giang Úc đột nhiên quay đầu, sau đó liền trực tiếp nhìn thấy được người phụ nữ đang ôm chặt lấy cánh tay mình mà ngủ ngon lành, mà sự mềm mại trên cánh tay anh không phải của đối phương… Thì còn có thể là của ai nữa, hơn nữa nếu anh không lầm thì, đùi của đối phương lúc này đang đặt ở trên chân anh, tuy rằng anh không cảm giác được gì, nhưng trên eo sườn anh nơi bí ẩn nào đó vẫn còn có cảm giác, không thể không thừa nhận, mặc dù hai chân anh đã tàn phế, nhưng vẫn sẽ có một số phản ứng mà đàn ông nên có vào buổi sáng sớm, bây giờ thứ đó lại vừa lúc…
Trước kia anh không phải không biết Ninh Tiêu ngủ tương đối không thành thật, cho nên thường thường lúc đang ngủ ngon giấc sẽ đạp rớt chăn của chính mình, khiến cho anh hết lần này tới lần khác nửa đêm tỉnh dậy giúp cô đắp lại chăn.

Mặc dù cô ngủ không thành thật như thế, nhưng trước sau đều sẽ có một việc không bao giờ làm, đó chính là lại gần anh.

Chăn của hai người tách riêng, giường tân hôn cũng đủ lớn, mặc dù cả hai người ngủ trên một cái giường, nhưng giữa bọn họ giống như có một khe rãnh sâu, mặc kệ cô lộn xộn như thế nào, không quy củ như thế nào, nhưng vĩnh viễn đều sẽ không vượt qua ranh giới giữa giường hai người bọn họ, càng đừng nói là giống như bây giờ…
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn không tì vết của cô gái ở trong lòng, ánh mắt của Giang Úc hơi thâm trầm, lại nhìn mái tóc cô có chút hỗn độn, theo bản năng mà duỗi qua chuẩn bị giúp cô tùy ý sửa sang lại, nhưng khi tay sắp chạm vào được sợi tóc, thì ngừng lại.

Đơn giản là anh thấy được nhãn dán truyền dịch màu trắng dán trên mu bàn tay mình, ánh mắt ngừng lại, anh tối hôm qua…
Nếu là anh đoán không sai, tối hôm qua có lẽ là anh đã phát sốt, cho dù có là ai thì vào này mùa đông gió lạnh thổi lâu như vậy đều sẽ sinh bệnh, huống chi thân thể anh còn không bằng một người bình thường.

Kỳ thật tối hôm qua trước lúc lên giường ngủ anh đã có chút dự cảm, đầu óc choáng váng, cả người vô lực, nhưng anh vẫn nhớ kỹ anh đã ủy thác người điều tra ra những kết quả kia, nhìn Ninh Tiêu đưa lưng về phía mình ngủ say, một số cảm xúc cùng ủy khuất trong lòng làm anh không có gọi bác sĩ Lục đến, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Kết quả, rốt cuộc vẫn là anh tùy hứng.

Lại nhìn thoáng qua vành mắt đen của cô gái, nghĩ cũng biết, cô tối hôm qua nhất định là ngủ không ngon.


Nghĩ như vậy, Giang Úc thấp giọng cười khổ, anh không hiểu kết quả điều tra đều đã ở trước mắt, anh rốt cuộc còn đang mong chờ cái gì.

Cô gái mà anh lần đầu tiên động tâm trong lòng lại chỉ thích em trai anh, cùng anh ở bên nhau, cô hao hết tâm tư mà tạo ra các cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên để theo đuổi, bất quá cũng chỉ vì tiền, vì được gả vào hào môn mà thôi.

Nghĩ vậy, đôi mắt Giang Úc rũ xuống, vừa muốn rút tay về.

Đúng lúc này, di động của anh đặt ở trên đầu giường đột nhiên rung lên.

Phản ứng đầu tiên là, Giang Úc lập tức duỗi tay bưng kín lỗ tai Ninh Tiêu, đồng thời một tay khác nhanh chóng cầm lấy điện thoại lên, nhìn cũng không nhìn lập tức liền ấn tắt, sau đó mới đi coi hiển thị tên trên điện thoại của đầu dây bên kia, không phải là người cho tới nay đều cùng anh cầm cự Giang Thị, bạn tốt Thời Phưởng thì còn có thể là ai.

Vừa thấy người điện đến là anh ta, Giang Úc liền biết tin tức bản thân nhiễm bệnh chỉ sợ cũng đã bị đối phương biết được, nhưng bởi vì đi công tác nên không thể lập tức trở về, lúc này mới chọn thời điểm không quấy rầy đến anh, gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Nghĩ vậy, tay Giang Úc trước sau đều không rời khỏi tai Ninh Tiêu, tay còn lại bắt đầu nhắn tin với đối phương.

Giang Úc: Hiện tại mình không tiện nghe điện thoại, có vấn đề gì thì nhắn luôn đi.

Tình huống bên kia như thế nào?
Thời Phưởng: Tên Chu Văn cáo già này không chịu nhả ra, được rồi mình gọi điện thoại vì hỏi cậu một câu, cậu làm sao mà lại để bản thân nhiễm bệnh, không phải là thảo luận cùng cậu về công tác, hiện tại tình huống thế nào? Còn có, tại sao lại không có tiện tiếp điện thoại, ồ, ồ ồ ồ, mình biết rồi, có phải hay không hiện tại đại mỹ nhân Ninh đang nằm bên cạnh cậu? Ai, mình còn không biết cậu, trừ bỏ cô ấy, người muộn tao như cậu còn có cái gì mà không tiện, nhận điện thoại không được, không phải hiện tại cô ấy còn đang ngủ đi? Chậc chậc, đã sinh bệnh còn như vậy… chồng làm như vậy chính là muốn đem vợ nhỏ chiều hư.

Chiều hư?

A, nếu có thể chiều hư được thì tốt rồi, chiều hư cô thì cũng chỉ có thể ở bên anh, đến lúc đó cũng coi như là một chút hồi báo cho những gì anh đã bỏ ra, mà không phải giống như bây giờ… anh thật sự không rõ, vì sao chuyện tình cảm này không giống những chuyện khác, căn bản không thể tính toán đầu tư lãi suất được, sự trả giá cùng hồi báo được nhận lại hoàn toàn không giống nhau, cố tình vẫn có nhiều người vui vẻ mà chịu đựng.

Nghĩ như vậy anh nhanh chóng phản hồi lại lời trêu chọc của đối phương, tắt điện thoại, ai ngờ vừa cúi đầu xuống, liền bắt gặp ánh mắt Ninh Tiêu đang chậm rãi mở ra.

Đối phương cùng lúc cũng bắt gặp tầm mắt Giang Úc, đôi mắt buồn ngủ của cô đột nhiên mở to ra, “Anh tỉnh lại rồi.


Biểu tình của cô phá lệ vui mừng.

Sau đó không chút do dự ngẩng đầu lên, dùng trán chính mình đặt lên trên trán anh thử thử, không còn cảm thấy nóng, cuối cùng cô mới thở ra một hơi.

“Rốt cuộc cũng hạ sốt, anh có biết hay không, tối hôm qua cả người anh gần như bị thiêu chín, nửa đêm em đang ngủ ngon giấc thì nghe anh ở bên kia thở hồng hộc, em còn tưởng bị làm sao, ai ngờ vừa đến thì mới phát hiện anh vậy mà lại phát sốt, em nhớ rõ anh vẫn luôn giữ gìn thân thể mình không phải sao? Hiện tại đã là mùa đông, hẳn sẽ càng chú ý hơn, bên kia bác sĩ Lục cũng đã nói anh không lâu trước đó mới đi làm kiểm tra thân thể, làm thế nào mà lại đột nhiên phát sốt vậy?
Ninh Tiêu có chút nghi hoặc.

Giang Úc ở dưới thân cô đã sớm bị hành động áp trán thân mật làm kinh ngạc đến cả người bắt đầu có chút cứng đờ, nghe lời nói của cô lúc này, môi khẽ giật giật, vừa định mở miệng nói cái gì đó, giây tiếp theo, lại nghe từng đợt âm thanh ồn ào truyền tới từ ngoài cửa.

“Anh, anh sao rồi? Anh, ây, Giang quản gia chú đừng cản tôi, tôi nhất định phải hỏi cô gái Ninh Tiêu kia một chút, rốt cuộc là cô ta chăm sóc anh trai tôi như thế nào? Có người nào làm vợ như cô sao? Một lòng một dạ đi công tác, mỗi ngày tăng ca, còn học cách nắm giữ quyền lực ở trên thương nghiệp chèn ép người khác, thời gian ở cùng anh trai tôi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô rốt cuộc là gả cho anh trai tôi, hay là gả cho Giang gia!”
Giọng nói như vậy, hai người bên trong đều nghe ra không phải của Giang Duệ thì còn có thể là ai.

Lời nói trong ngoài đều mang ý tứ nói Ninh Tiêu không tốt, nhưng cũng không quá rõ ràng, đối với một đoạn quá khứ của anh ta cùng Ninh Tiêu, anh ta từ trước tới nay đều giấu diếm Giang Úc bên này, nhưng anh ta cảm thấy không thẹn với lương tâm, làm sai chỉ có mình Ninh Tiêu, người phụ nữ lẳng lơ này, nhưng anh ta không đành lòng nhìn Giang Úc thương tâm.

Bởi vì từ lúc Giang Úc cứu anh ta mà sau này gãy mất một chân, anh ta đối với anh vẫn luôn có cảm giác áy náy cùng tự trách mà người ngoài khó có thể lý giải, loại cảm giác này vẫn luôn tra tấn anh ta, đã tra tấn đến nổi anh ta chủ động từ bỏ Giang thị to lớn, rời xa Giang gia, rời khỏi Giang Úc, cứ như chỉ cần không nhìn tới anh, nội tâm anh ta mới có thể dễ chịu đi một chút, nếu sau đó không phải Ninh Tiêu vì vứt bỏ anh ta mà suy sụp, có lẽ hiện tại anh ta sẽ còn ở bên ngoài mà không trở về.

Dù sao anh ta đã sớm tính toán tốt ở trong lòng, Giang thị là một tay anh trai anh ta vận hành, cũng chỉ có thể là của anh ấy, nhưng về sau anh ta tuyệt đối sẽ không đụng tới Giang thị nửa phần, lại nói anh ta chưa bao giờ đòi hỏi nhiều, chỉ cần một người đối đãi chân thành với anh ta, nguyện ý cùng anh ta mà nỗ lực phấn đấu, anh ta sẽ cùng người đó bên nhau, vì tương lai hai người bọn họ mà cố gắng nỗ lực.


Nghĩ như vậy, anh ta liền đối với Ninh Tiêu đã gả cho anh trai nhưng dường như vẫn còn tình cảm với mình không ngừng chán ghét, nếu nói cô lúc trước vứt bỏ anh ta sẽ làm anh ta thống khổ, oán hận, bởi vì tiền mà gả cho anh trai, cuối cùng lại vẫn còn luyến tiếc tình cảm với anh ta, ở công ty tìm mọi cách chèn ép sản phẩm mà Tống Ân Tâm thiết kế, thậm chí hết lần này tới lần khác bảo mọi người cô lập cô ấy, thế nhưng lại hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của anh trai, điều này làm anh ta ghê tởm.

Cảm giác chán ghét sâu sắc khiến Giang Duệ đẩy quản gia Giang đang che chắn ở phía trước, duỗi tay vặn cửa phòng ngủ hai người kia ra.

Bên này Giang Úc cùng Ninh Tiêu hai người hoàn toàn còn không có phản ứng lại liền nhìn thấy một thân ảnh vọt tiến vào.

Giang Úc nhìn trên người Ninh Tiêu lúc này còn đang mặc áo ngủ dây đeo tơ tằm, phản xạ có điều kiện mà một phen kéo chăn bên cạnh lên, trực tiếp che đậy cô kín mít, lúc này mới quay đầu lại cau mày thật sâu mà nhìn Giang Duệ phía sau.

“Trước khi tiến vào phòng người khác phải gõ cửa chờ người ta cho phép mới được vào, đây là phép lịch sự mà đến trẻ con cũng biết, những lễ nghi em đã từng học qua đi đâu hết rồi?”
“Anh…”
“Đi ra ngoài!”
“Anh, em là…”
“Anh nói em đi ra ngoài.


Môi Giang Úc mím chặt, điều này có nghĩa anh đang thực sự tức giận.

Em trai nhà mình cùng Ninh Tiêu có quan hệ, thậm chí sự thật là đến hiện tại cô đối với thằng bé vẫn còn tình cảm chưa dứt, Giang Úc khó mà không nghĩ nhiều, ngón tay mà anh nhéo vào chăn siết chặt hơn.

Một bên khác Giang Duệ vừa thấy anh như vậy, đã sớm bị hoảng sợ, nào còn dám ở lại, cuối cùng đành oán hận mà nhìn lọn tóc quăn lộ ra bên ngoài của Ninh Tiêu, thấp giọng xin lỗi rồi đi ra ngoài, bắt đầu ở bên ngoài gõ cửa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.