Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 6: 6: Đại Lão Trường Smart 6





Vài tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên, những người khác còn chưa kịp phản ứng, Diêm Liệt vừa nghe thấy hai chữ Ninh Tiêu đã không còn để ý đến người đồng đội vừa ném bóng rổ đến chỗ mình, anh lập tức xoay người liền nhìn thấy cảnh tượng khiến anh sợ hết hồn hết vía…
Một quả bóng rổ đang bay thẳng đến sau gáy Ninh Tiêu đứng quay lưng lại với sân bóng rổ, tốc độ bay của quả bóng cực nhanh, nếu như bị đập trúng, gáy cổ là một chỗ vô cùng quan trọng, sợ là nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không kịp nữa rồi.

Thấy vậy, Ngô Phán Đệ vẫn luôn đứng một bên lén quan sát Triệu Dương cũng bị chiêu này của cậu ta làm cho hết hồn.

Cô ta cứ tưởng rằng sau khi đối phương nghe được những lời cô ta nói, nhiều nhất cũng chỉ bôi xấu danh tiếng Ninh Tiêu, để mọi chuyện không thể lắng xuống dễ dàng như vậy, tốt hơn nữa thì tung tin đồn mới để mọi người phải mãi mãi bàn tán về chuyện đời tư của cô, khiến mọi người muốn quên cũng không quên được.

Nhưng cô ta không hề nghĩ tên Triệu Dương ấy lại ra tay ác độc đến như vậy, thế mà dám… Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi rùng mình, nhất thời cảm thấy hơi hối hận vì mình đã không cam lòng đi khích bác Triệu Dương.

Cô ta chỉ muốn làm xấu mặt Ninh Tiêu, tốt nhất là càng xấu càng tốt, nhưng cô ta chưa từng muốn cô xảy ra chuyện gì cả!
Bên kia, Ninh Tiêu đang đứng quay lưng lại với mọi người đã sớm biết rõ sau lưng cô có một quả bóng đang bay đến, dù sao thì trước đó cô cũng đã chú ý đến việc Ngô Phán Đệ cứ mãi hí mắt nhìn theo một nam sinh có vóc người cao lớn nhưng vẻ mặt vô cùng âm độc.

Lúc ấy, cô còn đoán là chẳng lẽ Ngô Phán Đệ lại bày mưu tính kế gì nữa sao, sau đó quả bóng lại bay về phía cô đúng như những gì đã dự đoán, không thể không nói, nam sinh này không chỉ xúc động không có lý trí mà ra tay cũng thật độc ác, loại người như vậy chính là người dễ phạm tội nhất trong xã hội sau này.

Với loại người như vậy, cô cũng chẳng cần phải áy náy, Ninh Tiêu không hề có ý định tránh đi, hồn thức đủ mạnh để bảo vệ cô không bị thương, sau đó, khổ nhục kế chính là chiêu quan trọng nhất của cô vào thời điểm này, cũng là chiêu mạnh nhất để tẩy trắng, dù sao thì các bạn ở trường cũng biết đồng cảm lại dễ mềm lòng, huống chi…
Khóe mắt cô liếc nhìn đến một nữ sinh đang cầm điện thoại quay video đứng cách đó không xa, trước đó, cô đã thấy cô ta thử máy nhiều lần, muốn đưa cô vào khung hình à, muốn thì chiều thôi.


Vì vậy, lúc này Ninh Tiêu mới làm bộ như hoảng sợ, không hiểu gì xoay người lại.

Trông cô vô cùng trong sáng vô tội, trên trán thậm chí còn có một tầng mồ hôi mỏng vì vận động, hai gò má khẽ ửng hồng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy đây đúng là cảnh đẹp ý vui.

Có lẽ vì có một người đẹp giữa cảnh đẹp ý vui thế này, trong lúc không phản ứng kịp, quả bóng bay nhanh tới đập trúng vai cô, sau khi quả bóng phát ra một tiếng vang, cả người cô té ngã xuống đất theo quán tính của quả bóng, lại bởi vì mặt đất phía sau chỉ được làm bằng xi măng, vừa ngã, đôi chân trắng nõn của cô đã va trúng mặt đất sần sùi, máu lập tức chảy ra, lúc té còn phát ra một tiếng “phịch” thật lớn, tất cả những điều đó đã khiến mấy nữ sinh ở gần đó sợ hãi hét lên.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa tới mười mấy giây, nhưng trong mười mấy giây ấy đã khiến trái tim Diêm Liệt thắt lại hết lần này đến lần khác, anh không thèm đi đường vòng mà leo thẳng lên lưới sắt quanh sân bóng rổ rồi nhảy xuống, chạy ngay tới bên cạnh Ninh Tiêu, bế cô lên.

“A… Diêm Liệt…”
Bởi vì đau, Ninh Tiêu dùng sức cắn chặt môi dưới của mình, tay còn lại khẽ che bả vai bị đau, sắc mặt yếu ớt dựa vào trong ngực Diêm Liệt, nước mắt lã chã ngẩng đầu nhìn anh.

Vừa nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Diêm Liệt đau nhói, thậm chí còn bắt đầu hối hận tại sao lúc nãy lại vì tự ái mà bỏ mặc cô, nếu lúc nãy anh ở bên cạnh cô…
“Ninh Tiêu, cậu có sao không? Tôi đưa cậu đến phòng y tế ngay!”
Giọng nói Diêm Liệt khàn khàn, ôm ngang cô muốn rời đi.

Chỉ là anh còn chưa kịp đi, một giọng nói không có thành ý chút nào bỗng vang lên từ bên phải hai người.

Ôi, xin lỗi, xin lỗi, tay trơn quá, không cẩn thận ném trật quả bóng ra ngoài, Ninh Tiêu không sao đâu nhỉ? Nhưng mà dù sao cũng xảy ra chuyện rồi, chắc là tôi nên đền tiền thuốc men mới phải, hừm, ba ngàn có đủ không? Nếu không đủ thì ba mươi ngàn đủ chứ?”

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trông thấy một nam sinh cao lớn mặc chiếc áo thun màu đen vừa đi ra từ sân bóng rổ, lúc này cậu ta đang tựa người vào lưới sắt màu xanh, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười càn rỡ.

Thấy vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người liền trở thành vẻ mặt chán ghét, quả thật danh tiếng của Ninh Tiêu bây giờ không tốt lắm, đời tư lại có vẻ hỗn loạn nhưng lỡ như cô xảy ra chuyện gì, thái độ của người làm sai còn có thể phách lối ngang ngược đến như vậy sao, sao lại có loại người như vậy chứ? Vài bạn học có tính tình ngay thẳng vừa định mở miệng trách cứ thì được bạn mình mách cho biết người này là ai, lúc này mới kiềm chế lại nhưng vẻ không cam lòng vẫn hiện rõ trên mặt.

Bên này, Diêm Liệt đang ôm Ninh Tiêu vừa nghe thấy giọng nói thì chậm rãi xoay đầu lại, đến khi nhìn rõ đó là ai, trong mắt anh thoáng lóe lên tia lạnh lẽo nhưng cũng không thèm để ý đến cậu ta, ôm Ninh Tiêu đi thẳng đến phòng y tế.

Triệu Dương thấy Diêm Liệt không để ý đến mình còn tưởng rằng anh sợ, bây giờ mới biết là anh khinh thường mình, cậu ta mở miệng khiêu khích.

“Ơ, sao thế? Trông cậu ấy có vẻ bị thương nặng lắm, trời ơi, là lỗi của tôi, lỗi của tôi cả, này, Diêm Liệt, không thì đưa Ninh Tiêu cho tôi đi, để tôi đưa cô ấy đến bệnh viện xem thế nào, dù gì thì cũng nên chữa trị với bồi thường cho người ta chứ.


Vừa nói, nam sinh còn giang hai tay về phía Diêm Liệt, trên mặt đầy vẻ trêu chọc.

Người khác sợ tên chó má Diêm Liệt này nhưng cậu ta thì chẳng thấy sợ gì cả.

Phải biết rằng năm nay, cậu ta đã học lớp mười hai nhưng Diêm Liệt chỉ mới học lớp mười, hai người hơn kém nhau hai năm, lúc cậu ta nổi danh rần rần, không biết tên nhóc đó còn đang nghịch bùn ở đâu đấy, bởi vì năm nay mười hai bị gia đình quản lý nghiêm khắc nên mới cho Diêm Liệt một cơ hội, không thì vị trí trùm trường làm gì đến phiên thằng nhóc đó làm, một thằng nhóc không biết trời cao đất dày chỉ mới đánh nhau mấy trận đã tưởng mình lớn lắm?
Buồn cười thật đấy!

Càng nghĩ, sự khinh bỉ từ sâu trong đáy mắt nam sinh lại càng nhiều hơn.

Mọi người bỗng trông thấy, sau khi nghe cậu ta nói, bước chân Diêm Liệt hơi ngừng lại, sau đó anh thật sự ôm Ninh Tiêu đi về phía cậu ta.

Thấy vậy, trong mắt nam sinh lóe lên tia kinh ngạc, sao vậy, tên Diêm Liệt này chuẩn bị giao Ninh Tiêu cho cậu ta thật à? Ha ha, vậy thì cậu ta cũng không cần khách sáo nữa…
Cánh tay đang giang rộng của cậu ta lập tức mở rộng ra thêm một chút nữa: “Vậy là đúng rồi đấy, cái loại con gái này…”
Câu tiếp theo còn chưa nói hết, Diêm Liệt đang bước tới cách cậu ta hai bước bỗng bay lên đá thẳng vào ngực cậu ta.

Tuy nhiên Triệu Dương cũng không phải là người không có chuẩn bị, bình thường cậu ta đánh nhau cũng không ít, vừa thấy Diêm Liệt nhấc chân đã đoán được đại khái anh định làm cái gì, lúc này, trong lòng cậu ta chỉ toàn là sự khinh thường dành cho Diêm Liệt, đánh nhau với cậu ta cũng được đi, trong ngực còn ôm con gái, cho dù đánh lén có thể chiếm được thế thượng phong nhưng sau đó thì cũng chưa chắc đâu…
Vừa nghĩ đến đây, nam sinh bỡn cợt thu hai cánh tay lại để đỡ đòn tấn công của Diêm Liệt.

Sau đó…
Ninh Tiêu nằm trong ngực Diêm Liệt quan sát vẻ mặt đối phương từ đùa cợt đến kinh ngạc rồi đến tức giận, cuối cùng té rầm xuống đất một tiếng.

Tiếng động ấy còn lớn hơn cả tiếng phát ra khi cô té lúc nãy, đồng thời còn có tiếng hét hoảng sợ vang lên.

Sau khi đạp ngã cậu ta, Diêm Liệt vẫn vô cảm nhưng không có ý định dừng tay, anh bước tới hai bước, nhấc chân đạp lên vai của cậu ta, ừ, chính là chỗ mà Ninh Tiêu bị bóng đập trúng lúc nãy.

“Diêm Liệt, mày dám!”
Đương nhiên là anh dám.


Diêm Liệt đạp mà không hề do dự.

Vừa bị té xuống đất mà còn bị người ta đạp, Triệu Dương cảm thấy đây chính là nỗi ô nhục lớn nhất cả đời mình, vừa định đưa tay ra để cản lại đòn đạp của Diêm Liệt, ai ngờ cú đạp của anh lại như nặng ngàn cân, đạp trúng cánh tay vừa giơ ra của cậu ta khiến nó đau nhói, cậu ta muốn đứng lên nhưng Diêm Liệt lại không chừa cho cậu ta một cơ hội nào, anh cứ nhắm ngay bả vai cậu ta mà đạp, đạp đến nỗi như đã xem Triệu Dương là một quả bầu hồ lô đang lăn trên mặt đất.

“Diêm Liệt, mày đợi đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày dám đánh tao hả, mày đợi đó, đến lúc đó tao sẽ bẻ gãy chân mày, a, còn có nhỏ Ninh Tiêu kia nữa, tao cũng không bỏ qua cho nó đâu, tao… A!”
Vừa nhắc tới Ninh Tiêu, đối phương bỗng tăng thêm lực đạp khiến Triệu Dương chưa từng chịu đau kêu lớn thành tiếng, đau đớn đã khiến cậu ta hoàn toàn mất đi lý trí, lúc này chỉ biết mở miệng mắng chửi: “Diêm Liệt, mày đúng là thằng hèn, giờ này mà còn bảo vệ cho con điếm đã cắm sừng mày, mày nghĩ nó đáng giá bao nhiêu, chỉ là một con điếm ba ngàn một đêm thôi, chắc nó ngủ hết với cả trường này rồi đó, mày sẽ đi đánh từng người một à? Vu Hướng Dương, Trương Gia Trình, ông đây sắp bị đánh chết rồi, bọn mày mù hả? Chẳng phải tụi mày cũng từng bị con đó lừa sao? Ông đây ra mặt cho chúng mày, giờ thì sao, thấy Diêm Liệt nên sợ rồi à!”
Hai người chẳng làm gì mà bị cue ngạc nhiên nhìn qua đây, họ không ngờ rằng thằng nhóc họ Triệu này lại dám kéo họ xuống nước theo.

Hai người vừa nhìn thấy gương mặt tử thần của Diêm Liệt là trong bụng đã rét run, ngay cả sống lưng cũng dựng thẳng lên.

“Không, không, chúng tôi không có quen biết gì cậu ta, cũng không biết cậu ta ra mặt vì cái gì, thậm chí ở trong trường chúng tôi còn không nói chuyện với cậu ta nữa mà.


Cho nên đừng quan tâm đến chúng tôi, cậu tiếp tục đi.

Bọn họ cũng không muốn bị đòn theo cậu ta đâu, trước kia khi Diêm Liệt vẫn còn chẳng coi ai ra gì, rất nhiều người trong lớp không ưa anh, bọn họ cũng nằm trong số đó, kết quả… E hèm, không muốn nhắc lại kết quả.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.