Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 7: 7: Chương 62





Dù sao thì nếu bây giờ hai người bọn họ cùng tham gia vào thì chỉ càng thêm hai người bị đánh mà thôi, nói thật thì bọn họ cũng có thân với Triệu Dương lắm đâu, chỉ là cha mẹ có quan hệ làm ăn với nhau, thỉnh thoảng lại gặp mặt này kia, sau đó bọn họ phát hiện Triệu Dương này có vẻ hơi ngu ngốc nên từ đầu đến cuối vẫn chỉ giả bộ như tình nghĩa mà thôi, không ngờ…
“Tụi mày!”
“Diêm Liệt…”
Triệu Dương còn chưa kịp mở miệng, giọng nói Ninh Tiêu đã vang lên, đồng thời cơ thể đang nằm trong ngực anh cũng hơi động đậy.
Nhận ra được cử động của Ninh Tiêu, Diêm Liệt nhíu mày dừng đạp, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Bởi vì bị thương, động tác của Ninh Tiêu vẫn còn hơi lảo đảo, sau đó, gương mặt nhỏ nhắn trắng sáng của cô nhìn thẳng về phía hai người Vu Hướng Dương đứng cách họ không xa, cô cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi nói với hai người.
“Xin lỗi, tôi sẽ đổi những món quà mà tôi từng nhận của các cậu thành tiền rồi trả lại cho các cậu, không chỉ các cậu mà còn có những người khác nữa.

Hơn nữa, có vài chuyện trong bài post trên diễn đàn là thật, bởi vì ham tiền, tôi đúng thật là đã làm một số chuyện không tốt, tôi tự nguyện nói xin lỗi với mọi người ngay tại đây, thật xin lỗi, tôi sẽ trả tiền cho từng người một, tôi sẽ vừa học vừa tìm việc làm thêm, dựa vào nỗ lực của chính mình mà trả lại cho mọi người số tiền ấy.

Nhưng mà, cậu ấy nói cái gì ba ngàn…Tôi…Tôi thật sự không có…”
Lúc nói chuyện, tay của Ninh Tiêu vẫn che lấy bả vai bị thương của cô, trên đôi chân trắng nõn còn có vết máu đỏ tươi, đôi môi cắn chặt, ánh mắt đau buồn trông vô cùng tội nghiệp.
Cho nên mặc dù cô đang thừa nhận rằng cô đã nhận quà của những nam sinh kia vì ham tiền, lời nói và dáng vẻ của cô lại tràn đầy thành ý như vậy khiến tất cả mọi người ở đó đều không thể khiển trách cô, thật sự là không nỡ trách.


Không chỉ như vậy, phần lớn mọi người ở đó đều cảm thấy Ninh Tiêu không hổ là hoa khôi của trường, dù cho đang bị thương cũng có thể đẹp đến động lòng người như vậy, họ còn chưa kịp thấy đau lòng thì nói gì đến việc trách móc.
Đặc biệt là Vu Hướng Dương, sau khi nghe thấy Ninh Tiêu nhẹ nhàng nói lời xin lỗi còn hứa sẽ trả tiền, cậu ta làm gì còn tâm sức đâu mà tức giận, thậm chí còn hơi đỏ mặt, vội khoát tay: “Không cần, không cần, không cần trả, tôi mua những món quà đó là vì muốn theo đuổi cậu, không phải do cậu cố ý lừa gạt tôi, sao tôi có thể vì không theo đuổi được cậu mà đòi lại quà chứ, vậy thì còn đáng mặt đàn ông sao? Tôi cũng xin lỗi chuyện lúc trước, xem như mọi chuyện hòa nhau nhé, bạn học Ninh Tiêu, ngay tại đây, tôi xin lỗi cậu.”
“A, không được đâu, tôi nhất định phải trả tiền, trước đó cậu mua cho tôi cái gì thì coi như là cậu cho tôi vay tiền để mua đi, thiếu nợ thì phải trả nợ chứ, chỉ hy vọng sau khi trả tiền xong, chúng ta vẫn có thể là bạn học, bạn bè với nhau.”
Nói tới đây, Ninh Tiêu ngẩng đầu, nở một nụ cười vừa yếu ớt vừa xinh đẹp với đối phương, cô cảm thấy mình đã thăng hạng từ trà xanh sơ cấp lên trà xanh cao cấp rồi, chậc chậc.
Nghe xong những lời cô nói, vẻ mặt Vu Hướng Dương lập tức đỏ ửng, trái tim đập thình thịch không thể dừng lại được, chỉ hận không thể về nhà bán thêm mấy đôi giày nữa, cậu ta gật đầu như giã tỏi: “Chúng ta đương nhiên…”
Tâm trạng đang kích động bỗng liếc thấy cặp mắt lạnh lùng của Diêm Liệt lập tức như bị tạt một gáo nước lạnh: “Hừm, đương nhiên là bạn học… Là bạn bè tốt rồi.”
Bốn chữ sau cùng chỉ biết nhỏ giọng thầm thì trong miệng.
Trương Gia Trình đứng bên cạnh nghe vậy thì không tự chủ được nhìn cậu ta.
Hết cách rồi, chỉ với vẻ ngoài của Ninh Tiêu, không cần phải nhẹ nhàng nói xin lỗi như lúc nãy thì tất cả nam sinh cũng đã phải tự hoài nghi mình có hơi quá đáng hay không, thậm chí nữ sinh còn phải lộ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, cơ thể Ninh Tiêu khẽ run dữ dội, Diêm Liệt vẫn luôn chú ý đến cô thấy vậy thì vội tiến lên đỡ cô, anh ôm ngang cô đi thẳng đến phòng y tế.
Để lại một mình Triệu Dương nằm liệt trên mặt đất như một con chó chết, trong mắt cậu ta tràn ngập căm hận nhìn dõi theo bóng lưng hai người.
Đúng lúc ấy, cậu ta lại nhìn thấy Ninh Tiêu vốn đang được Diêm Liệt ôm bỗng quay đầu nhìn cậu ta, khóe miệng cô nở một nụ cười khinh miệt.

Nụ cười ấy khiến Triệu Dương kinh ngạc đến trợn tròn mắt, sau đó cậu ta tái mặt tức giận, con điếm đó… Nhưng nếu bây giờ hung hăng xông lên thì có lẽ cũng không được gì, cậu ta cảm giác bả vai đã đau đến chết lặng của mình bỗng nhói đau liên hồi, đau đến nỗi khiến cậu ta phải lăn lộn trên mặt đất.
Thấy vậy, vẻ mặt của các bạn học ở xung quanh chỉ toàn là vẻ khinh bỉ, mới vừa rồi còn không bị gì, bây giờ lại giả bộ như đau lắm, chẳng lẽ muốn ăn vạ à?
Cùng lúc đó, Ninh Tiêu cũng duỗi thẳng ngón út đang cong lại của mình, hừ, cô không dễ bị thương như vậy đâu, lúc trước bị đau là do linh khí bị quấy phá, chữa trị bình thường chắc chắn sẽ không thể biết được nguyên do, đáp trả lại ư, vậy thì…Chờ hôm nào cô thấy vui thì nghĩ lại vậy.
Bên đây, các bạn lớp năm thấy Diêm Liệt ôm Ninh Tiêu đi thì cũng có vài nam sinh nữ sinh - bao gồm cả Ngô Phán Đệ - đi theo để xem tình hình thế nào.
Một nhóm nhiều người chen đầy trong phòng y tế của trường, tiếc là sau khi tiết thể dục kết thúc thì cũng đã tan học, mọi người đều muốn về nhà ăn cơm nên từng bạn nói vài lời quan tâm hỏi thăm này kia rồi rời đi.
Ninh Tiêu thấy Ngô Phán Đệ cũng định đi thì ôn hòa cản cô ta lại, đồng thời cũng nhờ Diêm Liệt đến phòng ký túc xá lấy hộ cô một số đồ, bởi vì phải trở về nhà, cô đã mua sẵn vé xe, mặc dù cô bị thương nhưng giáo viên đã bảo những vết thương thế này chỉ cần nghỉ ngơi là được nên Ninh Tiêu quyết định về nhà nghỉ ngơi.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã rời đi, trong phòng y tế nho nhỏ chỉ còn lại hai người là Ninh Tiêu và Ngô Phán Đệ.
Ngô Phán Đệ thấy Ninh Tiêu chỉ mỉm cười nhìn mình không nói gì thì trong lòng hơi e sợ một chút: “Ninh… Ninh Tiêu mình rót cho cậu ly nước nhé…”
Vừa nói vừa rót nước vào ly nước duy nhất ở bên cạnh.
“Không còn cái gì khác muốn nói với tôi sao?”
Ninh Tiêu dựa người vào giường bệnh, nụ cười càng hiền hòa hơn.
Trong lòng Ngô Phán Đệ khẽ run.
“Mình…mình có chuyện gì để nói với cậu đâu?”

“À… Chẳng hạn như bài post 818 trên diễn đàn trường này, hoặc là tại sao tên Triệu Dương lúc nãy lại như một con chó điên ấy, cậu đứng sau làm những cái gì, cậu cứ nói hết ra đi…”
Vẻ mặt Ninh Tiêu vô tình ném thẳng bom nổ xuống nước.
Ngô Phán Đệ sợ đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, vẻ mặt cô ta hoảng sợ nhìn về phía Ninh Tiêu, sau khi phát hiện biểu cảm của mình quá rõ ràng, cô ta mới cúi đầu xuống để che giấu: “Mình…mình không biết cậu đang nói cái gì hết… Trễ lắm rồi, mình phải về nhà ăn để ăn cơm đây, không thì lát nữa sẽ không còn đồ ăn.”
“Ừ, cậu thông minh lắm, không dùng điện thoại của mình để đăng bài post 818 ấy mà ra hẳn ngoài tiệm cafe internet Thiên sứ nhỏ số 47 ở ngoài trường, dùng nickname ‘Váy ngắn bay bay’ để đăng, lúc ấy trông cậu vui lắm mà, tôi còn có camera quay lại cảnh đó nữa đấy, cậu có muốn xem không? À đúng rồi, nickname ấy của cậu còn gửi thư rác đến cho tôi nữa, nhiều lần lắm ấy, mỗi lần gửi thư rác, cậu đều bị camera ở quán cafe internet Thiên sứ nhỏ quay lại, chậc chậc, đúng lúc quá nhỉ, à, cậu còn dùng nickname này để bình luận nhiều lần trên diễn đàn nữa đúng không, tiết lộ không ít tin tức đâu nha, cái gì mà cha mẹ trọng nam khinh nữ, thật muốn em trai của mày chết đi, chậc chậc…”
Ninh Tiêu nhẹ nhàng nói ra tất cả.
Lúc này, sắc mặt Ngô Phán Đệ đã xấu đến không thể nhìn nổi, cô ta muốn phản bác nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không thể nói được một chữ, bởi vì từng câu từng chữ của Ninh Tiêu đều đúng, lại còn có chứng cứ, sao cô ta có thể chối được.
Cũng chính vào lúc này, vẻ mặt Ninh Tiêu bỗng thay đổi, từ ung dung trở nên lạnh lẽo.
“Cậu nhìn xem, cậu tung bao nhiêu tin đồn về tôi, bôi tôi đen thành một cục than, hôm nay tôi chỉ cần té một cái, tình thế đã lập tức thay đổi, cho nên Ngô Phán Đệ, loại kém cỏi như cậu lấy cái gì để đấu với tôi, hả.

Trước bảy giờ tối nay, tôi muốn thấy cậu làm rõ mọi chuyện dưới bài post đó.

Không thì, cậu có tin không, cho dù danh tiếng của tôi có tệ đến cỡ nào đi nữa thì tôi vẫn có trăm nghìn mọi cách để khiến cậu không thể ở lại Thiển Xuyên nữa đấy? Cậu tin không?”
À, có lẽ không đủ tới trăm nghìn cách đâu nhưng “Váy ngắn bay bay” đã thật sự gửi thư rác đến cho rất nhiều người ở tiệm cafe internet Thiên sứ nhỏ đó, đủ loại người hết, ôi, toàn là người phàm, cô cũng không nhớ rõ lắm!
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Ninh Tiêu lại biến đổi như đang diễn kịch hát, cô đổi thành vẻ mặt của bạch liên hoa cười nói: “Được rồi, tôi không còn gì để nói với cậu nữa, cậu run cái gì vậy, chẳng phải nói nhà ăn không còn đồ ăn nữa sao? Còn không mau đi đi…”
Bị giọng nói dịu dàng của đối phương dọa sợ khiến cơ thể Ngô Phán Đệ run một cái, cánh môi cô ta giật giật nhưng vẫn ngoan cố không chịu nói lời nào, chỉ siết chặt tay bước ra ngoài.

Lúc ra ngoài còn đụng trúng Diêm Liệt đang xách túi lớn túi nhỏ.
Sau đó, cô ta nghe thấy nhân vật phản diện như trong tivi - Ninh Tiêu - vừa uy hiếp cô ta lại đang dịu dàng mềm mại yếu ớt nói: “Diêm Liệt, cậu về rồi à? Vết thương hả? Ừ, không đau… Thật ra, được rồi, thật ra thì còn hơi đau một chút… A đau…”
“Sao vậy?”
“Hic, đau quá đi…”
Dù chỉ nghe thấy tiếng nhưng Ngô Phán Đệ cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ninh Tiêu khóc hu hu xinh đẹp động lòng người, trong lòng cô ta run bần bật, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Trước đó sao cô ta lại dám đối đầu với Ninh Tiêu vậy chứ?
Thủ đoạn như này, cô ta sống thêm mười tám năm nữa sợ là cũng không thắng nổi đâu!
Ánh mắt Ngô Phán Đệ trống rỗng, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa lại đôi chỗ nên đã tăng thêm năm trăm chữ.
Tóm tắt chương này…
Ninh Tiêu: Phép liên hoa thật tốt, phép liên hoa thật hay.
Diêm Liệt: …
Ngô Phán Đệ: Chơi không nổi chơi không nổi, sủi thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.