Mấy năm nay, sức khỏe Điền Mật đều không tốt, cũng rất có khả năng vì Như phu nhân chết, mà đi đời nhà ma.
Trong trí nhớ, Điền Mật thật sự vì cái chết của mẫu thân, bệnh nặng một trận, xém nữa mất mạng.
Cũng bởi vì trận bệnh kia, khiến cho thân thể nàng vốn dĩ đã yếu, nay càng yếu ớt hơn.
Có điều, nàng không phải kí thể, nàng hơi gục đầu xuống, để không ai nhìn thấy nụ cười của bản thân.
Khi hạ nhân thông báo tứ tiểu thư tới thỉnh an, Vĩnh Ninh vương phi vừa mới thức dậy. Điền Mật cố tình tới sớm hơn một chút, cho nên không gặp thứ nữ và thị thiếp khác.
Vĩnh Ninh vương phi có phần kinh ngạc, chợt nói: “Mật Tỷ Nhi, sao hôm nay lại tới thỉnh an? Sức khỏe có chịu nổi không?”
Ma ma truyền tin quỳ trên mặt đất, đáp: “Hình như sức khỏe của tứ tiểu thư đã tốt hơn khá nhiều, đi đường không thấy thở dốc.”
“A…?” Lần này Vĩnh Ninh vương phi thật sự có chút tò mò, một người bị bệnh bốn năm, sao đột nhiên lại trở nên tốt?
“Cho nàng vào đi.” Ma ma bên cạnh đỡ Vĩnh Ninh vương phi ra ngoài, đến đại sảnh ngồi xuống.
Lúc Điền Mật bước vào, liền thấy người nàng nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy ở thế giới này, phụ nhân quý tộc khoan thai.
Bà ta vẫn như cũ, cúi đầu thưởng thức chén trà trong tay.
Thái độ không để tâm của bà lại khiến bà có mười phần khí thế.
Điền Mật quỳ trên mặt đất, hành lễ với Vĩnh Ninh vương phi: “Xin thỉnh an vương phi!” Giọng nói của nàng ngọt ngào trong trẻo, bởi vì sức khỏe yếu ớt, ít nhiều làm cho người khác cảm thấy thương tiếc.
Lúc này, Vĩnh Ninh vương phi mới ngước mặt lên nhìn nàng, đặt chén trà lên tay nha hoàn: “Đứng lên đi.” Giọng nói bà lạnh nhạt, giống như con người của bà ấy vậy, vô tâm, nhưng lại tràn đầy khí thế.
Đây là một nữ nhân cường đại, trong lòng Điền Mật lập tức có chút phòng bị đối với bà.
Điền Mật đứng lên, đầu vẫn cúi thấp.
“Sao hôm nay lại tới thỉnh an?”
“Bẩm vương phi, suốt một tháng nay, sức khỏe Mật Nhi đã tốt hơn rất nhiều, có thể chậm rãi đi bộ. Nhớ tới việc không thể bỏ lễ, vì vậy khi thân thể Mật Nhi tốt lên, liền muốn tới thỉnh an vương phi.”
Vĩnh Ninh vương phi đánh giá Điền Mật một phen, phát hiện sắc mặt của nàng quả thực tốt lên không ít, nghĩ rằng, có lẽ lần này đại phu rất cố gắng. Một thứ nữ, lại có khuôn mặt gần giống nữ nhi nhà mình, do đó bà đối xử với nàng khá tử tế, không đến mức xỉ nhục khuôn mặt kia.
Huống chi, nha đầu này yếu ớt như vậy, là do nữ nhi nhà mình phạm lỗi.
Vĩnh Ninh vương phi gật đầu: “Nếu là như vậy, ngươi cứ đến thỉnh an hằng ngày đi, sau này, ta sẽ an bài cho ngươi một ma ma giáo dưỡng, mặc dù có chút muộn, nhưng học nhiều lễ nghĩa một chút, không đến mức làm mất mặt thân phận tứ tiểu thư Vĩnh Ninh vương phủ.”
Điền Mật nhẹ nhàng thưa phải, sau đó tạ ơn Vĩnh Ninh vương phi. Nếu Điền Mật biết bởi vì khuôn mặt này, nên Vĩnh Ninh vương phi mới đối xử tử tế với nàng, nàng đã sớm cảm ơn khuôn mặt.
Một lát sau, bên ngoài truyền tới giọng nói vui vẻ của thiếu nữ: “Mẫu phi, con tới thỉnh an người nè!” Sau đó là một giọng nói vội vàng: “Ôi ~ quận chúa của ta ôi ~ chậm một chút ~ chậm một chút ~”
Điền Mật nhìn thấy bộ dạng của Vĩnh Ninh vương phi ban đầu hời hợt vô tâm, lập tức thay đổi, kéo lên khuôn mặt tươi cười, dặn dò: “Mau dâng điểm tâm mà quận chúa thích ăn nhất lên đây.” Nói xong, liền có thị nữ dạ vâng, sau đó đi lấy điểm tâm.
Một thiếu nữ cầm mép váy chạy vào, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, vội vàng nhảy vào trong lòng Vĩnh Ninh vương phi.
“Mẫu phi, có nhớ con không ~” Giọng nói của nàng giòn giã, cực kì dễ nghe.
Vĩnh Ninh vương phi cười, giơ ngón tay ra chọc vào trán nàng, vẻ mặt hiền lành: “Ngày ngày gặp mặt, con đều hỏi ta câu này ~”
“Vậy người có nhớ con hay không a ~” Thiếu nữ kéo cánh tay Vĩnh Ninh vương phi, lắc lắc, làm nũng.
“Nhớ nhớ nhớ!”
Lúc này thiếu nữ mới hài lòng, nàng quay đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt Điền Mật. Sau đó, nàng ngây ngẩn cả người, ánh mắt trợn lớn, giống như, việc Điền Mật xuất hiện ở đây, là điều cực kì kinh ngạc với nàng.
Điền Mật nhìn thiếu nữ, trong lòng ngầm công nhận, quả thực khuôn mặt hai người rất giống nhau, có điều nàng ta cao hơn nàng một chút, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, cả người tràn đầy năng lượng, quần áo nàng ta cũng rất tinh tế, so với thứ nữ, tất nhiên là tốt hơn trăm lần.
Trong lòng xuất hiện một cỗ ghen ghét, không cam lòng.
Dường như có tiếng nói trong lòng: Dựa vào đâu?! Dựa vào đâu chứ?!
Điền Mật cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ, hồn phách của kí thể vẫn ở trong thân thể này sao?
“Không phải đâu…, bởi vì oán hận của kí thể quá mức sâu nặng, cho nên kí chủ mới bị ảnh hưởng.” Tiếng 0051 vang lên, hiện tại Điền Mật mới cảm thấy thoải mái, nhanh chóng áp chế cảm xúc không khỏe.
“Mật Nhi, sao muội lại tới đây? Sức khỏe của muội có tốt không?”
Thiếu nữ kinh ngạc xong, liền đi tới trước mặt Điền Mật, nắm tay nàng, vẻ mặt quan tâm.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhẹ nhàng kéo khóe môi, cười tươi: “Cảm ơn quận chúa quan tâm, Mật Nhi đã khỏe hơn nhiều rồi.” Sau đó chậm rãi rút bàn tay ra.
“Mật Nhi, muội, trước kia muội toàn gọi ta là tỷ tỷ thôi.” Giọng nói thiếu nữ giống như nức nở sắp khóc, trong mắt lóng lánh nước mắt, người ngoài nhìn thấy, còn tưởng Điền Mật ức hiếp nàng ta.
“Được rồi, Mật Tỷ Nhi, Hương Tỷ Nhi muốn ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, ngươi cứ gọi nàng là tỷ tỷ đi.” Vĩnh Ninh vương phi cực kì yêu thương Điền Noãn Hương, tất nhiên không muốn thấy Điền Noãn Hương khóc.
Điền Mật gật gật đầu, nhẹ nhàng gọi Điền Noãn Hương là tỷ tỷ, lúc này Điền Noãn Hương mới tươi cười trở lại.
Nàng kéo tay Điền Mật ngồi xuống, sau đó liên tục hỏi chuyện Điền Mật.
Điền Mật chỉ nhẹ nhàng đáp lời, không quá thân cận, nhưng cũng không quá mức xa cách.
Biểu hiện của nàng ngược lại khiến Vĩnh Ninh vương phi hài lòng, suy nghĩ, nếu Điền Mật an phận thủ thường, bà sẽ tìm cho Điền Mật một nhà chồng tốt.
Hiện tại trong lòng Điền Mật nghĩ muốn rời xa Điền Noãn Hương một chút, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu nha.
Điền Noãn Hương là quận chúa, thường xuyên tham dự yến tiệc, hơn nữa, nàng ta là nữ chủ, có thể thường xuyên gặp mặt nam chủ, nếu nàng giữ quan hệ tốt với nàng ta, có lẽ sẽ gặp mặt nam chủ vài lần.
Các thứ nữ thị thiếp lần lượt tới Chưởng Hưng viên để thỉnh an Vĩnh Ninh vương phi, vừa nhìn thấy Điền Mật ở trong, tất cả đều kinh ngạc.
Điền Mật không để ý tới sự kinh ngạc của bọn họ, chỉ cúi thấp đầu, nghe Điền Noãn Hương nói chuyện.
Vĩnh Ninh vương phi bảo Điền Mật và Điền Noãn Hương ở lại Chưởng Hưng viên ăn sáng, mọi người đánh giá cao Điền Mật thêm vài phần, nhưng nói chung gương mặt nàng giống với Điền Noãn Hương, cho nên mọi người bình thưởng trở lại, vội vàng hành lễ cáo lui.
Ăn xong bữa sáng, Điền Mật muốn quay về Như Mộng viên, kết quả bị Điền Noãn Hương lôi kéo, không cho nàng rời đi.
Mấy năm nay, từ sau việc Điền Noãn Hương đẩy Điền Mật xuống hồ nước, sau đó Điền Mật không để ý tới Điền Noãn Hương nữa, hôm nay khó khăn lắm mới có được sự ‘tha thứ’ của Điền Mật, tất nhiên nàng ta muốn lôi kéo Điền Mật tâm sự.