Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 117: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (10)



Editor: HD

Vĩnh Ninh vương phi muốn để Điền Noãn Hương đi cùng Điền Mật tới Thị Lang phủ.

Nhưng mà Điền Noãn Hương ngày ấy ở tại phủ Thừa Tướng đã trở mặt với Lương Kiều, nếu lúc này nàng chủ động đi đến Thị Lang phủ, chẳng phải là bị thua thế rồi sao?

Huống chi, trên thiếp mời viết mời Điền Mật tới Thị Lang phủ, cũng không nói muốn mời nàng đến phủ chơi, Điền Noãn Hương cực kì bực mình.

Tính tình nàng vừa bộc phát, lập tức hừ một tiếng trở về Hương Minh viên.

Vĩnh Ninh vương phi không còn cách nào khác, đành phải an bài xe ngựa, để một mình Điền Mật tới Thị Lang phủ.

Hiện tại Điền Mật chỉ mong không đi chung với Điền Noãn Hương, dù sao nàng cũng không muốn nịnh bợ Điền Noãn Hương.

Nàng nghĩ, nếu như Điền Noãn Hương không làm ảnh hưởng tới việc nàng hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ cố gắng kiếm cho Điền Noãn Hương một chỗ tốt để đi.

Nếu như sau này Điền Noãn Hương hắc hóa, vậy thì, nàng cũng không còn cách nào khác rồi.

Nói chung là, không thể vì tương lai tốt đẹp của nữ chủ, mà hy sinh chính mình?!

Dù sao, mọi người đều ích kỷ, nàng cũng ích kỷ mà.

Vì để có được tự do, lúc trước, nàng cho rằng cho dù là đi thực hiện nhiệm vụ, miễn sao có thể ra thế giới bên ngoài, thì đó tương đương với tự do.

Nhưng thời gian càng lâu, nàng bắt đầu có lòng tham, nàng muốn tự do, tự do chân chính.

Không phải trở thành ai đó, cũng không cần phải đi công lược nam chủ, nàng chính là nàng, sống cho bản thân nàng.

Quả nhiên, mọi người đều không thể thỏa mãn hết nhu cầu bản thân, sau khi có được bánh mì trắng, sẽ ao ước có được bánh bao nhân thịt.

Xe ngựa lắc lư, lần này rời phủ, Vĩnh Ninh vương phi cho phép nàng dẫn theo Lạc Thu.

Lạc Thu là hạ nhân, một tháng có thể xuất phủ vài lần.

Điền Mật bị tiếng ồn ào náo nhiệt trên phố kéo trở về, có chút tò mò giơ tay kéo một góc màn che lên, nhìn ra ngoài. Vừa hay nhìn thấy một tiểu cô nương nắm tay phụ thân nhà mình, đứng bên cạnh người bán hồ lô đường, vẻ mặt chờ mong ngước mắt nhìn kẹo hồ lô đường, một bàn tay giơ cao, muốn cầm lấy cây kẹo hồ lô mà người bán mới gỡ xuống.

Điền Mật cười nhẹ nhàng, trong lòng suy nghĩ, sau này, đợi này mãn cấp, có được tự do. Hi vọng, nàng có thể từ trẻ con sống đến già, từ từ trải qua từng việc một.

Nụ cười của nàng tràn đầy khao khát, cũng mang theo một cỗ khí chất trưởng thành không hề phù hợp với bộ dạng của nàng.

Lạc Thu ngồi trong xe ngựa không nhìn thấy, bên ngoài, trên trà lâu, Âu Dương Túc Ngọc ở trong sương phòng lại nhìn thấy.

Âu Dương Túc Ngọc nhíu mày rất thích thú, cảm thấy Điền Mật càng ngày càng thú vị.

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 35, kí chủ cố lên…!”

Điền Mật nhanh chóng hoàn hồn, liếc mắt tìm kiếm Âu Dương Túc Ngọc, đáng tiếc, không thấy bóng dáng hắn đâu.

Mặc dù độ hảo cảm đã tăng 5, nhưng đối mặt với nam chủ như vậy, Điền Mật vô cùng áp lực nha.

Nàng tin tưởng biểu tình ban nãy của nàng tuyệt đối không phải của cô nương mười ba tuổi, ngay cả như vậy, hảo cảm cũng tăng rồi.

Điền Mật thở dài, có chút không hiểu, rốt cuộc phải dùng tính cách thế nào mới công lược được nam chủ này đây.

Nàng hạ màn xuống, ngồi ngay ngắn, không dám ngẩn người nữa.

Xe ngựa chạy một hồi, rốt cuộc dừng lại.

Điền Mật được Lạc Thu đỡ xuống xe, ngay cửa có một ma ma ăn mặc khéo léo, vừa nhìn thấy Điền Mật, liền nhấc lên khuôn mặt tươi cười đón tiếp.

“Điền tiểu thư mạnh khỏe! Lão nô là Cầu ma ma bên cạnh phu nhân, tiểu thư đang rất mong chờ Điền tiểu thư tới, cuối cùng cũng đợi được a.” Điền Mật vốn là thứ xuất, cho dù phụ thân của nàng là Vĩnh Ninh vương, nhưng ma ma bên cạnh Thị Lang phu nhân cũng không cần tiếp đãi nàng long trọng như vậy.

Suy nghĩ, đây có lẽ là công lao của Lương Kiều rồi.

Điền Mật nhìn Cầu ma ma, cúi người cho bà ta nửa lễ: “Làm phiền Cầu ma ma ra đón tiếp rồi.”

Cầu ma ma gật đầu, chấp nhận nửa lễ của Điền Mật, nhìn bộ dạng có tri thức lễ nghĩa của Điền Mật, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp, Cầu ma ma liền có cảm tình với nàng.

Cười thân thiết với Điền Mật: “Điền tiểu thư đi theo lão nô, hiện tại tiểu thư đang ở trong viện của phu nhân.”

Điền Mật gật đầu, đi theo Cầu ma ma vào Thị Lang phủ.

Tuy rằng Thị Lang phủ nhỏ hơn Vĩnh Ninh vương phủ, nhưng xuất thân của Thị Lang phu nhân cực kì không tầm thường, bố trí cho Thị Lang phụ hết sức đẹp mắt tinh xảo.

Vừa mới đi tới cửa viện Thị Lang phu nhân, lập tức có một nữ tử váy hồng nhạt cầm mép váy, chạy về phía nàng.

Cầu ma ma nhìn thấy người đó, có chút lo lắng cúi người, vẻ mặt vội vã nói: “Ôi, tiểu thư của ta ơi! Người đi chậm một chút, nếu bị ngã thì phải làm sao đây!”

Căn bản là Lương Kiều không để ý tới Cầu ma ma, nhanh chóng chạy tới trước mặt Điền Mật, nàng ấy thở phì phò, nhếch môi cười: “Mật Nhi tỷ tỷ, ta chờ tỷ mãi, tỷ không biết đâu, ta đã sớm muốn đưa thiếp mời tới Vĩnh Ninh vương phủ, mời tỷ tới phủ ta chơi. Nhưng mà mẫu thân ta bảo phải đợi mấy ngày, hôm nay tỷ phải đi chơi với ta, ta cho tỷ coi bộ dáng tiểu cẩu do biểu ca ta mới mang từ Nham Thành về, dễ thương lắm, đi đi ta dẫn tỷ đi xem…!”

Lương Kiều kéo Điền Mật đi vào trong viện, miệng nói không ngừng nghỉ. Điền Mật chỉ mím môi cười, để mặc Lương Kiều lôi kéo, im lặng nghe Lương Kiều nói chuyện, sau đó gật đầu đồng ý với nàng ấy.

Nghe Lương Kiều nói biểu ca của nàng ấy, Điền Mật lập tức nghĩ tới, Lương Kiều này, trước đây Điền Mật còn chưa chú ý.

Lương Kiều xem trọng nàng như vậy, ngược lại nằm ngoài dự đoán của nàng.

Nhưng việc ngoài dự đoán này, khiến Điền Mật cảm thấy may mắn, bởi vì biểu ca của Lương Kiều, không ai khách chính là nam chủ Âu Dương Túc Ngọc.

Mà Thị Lang phu nhân với mẫu phi của Âu Dương Túc Ngọc là tỷ muội ruột.

Quan hệ này rất gần gũi, may mà Lương Kiều kéo nàng đi về phía trước, cho nên hiện tại trên khuôn mặt nàng có ý cười khác không bị Cầu ma ma nhìn thấy.

Cho nên mới nói xuất thân của Thị Lang phu nhân cực kì không tầm thường, là người Phùng gia, tất nhiên đều không bình thường rồi.

Nghĩ như vậy, Điền Mật cảm thấy, hôm nay nàng tới Thị Lang phụ, thật là đúng lúc.

Trong truyện, Điền Noãn Hương cũng dựa vào quan hệ với Lương Kiều, mới có cơ hội gặp mặt Âu Dương Túc Ngọc.

Cũng do nàng sơ ý, chỉ cố gắng nghiên cứu tính cách nam nữ chủ, không cẩn thận nghiên cứu nội dung truyện, bây giờ Lương Kiều nhắc tới biểu ca nàng ấy, nàng mới nhớ ra nàng ấy là một nhân vật quan trọng như vậy.

Thị Lang phu nhân Phùng thị, ở trong suy nghĩ của Âu Dương Túc Ngọc, địa vị cực kì cao, khi hắn về Phùng gia, Phùng thị vẫn chưa xuất giá, tình cảm mọi người trong Phùng gia hết sức thâm sâu.

Người nào trong nhà cũng cực kì yêu thương Âu Dương Túc Ngọc, Phùng thị càng thương Âu Dương Túc Ngọc hơn hết, bởi vì mẫu phi của Âu Dương Túc Ngọc với bà là cùng mẹ sinh ra, thậm chí sau này gả đi, cũng thường xuyên gặp mặt Âu Dương Túc Ngọc. Sự yêu thương của bà dành cho Âu Dương Túc Ngọc, ngay cả Lương Kiều, cũng phải nép sang một bên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.