Tầm mắt của nàng vẫn nhìn theo Lý Đông Chiếu, đến khi Lý Đông Chiếu uống xong chén chè kia, khóe môi Điền Mật mới kéo lên, lộ ra ý cười không rõ ràng.
Dù thế nào Âu Dương Túc Ngọc cũng là hoàng tử, cứ cho là hắn không được sủng ái, nhưng phía sau hắn cường đại như vậy, hoàng thượng buộc phải nể mặt không dám bạc đãi hắn.
May là thái độ của Âu Dương Túc Ngọc đối với ngôi vị hoàng đế, bề ngoài tỏ ra không chút quan tâm, lại mang bộ dáng tùy ý, hơn nữa hắn đã sớm được phong vương, vì thế nhóm người hoàng huynh không ai nghĩ hắn là đối tượng uy hiếp.
Phía sau hắn còn có Phùng gia, thành ra các vị hoàng tử tranh nhau lôi kéo hậu thuẫn.
Âu Dương Túc Ngọc ngồi chung với các vị hoàng tử, nghe mấy vị hoàng tử này nịnh bợ, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Điền Mật gần đó.
Hành động của nàng rất kì quái, ý cười trên mặt lại không rõ ràng, tất cả đều lọt vào mắt hắn, hắn nhìn theo ánh mắt Điền Mật, phương hướng kia chính là quốc vương Đông Húc quốc.
Đôi mắt Âu Dương Túc Ngọc hiện lên một tia nghi hoặc, theo như hắn biết, Điền Mật không hề quen biết quốc vương Đông Húc quốc? Điền Noãn Hương thì khác, mấy ngày trước nàng ta nữ giả nam trang từng xuất hiện chung với quốc vương Đông Húc quốc.
Tốc độ hạ dược của Điền Mật rất nhanh, ngay cả thị nữ bưng chè cũng không phát hiện.
Nhưng hai năm qua, Âu Dương Túc Ngọc sớm có thói quen quan sát từng động tác nhỏ của Điền Mật.
Hắn cực kì tò mò ‘bản chất’ Điền Mật, cho nên, dù tốc độ Điền Mật nhanh tới đâu.
Trong khoảnh khắc đó Âu Dương Túc Ngọc vẫn nhìn thấy nàng bỏ dược vào trong chén sứ.
Chẳng lẽ, hắn chưa điều tra kĩ càng lai lịch nha đầu kia? Còn chuyện gì mà hắn chưa biết? Âu Dương Túc Ngọc suy nghĩ, tối nay, hắn phải sai người đi tìm thêm tin tức mới được.
Đại hội săn bắn chính thức bắt đầu, tất cả hoàng tử, cùng với công tử hầu môn đều phải đi săn, bất kể nhiều hay ít, tất nhiên, săn bắn được nhiều, sẽ có thưởng.
Nữ tử cũng có thể tham gia, nhưng vì lý do an toàn, hầu như sẽ không đi sâu vào rừng.
Ngay từ khi đại hội bắt đầu, Lương Kiều liền lôi Điền Mật đi. Về phần Điền Noãn Hương, nàng ta cũng đi theo một tỷ muội quen biết.
Thời điểm Lương Kiều kéo Điền Mật đi ra ngoài sân, Âu Dương Túc Ngọc đang ngồi trên lưng ngựa, chuẩn bị chạy đi săn.
“Biểu ca! Khoan đã!” Lương Kiều dẫn Điền Mật chạy tới, cũng may hôm nay mặc trang phục chuyên dùng để cưỡi ngựa, chạy nhảy một chút cũng không thành vấn đề, bằng không trước mắt nhiều người như vậy, Lương Kiều và Điền Mật nhất định sẽ bị mất mặt.
Hôm nay Âu Dương Túc Ngọc mặc quần áo nâu, mái tóc dài lười nhác được hắn cột lên, nhìn có vẻ rất hoạt bát.
Giữa một đám nam tử, dễ dàng phát hiện một người xuất chúng, liếc mắt một cái, cũng nhìn thấy bộ dáng tao nhã của hắn.
Nếu hắn không mang mệnh cách thiên sát cô tinh, Điền Mật nghĩ, các cô nương kia tuyệt đối không xa lánh Âu Dương Túc Ngọc như vậy.
“Biểu ca, dẫn muội với Mật Nhi tỷ tỷ đi săn cùng có được không?” Lương Kiều nắm tay Điền Mật, đứng chặn trước con ngựa của Âu Dương Túc Ngọc.
Lúc này mới nhìn sang Lương Kiều: “Biểu ca của muội muốn đi vào rừng sâu, hai người các ngươi là cô nương yếu đuối, ở bên ngoài chơi đùa là được rồi.”
Điền Mật gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Kiều Kiều, chúng ta đừng đi săn, ở lại đây đi, cưỡi ngựa bên ngoài là được rồi.”
Trước đó mấy ngày, Lương Kiều thích cưỡi ngựa, liền lôi kéo Điền Mật tới mã trường tư nhân của Phùng gia học cưỡi ngựa.
“Không chịu, cưỡi ngựa không thôi thì không được, hôm nay vừa hay là đại hội săn bắn, cứ cho là không săn được thú, đi xem thôi cũng được, nói không chừng có thể gặp lão hổ! Ta vẫn chưa nhìn thấy lão hổ sống sờ sờ đâu!”
Đối với sự tò mò có tính nguy hiểm như vậy của Lương Kiều, đầu Điền Mật có vài sợi hắc tuyến, nhưng mà, nếu bây giờ không vào bãi săn, Điền Mật sẽ không có cách để vào, cho nên, nói chung vẫn phải cảm ơn Lương Kiều.
Âu Dương Túc Ngọc vẫn lắc đầu, không chịu dẫn Lương Kiều theo.
“Ai nha, biểu ca, dẫn Kiều Kiều với Mật Nhi đi cùng cũng không sao, chẳng phải còn có đệ hay sao! Đệ thấy, không sao đâu! Dù gì chúng ta cũng không đi săn để nhận giải.” Một thiếu niên tuấn tú khuôn mặt trắng noãn đứng bên cạnh nói đỡ cho Lương Kiều.
Thiếu niên vừa dứt lời, Lương Kiều vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chẳng phải còn có Quân Nghị biểu ca đấy ư! Nếu biểu ca không đồng ý, muội với Mật Nhi tỷ tỷ đi theo Quân Nghị biểu ca là được rồi!”
Nói xong, Lương Kiều tiếp tục khiêu khích kéo Điền Mật tới gần thiếu niên kia.
Điền Mật liếc thiếu niên kia một cái, ái mộ trong mắt thiếu niên kia quá rõ ràng, khiến cho Điền Mật có chút áy náy, tuy nhiên, nàng không thể chọn người nào nàng thích, người nào nàng không thích.
Phùng Quân Nghị, là thứ tử của cửu cửu Âu Dương Túc Ngọc, Phùng gia có hai đứa con trai bằng lứa tuổi này.
Hai năm qua, Điền Mật qua lại thân thiết với người Phùng gia, đứa con cả của Phùng gia đã thành thân, Phùng Quân Nghị này năm nay mười bảy tuổi, còn chưa định thân, từ sau khi nhìn thấy Điền Mật, Phùng Quân Nghị liền thích Điền Mật.
Mặc dù không nói, nhưng ánh mắt Phùng Quân Nghị quá mức rõ ràng, chỉ cần là người có mắt, đều nhìn ra được.
Nhưng Điền Mật đã được Phùng thị xác định sẽ làm vợ Âu Dương Túc Ngọc, bà đã sớm nói qua với người Phùng gia rồi. Phùng gia yêu thương Âu Dương Túc Ngọc, còn đối với Phùng Quân Nghị có phần kém hơn.
Cho nên, dù Phùng Quân Nghị có thích Điền Mật, chỉ cần một ngày Âu Dương Túc Ngọc chưa nói không thích Điền Mật, như vậy, Phùng Quân Nghị vẫn phải đứng một bên.
Phùng Quân Nghị không còn cách nào khác, đành phải chuyển sang vây quanh Điền Mật. Trong mắt Lương Kiều, hai năm qua, thái độ của Âu Dương Túc Ngọc đối với Điền Mật mập mờ không rõ, nhưng nàng khẳng định chắc chắn hắn đã thích Điền Mật rồi.
Nàng ấy làm sao mà biết, thật ra độ hảo cảm của Âu Dương Túc Ngọc đối với Điền Mật chỉ mới dừng lại ở 50 điểm. Vì thế cứ lấy Điền Mật ra để uy hiếp Âu Dương Túc Ngọc.
Âu Dương Túc Ngọc nhíu mày, lập tức nở nụ cười. Gật đầu: “Được rồi, có điều, ta vẫn phải nói trước, các muội vừa mới học cưỡi ngựa, vẫn còn chưa thành thục, nhất định phải theo sát ta và Quân Nghị.”
Lúc này Lương Kiều mới hoan hô một tiếng, kéo Điền Mật lên ngựa.
Điền Mật ngồi trên lưng ngựa, Lương Kiều cảm thấy, nếu Âu Dương Túc Ngọc đã đồng ý cho các nàng đi theo. Nàng cũng nên giúp đỡ Âu Dương Túc Ngọc mới được, vì thế nàng đẩy Điền Mật sang chỗ Âu Dương Túc Ngọc, bản thân quấn lấy Phùng Quân Nghị.
Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc cưỡi ngựa đi đằng trước, Điền Mật chuyên tâm cưỡi ngựa, trong đầu nhớ lại tình huống sẽ xảy trong cuộc đi săn lần này.
Trong nguyên tác, có người muốn ám sát thái tử Âu Dương Thanh Tố, vừa hay Điền Noãn Hương và Âu Dương Túc Ngọc đi cùng đường với thái tử, cho nên bị họa lây. Hơn nữa Điền Noãn Hương vô tình cản một mũi tên giúp Âu Dương Túc Ngọc, dựa theo tình tiết cũ rích, hảo cảm của Âu Dương Túc Ngọc đối với Điền Noãn Hương tăng lên.
Vốn dĩ Điền Noãn Hương được Âu Dương Thanh Tố mời, mà Âu Dương Túc Ngọc đi theo Điền Noãn Hương, cho nên mới đi cùng Âu Dương Thanh Tố.
Lần này không có Âu Dương Túc Ngọc đi theo, nghĩ lại, Điền Noãn Hương vẫn đi chung với Âu Dương Thanh Tố, cho nên, số mệnh bị thương gì gì đó, Điền Noãn Hương không chạy thoát rồi.