Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 41: Mạt thế văn (ngoại truyện)



Editor: Snowflake HD

Mấy ngày sau, Thư Tử Quân đi ra ngoài một mình.

Điền Mật cũng muốn đi theo hắn, nhưng mà chân cô đang bị thương, nếu như không cần thiết Thư Tử Quân sẽ không cho phép cô bước xuống giường, chớ đừng nói gì là ra ngoài.

Nửa tháng sau, rốt cuộc vết thương ở chân Điền Mật cũng khỏi, cô được hắn cho phép đi lại.

Thư Tử Quân muốn tạo một sự kinh ngạc cho cô, vì vậy hắn dùng vải trắng che mắt cô.

Cô có cảm giác Thư Tử Quân đang cởi quần áo của mình, cô thấy xấu hổ một chút, mặc dù, hai người đã làm những gì nên làm hết rồi.

Cô hơi ngọ ngậy.

“Đừng nhúc nhích.”

Thư Tử Quân ra lệnh, cô lập tức nghe theo lời hắn.

Thư Tử Quân lại mặc quần áo khác cho cô, cô cảm thấy hình như là váy.

Thư Tử Quân dắt cô lên xe ngồi, xe chạy được một lúc. Sau đó hắn lại dắt cô xuống, đi bộ mấy phút đồng hồ mới dừng lại.

Thư Tử Quân dừng lại, giơ tay tháo vải che mắt của cô ra, cô không kịp thích ứng phải chớp mắt mấy cái.

Quan sát bốn phía, cô mở to mắt nhìn.

Hiện tại cô đang đứng trong một nhà thờ, cả nhà thờ được trang trí bằng giấy lụa trắng, hoa hồng trắng, thuần khiết đến không thể tin được.

Đứng hai bên cửa là các cô gái zombie trẻ tuổi mặc váy đầm trắng tinh, trong tay cầm hoa hồng, tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, nhưng mà có thể nhìn ra, khi còn là con người, các cô ấy rất đẹp. Trong nhà thờ là hai hàng zombie mặc lễ phục, nam, nữ, bọn họ đều là zombie tứ ngũ giai.

Nhìn theo thảm đỏ, phía trước là Jesus, cũng có một cha xứ zombie đứng đấy, trong tay ông ta cẩm quyển Thánh Kinh.

Quay đầu, nhìn Thư Tử Quân bện cạnh, trong mắt cô ẩn chứa nước, vẻ mặt vui sướng kinh ngạc. Cô thực sự không ngờ, Thư Tử Quân nói sẽ cho cô một hôn lễ, vậy mà hắn thực sự chuẩn bị hôn lễ cho cô.

“Tử Quân.” Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.

Thư Tử Quân mỉm cười dịu dàng. “Tiểu thư xinh đẹp, em có đồng ý, bước vào lễ đường với tôi không?”

Điền Mật giơ tay, đặt tay vào lòng bàn tay Thư Tử Quân, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô đi theo Thư Tử Quân, từng bước từng bước, bước vào thảm đỏ.

Khi đi ngang qua những zombie kia, cô xem ánh mắt của bọn họ trở thành lời chúc phúc cho tình yêu của hai người.

Có mấy zombie cầm pháo hoa trong tay, lúc bọn họ đi gần tới, liền kéo cho pháo hoa nổ, dù không có âm nhạc, không có tiếng cười, nhưng Điền Mật vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Cô mang theo tất cả hạnh phúc và niềm vui, đi cùng Thư Tử Quân, bước tới trước mặt cha xứ.

Tất nhiên bọn họ không trông chờ cha xứ sẽ nói chuyện.

“Tôi lấy danh nghĩa Thượng Đế, trịnh trọng thề: Kể từ hôm nay, tôi sẽ trở thành chồng của em, dù giàu sang hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, sẽ luôn yêu thương, quý trọng em, cho đến khi sự chết chia lìa đôi ta.”

Lời nói cứng rắn cương quyết, có lẽ Thư Tử Quân đã luyện tập rất nhiều lần rồi, những zombie kia bắt đầu vỗ tay. Zombie cầm pháo hoa thì tiếp tục bắn.

Sau khi kết hôn, Thư Tử Quân đối xử với Điền Mật càng ngày càng tốt hơn.

Hiện tại hắn đã nghiên cứu thí nghiệm thành công, nhưng dù gì hắn cũng là zombie, không thể tạo ra đời sau.

Điền Mật bắt đầu khuyên hắn nghiên cứu virus đề kháng, ban đầu Thư Tử Quân không đồng ý, nhưng mà không chịu nổi lúc Điền Mật làm nũng.

Dùng thời gian nửa năm, rốt cuộc Thư Tử Quân cũng thành công, nghiên cứu được virus đề kháng.

Hắn không có dự định để Điền Mật đi ra ngoài sinh sống với con người, hắn cảm thấy như hiện tại rất tốt.

Bây giờ hắn đã đến đỉnh phong, không cần tăng giai nữa, hắn là vua thống trị zombie, chỉ cần coi quản bọn chúng tốt là được rồi.

Hắn dẫn Điền Mật ra khỏi thành phố đi đến một chỗ không xa lắm, tạm xem căn cứ phía nam là an toàn nhất.

Hắn lấy thân phận zombie vương, thống trị căn cứ phía nam.

Ở trong truyện có một nam phụ đóng vai trò quan trọng không kém, chính là Phương Nam, còn có nữ chính Lê Tố Tố.

Phương Nam với Lê Tố Tố là thanh mai trúc mã, sau khi mạt thế, cha hắn thống trị phía nam, không lâu sau chuyển sang là hắn, lòng dạ hắn độc ác, là người có dã tâm rất mạnh, chỉ mềm lòng với một mình Lê Tố Tố.

Lúc này Lê Tố Tố vừa gặp mặt Phương Nam, trong truyện, mạt thế được nửa năm Lê Tố Tố gặp Thư Tử Quân vừa mới khôi phục trí lực.

Trước khi gặp Thư Tử Quân, cô cũng có chút tình cảm với Phương Nam, nhưng mà sau đó cô lại yêu Thư Tử Quân.

Hiện tại không có Thư Tử Quân, tất nhiên cô sẽ chấp nhận Phương Nam, nửa tháng sau, kết hôn với Phương Nam, trở thành phu nhân của căn cứ.

Lúc Lê Tố Tố nhìn thấy Thư Tử Quân, cảm thấy có chút quen mắt, trí nhớ của cô vô cùng tốt, lập tức nhận ra Thư Tử Quân là ai.

“Tiến sĩ Thư!”

Giọng nói của cô có hơi kích động, Phương Nam quay đầu nhìn cô: “Em biết anh ta?”

Lê Tố Tố gật đầu: “Anh ấy là tiến sĩ khoa học trường em.”

Phương Nam gật đầu, chẳng trách anh ta có thể nghiên cứu ra virus đề kháng, phải biết rằng, trong căn cứ có không ít nhà khoa học, nhưng mà chưa có ai đủ khả năng nghiên cứu ra virus đề kháng.

Vì vậy, đối với Phương Nam mà nói, thuốc của Thư Tử Quân, thật sự rất quan trọng.

“Tiến sĩ Thư.” Bộ dạng của Phương Nam không quá đẹp mắt, là một người đàn ông điển hình, có lẽ, sẽ cho người khác cảm giác anh ta là tứ tri phát triển, đầu óc không thông mình, nhưng thật ra, hắn là người cơ trí trầm ổn.

Thư Tử Quân gật đầu, không nói gì.

“Phương tiên sinh, tôi là vợ Tử Quân, tên Điền Mật, rất hân hạnh được gặp anh. Tất nhiên, tôi cũng rất vui vì được gặp mặt Phương phu nhân.” Điền Mật cười lễ phép, cô kéo tay Thư Tử Quân, động tác cực kì thân mật.

“Lần này tới, Phương tiên sinh cũng biết rõ mục đích của chúng tôi là gì, không biết, Phương tiên sinh có ý kiến gì không?”

Thư Tử Quân không để ý đến hắn, lại để cho một cô gái nói chuyện với hắn, Phương Nam có chút không vui.

Nhưng vẫn gật đầu: “Không có ý kiến gì, nhưng mà, làm sao tôi có thể tin lời nói của Thư phu nhân?”

Điền Mật gật đầu, nhíu mày: “Tôi hiểu, thế này đi, Phương tiên sinh có thể thử một chút. Đây là thuốc cho một người dùng, có công hiệu sáu tháng.”

Nói xong, liền ném ống nghiệm cho Phương Nam.

Phương Nam chụp lấy ống nghiệm, lại đưa cho một thủ hạ cầm đi thử.

Hai tiếng sau, thuốc đã phát huy tác dụng, Phương Nam rất vui mừng, rồi lại có chút không vừa lòng: “Tại sao thuốc chỉ có tác dụng sáu tháng mà không phải vĩnh viễn?”

“Con người phải liên tục trao đổi chất, cho nên thuốc cũng sẽ bị thải ra ngoài, đây là quy luật tự nhiên.”

Phương Nam gật đầu, hơi cân nhắc suy nghĩ: “Lời đề nghị của các người, tôi đồng ý, lấy chỗ này làm ranh giới, từ nay về sau chúng ta là nước song không phạm nước giếng, mỗi tháng, chúng tôi lấy cơ thể động vật sống để đổi số lượng thuốc tương ứng.”

Lại suy nghĩ một chút: “Tôi không mang hợp đồng, cho tôi mấy ngày để chuẩn bị hợp đồng cho tốt, sau đó chúng ta hẹn ngày gặp mặt.”

Thật ra, hắn muốn quay về để coi người trong phòng thí nghiệm có thể nghiên cứu được thuốc mà Thư Tử Quân vừa mới đưa hay không, nếu có thể làm được thuốc như vậy, hắn không cần phải ăn nói khép nép với zombie nữa.

Thư Tử Quân không hề lo sợ bọn họ nghiên cứu được thuốc, bởi vì, mỗi một viên thuốc, đều cần dùng máu của hắn.

Cho nên, kết quả rất rõ ràng.

Phương Nam và Thư Tử Quân ký hợp đồng, zombie với con người, bắt đầu chung sống hòa bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.