Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 90: Công lược nam chủ ‘thúc thúc’ (7)



Editor: HD

Điền Mật trợn mắt lắc đầu, cô cần nhớ cái gì sao? Tại sao lại có cảm giác hôm nay chú rất kì lạ?

“Qủa nhiên là không nhớ, tối hôm qua chú về đến nhà, định hôn Điền Điền một cái chúc ngủ ngon, kết quả Điền Điền lôi kéo không cho chú đi.” Qúy Quân Ngôn nói xong, vẻ mặt lên án Điền Mật.

Điền Mật kinh hãi, chú ấy muốn làm cái gì?

Cô dám khẳng định tối hôm qua cô không hề lôi kéo nam chủ, ngay cả việc nam chủ về lúc nào cô cũng không biết nữa là.

Chẳng lẽ?

Điền Mật nhớ lại tối hôm qua độ hảo cảm đã lên 97, còn thiếu ba điểm nữa sẽ đầy.

Như vậy, hiện tại chú muốn phản công sao?

Nghĩ tới điều đó, trong lòng Điền Mật rất vui vẻ, thú vị! Cô vẫn chưa bị nam chủ công lược đâu nha!

“Thật vậy sao?” Vẻ mặt Điền Mật không dám tin nhìn Qúy Quân Ngôn.

Qúy Quân Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên, chẳng lẽ chú lại nói dối?”

Điền Mật lắc đầu: “Cháu tin chú.”

Qúy Quân Ngôn hài lòng xoa đầu Điền Mật, ngồi dậy nói: “Chú đi chuẩn bị bữa sáng, Điền Điền đi đánh răng rửa mặt đi, hôm nay chú không phải đến công ty, có thể ở nhà nguyên ngày với Điền Điền! Ăn sáng xong chúng ta về nhà ông nội, thế nào?” Qúy Quân Ngôn đã quyết ý, nhưng dù gì cũng phải thông báo cho ông nội Điền biết, cho dù ông ấy không đồng ý, Điền Mật, vẫn là của một mình hắn.

Điền Mật ngoan ngoãn gật đầu, dù sao hiện tại nam chủ công lược cô, cô như thế nào cũng không sao cả.

Hai người ăn sáng xong liền đi đến Điền gia.

Ông nội Điền là một lão nhân tóc hoa râm, ban đầu tóc vẫn đen, nhưng bởi vì đột nhiên có tang sự, một đêm tóc bạc trắng. Cơ thể ông nội Điền cũng coi như là rất mạnh khỏe, cho dù trên mặt đầy phong sương nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tuấn tú ngày xưa.

“Ông nội ~ thật nhớ người nha!” Điền Mật vừa thấy ông nội Điền, lập tức bỏ tay Qúy Quân Ngôn ra, nhào vào ngực ông nội Điền.

Tập đoàn An Dương là do ông nội Điền lập nên từ hai bàn tay trắng, tập đoàn An Dương có thể tồn tại đến ngày hôm nay, dĩ nhiên ông nội Điền phải có được khí chất người bình thường không có, chỉ cần đứng một chỗ, cũng khiến người ta cảm thấy yếu thế.

Trong mắt ông nội Điền mang theo ý cười, lại giả vờ nghiêm túc: “Nhớ ông ư!? Hừ! Nhớ ông còn dọn ra ngoài ở! Ngày hôm qua là thứ bảy cũng không chịu đến thăm ông!”

Bà nội kế ở bên cạnh cười nói: “Ông đừng hung dữ như vậy, dọa Điền Điền bây giờ, Điền Điền có bạn bè, tất nhiên cũng phải ra ngoài đi chơi với bạn bè chứ.”

Điền Mật chuyển tầm mắt sang chỗ bà nội kế, bà nội kế vẫn còn rất trẻ, bởi vì chăm sóc khá tốt, nên nhìn qua chỉ chừng bốn mươi tuổi, cả người mặc bộ sườn xám thêu hoa, đầy nét đoan trang cổ điển.

Bộ dạng Qúy Quân Ngôn lại không giống bà, có lẽ, là giống ba hắn.

Điền Mật cười dỗ dành ông nội Điền vài câu, Qúy Quân Ngôn không nói gì nhiều, nói với ông nội Điền: “Con có mấy lời muốn nói với ba.” Giọng nói hắn ngưng trọng, ông nội Điền nhìn hắn một cái, gật đầu. Sau đó chống gậy đi vào phòng sách, Qúy Quân Ngôn đi theo phía sau ông nội Điền.

Bà nội kế kéo Điền Mật ngồi xuống nói chuyện, hỏi về chuyện học tập của cô, lại hỏi về chuyện của Qúy Quân Ngôn.

Qúy Quân Ngôn và ông nội Điền ở trong phòng sách rất lâu mới ra ngoài, lúc đó, không biết Qúy Quân Ngôn nói cái gì, trong phòng sách phát ra tiếng đập phá đồ, cùng với tiếng quát mắng của ông nội Điền. Một lát sau, phòng sách khôi phục lại sự yên tĩnh.

Vẻ mặt Điền Mật và bà nội kế đều rất lo lắng nhìn cửa phòng sách, nhưng không dám đi vào.

Thấy Qúy Quân Ngôn bình yên đi ra, bà nội kế và Điền Mật mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó, ông nội Điền cũng đi ra, vẻ mặt ông vô cùng bình tĩnh, giống như người nổi giận ban nãy không phải là ông.

Qúy Quân Ngôn cười cười trấn an Điền Mật, còn ánh mắt ông nội Điền thâm sâu nhìn qua Điền Mật, trong mắt có hàm ý, nhưng Điền Mật không hiểu.

Tuy nhiên bà nội Điền lại ngẩn người, Qúy Quân Ngôn là con trai của bà, bà hiểu rõ hắn. Hồi nãy ánh mắt con trai nhìn Điền Mật hoàn toàn không giống trước đây. Lại giống như, người chồng nhìn vợ của mình.

Bà nội kế bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, lập tức thấy buồn phiền không yên tâm.

Điền Mật và Qúy Quân Ngôn ở lại ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong, ông nội Điền kéo Điền Mật đi đánh cờ. Nhân cơ hội đó bà nội Điền bảo Qúy Quân Ngôn đi vào phòng.

“A Ngôn, con với Điền Điền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bà nội kế thấy Qúy Quân Ngôn bước tới liền đi thẳng vào vấn đề chính.

“Chuyện gì là chuyện gì?” Qúy Quân Ngôn cười cười, vẻ mặt thoải mái.

“Con đừng tưởng sẽ lừa được ta! Mắt mẹ không mù! Trước kia con yêu mến Điền Điền, nhưng hiện tại lại không giống trước nữa!” Bà nội kế có chút kích động, ban đầu an ủi bản thân do bà nghĩ quá nhiều, nhưng ở trên bàn cơm, nhìn thấy Qúy Quân Ngôn cực kì quan tâm chăm sóc Điền Mật, vô ý hữu ý đều vô cùng thân thiết, chỗ nào cũng lộ ra manh mối.

Mọi thứ ấy, khiến cho bà nội kế bối rối.

Qúy Quân Ngôn ôm bà nội kế, vỗ lưng trấn an bà: “Mẹ, chẳng phải mẹ luôn muốn con tìm bạn gái sao? Trước đây con rất bất mãn nhưng không biết lý do vì sao, hiện tại con rốt cuộc đã tìm thấy nguyên nhân, mẹ không vui mừng cho con sao?” Qúy Quân Ngôn chẳng ngờ nguyên nhân khiến hắn chưa muốn kết hôn, bởi vì Điền Mật vẫn còn nhỏ, trong tiềm thức của hắn đang chờ đợi Điền Mật, có điều trái tim của hắn chưa rõ ràng mà thôi.

“Nếu là cô gái khác, tất nhiên mẹ sẽ vui mừng, đừng nói là nhỏ hơn con mười tuổi, cho dù là hai mươi tuổi, mẹ cũng không để ý! Nhưng người đó là Điền Điền chứ không phải ai khác, là cháu gái của con!” Bà nội kế nhẹ đẩy Qúy Quân Ngôn ra, giọng nói hơi kích động.

“Cũng không phải là cháu gái ruột, con với Điền Điền hoàn toàn không có chung huyết thống, không có quan hệ gì!” Hiện tại Qúy Quân Ngôn hết sức để ý vấn đề Điền Mật là cháu gái hắn, hắn sợ bởi vì lý do này Điền Mật sẽ rời xa hắn.

“Nhưng ta là mẹ con, là vợ của ông nội con bé!” Bàn tay bà nội kế đặt trên ngực, giọng nói vì kích động mà có chút run rẩy.

“Mẹ, mẹ đừng kích động, con đã nói chuyện với ba, ba đã đồng ý cho con với Điền Điền ở cùng một chỗ rồi.”

“Cái gì? Ông ấy đồng ý rồi ư?” Bà nội kế hoàn toàn không dám tin, nhưng nghĩ tới hai người ở trong phòng sách nói chuyện rất lâu.

Bà nội kế từ từ tỉnh táo lại, bà an ủi chính mình, đối phương là Điền Mật cũng không tệ, dù sao, về sau người kế thừa gia sản cũng là Điền Mật.

Nếu Qúy Quân Ngôn cưới Điền Mật, chẳng khác gì toàn bộ Điền gia đều là của Qúy Quân Ngôn?

Nghĩ như vậy, bà nội kế bình tĩnh lại: “Nếu ông ấy không có ý kiến, mẹ cũng không còn gì để nói. Về phần Điền Điền thì sao?”

“Điền Điền vẫn chưa biết, nhưng mà, cô ấy sẽ đồng ý!” Trong mắt Qúy Quân Ngôn đều là sự kiên định, Điền Mật, chắc chắn là của hắn!

Điền Mật ngồi chơi cờ với ông nội Điền, từ nhỏ cô đã được dạy chơi cờ với ông nội Điền, tài đánh cờ rất khá.

“Nháy mắt, Điền Điền nhà chúng ta cũng mười bảy tuổi rồi.” Hai mắt ông nội Điền đục ngầu nhìn Điền Mật rồi cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.