-Cái tên Mộ Thiên Dịch chết tiệt,Mộ Thiên Dịch biến thái,Mộ Thiên Dịch thần kinh....Bla Bla....tôi nhất định sẽ trả thù anh.Nupakachi (Hãy đợi đấy)-Trần Thiên Tuyết vừa đi vừa tức giận mắng hắn.Vâng,cô thật là giỏi còn tung ra cả tiếng nhật nữa cơ đấy
-Khoan.....mình đang đi đâu đây ta-Trần Thiên Tuyết đột nhiên dừng lại đưa tay lên gõ vào đầu cô vài cái rồi nhớ ra-À đến phòng hội trưởng
Mà khoan nếu đã đến phòng hội trưởng rồi thì nhất định sẽ phải gặp hội trưởng.Mà hội trưởng lại là Mộ Thiên Dịch.Nhưng mà cô vừa mới đánh hắn,chửi hắn thậm chí.....còn nói sẽ thiến hắn nữa chứ.Ôi trời ơi phải làm sao đây.Cô mà gặp hắn chắc cô chưa kịp thiến hắn thì hắn đã giết cô rồi không chừng
Không được cô phải trốn nhưng mà cũng không được lỡ ai thấy được thì chắc chắn sẽ nói với mẹ là cô trốn học.Rồi mẹ cô mà biết cô trốn học nhất định sẽ mắng cô vì tội trốn học.Và nếu như không trốn học thì nhất định sẽ phải lên phòng hiệu trưởng gặp Mộ Thiên Dịch.Trời ơi,nói tóm lại là cô có nên trốn học hay không!!!!
-Không sao,để gọi cho mẹ đã-Trần Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ ra cách để thoát nạn là bây giờ cô sẽ nói là cô bị cái tên Trương Mạnh Kỳ hồi nãy đụng cô té làm cho cô mất thăng bằng bị đập đầu xuống đất rồi cô cảm thấy đau đầu là xong.Ahóhó,sao cô thông minh vậy.Cô định lấy điện thoại ra nhưng.....cái điện thoại đâu rồi.Trời ơi cái iphone 6s 12 triệu của cô đâu rồi.Chết cô rồi làm sao đây trong đó có đoạn ghi âm của Mộ Thiên Dịch và Trần Thiên Mai và.......thứ quan trọng nhất đời cô.Trời ơi đó là bảo bối của cô đấy.Điện thoại mày đâu rồi điện thoại ơi
-Chết tôi rồi.Bảo bối của tôi-Trần Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt mà than.Mà khoan hồi nãy cô cầm cái điện thoại ghi âm Mộ Thiên Dịch và Trần Thiên Mai.Rồi cô đụng phải cái cửa rồi té.Đúng rồi,chắc chắn là ở đó
Nhưng mà lúc đó cô đã đi rồi chỉ còn lại Mộ Thiên Dịch thôi.Vậy là......hắn đang giữ baby của cô à.Khoan lỡ như hắn xoá đoạn ghi âm và bảo bối của cô thì sao.Chết cô rồi,hắn có thể xoá đoạn ghi âm nhưng không được xoá bảo bối của cô.Cô khó khăn lắm mới có được nó đó.Không được cô phải đi tìm hắn để lấy lại bảo bối của cô.Mà phòng hội trưởng ở đâu cô cũng không nhớ nữa
-Bạn gì ơi-Trần Thiên Tuyết nhìn qua nhìn lại thấy 1 vô gái đang đi cô vột chạy lại kêu
-Hả-Cô gái đó quay nhìn lại Trần Thuên Tuyết
-Bạn cho mình hỏi phòng hội trưởng ở đâu vậy-Trần Thiên Tuyết hỏi cô gái đó
-À bạn chỉ cần đi thẳng rồi quẹo trái nữa là tới-Cô gái đó mỉm cười nhìn Trần Thiên Tuyết rồi thắc mắc nhìn cô-Nhìn bạn quen quen à nha.Mình thấy ở đâu rồi thì phải
-Nhìn mình quen sao-Trần Thiên Tuyết khó hiểu nhìn cô gái
-Ờ......hình như bạn tên là.....là Trần Thiên Tuyết phải không-Cô gái đó nhìn cô rồi nói tên cô ra
-Bạn biết tên mình à-Trần Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn cô
-Bạn không nhớ sao.Mình là người đã nhường bạn bộ đồ ngủ hello kitty đó.Nguyễn Diệu Linh đây-Nguyễn Diệu Linh vui mừng nhìn cô
-Hả Nguyễn Diệu Linh.Thật sự......thật sự là bạn sao-Trần Thiên Tuyết không ngờ có thể gặp Nguyễn Diệu Linh ở nơi này
-Ừ là mình nè-Nguyễn Diệu Linh cười nhìn cô
-Lâu rồi mới gặp lại bạn đó nha-Trần Thiên Tuyết rất vui khi nhìn thấy Nguyễn Diệu Linh
-Mà bạn lên phòng hội trưởng để làm gì-Nguyễn Diệu Linh đột nhiên nhớ ra rồi hỏi cô
-Suýt thì mình quên.Mình còn phải lên phòng hội trưởng nữa-Trần Thiên Tuyết giật mình khi nghe Nguyễn Diệu Linh nói 2 từ “Hội Trưởng“.Vì lo nói chuyện với Nguyễn Diệu Linh mà quên mất nhiệm vụ cao cả........là đi cứu bảo bối của cô.Không được,cô phải đi ngay bây giờ
-Diệu Linh à,mình có việc phải đi rồi-Trần Thiên Tuyết nhìn Nguyễn Diệu Linh
-Vậy bạn đi đi-Nguyễn Diệu Linh nghe Trần Thiên Tuyết nói có việc liền trả lời sợ làm phiền cô
-Tạm biệt-Nguyễn Diệu Linh nhìn theo bóng Trần Thiên Tuyết.Không ngờ có thể gặp cô ở đây.Thật là vui mà
---Tại phòng hội trưởng---
-Làm sao bây giờ.Có nên vào hay không-Trần Thiên Tuyết đi qua đi lại không biết có nên vào hay không.Thôi kệ vì để lấy được bảo bối.Cô nhất định phải vào.Cô liền mở cửa nhưng thật kì lạ là không có ai ở đây cả.Nhưng mà cũng tốt Mộ Thiên Dịch không ở đây thì cô có thể lấy điện thoại một cách dễ dàng
-Điện thoại ơi,mày ở đâu vậy-Trần Thiên Tuyết bắt đầu tìm từ ngăn tủ xong rồi đến cửa tủ hết cái này đến cái khác mà vẫn không tìm được
-Cái tên Mộ Thiên Dịch này lấy cái điện của mình ăn luôn hay gì vậy trời.Này để tôi nói cho anh biết nhá trong cái điện thoại đó có bảo bối của tôi đấy.Bảo bối của tôi mà xảy ra chuyện gì thì tôi không chỉ đem anh đi thiến thôi đâu-Trần Thiên Tuyết tức giận đá vào cái ghết sofa trước mặt một cái thật mạnh
-Ô,cái điện thoại của mình-Trần Thiên Tuyết vội nhặt điện thoạu của cô lên.Không ngờ hắn giấu điện thoại của cô ở đây.Tưởng cô không tìm được à.Xin lỗi nha cô tìm được rồi
-Có vẻ như cô rất vui thì phải-Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng lên
-Dĩ nhiên là..........-Trần Thiên vui vẻ trả lời rồi im lặng.Cái.....cái giọng này là.....là của.Cô đứng lên quay lại liền hoá đá tại chỗ-Anh.....anh sao anh vào đây được hả