Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 1: Miss Ripley (1)



Màn đêm buông xuống, những ánh đèn sáng lên, cuộc sống về đêm của nơi đô thị lộng lẫy hiện ra hết sức xa hoa lãng phí, mà mặt trái của sự hoa mĩ ấy lại là góc tối không ai muốn để ý.

Phụ cận làng chơi nổi tiếng Tokyo, trong mùa đông giá rét, một bóng dáng gầy yếu nằm tại lối đi bộ lạnh lẽo, không hề nhúc nhích mà nằm yên không tiếng động chết đi.

Đêm đã rất khuya, không còn một bóng người trên phố, bóng người gầy yếu ấy đột nhiên co quắp một hồi, sau đó... chậm rãi ngồi dậy.

"Chuyện gì đây, đã chết rồi sao?" Cô gái vuốt ve cái thân thể lạnh như băng của mình, lẩm bẩm.

"Không, chỉ là lạnh quá ngất đi mà thôi" Một cái bóng đen bay trên đỉnh đầu lười biếng lên tiếng.

"Tôi van cậu, làm thế nào mà lần sau càng thảm hơn lần trước" Cô gái bất mãn xoa xoa hai chân, cảm thấy đau thấu tận xương.

"Cho nên mới cần cô tới, tư liệu của đối tượng trong nhiệm vụ lần này truyền cho cô, mau tiếp lấy." Bóng đen chuyển động nói.

"Được rồi. Đừng thúc giục nữa." Tiểu Bạch chậm rãi đứng lên, nghĩ hai chân của mình không ngừng run, oán giận nói, " Mỗi lần thân thể đều thảm như vậy, nếu không phải bệnh tim thì chính là bạch cầu, chẳng có cái nào tốt."

"Lần này là một thân thể khỏe mạnh đấy nhé ." Tiểu Hắc bay trên đỉnh đầu lầm bầm lên tiếng.

"Cậu còn dám nói..." Xem qua loa một lần kí ức, Tiểu Bạch đột nhiên rống giận, "Thân thể khỏe mạnh, tại sao lại thành tiếp viên bồi rượu!!!"

"Ấy, đừng nóng giận mà" Tiểu Hắc cười làm lành nói, "Lần này điều kiện là 10 năm tuổi thọ, rất tốt đó"

"Thế còn tạm được" Tiểu Bạch vừa nghe 10 năm tuổi thọ, chậm rãi ngậm miệng, như vậy vẫn tính là có lời.

Cô gọi là Tiểu Bạch, cùng với Tiểu Hắc đang bay trên đầu cùng nhau hợp tác, bọn họ không có tuổi thọ của chính mình, chỉ có thể dựa vào người sống tự nguyện nhường ra thọ mệnh để mà tồn tại.

Không giống với nhiều kẻ đánh cắp tuổi thọ, bọn họ hợp thành một đội "Đi tìm hạnh phúc", chuyên giúp những người khác nhau hoàn thành nguyện vọng, sau đó được trả giá tuổi thọ tương xứng.

Nhiệm vụ lần này là một cô gái tên Lee Ji Ah, mồ côi, gốc Hàn, lúc nhỏ được nhận nuôi sang Nhật Bản, bố mẹ nuôi qua đời thì bỏ học làm công, vẫn duy trì làm bồi bàn.

"Thật đáng thương, bị nhận nuôi đến nước ngoài tha hương còn chưa tính, bố mẹnuôi còn qua đời." Tiểu Bạch chậm rãi đi tới cạnh đèn đường, quan sát bộ quần áo hở hang đang mặc, chẳng trách suýt bị đông chết.

"Được rồi, Tiểu Bạch, có người đang đi tới bên này, chắc là người của má mì, mau trốn đi" Tiểu Hắc đột nhiên bay lên nhắc nhở.

"A. Tốt" Tiểu Bạch quay đầu lại trở về, nhanh chóng vượt qua thảm cỏ bên cạnh, lách mình vào cái hẻm nhỏ.

"Mau, qua bên kia tìm xem, còn dám chạy."

"Bọn mày qua bên kia" Thanh âm hung tợn cách rất gần, Tiểu Bạch cũng không dám thở mạnh, đợi một hồi lâu, ngẩng đầu lên hướng Tiểu Hắc đang lượn lờ nháy mắt, ý bảo hắn đi thăm dò.

Qua nửa phút, Tiểu Hắc trở về, "Quanh đây không có ai, trở về nhà cô ấy nhanh đi ."

"Được rồi." Tiểu Bạch gật đầu, nhớ lại một chút, phát hiện Lee Ji Ah sống tại phòng trọ cách đây không xa, lập tức cảnh giác rời đi.

Bên ngoài phòng nhỏ cũ nát, "Chắc là nơi này nhỉ?" Tiểu Bạch nhìn ngoài phòng bụi bặm chất thành đống, cau mày, gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..."

"Ai vậy..." Trong phòng vang lên tiếng nói, là đồng nghiệp cùng Lee Ji Ah mướn chung phòng, cũng người Hàn.

"Là tớ, Ji Ah" Tiểu Bạch ôm cánh tay, lạnh đến run cầm cập.

Cánh cửa rất mau mở ra,là một cô gái vóc người cao gầy trông thấy dáng vẻ chật vật củaTiểu Bạch, hốt hoảng lôi kéo cô vào cửa.

"Cậu thế nào bây giờ mới về? Bởi vì cậu đánh khách, má mì tức muốn chết."

"Tớ cũng có muốn đâu." Cảm giác được trong phòng không khí ấm áp, Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở một hơi, nhăn mày nói,

"Tên kia táy máy tay chân coi như xong, quá đáng hơn còn đè lên tớ, tớ có thể không đánh sao."

"Cậu không sao chứ, những tên kia cũng thực khốn nạn..." Cô gái nghe xong lập tức quan sát cô.

"Yên tâm, tớ chạy được."Gặp ánh mắt quan tâm của đối phương, Tiểu Bạch nhớ lại Ji Ah cùng cô gái quan hệ, cô gái này tên là Jang Mi Ri, cũng giống Ji Ah, đều là trẻ mồ côi, lúc còn nhỏ cùng một cô nhi viện, quan hệ cũng rất thân, sau lại tách ra rồi bị nhận nuôu sang Nhật Bản.

Sau khi cha mẹ nuôi Ji Ah qua đời, cô mất đi che chở, chỉ có thể tìm một việc làm xung quanh, lúc đó vô tình gặp được Jang Mi Ri, một tiếp viên bồi rượu sinh hoạt khổ cực giống mình, hai người gắn bó làm bạn đã được một thời gian dài.

"Cậu đắc tội má mì, bà ấy sẽ không để yên cho như vậy đâu, bây giờ bọn mình nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này đi." Mi Ri luôn luôn có chủ ý hơn Ji Ah, giữa hai người từ trước đến nay vẫn là do cô ấy làm chủ, nghe cô ấy nói như vậy, Tiểu Bạch gật đầu, nơi này xác thực không thể ở lại lâu.

Trở về phòng của mình, thu dọn đồ đạc, Tiểu Bạch hỏi Tiểu Hắc trên đỉnh đầu, "Lee Ji Ah có nguyện vọng gì?"

"Cô ấy muốn có thể cùng Jang Mi Ri có một cuộc sống hạnh phúc." Tiểu Hắc bay lên trên bàn trả lời.

"Hai người?"

"Đúng vậy..."

"Chẳng trách nguyện ý cho mười năm tuổi thọ." Tiểu Bạch tay chân rất nhanh nhẹn, "Được rồi, hướng dẫn dò tìm đã mở chưa?"

"Mở rồi, lần này có thêm nghiên cứu mới nhất của tôi, phạm vi rộng hơn,cũng chính xác hơn." Tiểu Hắc tiện tay lật cuốn vở trên bàn.

"Cậu còn dám nói, lần trước hại tôi thiếu chút nữa tính sai đối tượng." Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hắc tràn đầy nghi ngờ.

"Lần đó là do không cẩn thận bị quấy nhiễu, lần sau sẽ không, tôi đã làm riêng mộtthiết kế lần nữa." Tiểu Hắc nói tràn đầy tự tin.

Nói đến hướng dẫn dò tìm, là vũ khí bí mật của cô và Tiểu Hắc cùng nhau nghĩ ra, có thể căn cứ vào sóng điện cùng từ trường, ở trong mấy nghìn người tìm được loại hình bọn họ muốn tìm, tuy nhiên từ khi nghĩ ra tới nay, bọn họ vẫn luôn chỉ thiết lập một dạng.

"Lần này mục tiêu tìm kiếm vẫn là nhóm tài phiệt ngụy trang thành người bình thường sao?" Tiểu Hắc bay tới trước mặt Tiểu Bạch hỏi.

"Đương nhiên." Tiểu Bạch vừa trả lời vừa giật ra ngăn kéo, lượm một đống nội y ném vào trong va li hành lý.

"Vũ khí bí mật của chúng ta có rất nhiều công năng, vì sao mỗi lần cô chỉ dùng một loại vậy?" Tiểu Hắc không hiểu tới gần, thuận tiện đem cuốn vở trong tay ném vào val li.

"Bởi vì rất nhanh và hiệu quả..." Tiểu Bạch rốt cuộc ngừng lại, ngẩng đầu, "Khách hàng của chúng ta đủ loại nguyện vọng, chung quy kết quả cũng giống nhau, còn không phải là điều kiện tốt, chồng tốt, khiến mọi người hâm mộ ước ao à ."

"Cũng đúng... Cho nên là?" Tiểu Hắc gãi gãi mớ tóc không tồn tại.

"Cho nên tôi giúp bọn họ tìm được đường tắt nhanh chóng tiện lợi nhất đó." Tiểu Bạch chậm rãi nói, "Trong mắt tôi, cái đường tắt này là gả vào nhà giàu có, làm thế nào để gả hả, chính là tiếp cận cái nhóm tài phiệt này, bọn họ nhìn thấy rất nhiều nữ nhân theo đuổi tiền bạc, thỉnh thoảng có một cô gái chân thực không làm bộ, sẽ dễ dàng thắng được lòng bọn họ."

"Nhưng mà mấy tên tài phiệt quen ăn chơi trác táng, thực sự chắc chắn sao?" Tiểu Hắc tò mò hỏi.

"Cậu nghĩ rằng tôi không nghĩ tới sao," Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, "Tôi vì sao lại phải chọn mấy tên tài phiệt ngụy trang thành người thường, bọn họ không khoe khoang cũng là một loại phẩm chất, sau khi tiếp xúc sẽ tiếp tục quan sát. Nếu như nhân phẩm không tốt, tôi sẽ không thay khách hàng xuống tay, tôi nhìn vậy mà rất có tinh thần trách nhiệm đó."

"Cũng không phải tất cả mọi người đều cần tài phiệt, có vài người theo đuổi tinh thần cao thượng mà, còn có các loại khoa học, như là nghiên cứu phát minh ra những thứvĩ đại, những người đó không dùng được phương pháp này a." Tiểu Hắc phản bác.

"Hừ..." Tiểu Bạch nghe vậy "Bộp" một tiếng, đóng va li, cười lạnh ngẩng đầu, "Cho nên là, tôi đã bảo cậu từ chối những khách hàng đó không phải sao?'"

"Nhưng mà..." Tiểu Hắc còn muốn nói nữa, Tiểu Bạch cắt đứt lời hắn," Đi ra ngoài đi. Tôi phải thay quần áo..."

"Làm như ai chưa từng xem ai vậy..." Tiểu Hắc bất mãn lầm bầm đứng lên.

"Được rồi, trời gần sáng, cậu đi nhanh lên, buối tối hẵng trở lại." Tiểu Bạch nói, bắt đầu cởi quần áo.

"Này, tôi còn chưa đi đâu nhé, cô đừng cởi, tôi đây,... Tôi buổi tối trở lại." Tiểu Hắc hốt hoảng nói, thoáng cái biến mất trong không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.