Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 2: Miss Ripley (2)



Tiểu Bạch mang theo hành lý ra khỏi phòng, Jang Mi Ri đã đứng ở cửa chờ cô.

"Nhanh vậy à?" Tiểu Bạch quan sát một đống hành lý, túi và túi của cô ấy,trong thời gian ngắn, vậy mà cô ấy đã chuẩn bị được nhiều đồ như vậy.

"Đúng vậy... Bọn mình đi nhanh đi" Jang Mi Ri miễn cưỡng cười cười, lôi kéo hành lý, mở cửa.

Tiểu Bạch cùng Jang Mi Ri ra khỏi nhà, trời đã tảng sáng, lên xe taxi, Tiểu Bạch nhìn Mi Ri hỏi, "Bây giờ, bọn mình đi đâu đây?"

Jang Mi Ri nghe vậy, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, muốn nói lại thôi, "Cái kia... Ji Ah à..."

"Ừ?"

"Hay là bọn mình quay về Hàn Quốc nhé?" Jang Mi Ri thử dò xét nhìn Tiểu Bạch.

"Quay về Hàn Quốc?" Tiểu Bạch không nghĩ tới đột nhiên cô ấy nói như vậy, cau mày nói, "Nhưng mà bọn mình không có visa dài hạn..."

"Cái này tớ biết, nhưng mà bọn mình không thể ở đây nữa, không bằng quay về quê hương, dù sao quê hương của bọn mình là Hàn Quốc mà." Jang Mi Ri rũ mắt, thanh âm nhàn nhạt đau thương.

Tiểu Bạch nghĩ đến nguyện vọng của Lee Ji Ah, cùng Jang Mi Ri sống thật hạnh phúc, cô bắt buộc phải đi cùng Jang Mi Ri.

"Có thể" Cô nói.

"Thật sao? Cậu đồng ý cùng tớ trở lại?" Jang Mi Ri nghe Tiểu Bạch trả lời, kích động cầm tay cô, không thể tin được.

"Đương nhiên, Mi Ri, cậu đối với tớ mà nói là người rất quan trọng, tớ làm sao có thể xa cậu a, cậu đi đâu tớ đi đó." Tiểu Bạch cầm trở lại đôi bàn tay xinh đẹp, thành khẩn nhìn cô ấy.

"Tốt lắm, bọn mình ra sân bay luôn đi." Mi Ri quyết định thật nhanh, quyết định nơi các cô sẽ đi.

Hai người chạy tới sân bay trời đã sáng, Tiểu Bạch nghĩ đến Lee Ji Ah còn có chút tiền gửi ngân hàng, liền nói, "Tớ đi kiếm xung quanh xem có máy rút tiền không, đem tiền tồn ở ngân hàng rút hết ra."

"Tớ sẽ đi mua vé, đưa tớ chứng minh nhân dân của cậu, bọn mình phân công nhau, lát nữa gặp ở đây." Jang Mi Ri nhìn đồng hồ nói.

"Tốt" Tiểu Bạch lấy từ trong túi chứng minh nhân dân đưa Mi Ri, bản thân lại kéo hành lý đến máy ATM gần đó.

Lee Ji Ah gửi ngân hàng tuy không nhiều lắm, nhưng đây là do cô ấy nhọc nhằn khổ sở từng chút từng chút tích góp được, Tiểu Bạch mở vali, phát hiện đống đồ đã dọn dẹp trước đó lộn xộn hết lên, cô tìm thẻ ở dưới cùng đống quần áo, thuận lợi rút được tiền.

Một lần nữa đi về cửa chính, Jang Mi Ri đã đang đợi, "Rốt cuộc cũng đến, vé máy bay mua xong rồi."

"Thật tốt quá." Tiểu Bạch tiếp nhận vé máy bay, đem tiền trong túi rút ra, "Cho cậu..."

"Cậu làm gì vậy..." Jang Mi Ri nhìn tay Tiểu Bạch một tập tiền to, kinh ngạc hỏi.

"Bọn mình về Hàn Quốc, visa du lịch không được vài ngày, nếu như làm công sẽ bị đuổi về nước. Số tiền này mỗi người phân nửa, tiết kiệm." Tiểu Bạch mỉm cười đưa tiền.

"Ji Ah... Tớ làm sao có thể lấy tiền của cậu được..." Jang Mi Ri đem tiền trong tay cô đẩy trở về, "Số tiền này cậu tích lâu như vậy, rất không dễ dàng, tớ không thể lấy được."

"Cậu hãy nhận đi, bọn mình không phải người một nhà sao", Tiểu Bạch cố ý đem tiền nhét trong tay Jang Mi Ri.

"Cậu không lấy tớ giận đấy."

Jang Mi Ri thấy cô kiên trì, chỉ có thể nhận lấy, không biết có phải vì tin Tiểu Bạch vô điều kiện không, Jang Mi Ri đối với cô có vẻ thân cận hơn.

Kỳ thực Tiểu Bạch cho cô ấy tiền cũng là có tính toán, từ hôm qua cho tới hôm nay trốn đi, Jang Mi Ri biểu hiện quá bình tĩnh, dường như đã sớm dự mưu, Tiểu Bạch hoài nghi, cô ấy rất có thể đã sớm có ý niệm quay về Hàn quốc trong đầu, nếu như không phải Ji Ah xảy ra chuyện, nói không chừng lúc nào đó tự mình đi luôn.

Hiện tại Tiểu Bạch đem một nửa tiết kiệm cho Jang Mi Ri, trước đó hai người tình cảm cộng thêm cô biểu hiện ra sự tín nhiệm vô điều kiện, tin tưởng Jang Mi Ri trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bỏ cô.

Chỉ cần cô ấy không rời đi, Tiểu Bạch mới có thể hoàn thành nguyện vọng của Jang Mi Ri.

Kéo vali hành lý ngồi ở phòng chờ, "Tích tích tích tích..." Hướng dẫn dò tìm đột nhiên không ngừng vang lên trong đầu.

Tiểu Bạch theo bản năng quay đầu, hướng về phía tiếng vang nhìn lại, "Làm sao vậy?" Jang Mi Ri ngồi bên cạnh, kì quái nhìn cô.

"Không có gì, tớ đi toilet một chút." Tiểu Bạch suy nghĩ một chút đứng lên nói.

"Đi nhanh về nhanh, sắp phải lên máy bay rồi." Jang Mi Ri hướng cô gật gật đầu nói.

"Ừ" Tiểu Bạch đáp ứng, đi về phía hướng dò tìm địa phương, cách mục tiêu 50m thì dừng lại.

Tóc ngắn chỉnh tề, áo khoác màu xanh gọn gàng, đeo trên lưng một túi sách bằng da màu trắng, đây là toàn bộ trang bị của chàng trai cách không xa kia.

"Chính là anh ta à." Tuy rằng không thấy rõ gương mặt, Tiểu Bạch đã có phán đoán, "Trang phục sạch sẽ, tư thế ngồi đoan chính nhưng không mất đi vẻ tùy ý, xem ra là gia giáo không sai, là một người tính cách ôn hòa."

"Nhưng mà đáng tiếc..." Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ đại sảnh, "Lập tức sẽ đi Hàn Quốc, cùng anh ta không có duyên phận."

Tiểu Bạch rất nhanh trở về phòng chờ, vừa lúc đến giờ đăng kí, hai người xách hành lý liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương thấp thỏm cùng hưng phấn.

"Bọn mình đi thôi"

"Ừ"

Hơn hai giờ bay, cuối cùng Tiểu Bạch và Jang Mi Ri cũng đặt chân lên đất Hàn, nghênh đón toàn bộ cuộc sống mới.

Tiểu Bạch cùng Jang Mi Ri kéo hành lý đến trạm kiểm an.

"Bọn mình tách ra xếp hàng đi, như vậy nhanh hơn." Jang Mi Ri đột nhiên quay đầu lại nói.

Tiểu Bạch nghe vậy, nhìn qua phòng khách, không biết có phải mùa du lịch hay không mà mỗi cửa đều có một hàng khách chờ rất dài.

"Được thôi." Cô gật đầu đáp.

Dòng người xê nhích rất chậm, Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Jang Mi Ri cách đó không xa ngẩn người một hồi, thấy cô ấy vẻ mặt như thường, mới chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, "Có vẻ là mình nghĩ nhiều."

"Mẹ à, con mệt quá đi, mẹ ôm con một cái nhé?" Cô bé hàng bên cạnh đột nhiên nũng nịu kéo tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên mong đợi.

"Con ngoan, chờ một lúc nữa là được rồi, mẹ đang ôm em mà." Bà mẹ bị nhõng nhẽo đang ôm một đứa bé trong tay, khổ sở nhìn cô bé.

Bé gái thấy mẹ ôm em trai mặc kệ mình, miệng nhỏ cong lên, lập tức gào khóc đáng thương.

Tiểu Bạch nhìn bé gái mặt nhăn thành một đống, vừa thấy buồn cười, "Tích tích tích tích tích..." Hướng dẫn dò đột nhiên liên tục vang lên trong đầu.

"Thông báo khẩn cấp, mục tiêu đang đi tới hướng này, khoảng cách 100m, khoảng cách 90m, khoảng cách 80m..."

Tiểu Bạch nghe tiếng, mau chóng quay đầu lại, theo chỉ thị thoáng cái đã thấy mục tiêu.

Đối phương vóc người cao gầy, áo khoác màu xanh lam, túi da trắng, trên mặt là nụ cười hiền hòa, vững vàng hướng phía cô đi tới.

"Là anh ta..." Tiểu Bạch nhận ra đối phương chính là mục tiêu gặp qua ở Nhật Bản, "Không nghĩ đến anh ta cũng tới Hàn Quốc, không biết là khách du lịch hay người Hàn."

Trong lúc Tiểu Bạch đang suy nghĩ, hướng dẫn tiếp tục nêu lên, " Khoảng cách mục tiêu 50m, 30m, đang đi tới hướng này."

"Đi tới hướng này?" Tiểu Bạch tự nhiên thu hồi tầm mắt, dùng khóe mắt quan sát đối phương, thấy anh ta mỉm cười nhìn cô bé đang khóc cách đó không xa, một hồi bừng tỉnh.

Thật là một người có tình thương bao la.

"Dù sao.." Tiểu Bạch nghĩ, "Tiên hạ thủ vi cường, để đề phòng tương lai."

"Khoảng cách mục tiêu 10m."

Tiểu Bạch nhanh chóng mang trên mặt nụ cười dịu dàng, đi vài bước tới bên người cô bé đang khóc nháo, bế lên, nhẹ nhàng dụ dỗ nói, " Cô bé xinh xắn, để cô ôm cháu có được không nào."

"Oaoaoa..." Cô bé đột nhiên bị ôm lấy không hiểu chuyện gì xảy ra, hai mắt đầy nước mắt mờ mịt nhìn cô.

"Mẹ ôm em trai rất cực, để cô ôm cháu, đừng khóc nữa, khóc đau họng, mẹ sẽ đau lòng..."

"Cháu xinh xắn như vậy, khóc sẽ không xinh nữa." Tiểu Bạch dỗ trẻ con còn rất ra dáng, chỉ thấy cô điểm nhẹ mũi cô bé, giọng nói yêu thương, một bộ cô hàng xóm nhà bên dịu dàng.

Bé gái vậy mà cũng nể tình, nghe xong cô nói, chậm rãi ngừng lại, cúi đầu khóc thút thít.

"Thực sự cám ơn cô, tôi ôm em trai nó, nó lại khóc nấc lên, tôi cũng không biết làm sao bây giờ." Bà mẹ nhìn cô bé ngừng khóc, nhìn Tiểu Bạch với vẻ biết ơn.

"Không sao đâu mà, con gái chị cũng thật đáng yêu." Tiểu Bạch mặt mày cong cong, thân thiết nói.

Bé gái giẫy giụa muốn xuống đất, chờ được thả xuống, hiểu chuyện nói, "Cám ơn cô."

"Không cần cám ơn." Tiểu Bạch ngồi xổm xuống, mỉm cười sờ đầu cô bé.

Chờ đến lúc bé gái nắm tay mẹ di chuyển về phía cửa kiểm an, Tiểu Bạch lúc này mới đứng lên, không biết có phải do ngồi lâu quá hay không, đứng dậy quá nhanh, Tiểu Bạch trước mắt bỗng tối sầm, chân thoáng mềm nhũn, hướng phía sau ngã xuống.

"Cẩn thận..." Trên lưng bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô, giọng nam ôn hòa vang lên bên tai, "Cô không sao chứ..."

"Thành công!" Trong nội tâm Tiểu Bạch hoan hô vui mừng, giả bộ khổ sở từ từ mở mắt ra, thấy rõ trước mắt gương mặt đầy vẻ quan tâm, lúc này mới hoảng loạn rời đi trong lòng đối phương, cảnh giác nhìn, "Anh là ai?"

"Xin lỗi, vừa rồi tôi thấy cô muốn ngã sấp xuống nên mới..." Đối phương cũng nhận thấy động tác vừa rồi không thích hợp, lúng túng giải thích.

Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, trên mặt bớt chút cảnh giác, vẫn là vẻ mặt xa cách, "Chắc là tôi hơi thiếu máu, cảm ơn anh."

"Không có gì." Chàng trai thấy phản ứng của cô, cười khổ, xem ra bị ghét rồi.

"Tôi đi trước." Tiểu Bạch thấy sự tình thuận lợi, quay đầu lại phát hiện sắp đến lượt mình, khẽ gật đầu với đối phương, kéo hành lý đến cửa kiểm an.

Song Yoo Hyun nhìn bóng lưng uyển chuyển mềm mại của Tiểu Bạch, nghĩ đến đối phương ôn nhu nói nhỏ cùng bé gái, từ cô gái thân thiết hiền hóa nháy mắt đối với mình trở nên xa cách, chẳng biết thế nào, trong lòng có chút thất lạc.

Mà bên kia, Tiểu Bạch thuận lợi qua cửa kiểm an, lúc này suy nghĩ ngổn ngang, bởi vì cô phát hiện.... không thấy Jang Mi Ri.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.