Đợi Cha Eun Sang tan tầm, Tiểu Bạch cùng Kim Tan mang theo cô ấy cùng về nhà. Dọc đường đi, Cha Eun Sang vẫn len lén quan sát Tiểu Bạch, sự hoài nghi và giãy giụa trong mắt vô cùng rõ ràng. Tiểu Bạch giả bộ không biết, tự nhiên nói chuyện với Kim Tan.
Vào cửa nhà, bầu không khí trong phòng khí thế ngất trời, đám người Bo Na, Myung Soo, Kang Ye Sol vây một chỗ đánh bài, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười.
"Yoon Ah, cậu cuối cùng cũng về, mình sắp chết đói rồi." Thấy Tiểu Bạch, Bo Na lập tức làm nũng nói.
"Xin lỗi... Chậm trễ một hồi, mình bảo cô giúp việc mang thức ăn lên, mọi người đi phòng ăn ngồi đi."
"Cuối cùng có thể ăn cơm." Myung Soo nhân cơ hội ném bài trong tay, cười híp mắt nói.
"Này, Myung Soo, cậu làm gì đã vứt bài, mình sắp thắng ván này rồi." Kang Ye Sol kháng nghị trừng mắt Myung Soo đang cười ngây ngô.
Myung Soo hiển nhiên là cố ý, đem bài trước mặt đẩy, xấu lắm nói, "Ăn cơm đi, lần sau chơi..."
"Cái tên này, nhất định vì không muốn bị phạt..."
Tiểu Bạch nhìn mấy người hò hét ầm ĩ, quay đầu dặn dò Kim Tan một câu, "Chiếu cố tốt Cha Eun Sang." Sau đó đi phòng bếp.
Rời phòng khách, đi ngang chân thang lầu, Tiểu Bạch thấy Choi Young Do một mình ở khúc quanh cầu thang, hắn dựa vào tay vịn, chân tay thả lỏng, vẻ mặt an nhiên nhắm mắt lại, không biết có phải đang ngủ hay không.
Tiểu Bạch do dự một chút, chậm rãi nhấc chân đến gần hắn.
Bên ngoài bầu trời đã tối đen, ngọn đèn phục cổ trên tường tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu vào gương mặt đang ngủ của Choi Young Do, hiện ra sự ôn nhu kì dị.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao, lông mày rậm chéo cao, anh khí mười phần. Chàng trai này lúc an tĩnh, rút đi tất cả sự sắc bén.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Choi Young Do một hồi, từ từ cúi người xuống ghé sát vào hắn, thẳng đến hô hấp hai người giao nhau mới ngừng lại. Thời gian phảng phất đình trệ, Tiểu Bạch vẫn bất động, chỉ khoảng cách mấy cm, thẳng đến lông mi Choi Young Do đột nhiên mất tự nhiên run rẩy, Tiểu Bạch không tiếng động nở nụ cười.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên gò má Choi Young Do, giọng nói đau đớn, lại mang theo ôn nhu quyến luyến không nói thành lời, "Xin lỗi... Em hẳn phải về sớm chút."
Choi Young Do vẫn như trước an tĩnh nhắm mắt lại. Tiểu Bạch biết hắn đang giả bộ ngủ, ngón tay dọc theo trán vẽ xuống lông mày rậm lại tới sống mũi, cuối cùng dừng trên môi mỏng, thanh âm như có như không, tự lẩm bẩm, "Có thể gặp lại anh em đã rất thỏa mãn, làm sao có thể cầu càng nhiều đây."
Nói xong, Tiểu Bạch cách ngón tay, hạ xuống một nụ hôn ngọt ngào trên môi Choi Young Do, dán gò má của hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi.
Vừa vào phòng bếp một hồi, Lee Bo Na không nhịn được cũng tìm tới, "Tới vừa lúc..." Tiểu Bạch thấy cô ấy, bưng lên cái đĩa, "Giúp mình bưng cái này ra."
"Là món ăn mình thích này." Bo Na thấy món ăn trên đĩa, lập tức vui vẻ vươn tay ra, trong nháy mắt đụng tới đĩa, tay Tiểu Bạch đột nhiên trượt đi, cái đĩa liền rơi xuống đất, vỡ nát bấy, món ăn cũng rải đầy đất.
"Yoon Ah, cậu không sao chứ." Lee Bo Na lại càng hoảng sợ, thấy mặt đất đầy mảnh nhỏ, phân phó người giúp việc lau dọn, kéo tay Tiểu Bạch ra ngoài.
Tiểu Bạch còn không phục hồi lại tinh thần, tùy ý để Bo Na lôi mình ra ngoài phòng bếp, ngơ ngác nhìn chằm chằm tay mình, không thể tin tưởng.
"Yoon Ah? Yoon Ah? Cậu nghe được mình nói sao?" Lee Bo Na thấy thế, lo lắng ghé sát vào Tiểu Bạch.
"Thật không?" Lee Bo Na nhíu mày, vừa nãy cô ấy thấy rõ ràng, Tiểu Bạch vốn cầm rất vững vàng, chỉ là không biết làm sao, tay dường như bỗng nhiên mất lực, giống như không bị khống chế mới đem cái đĩa văng ra ngoài.
"Làm sao vậy? Đánh rơi vật gì sao?' Không đợi Lee Bo Na hỏi ra nghi vấn trong lòng, mọi người trong phòng khách nghe tiếng đã đi tới.
"Không có việc gì, không cẩn thận thôi, mọi người đi ngồi đi, mình bảo cô giúp việc mang thức ăn lên." Tiểu Bạch nắm tay không tự chủ để đằng sau lưng, miễn cưỡng cười nói.
"Thực sự không có việc gì?" Kim Tan hỏi.
"Không có, Bo Na, cậu cũng đi phòng ăn đi." Tiểu Bạch lắc đầu, quay đầu nói với Lee Bo Na vẫn nhìn chằm chằm cổ tay mình.
"Được rồi..." Bo Na chậm rãi gật đầu, nhìn Tiểu Bạch ánh mắt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trước hết về phòng ăn.
Tiểu Bạch đứng phía sau, vừa vặn chống lại tầm mắt Cha Eun Sang vừa quay đầu lại, cô tự nhiên trả về nụ cười khéo léo, Cha Eun Sang lại phảng phất bị hù sợ vậy, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mọi người sôi nổi náo nhiệt cơm nước xong, Cha Eun Sang lại phải tiếp tục đi làm thêm, Kim Tan chủ động yêu cầu đưa cô ấy đi, những người khác tính về nhà, "Mình muốn ở lại, bọn mình đã nói rồi, Yoon Ah không được đổi ý." Lee Bo Na đứng ở cửa, xấu lắm lôi kéo Tiểu Bạch.
"Đương nhiên được." Tiểu Bạch kéo cô ấy gật đầu.
Choi Young Do là người cuối cùng rời đi, Lee Bo Na rất có ánh mắt tìm cớ vào nhà, Tiểu Bạch thì đưa Choi Young Do ra ngoài.
Dọc đường đi hai người đều trầm mặc, Tiểu Bạch lại cảm giác được Choi Young Do lạnh lùng giảm rất nhiều, ngẫu nhiên nhìn về phía cô còn mang theo hoài niệm nhè nhẹ cùng nghi hoặc.
"Trên đường cẩn thận, lái chậm một chút." Tiểu Bạch đứng tại cửa chính, cười ôn hòa.
Choi Young Do dừng lại bước chân quay đầu nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt hẹp dài sắc bén lập lòe ánh sáng, một lát mở miệng nói, "Seo Yoon Ah.... Tôi tha thứ cho em đi không từ biệt."
"Cái gì?" Tiểu Bạch nghe vậy ngẩng đầu kinh ngạc. Choi Young Do ở một giây kế tiếp vươn cánh tay thon dài mạnh mẽ ấn cô áp đến trên tường, sau đó giơ tay nắm cằm Tiểu Bạch, cúi đầu bá đạo ngậm bờ môi cô.
Hơi thở nam tính mãnh liệt phả vào mặt, Tiểu Bạch trong nháy mắt hoảng loạn. Choi Young Do nhân cơ hội dùng đầu lưỡi cạy ra môi của cô, tiến quân thần tốc, kịch liệt cắn hút lưỡi Tiểu Bạch, xâm chiếm mỗi tấc ngọt trong khoang miệng.
Tiểu Bạch khuôn mặt trắng nõn thấm thoát dính vào đỏ ửng, nhẹ giọng thở hổn hển, tiếng thở gấp vào trong tai Choi Young Do, phảng phất như một cây đuốc, thoáng cái đốt tất cả lý trí của hắn, tình cảm lâu dài tích lũy tới nay cuối cùng có thể thả ra.
Hai tay hắn dùng sức ôm chặt Tiểu Bạch trong ngực mình, dường như muốn chứng minh cô thực sự tồn tại. Tiểu Bạch bị tập kích như vậy dần có chút khó thở, thân thể không chống đỡ được ngả ra sau, ánh mắt mê loạn, hai tay vắt trên cổ Choi Young Do, hai thân thể chặt chẽ dính lấy nhau, hôn kịch liệt mà triền miên.
Không biết qua bao lâu, Choi Young Do thở hồng hộc buông ra Tiểu Bạch, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, có vẻ cực kì sung sướng. Mà Tiểu Bạch lúc này hai gò má ửng đỏ, hai mắt sương mù mênh mông tràn đầy mê ly, hô hấp dồn dập càng có vẻ mảnh mai đáng thương, khiến người nhịn không được ôm vào lòng tùy ý thương yêu.
Choi Young Do cứ như vậy bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt mỗi lúc trở nên ôn nhu, chờ Tiểu Bạch hơi bình phục, hắn mới cúi đầu để sát vào Tiểu Bạch, đem hơi thở nóng rực phun ở cần cổ cô, tiếng nói khàn khàn, "Không cho phép rời đi tôi lần nữa..."
Tiểu Bạch vẻ mặt xuân phong tiêu sái trở về phòng khách, Lee Bo Na đã không nhịn được đổi kênh ba lần, thấy cô liền vất điều khiển trong tay, "Yoon Ah, cậu rốt cuộc cũng về."
"Ủa, mặt cậu sao đỏ như vậy... Mình biết rồi, cậu vừa mới tiễn Choi Young Do, các cậu đã làm gì? Mau thành thật khai báo." Lee Bo Na tò mò kề sát Tiểu Bạch, mập mờ hỏi.
"Bọn mình lại cùng nhau rồi." Tiểu Bạch sờ sờ gò má nóng hổi, vừa lúc Choi Young Do đi, lại lôi kéo khi dễ cô một hồi lâu. Tiểu Bạch bị Choi Young Do làm cho đầu óc choáng váng, bây giờ muốn đứng lên còn hiểu được xấu hổ.
"Thật tốt, tên kia quả nhiên là chết sĩ diện." Lee Bo Na nghe vậy, cao hứng cầm tay Tiểu Bạch.
Ai biết Tiểu Bạch lập tức thống khổ kêu một tiếng, bận rút tay mình ra.
"Làm sao vậy? Mình không dùng lực mà?' Lee Bo Na lại càng hoảng sợ, nhìn tay của mình, rất xác định bản thân vừa rồi không có dùng sức.
"Việc này không liên quan đến cậu." Tiểu Bạch lắc đầu.
"Yoon Ah, cậu thành thật nói với mình, tay cậu có chuyện phải không? Vừa mình dạo nhà một vòng, phát hiện không có đàn dương cầm. Cậu trước đây chính là thiên tài dương cầm đó, trong nhà cậu làm sao có thể không có đàn dương cầm đây... Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Tuy rằng Lee Bo Na tùy tiện, nhưng cực kì thông minh thấy dáng vẻ thống khổ nắm cổ tay của Tiểu Bạch, lập tức nghiêm túc hỏi nghi vấn trong lòng.
"Mình....." Tiểu Bạch nhìn Lee Bo Na, gương mặt vừa khó xử lại giãy giụa.