Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 45: Master's Sun 4



Sau sinh nhật Ju Jung Won, quan hệ của hắn cùng Tiểu Bạch càng thêm thân mật, ngoài lúc hai người gặp mặt buổi tối, dù ban ngày không nhìn thấy Tiểu Bạch, Ju Jung Won cũng thường thường nói chuyện, nỗ lực phát hiện tung tích của cô.

Có điều, đối với người ngoài, hắn trái lại càng ngày càng sinh lòng cảnh giác, không dễ dàng thân cận.

Tình huống như vậy kéo dài một quãng thời gian dài, chủ tịch Ju cùng cô đều mơ hồ cảm thấy không ổn. Sau hai người thương nghị, một ngày nào đó chủ tịch Ju gọi Ju Jung Won vào thư phòng.

”Gần đây học tập thế nào?” Chủ tịch Ju ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm con trai đối diện.

”Rất thuận lợi.” Ju Jung Won gật đầu.

”Thầy giáo nói đều hiểu?”

”Không vấn đề.”

”Con còn chưa nghĩ đến trường?”

”Không nhất định cần phải đi.” Khẩu khí Ju Jung Won không phản đối.

”Con biết tên họ thầy giáo hán văn là gì sao?” Chủ tịch Ju đột nhiên đặt câu hỏi.

”Cái gì?” Ju Jung Won chưa kịp phản ứng.

”Tên thầy giáo hán văn của con?” Chủ tịch Ju lặp lại.

”Con...” Ju Jung Won hơi nhíu lông mày, phát hiện không nhớ ra được.

”Làm giáo viên của con, họ tên con còn không có nhớ được, thật là đáng buồn.” Chủ tịch Ju không có nhiều kinh ngạc, thở dài, “Tuần sau con ra nước ngoài đi, ta sẽ chọn cho con đất nước thích hợp, đi khắp nơi một chút cũng tốt.”

”Ba...” Ju Jung Won không nghĩ tới chủ tịch Ju sẽ để mình rời Hàn Quốc, nhất thời ngạc nhiên, “Con chỉ không nhớ được tên thầy giáo, tại sao....”

”Con không chỉ không nhớ được tên thầy giáo, con căn bản không có để ý.” Chủ tịch Ju đánh gãy hắn, “Tuy ta cho rằng con xác thực không cần nhiều ràng buộc như vậy, sẽ ảnh hưởng phán đoán và sức lực của con, chẳng qua, ta cũng không hy vọng con biến thành một người không có tình cảm, không nên nói nữa, cứ quyết định vậy đi.”

Chủ tịch Ju nói xong, phất tay với Ju Jung Won, làm bộ không muốn nói thêm.

Ju Jung Won thấy hắn như thế, biết sự tình không thể vãn hồi, đứng lên cúi chào, đi ra thư phòng.

Chủ tịch Ju nhìn bóng lưng Ju Jung Won, nghĩ đến tính cách hắn càng ngày càng khó phân biệt vui buồn, lần thứ hai thở dài, “Đáng thương tấm lòng cha mẹ a.”

Ju Jung Won trở về phòng không có vội vã ngủ, trái lại tới trước bàn đọc sách, cầm lấy ghi âm thư ký Kim để lại, nghe tập tin.

Hắn đã bắt đầu xử lý một ít sự vụ công ty đơn giản, bình thường cũng coi như thuận buồm xuôi gió, nghe nghe, suy nghĩ của hắn lại bắt đầu bay xa. Kỳ thực chủ tịch Ju cho hắn ra nước ngoài, hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, đối với hắn ở nơi nào đều giống nhau, ra nước ngoài, so với Hàn Quốc có vẻ càng thoải mái hơn.

Chỉ là... Không biết em có thích hay không?

Trong lòng Ju Jung Won nhất thời cũng không có chủ ý, suy nghĩ kỹ một hồi mới hoàn hồn, lấy MP3 cẩn thận nghe lại từ đầu.

Xử lý xong tất cả tập tin, Ju Jung Won mới ngủ, nguyên bản đã nghĩ sẵn trong đầu muốn nói cùng Tiểu Bạch, kết quả hiếm thấy một đêm không mộng, cái gì cũng không mơ tới.

Chương trình học ngày hôm sau Ju Jung Won liền có vẻ hơi hững hờ, thầy giáo dừng lại nhìn hắn nhiều lần, hắn đều không phát hiện, một lòng nghĩ chuyện của mình.

Thư ký Kim cho là hắn buồn phiền sự tình du học, cũng không nói cái gì, buổi trưa lúc cùng ăn cơm, quan tâm hỏi một câu, “Lo nghĩ chuyện du học sao?”

”Có một chút.” Ju Jung Won uống một hớp canh, gật đầu.

”Kỳ thực người thừa kế các xí nghiệp khác ở tuổi của cậu hay nhỏ hơn đều du học rất nhiều, hoàn cảnh nước ngoài tự do hơn, cậu đừng cảm thấy áp lực quá lớn.” Thư ký Kim khuyên nhủ.

”Không phải bởi vì cái này.” Ju Jung Won mặt không biến sắc, “Không cần lo lắng cho tôi.”

Tối hôm qua Tiểu Bạch không xuất hiện trong mơ, vừa giữa trưa hôm nay, bất kể Ju Jung Won gọi thế nào, Tiểu Bạch cũng không phản ứng, hắn có chút bận tâm Tiểu Bạch đi nơi nào? Hoặc bởi nghe mình đi nước ngoài mà không vui?

”Tôi muốn ngủ trưa một hồi.” Ju Jung Won cảm thấy đứng ngồi không yên, thả xuống bộ đồ ăn nói.

”Không ăn sao?”

”Không, tôi không đói bụng.”

”Được rồi, một lát tôi gọi cậu.” Thư ký Kim nói.

Ju Jung Won lên lầu, đóng kín cửa, nhìn giữa không khí, “Em đang ở đây sao?”

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có rèm cửa phấp phới theo gió, “Lại chạy đi chơi chỗ nào rồi? Hay giận anh rồi hả?”

Ju Jung Won đợi một hồi, phát hiện trong phòng không có gì phản ứng, thất vọng đi tới bên giường, vẫn là ngủ xem thế nào.

Ju Jung Won vào mộng, đi không bao lâu, đã nhìn thấy Tiểu Bạch. Lần này bên người Tiểu Bạch còn có một thiếu niên quần đen áo đen, đang nói chuyện rất thân mật cùng Tiểu Bạch, xem vẻ mặt Tiểu Bạch rất vui vẻ, kéo tay của thiếu niên, chỉ kém chưa có nhào vào lồng ngực hắn.

Ju Jung Won nhìn thấy cảnh này, nghĩ đến cô biến mất hơn nửa ngày chỉ để nói chuyện cùng tên thiếu niên kia, mình gọi nửa ngày cũng không phản ứng lại, trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, hắn nhanh chân tiến lên, giọng điệu chất vấn, “Hai người đang làm gì vậy?”

Ju Jung Won lần này đúng là oan uổng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kỳ thực vừa mới gặp Tiểu Hắc. Tiểu Hắc an dưỡng trở về, thấy Tiểu Bạch không ở nhà, liền vào trong mộng tìm. Tiểu Bạch vốn đang chờ trong mộng Ju Jung Won cực tẻ nhạt, nhìn thấy Tiểu Hắc trở về bình an, lại biết tin hắn triệt để không sao, liền vui đến quên hiện ra.

”Đây là Tiểu Hắc, bạn của em, cũng là quỷ.” Tiểu Bạch kéo tay Tiểu Hắc giới thiệu.

”Hừ.” Ju Jung Won nguyên cái bản mặt, không tiếp lời.

Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hắc một chút, nhe răng cười cợt biểu thị xin lỗi, “Nếu không thì Tiểu Hắc, cậu đi trước đi, hôm nào chúng ta tán gẫu tiếp.”

Tiểu Hắc cũng nhìn ra Ju Jung Won không vui, liếc khuôn mặt bình tĩnh của hắn, bĩu môi cười, hiện tại bám lấy Tiểu Bạch có ích lợi gì, sớm muộn gì Tiểu Bạch cũng phải rời đi.

”Vậy Tiểu Bạch, hẹn gặp lại.” Tiểu Hắc phất tay một cái, thân hình tiêu tán, biến mất trong không trung.

”Tên đó gọi em là Tiểu Bạch?” Ju Jung Won tiến lên, nghi ngờ hỏi.

”À... Cậu ta tùy tiện gọi thôi, anh cũng biết em không nhớ tên mình mà.” Tiểu Bạch vỗ vỗ sau gáy, cười có chút chột dạ.

”Không trách tên không trình độ như vậy...” Ngữ khí Ju Jung Won chua xót, “Tại sao hai người lại biết nhau?”

”Lúc bay lung tung liền biết.” Con ngươi Tiểu Bạch vội vã đảo loạn, “Anh cũng biết em ngày nào cũng chạy linh tinh, người ta không xấu.”

”Em nhận thức người ta bao lâu mà biết không xấu, biết người biết mặt không biết lòng.” Ju Jung Won không cao hứng cau mặt lại, “Nghe tên người nọ gọi em, tên gì mà Tiểu Bạch, không êm tai, anh sẽ nghĩ cho em một cái tên.”

”Đặt tên cho em?” Tiểu Bạch nghe Ju Jung Won nhổ nước bọt tên chính mình, không có biểu hiện không vui, trái lại mở to mắt, phối hợp hiếu kỳ hỏi, “Là cái gì vậy?”

Ju Jung Won nhấc cằm, giương mặt đắc ý, “Anh đã nghĩ rất lâu rồi, liền gọi... Dora.”

”Dora?” Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái, “Có hàm nghĩa gì đặc biệt sao?”

”Lễ vật của thần linh...” Ju Jung Won mỉm cười nhìn Tiểu Bạch, “Anh thấy cái tên này liền nghĩ đến em, em không phải là lễ vật của anh hay sao.”

”Nghe không sai, em rất thích.” Tiểu Bạch hài lòng gật gù, nghĩ thầm, bất quá tôi không phải lễ vật của thần gì, tôi là Hanna đưa đến cạnh anh, cô kéo lại tay Ju Jung Won, “Anh Jung Won quả nhiên quan tâm đến em.”

”Dora... Dora... Dora.... Nghe thật giống tên nước ngoài.”

”Ju Jung Won nghe Tiểu Bạch nói đến nước ngoài, nhìn sắc mặt của cô, thăm dò, “Ngày hôm qua ba nói em có nghe thấy không?”

”Nói cái gì?” Tiểu Bạch ngẩng đầu, “Ngày hôm qua em chơi bên ngoài, xảy ra chuyện gì à?”

”Liền biết em rảnh rỗi không chịu nổi.” Ju Jung Won thoáng thở một hơi, suy nghĩ một chút nói, “Em có thích nước ngoài không?”

”Nước ngoài? Cũng được, em cũng chưa đi bao giờ, đều xem trên ti vi, không có cảm giác gì.”

”Không có thành phố nào em thích sao?”

”Thành phố?”

”Bắc kinh? New York? Paris? Chỉ cần em nói, đều có thể.” Ju Jung Won căng thẳng nhìn Tiểu Bạch.

”Làm sao đột nhiên nói cái này?” Tiểu Bạch thấy dáng dấp căng thẳng của Ju Jung Won, kỳ thực biết chuyện chủ tịch Ju gửi hắn du học, cô vì nhiệm vụ, cũng tuyệt đối phải đi theo, có điều cô vẫn thừa nước đục thả câu,“Em cảm thấy Hàn quốc là được rồi, mặc dù nhỏ, nhưng ít nhất quen thuộc nha, làm gì phải đi nước ngoài.”

”Em không thích sao?” Ju Jung Won có chút thất vọng, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, tự nhủ, “Ở Hàn Quốc cũng được, chỉ là chỗ ba sẽ phiền toái một chút.”

Tiểu Bạch thấy Ju Jung Won vì mình không thích, bắt đầu tính toán ở lại, khẽ mỉm cười, trong lòng có chút vui mừng, chuyển giọng, “Có điều, coi như đi du lịch cũng được, đồ ăn ngon ở nước ngoài chắc nhiều nhỉ, còn có mỹ nữ, bãi biển, ánh mắt trời, cũng không phải không trở lại, ngẫm lại cũng không sai.”

”Thật sao?” Ju Jung Won nghe vậy vui vẻ.

”Đúng vậy, làm sao, anh muốn ra khỏi nước?” Tiểu Bạch thuận thế hỏi.

”Ba muốn để anh ra nước ngoài học, anh nghĩ muốn hỏi em có muốn đi cùng.” Ju Jung Won gật đầu.

”Tốt vô cùng, đi thôi, em cũng theo anh đi nhìn. Anh ở đây cũng không có bạn bè gì, tới nước ngoài, làm quen ít bạn bè cũng tốt.”

Ju Jung Won nắm vòng eo Tiểu Bạch, giọng điệu rầu rĩ, “Không phải em muốn quen bạn mới, nên muốn hất anh ra chứ.”

”Làm sao vậy được....” Tiểu Bạch lập tức hô to oan uổng, “Em thấy anh mạnh khỏe rồi, lại thấy anh quá thích ru rú trong nhà. Nếu như không phải em cầu xin, anh cũng không ra cửa.”

”Bên ngoài có gì tốt.” Ju Jung Won không phản đối, nhưng nghĩ đến Tiểu Bạch nguyện ý theo hắn, trong lòng vẫn không cầm được nhảy nhót.

Tiểu Bạch thấy hắn phản ứng, biết vẫn có khúc mắc nan giải, lắc đầu chuyển đề tài câu chuyện, “Anh ngủ trưa cũng lâu lắm, phải tỉnh rồi.”

”Đúng vậy.” Ju Jung Won phát hiện chính mình xác thực ở đây lâu lắm, gật gù, tạm biệt với Tiểu Bạch.

Một tuần sau, Ju Jung Won bước lên con đường du học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.