Các Thần Tiên Sinh Hoạt Trong Thời Đại Tinh Tế

Chương 26: Ta lên trang nhất rồi



Editor & Beta: Hạ tử Lâm.

Một ngày này, các vị giáo sư trong viện nghiên cứu về giống loài mới máu huyết sôi trào! Nhìn dáng người duyên dáng, lộ tuyến bay này xem còn có đường pa-ra-bôn hoàn mỹ này nữa. Nếu bọn họ có thể bắt được loài sinh vật này, nói không chừng có thể đủ....... Bọn họ đã không thể chờ đợi dược nữa!

Mà trên mạng vũ trụ, tin tức xuất hiện ma thú phi hành không rõ lai lịch trên Trái Đất-tinh cầu cấp ba nhanh chóng truyền khắp các trang báo. Lúc đó Hao Thiên Khuyển cơ bản không có ý nghĩ che dấu hành tung của chính mình. Khúc Quân tuy rằng che dấu nhưng..........Đội hữu ngu như heo cũng kéo cảm giác tồn tại của hắn lên. Đầu năm nay nhân dân Thời Đại Vũ Trụ đều rất Bát Quái*, đặc biệt hiếu kỳ đối với loại tin tức này còn kèm theo hình ảnh đích thực, rất nhiều chuyên gia hay không phải chuyên gia đều xuất hiện phát biểu một số lời vô nghĩa không thể lại vô nghĩa hơn. Dù sao khi Khúc Quân nhìn thấy thì trong lòng bỗng có cảm giác quái dị.

(*Bát quái: bà tám, nhiều chuyện)

Làm một con ma thú phi hành, Khúc Quân cảm thấy chính mình vẫn tương đối vinh hạnh ==, may mà bay nhanh, bằng không bị chụp được mặt thì to chuyện! Tình hình còn nổi hơn tin tức Tiểu Bạch Long dũng cảm cứu ngôi sao ca nhạc nổi tiếng mấy ngày trước.

"Xem ra Khúc tiểu tướng quân nhân khí đến nay vẫn như cũ không giảm đó chứ!"

..............Khổng Tuyên đại nhân ngươi gần đây thường hay xem Đầu Cuối, nói chuyện cũng mốt hơn không ít ta ơi! Nhưng vào lúc này, chúng ta có thể nói chuyện đứng đắn hơn được không? Đừng mỗi ngày không có việc gì làm kêu hắn Khúc tiểu tướng quân chọc hắn chơi! Vụ này đã qua lâu như vậy rồi chưa thấy chán hay sao?

"Khổng Tuyên đại nhân, ngài đối.........Không có ý kiến gì sao?"

"Không có quan điểm gì hết." Bại tướng dưới tay mà thôi.

Khúc Quân đình chỉ tìm ngược, con chó nào đó đã khư khư canh giữ ở núi Côn Luân không chịu xuống rồi, hắn chỉ có thể một mình đi về, mang theo cả bụng nghi vấn.

Chẳng qua là....... Hắn trở về bằng cách nào giờ? Dù sao núi Côn Luân cách biệt thự nhỏ nhà hắn mười vạn tám ngàn mét, đi gấp quá ngay cả Đầu Cuối cũng không mang, cái này có nghĩa hắn......Phải quay về bằng đường cũ, ha ha!

"Ơ? Khúc Khúc cậu tại sao lại ở chỗ này?" Vừa mới từ trên núi xuống Khúc Quân liền gặp Nold, hắn còn đang định hỏi câu này, không nghĩ tới bị đối phương giành trước!

"Bỏ đi, cậu không cần nói, thừa dịp không ai cậu đi nhanh lên! Nơi nay hiện tại đã cấm ngoài ngoài vào, nếu như bị người khác thấy được........ Ở trên Trái Đất tớ khả năng không bảo vệ cậu được." Nhưng có thể đưa cậu về hành tinh của tớ.

......Quên ẩn thân! Vừa mới bị những lời nói kia của Hao Thiên Khuyển làm cho mơ màng, nhìn đến cảnh tượng quen thuộc nên Khúc Quân hơi thả lỏng.

"Cảm ơn nhé! Nhưng mà cậu tới nơi này làm gì vậy?"

Vẻ mặt Nold khing thường, mở miệng rào phúng:

"Khúc Khúc cậu thật sự là mới từ trên núi xuống hở? Cậu không biết ngày hôm trước xuất hiện thực vật phi hành thần bí không rõ lai lịch sao, hơn nữa mấy năm gần đây khí tượng phụ cận Côn Luân đều hết sức kỳ lạ, cho nên sở nghiên cứu có lý do tin tưởng......."

..........."Vậy cậu cố gắng lên ha, chờ cậu trở về tớ mời cậu ăn một bữa." Khúc Quân yên lặng bái phục sức tưởng tượng của nhân dân Thời Đại Vũ Trụ, mấy ngày trước còn là ma thú phi hành, hôm nay lại là thực vật phi hành, ngày kia hắn sẽ không vượt khỏi hệ ngân hà chứ?!

Nhưng mấy năm gần đây khí tượng Côn Luân xuất hiện dị thường, có thể hay không là? Ánh mắt Khúc Quân ro rụt, rồi bình tĩnh lại:

"Nold, có thể cho tớ xem khí tượng mấy năm gần đây xung quanh Côn Luân hay không?"

Cái này cũng không phải bí mật, trên thực tế chỗ du lịch này không mở ra cũng vì khí tượng dị thường sợ gây nguy hiểm cho khách du lịch. Vì vậy khi chưa điều tra rõ độ nguy hiểm của khí tượng nơi này đối nhân loại thì chỗ này vẫn cấm đi vào. Mà làm ngưng lại oán hận của nhân dân đối với việc niêm phong khu tham quan tự nhiên chính là phần báo cáo khi tượng chuẩn xác này.

Nold lấy Quang Não ra tùy ý nhấn mấy cái, một tổ số liệu khổng lồ nhanh chóng hiện ra trước mặt Khúc Quân.

Một chuỗi số Ả Rập và mật mã khắc sâu vào trong lòng Khúc Quân. Hắn giơ tay lên vỗ vỗ vai Nold, âm thầm hạ một cái trận pháp bảo vệ trên người cậu ta, nói:

"Việc này phải cẩn thận, nếu gặp được chuyện không thể đối phó được, nhanh chóng gọi vào Đầu Cuối của tớ."

Trong lòng Nold rõ ràng sự thần bí của Khúc Quân. Tuy không biết trên người Khúc Quân có năng lực gì nhưng bạn bè chính là bạn bè. Chỉ cần là bạn bè mà Nold vương tử cậu thừa nhận thì cho dù là lão yêu tinh ngàn năm( Lịch sử Trái Đất học rất tốt nha), cậu cũng dám kết bạn:

"Yên tâm, khi cần đến cậu, tớ có khi nào khách khí đâu!" Mái tóc màu xanh xẹt qua một đường cong trên không, Khúc Quân nhìn Nold dần dần đi xa, cách đó không xa có gương mặt quen thuộc chậm rãi đi tới.

Như thế là tốt rồi, việc khẩn cấp bây giờ vẫn là về nhà trước, trong nhà ngoài Bách Hoa, hai vị khác......Khó mà nói.

Mất chút sức rốt cuộc ban đêm Khúc Quân đã về tới nhà. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Bách Hoa tiên quân mặc một thân trang phục màu đỏ chói mắt từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ, giống như khi hắn còn ở Thiên Đình, kiêu ngạo nhìn xuống thế gian. Đây là thái độ bình thường, Khúc Quân rất quen thuộc, nhưng........Tầm mắt chuyển sang đứa nhỏ, quả nhiên bắn ngược.

Khi thần tiên nhìn một người, thói quen nhìn tướng mạo, hoặc đường số mệnh, nhìn tương lai phát triển nhưng Khúc Quân nhìn người thói quen thường nhìn ánh mắt người đó. Trẻ em xuất thân cô nhi viện dường như bẩm sinh sẽ đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Khúc Quân từ rất nhỏ đã có thể từ trong mắt người khác cẩm nhận được sự chán ghét, quan tâm, đòng tình đối với hắn. Nhưng lúc đó hắn quật cường, cảm thấy chính mình rất mạnh mẽ không cần người khác giúp mới dẫn đến kết cục bị cô lập.

Mặc dù lần đầu gặp Khúc Quân không nhìn ra số mệnh nam chủ cô độc của Chu Mật, không rõ sự đời. Nhưng lần đầu hắn nhìn thấy Chu Mật đã biết đứa nhỏ này tâm thực ra rất tàn nhẫn, có thể làm mọi chuyện có lợi cho mình dù đối với người khác sẽ không có lợi, có thể không do dự nhận sự giúp đỡ của người khác quay người đi liền quên. Đây là trời sinh đã có tính tình lạnh lùng.

Phẩm chất như vậy, thật ra Khúc Quân chưa từng gặp qua. Trong Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự, vô số Phật Đà quanh năm suốt tháng ngồi cao cao trên tượng đài phía trên. Bọn họ hoặc tham khảo kinh Phật, hoặc tán dương Thiên Lý*. Bọn họ ngồi ở phía trên quan sát toàn bộ thế gian, yên tâm thoải mái nhận sự cúng bái của mọi người, lại chủ trương Phật độ người hữu duyên, kẻ có duyên tự độ.

Nói tương đối dễ nghe, Logic hơn là e rằng lười đánh nhau, nhưng dù vậy cũng không cách nào che dấu bản tính lạnh lùng. Hắn không bist tại sao lại như thế, điều này hoàn toàn khác với câu "Ngã Phật từ bi" hắn từng nghe, chắc có lẽ do thân phận khác biệt, hiểu được thứ gì cũng có sự khác biệt.

Hắn không đi so đo những vị Phật Đà vì sao không trách trời thương dân, nhưng Chu Mật.......Ngay từ đầu hắn đã cảnh cáo nhóc đó rồi nhưng cân nhắc đến đứa nhỏ chỉ mới bảy tám tuổi, hắn đã một bó tuổi to(?), cũng không thể so đo với một đứa nhỏ được cho nên đã kéo dài chuyện này.

Nay.......Kiêu ngạo nhất Thiên Đình Bách Hoa tiên quân gặp gỡ "Tiểu Tào Tháo" Chu Mật, Khúc Quân cảm thấy mình còn không bằng không trở lại! Bách Hoa gặp Hao Thiên Khuyển hắn không sợ. Bởi vì một chó một hoa cho dù càng đấu càng hăng vẫn sẽ có đúng mực, nhưng trước mắt này............. Chẳng qua cũng tốt, đây cũng là lúc dạy một chút về đạo lý làm người cho Chu Mật.

Trên đời này không có chuyện ai có lỗi với ai nhiều hơn. Hắn từ nhỏ đã sớm bị cha mẹ vứt bỏ ở cô nhi viện, chẳng lẽ ngày nào cũng phải căm thù những đứa trẻ có cha mẹ hay sao? Vì mắc nghẹn mà bỏ ăn chắc chắn không được. Vì mắc nghẹn mà bỏ ăn còn biến cực đoan lại càng không được.

Cái tính cách này, phải sửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.