Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 4-2



Trong thoáng chốc biết quá nhiều chuyện, vốn còn chưa kịp tiêu hóa, không thể làm gì khác hơn là không nói gì, tạm thời không nên rước lấy chuyện khác, hiện tại nàng nên giải thích tại sao mình xuất hiện ở nơi này? “Oa!” Giật mình khi chính mình lại ôm hắn, bị sợ đến mức nàng vội vàng buông tay ra còn lập tức lùi lại hai bước, chính mình không thể tin được lại lớn mật như thế.

“Thiểu Mẫn?” Mi tâm hắn nhíu lại

Tân Thiểu Mẫn miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: “Tại sao đại ca lại ở chỗ này?” Nàng cố gắng an ủi trái tim đập dồn dập, nhưng trái tim của nàng lại đập quá nhanh, gần như muốn cho nàng thở không nổi.

“Là ta hỏi ngươi trước tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này.” Hạ Hầu Hoan nói từng chữ từng chữ, càng nói càng trầm, giống như không thích nàng vặn ngược lại lời nói của hắn.

“Ta......” Nàng mím môi một cái, nàng không thích nói dối, nhưng có thời điểm thật sự là không thể không nói dối. “Ta nghe nói người nhà của ta ở đây, nghĩ có lẽ có thể giúp khôi phục trí nhớ, cho nên chuồn ra khỏi cung, nhưng lúc hỏi ông chủ cửa hàng, lại nghe nói người nhà của ta đã dọn đi lúc ta mới tiến cung.”

“Nghe nói từ chỗ nào?” Có người nói, vậy thì đại biểu có người biết được thân thế bối cảnh của nàng.

“Một tỷ tỷ người hầu ở cung Ngọc Ninh, hai ngày trước gặp ở Ngự thiện phòng, thấy ta không biết nên tỷ ấy hỏi, sau khi tán gẫu mới biết thì ra là ta và tỷ ấy vốn là láng giềng.” Nói dối càng ngày càng trôi chảy, nhưng nàng ghi nhớ không nói ra tên Hà Bích, không muốn chuốc lấy phiền toái cho nàng ấy.

“Thật sao?” Hắn khẽ nhếch lông mày, có mấy phần tin tưởng, chỉ vì vừa rồi quả thật hắn nhìn thấy sau khi nàng nói chuyện với ông chủ cửa hàng thì mang vẻ mặt mất mát đứng ngây ngô, đột nhiên nhào lên, có lẽ là bởi vì mới nhận được tin tức, trong lòng đau khổ.

“Đại ca thì sao, sao chuồn ra được khỏi cung vậy?” Tuy là lời nói dối, nhưng nửa thật nửa giả, đau khổ cũng là thật.

“Ta không chuồn ra khỏi cung, ta phụng mệnh Hoàng thượng đến Đào Phong Lâu mua đồ ăn nóng, nhưng nhìn thấy bóng dáng của ngươi, ta liền đi theo.” Nói dối hạ bút thành văn, nói không chút do dự.

“Vậy làm sao bây giờ?” Phụng mệnh lệnh của Hoàng thượng, Hoàng thượng ra lệnh đánh cung nữ đang sống đến chết kia ư, nếu không làm xong chuyện sẽ bị nguy hiểm mất, “Đại ca, chúng ta nhanh đi mua thôi.”

Không nói hai lời, nàng nắm tay của hắn lên, đang muốn đi lên phía trước, rồi lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cười khúc khích hỏi: “Đại ca, Đào Phong Lâu ở đâu?”

Ánh mắt của hắn rơi vào trên bàn tay bị nàng cầm, trong lòng có rất nhiều cảm xúc lạ lẫm dao động, chưa mở miệng, sau lưng đã truyền đến giọng nói xa lạ ——

“Muốn biết Đào Phong Lâu ở đâu, chỉ cần cho chúng ta một chút phí dẫn đường, lập tức dẫn theo công công đi.”

Hạ Hầu Hoan chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối đi ra ba nam nhân, cười đến vẻ mặt như du côn lưu manh, làm người ta vừa thấy đã chán ghét, còn chưa ngẫm nghĩ phải xử trí như thế nào, một bóng dáng đã nhanh một bước ngăn ở trước mặt của hắn, hắn không hiểu hơi híp mắt lại, chiều cao của nàng chỉ đến cằm của hắn mà thôi, đứng ở đằng trước hắn làm cái gì?!

“Các ngươi muốn làm gì?” Tân Thiểu Mẫn trầm giọng hỏi, trong lòng phỏng đoán thứ tự xử lý ba người kia.

Rất lâu không có động thủ, trước kia học sợ không thông thạo, nhưng dù thế nào nàng cũng tốt nghiệp đại học cảnh sát, chắc chắn mạnh hơn đại ca.

“Sao chúng ta dám làm gì công công chứ, cũng chỉ muốn kiếm chút phí dẫn đường.” Một người nam nhân nở nụ cười, sải bước đi, hoàn toàn công khai vơ vét tài sản, không đếm xỉa đến vương pháp.

“Không cần, chúng ta biết đường, không nhọc ba vị.” Nàng nói lời khách khí, toàn thân lại căng thẳng.

Tân Thiểu Mẫn đang tính toán cự ly, lại thấy lúc đối phương đang đến gần đột nhiên đưa tay rút cây dao găm từ trong lòng ngực ra.

“Đây là huynh đệ chúng ta chắc chắn giúp rồi, công công không nên khách khí.” Nam nhân đang cầm dao găm định đánh úp nàng lại thì nàng động tác nhanh nhẹn né tránh, đồng thời chân quét về phía chân đối phương, làm gã quỳ trên đất, lại trở tay bẻ cổ tay của gã, buộc gã buông dao găm ra.

Hai người nam nhân phía sau thấy tình huống không đúng, xông lên trước, nàng đã phát động thế công, nhấc chân đạp vào ngực của đối phương đang chạy tới, lại xoay người một cái, lấy khuỷu tay chọc vào ngực của một gã nam nhân khác.

Chỉ trong chớp mắt, ba đại nam nhân ngã xuống đất, làm Hạ Hầu Hoan choáng váng khó có thể tin vào mắt. Một nữ tử yếu đuối như thế, có thể trong chớp mắt quật ngã đại nam nhân, hơn nữa mặt không đỏ hơi thở không gấp, còn quay đầu đạp đầu của gã nam nhân dẫn đầu xuống đất, làm đối phương không nhúc nhích được.

“Cũng may, bọn họ đều yếu.” Tân Thiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cười nói với hắn. Quả thật nàng không quen tay, chỉ là bộ dạng của Thọ Ương không phải tốt bình thường, thân thể vừa cứng vừa mềm, làm cho động thủ của nàng hết sức gọn gàng.

“Không......” Dù có thế nào, đối phương vẫn cầm dao găm trong tay, nàng có thể đọ sức cận thân (trong phạm vi gần, sát người hay là cận chiến), dùng chiêu thức hắn chưa từng thấy, làm sự nghi ngờ trong lòng hắn hồi sinh, hoài nghi thân thế bối cảnh của nàng.

“Ai ở đằng kia!”

Sau lưng truyền đến giọng nói của Tiêu Cập Ngôn, ngay sau đó mấy tên thị vệ chạy tới như bay.

“Chúng ta không phải người xấu, người xấu là bọn hắn, chúng ta là người trong cung, chúng ta là phụng mệnh của Hoàng thượng xuất cung, kết quả gặp phải ác nhân cướp bóc.” Chỉ sợ vài đại nam nhân không nói lời gì đã ra tay nên nàng vội vàng chạy đến trước người Hạ Hầu Hoan, bảo vệ hắn chặt chẽ.

Tình cảnh này ở trong mắt người khác, thật sự có chút buồn cười, dù sao đầu nàng cũng chỉ đến được cằm của Hạ Hầu Hoan, nhưng cố tình ánh mắt của nàng cực kỳ nghiêm túc, giống như là bọn thị vệ dám động thủ, nàng cũng sẽ đánh lại.

Hạ Hầu Hoan nhìn đỉnh đầu của nàng, rõ ràng có rất nhiều nghi ngờ về nàng, cũng biết phải đề phòng, nhưng hắn lại không tự chủ được đưa hai tay ôm lại nàng ở trước người, nhẹ nhàng để mặt dính vào trên mái tóc nàng.

Hắn không có biện pháp kiềm chế được kích động bộc phát và cảm xúc xa lạ này, giờ khắc này hắn chỉ muốn ôm nàng thật chặt.

Tiêu Cập Ngôn nhìn thấy một màn này, khẽ đưa tay chỉ, tất cả thị vệ lập tức quay đầu, vừa thấy ánh mắt hắn, lập tức tiến lên kéo ba người ngã trên mặt đất lên.

Tiêu Cập Ngôn chậm rãi đi tới trước mặt Tân Thiểu Mẫn, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ của Tân Thiểu Mẫn, rồi lại chậm rãi chuyển qua trên mặt Hạ Hầu Hoan.

Hạ Hầu Hoan lạnh lùng liếc hắn một cái, khóe môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động nói cái gì đó.

“Thì ra là Thành công công, không biết sao Thành công công lại xuất hiện ở chỗ này, vị này là ——”

Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, phỏng đoán người này tám phần là quan viên trong triều, nếu không sao có thể nhận ra đại ca của mình.

“Tiêu đại nhân, hai ta phụng mệnh Hoàng xuất cung mua đồ ăn nóng, kết quả gặp phải du côn cướp bóc, kính xin đại nhân làm chủ.” Hạ Hầu Hoan lạnh nhạt mở miệng, không buông nàng trong ngực ra.

“Thì ra là như vậy.” Tiêu Cập Ngôn gật đầu một cái, nói với đám thị vệ: “Giải ba người này đến phủ nha, bảo Tri Phủ điều tra kỹ.” Quay đầu lại nói với Hạ Hầu Hoan: “Nghe nói trong cung gặp chuyện không may, ta đang muốn vào cung, nếu không nhân tiện mang hai vị hồi cung luôn.”

“Đa tạ đại nhân.” Hắn nhìn Tiêu Cập Ngôn dẫn đầu đi ở đằng trước, hắn mới cầm tay của nàng, nói khẽ với nàng: “Thiểu Mẫn, đi thôi.”

“...... Ờ.” Nàng đáp lời, ánh mắt rơi vào bàn tay hắn đang cầm. Tuy nói, nàng cũng vừa ôm vừa cầm tay đại ca nhưng đó là có nguyên nhân, giống như nàng kích động quá mức lo lắng, quá cần một khuỷu tay làm lạnh đầu nàng, nhưng đại ca thì sao?

Tay của hắn vừa lớn vừa thật dày, hết sức ấm áp, nhiệt độ này giống như xuyên thấu qua da thịt, theo máu, một đường chạy vào tim của nàng.

“Đi thôi.” Hắn lại nói. “Không có người nhà, nhưng ngươi có ta.”

Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, sau khi hiểu ý, hốc mắt có chút nóng lên. Haizz, nếu ở trong thế giới ban đầu, có một người nam nhân nói như vậy với nàng, nàng sẽ thật sự khăng khăng một mực yêu đối phương. Mỗi người đều có mặt mềm yếu không muốn bị người vạch trần, một khi bị đâm vào điểm yếu được chôn chỗ sâu nhất, sẽ rất khó lại giả bộ kiên cường, lòng chỉ biết khát vọng dựa vào.

Nhìn về phía gò má của hắn, thật sự nàng phải nói, dáng dấp đại ca thật đẹp mắt, đối tốt với nàng không có gì để nói, đáng tiếc duy nhất chính là —— hắn là thái giám, nàng không thể nào thích hắn.

Không để lại dấu vết thở dài, đi theo hắn cùng nhau lên xe ngựa, lại phát hiện hắn ngồi vào bên cạnh mình, đưa mặt khẽ dựa vào trên bả vai nàng, làm cả người nàng không tự chủ cương cứng.

“Đại ca, huynh làm sao vậy?” Khụ, vị đại nhân kia ngồi cũng ở chỗ đối diện, hắn dựa vào nàng như vậy giống như không ra thể thống gì, quan trọng nhất nàng thân là nữ tử, sẽ rất dễ suy nghĩ lung tung.

“Không có việc gì.” Hạ Hầu Hoan nhắm hai mắt, muốn thân thiết với nàng.

Mày rậm Tiêu Cập Ngôn nhíu lại, mắt sáng như đuốc quan sát Tân Thiểu Mẫn, bên trong ẩn chứa không ủng hộ cùng với vẻ chán ghét nàng không che dấu, ép nàng chỉ có thể tìm đề tài lung tung, tránh Tiêu Cập Ngôn nhìn chăm chú. “Đại ca, có phải huynh bị ba người lúc nãy dọa sợ không?”

“Ừ, ta còn có chút khẩn trương.” Vào giờ phút này, có thể hưởng thụ thêm một phần ấm áp, hắn không ngại bị nàng xem thường.

Ờ, hóa ra là như vậy, vậy thì không sao. “Đừng sợ, đại ca, ta bảo vệ huynh.”

“Nói hay lắm, ngươi bảo vệ ta.” Nói xong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

“Dĩ nhiên, đại ca, chuyện không làm được ta sẽ không nói.” Năng lực mỗi người đều có giới hạn, nàng sẽ không nói lời hứa suông, lại nói cũng sắp hồi cung rồi, trong cung có thị vệ......

Nghĩ kĩ, nàng đột nhiên cười khổ một tiếng.

Vốn đang không biết nên trở về cung hay không, kết quả bị đại ca quấy rối, nàng đã ở trên đường hồi cung rồi.

Trong cung, thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa nàng còn không biết nên đối mặt với Hà Bích như thế nào...... Tỷ ấy trăm phương ngàn kế đưa nàng xuất cung, cố tình nàng lại trở về cung, không biết có hại tỷ ấy hay không.

Haizz, thế sự thật sự không phải do người.

Tiêu Cập Ngôn nhìn hai người đối diện, khóe môi hơi nhếch, nhướng mày nhíu lại, vừa vui vẻ vừa buồn, làm hắn không khỏi hơi híp mắt lại, muốn biết rốt cuộc thái giám này có thân phận gì, lại được Hoàng thượng nói là “lão bằng hữu”...... Hoàng thượng không đề phòng, thế nhưng hắn lại không thể không phòng, không thể không tra rõ ràng!

“Đại ca, rốt cuộc có được hay không?”

Vừa vào cửa cung, đại ca đã mang theo nàng đi một lối đi yên lặng khác, tránh cấm vệ tuần tra, đi tới bên ngoài cung Ngọc Tuyển, nói sau này nàng cứ đợi ở cung Ngọc Tuyển.

“Có cái gì không được?” Hạ Hầu Hoan dừng bước lại, quay đầu lại hỏi: “Ngươi sẽ sợ hoàng thượng?”

Tin đồn về hắn, trong cung có nhiều câu chuyện, nhưng hơn phân nửa đều là thật, hắn cũng không không dám nói, nhưng hắn vẫn chưa muốn để cho nàng biết thân phận thật sự của mình. Không phải không tin tưởng nàng, mà là hắn có quá nhiều bí mật không thể chia sẻ với bất kỳ kẻ nào, nếu hắn suy nghĩ đủ rõ ràng, nên ném nàng trở về Ngự thiện phòng, mà không phải dẫn nàng trở về cung Ngọc Tuyển, nhưng nghĩ đến nàng một cô nương lại chen chúc chung giường với một đám thái giám, dù thế nào hắn cũng không muốn thả nàng đi.

“Không phải, ta sợ huynh tự mình dẫn ta trở lại, hoàng thượng sẽ trách huynh.” Nàng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn, huống chi bây giờ nàng đợi ở Ngự thiện phòng cũng xem là tốt.

Hạ Hầu Hoan nghe vậy, hớn hở ra mặt, nói: “Sợ cái gì, ta bảo kê ngươi.”

“Đại ca, rốt cuộc là huynh có phẩm cấp mấy?” Tuy nói nàng chỉ có kiến thức nửa vời về quy cũ trong cung, chỉ là nàng biết trong cung là nhìn vào phẩm cấp, cũng chính là nhìn cấp bậc đang làm việc. Có thể ở bên cạnh hoàng thượng lâu như vậy, khẳng định không thấp, nhưng rốt cuộc là cao bao nhiêu, cao đến hắn có thể tùy ý giúp nàng sắp xếp công việc, cũng không sợ hoàng thượng trách tội?

“Ngươi cứ nói xem?” Hắn cười như không cười nói. Hắn có phẩm cấp gì? Hắn thật sự không biết mình là Hoàng đế mấy phẩm?

“Lão muốn ta đoán, ta đoán trúng thế nào được? Chuyện trong cung ta cũng không quá rõ.” Nàng bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn bước vào trong cung Ngọc Tuyển. “Dù sao chỉ cần không liên lụy đến huynh là tốt rồi.”

Hạ Hầu Hoan không tự chủ nâng khóe môi lên, thích nàng đặt mình ở trong lòng, mọi chuyện đều lấy hắn làm trọng.

Bước lên hành lang thông suốt, đúng lúc có một người đâm đầu đi tới, người nọ đang muốn mở cửa, thì liếc thấy bên cạnh hắn có người chợt im lặng.

Hạ Hầu Hoan cười như không cười lên tiếng chào hỏi.”Thái Đấu, vị này là Thiểu Mẫn, sau này là người trong cung Ngọc Tuyển.”

“Chuyện này Chúc công công biết chưa ạ?”

“Bình An đang ở đâu?”

“Đang ở ——” Thái Đấu tạm ngừng lại, quay hướng sau lưng hắn nói, “Chúc công công, Thành Hâm dẫn theo người trở lại.”

Từ xa Chúc Bình An nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Hoan, thấy bên cạnh hắn nhiều thêm một người, trong lòng đã sớm nghi ngờ đủ kiểu, hôm nay chứng thật đúng là hắn mang về, làm ông ta càng thêm kinh ngạc. Cung Ngọc Tuyển không phù hợp có nhiều thêm người chứ nhỉ?

“Bình An, vị này là Thiểu Mẫn, đợi tí nữa ngươi mang nàng đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai lại chia công việc cho nàng, ta muốn trở về phòng.”

Hạ Hầu Hoan nói giọng điệu ngang hàng như thế, trong lúc nhất thời làm Chúc Bình An khó thích ứng, chỉ có thể luôn miệng vâng vâng.

“Thiểu Mẫn, thời gian đã không còn sớm, ngươi đi trước nghỉ ngơi, ta còn có việc bận rộn.” Đối mặt với Tân Thiểu Mẫn thì trên mặt Hạ Hầu Hoan nhiều thêm nụ cười.

“Có muốn ta giúp một tay hay không?” Nàng nhỏ giọng hỏi. Nhìn dáng dấp đại ca còn cao hơn thái giám Chúc Bình An thiếp thân của Hoàng thượng nữa, bởi vì hắn gọi thẳng tên của Chúc công công, chỉ là Thái Đấu cũng gọi thẳng tên của hắn...... Suy nghĩ một chút, nàng buông tha tiếp tục suy nghĩ cái vấn đề này, chỉ cần xác định mình sẽ không gây ra phiền toái cho đại ca là tốt rồi.

“Không cần, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng, vậy chờ ta tỉnh lại lại nói cho ta biết, ta sẽ làm công việc gì.” Thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi một chút cũng tốt, nàng cần yên tĩnh để làm nàng làm sạch lung tung trong đầu.

“Đi đi.” Nói xong, hắn nháy mắt với Chúc Bình An.

“Đi theo ta.” Chúc Bình An xoay người không tiếng động thở dài. Rốt cuộc người này có lai lịch gì, sao lại được Hoàng thượng mang về? Chẳng lẽ Hoàng thượng không sợ bí mật bị phát hiện sao? Trước tình thế đối mặt với sinh tử tồn vong, sao Hoàng thượng lại tự tìm phiền toái?

“Thái Đấu.” Hạ Hầu Hoan thu hồi ánh mắt, lúc đi về phía tẩm điện lên tiếng gọi.

Thái Đấu lập tức sải bước đuổi theo, đối với hoàng thượng nhẹ nhàng như thế tựa như cắt hai thân phận, không nhịn được bội phục.

“Chuyện ở hậu cung phát triển như thế nào?” Vào tẩm điện, hắn trầm giọng hỏi, trên mặt không thấy chút xíu nụ cười.

Thái Đấu tiến lên giúp hắn thay y phục, vừa nói: “Đã xác định Thục phi chết cháy ở trong cung Ngọc Thần, trước mắt nha hoàn cung nhân chôn theo đã tìm ra mười tám thi thể, cũng không sai biệt lắm là số lượng kia.”

“Phải xác định không có người sống.” Giọng nói của Hạ Hầu Hoan trầm thấp, uy nghiêm run sợ khiếp người.

“Ty chức sẽ lại phái người đi trước tìm tòi.” Giúp hắn thay một bộ thường phục màu xanh dương đậm, Thái Đấu mới lại tiếp tục nói: “Sau khi Nhiếp Chính vương biết được cung Ngọc Thần cháy, phái cấm vệ vào hậu cung truy xét, có một đội nhân mã vào cung Ngọc Đức của Quý phi.”

Hậu cung gặp chuyện không may, dĩ nhiên Nhiếp Chính vương sẽ phái cấm vệ vào hậu cung điều tra, tuy điều tra cung điện phi tần không hợp lễ nghĩa, nhưng dưới tình huống chuyện quá khẩn cấp, những thứ lễ nghi phiền phức kia dĩ nhiên có thể lược bỏ không đếm xỉa.

Hạ Hầu Hoan hơi híp mắt lại, khóe môi hiện lên ý cười như có như không. “Không đi cung Ngọc Ninh?”

“Theo ty chức biết, không tiến về phía cung Ngọc Ninh.”

Nghe đến đây, Hạ Hầu Hoan giống như cực kỳ hài lòng khẽ gật đầu, hành động này làm Thái Đấu không hiểu.

“Ban đầu Hoàng thượng đặt hỏa dược (thuốc nổ) ở trong cung Ngọc Đức, không phải hại Quý phi ư?”

“Đúng vậy, trẫm chỉ muốn ông ta điều tra, muốn ong ta phát hiện, nếu không kế tiếp còn có cái gì vui mà chơi chứ?” Khẽ cười một tiếng, hắn nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Hồi hoàng thượng, bây giờ đã là canh hai rồi.”

“Vậy trẫm có thể nghỉ ngơi một chút, canh ba lúc Nhiếp Chính vương tới, nhớ đưa tới điện Hoa Nhược, đừng quấy rầy Thiếu Mẫn tỉnh giấc.”

Thái Đấu nghe vậy, lời đã bò đến cổ họng, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nuốt nghi vấn xuống. “Ty chức biết.”

Bên kia ——

“Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, không có việc gì chớ bước ra bên ngoài, nếu chọc Hoàng thượng không vui, đến lúc đó ngay cả ta cũng không giữ được ngươi.” Sau khi dẫn Tân Thiểu Mẫn tới gian phòng dành cho người hầu, Chúc Bình An lập tức uy hiếp cảnh cáo một trận.

“Vâng, được, ta biết rồi.” Tuy nói thần kinh nàng trời sanh không ổn định, nhưng mà cách hoàng thượng gần như vậy, cảm giác nguy cơ nàng vẫn phải có. “Chỉ là, đây là gian phòng ta ở tạm?” Nhìn vòng quanh phòng dành cho người hầu một vòng, nàng thật sự cảm thấy đây hoàn toàn không phải là nơi thái giám ở được nổi. Giường có bốn cột, hơn nữa bên giường có màn trướng, gần nơi cửa sổ đặt tháp Trương Cẩm và bàn kỷ trà (bàn thấp dùng để uống trà), lộ ra cửa sổ tròn dán vải mỏng, thấy thế nào cũng tình thơ ý họa.

“Ngươi ngại quá nhỏ hay là ——” Sắc mặt Chúc Bình An trầm xuống.

“Không phải không phải, ta cảm thấy nơi này quá tốt, hơn nữa chỉ có một cái giường, cho nên chỉ có một mình ta ngủ?”

Chúc Bình An trừng mắt nhìn, có chút bị khuôn mặt tươi cười hiện ra của nàng làm hoa mắt, trở lại câu hỏi của nàng, mới làm hắn nhớ tới thái giám cấp thấp là chen chung giường, cho nên bây giờ hắn vì một mình có được một phòng mà vui vẻ, ừ...... Trái lại là một tiểu tử rất hiểu biết, vui vẻ thì lộ ra khuôn mặt tươi cười, không có lòng dạ tâm kế, vừa nhìn đã vui tai vui mắt, nhưng mà giống như hắn đã gặp qua gã này ở đâu đó, trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được.

“Chúc công công?” Không đợi được câu trả lời, nàng nhỏ giọng thúc giục.

“Nơi này dĩ nhiên là một mình ngươi ở, bởi vì cung Ngọc Tuyển chiếm diện tích lớn, điện nhiều hành lang nhiều gian phòng, ngày mai có thời gian sẽ dạy ngươi một chút quy củ, bây giờ trước hết ngươi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.” Hắn nghĩ có lẽ hắn đã biết tại sao Hoàng thượng mang người này về cung Ngọc Tuyển, thật sự là cả người hắn (Thiểu Mẫn) phát ra hơi thở đơn thuần vô hại quá mạnh mẽ, sẽ làm người hãm sâu với nước bùn muốn dựa vào gần.

Đối với hoàng thượng mà nói, có lẽ đây là chuyện tốt, có lẽ người này có thể để cho tâm tư của Hoàng thượng không đến mức chênh chếch đến không có biện pháp uốn nắn, chỉ là, phải điều tra kỹ thân thế của hắn mới được, có lẽ nên tìm cơ hội nói với Tiêu đại nhân một câu mới đúng.

Chúc Bình An bước ra khỏi bộc phòng (phòng dành cho người hầu), đầu không ngừng chuyển động, hoàn toàn không phát hiện người nam nhân đứng ở chỗ rẽ hành lang, mắt thấy muốn đụng vào thì nam nhân mở miệng.

“Bình An, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

“Ối!” Chúc Bình An bị sợ đến trợn tròn con ngươi, sau khi thấy rõ người tới, mới hung hăng thở một hơi. “Thành Hâm, ngươi có biết người dọa người sẽ bị dọa chết không?” Sao lại buồn bực không lên tiếng núp ở chỗ rẽ, rõ ràng là cố ý dọa người.

“Ta vừa mới hỏi ngươi đang suy nghĩ cái gì, mà nghĩ đến nhập thần như vậy, ta đứng ở chỗ này, ngươi lại hoàn toàn không phát hiện.”

Thành Hâm miễn cưỡng tựa vào góc tường, từ diện mạo đến vẻ mặt cười như không cười lại giống Hạ Hầu Hoan như đúc.

“Đó là bởi vì ——” Giống như sực nhớ ra gì đó, Chúc Bình An vội vàng lôi kéo hắn đi qua hành lang, đi qua một tòa tiểu viện, cho đến cách bộc phòng một khoảng cách lớn vẫn không chịu buông tay.

Thành Hâm mặc hắn kéo đi, buồn cười nói: “Nếu như ngươi lo lắng tiểu thái giám ta nhìn thấy, vậy ta chỉ có thể nói cho ngươi không còn kịp nữa rồi, ngay từ lúc ngươi dẫn hắn vào phòng thì ta đã nhìn thấy hắn.”

Chúc Bình An quay đầu lại trừng hắn.”Ngươi nên trở về tránh đi!”

“Ta có mà, nếu không hắn đã nhìn thấy ta.” Cung Ngọc Tuyển này nhiều người quái lạ, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của hoàng thượng, đã là hoàng thượng gây nên, coi như không biết hoàng thượng đang đùa trò xiếc gì, hắn cũng rất rõ ràng mình nên trở về tránh. “Đây không phải là lỗi của ta, vốn ta có thể đi lại xung quanh ở trong cung.”

“Ta nghĩ ngươi còn đang dưỡng bệnh, sẽ phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường.” Chúc Bình An thay mình đổ mồ hôi lạnh.

Nếu người mới vừa đến cung Ngọc Tuyển, lập tức phát hiện bí mật của hoàng thượng và Thành Hâm, cái đầu này của hắn cũng không còn. May mắn là Thành Hâm đủ nhạy bén, suy nghĩ rõ ràng, biết phải tránh.

“Ta cũng đã nằm bao nhiêu ngày rồi, nếu tiếp tục nằm nữa, còn muốn cuộc sống trôi qua nữa không?” Thành Hâm nói đến một nửa, che giấu vẻ mặt cười đùa, nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc nhớ tới tại sao cảm thấy hắn nhìn quen mắt.”

“Người nào?”

“Tiểu thái giám ngươi mới vừa mang tới.”

“Ngươi cũng cảm thấy hắn nhìn quen mắt?” Vậy thì không phải là ảo giác của hắn, mà là quả thật đã gặp qua. Chúc Bình An vội vàng hỏi lại: “Đã gặp ở đâu?”

“Hắn chính là thái giám thử độc vào buổi tiệc tối của ta và Cổ Đôn hoàng tử, ngươi cũng ở chỗ đó mà.” Thành Hâm tức giận nói.

Chúc Bình An ngẩn ra, trí nhớ trở lại trên buổi tiệc khai triều trăm năm cuối cùng —— vẻ mặt thái giám thử độc không thay đổi ăn một chút của tất cả các món ăn, cho đến lúc trước khi rời đi vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

“Thật sự là hắn!” Chỉ là không có nụ cười sẽ làm gương mặt đó có thay đổi cực lớn.

“Thấy hắn thoạt nhìn còn rất mạnh như rồng như hổ, nhưng rõ ràng hắn ăn món ăn có độc, sao một chút cũng không có gì?”

Thành Hâm khẽ xoa cái cằm trơn bóng hỏi.

Chúc Bình An nhíu mày. Đúng...... Không biết rốt cuộc hoàng thượng có biết thái giám kia là thái giám thử độc trước kia hay không, dù có thế nào, vẫn phải nhắc nhở hoàng thượng mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.