Uông Oánh Nguyệt lấy khăn tay ra quấn tóc lên, giống một thôn phụ làm việc bình thường ngồi trên ghế nhỏ. Trước mặt nàng là một thùng gỗ, trong thùng có rất nhiều quần áo, có mấy bộ thậm chí có chút tanh tưởi, hiển nhiên dính không sạch sẽ gì đó. Nàng lại như là không ngửi thấy vùi đầu giặt. Chờ sắp giặt xong, một nữ nhân trẻ tuổi mặc vải bồi gấm vóc yên hà hồng dệt nổi đi ra, trên đầu cài cây trâm vàng như ngón tay, trên mặt dung trang tinh xảo.
"Giặt sạch quần áo này, ngày mai ta muốn mặc." Nữ tử vênh váo hung hăng nói với Uông Oánh Nguyệt xong lại bỏ thêm một ít quần áo vào thùng.
Thanh Trúc đang đi lấy môi bếp lò chuẩn bị hầm dược thấy, nhịn không được vọt qua, nói, "Đại nãi nãi, sao ngài đối đãi với tiểu thư chúng ta như vậy?" Nói xong liền vô cùng lo lắng đỡ Uông Oánh Nguyệt lên, nói, "Tiểu thư, sao ngài lại tự mình làm, không phải nói có nô tỳ sao?"
"Thanh Hoa bị bệnh, ngươi một mình làm sao làm hết." Uông Oánh Nguyệt nhịn không được nói, hai lão bộc hầu hạ Chiêu Hòa hầu phu nhân đều bị đại nãi nãi Lưu thị kêu đến phòng bếp nấu cơm, hiện tại trong viện này chỉ còn Thanh Hoa, Thanh Trúc cùng nàng, thân mình Thanh Hoa suy nhược, cường chống vài ngày đã bị bệnh.
"Nhưng chuyện này cũng không phải tiểu thư có thể làm!" Thanh Trúc đau lòng nói.
"Ai u, thật là chủ tớ tình thâm, nếu người khác nhìn thấy còn tưởng rằng tẩu tử ta kiêu ngạo ức hiếp ngươi." Lưu thị nói tới đây, ánh mắt biến đổi, giọng điệu bén nhọn nói, "Ngươi còn cho rằng mình là đại tiểu thư? Ngươi chỉ là nữ nhân bị thái tử điện hạ khí như giày cũ mà thôi, một dâm nữ! Thật không biết sao ngươi còn có mặt mũi ở đây, nếu ta là ngươi, đã sớm một dây thừng treo cổ." Lưu thị càng nói càng tức giận, đến sau trên mặt mang theo vài phần kích động. Hiện tại rất nhiều người đều không muốn lui tới với bọn họ, ngay cả nhà mẹ đẻ nàng, cũng lạnh nhạt, muốn trách phải trách Uông Oánh Nguyệt trước mắt, mệnh tốt như vậy lại không biết quý trọng.
Ngẫm lại liền khiến cho Lưu thị cắn răng khó nhịn.
"Đại nãi nãi, tiểu thư chúng ta là hòa ly, không phải bị hưu!" Thanh Trúc nhịn không được lớn tiếng phản bác.
"Hòa ly hay là bị hưu có cái gì khác?" Lưu thị căm hận nói, “Thái tử cũng đã định tân thái tử phi, chờ chọn ngày hoàng đạo thành thân, ngươi thì sao? Còn có người muốn ngươi sao? Là dâm nữ còn không biết nhận mệnh!"
Sắc mặt Uông ảnh nguyệt càng ngày càng ảm đạm.
"Đều đừng ầm ĩ!" Chiêu Hòa hầu phu nhân trong phòng nghe hai người cãi nhau, chống quải trượng gian nan đi ra, sắc mặt vàng như nến, thoạt nhìn phi thường suy nhược, "Các ngươi đây là muốn chọc giận chết ta sao!"
Uông Oánh Nguyệt vội vàng nghênh đón, đại nãi nãi Lưu thị giằng co một lát, cuối cùng không cam lòng nói, "Nương, không phải ta nói khó nghe, hiện tại tất cả đều không muốn lui tới với chúng ta, cũng là vì nàng, ai kêu nàng bị thái tử điện hạ yếm khí? Vốn ta còn trông cậy thái tử có thể nhớ tình cũ, kết quả, hiện tại chọn thái tử phi đã định ra, mọi người đều đi nịnh hót bọn họ, làm sao còn có người nhớ nhà chúng ta?"
"Đã chọn thái tử phi mới?" Chiêu Hòa hầu phu nhân run rẩy hỏi.
"Cũng không phải sao, là Ngô Lan Hi chất nữ Ngô Hình Chính, nhà bọn họ xem như một bước lên trời." Lưu thị cực kỳ hâm mộ nói.
Chiêu Hòa hầu phu nhân nhịn không được quay đầu nhìn Uông Oánh Nguyệt, cầm quải trượng chỉ vào nàng nói, "Đều là ngươi..., đều là ngươi làm chuyện tốt, này vốn nên là việc vui nhà chúng ta mới đúng..." Nói xong liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Uông Oánh Nguyệt hoảng sợ, vội vàng kêu Thanh Trúc đi gọi lang trung, Lưu thị thấy có chút lo lắng, cuối cùng nghĩ đến bệnh tình Chiêu Hòa hầu phu nhân đòi tiền như nước, cắn răng làm bộ như không phát hiện trở về phòng. Đừng nói với nàng cái gì hiếu đạo, cũng đừng nói nàng tâm ngoan, hiện tại ngay cả sinh kế đều không duy trì nổi nữa, nàng chỉ có thể vì hai đứa nhỏ của mình, có một số việc luôn lực bất tòng tâm, cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan chính là chỉ tình huống như vậy, nhà bọn họ nay còn lại bất quá là một tước vị cái xác không hồn mà thôi...
Lang trung đến đây sau lại là ấn huyệt nhân trung, lại là rót thuốc, khó khăn mới đánh thức Chiêu Hòa hầu phu nhân. Chiêu Hòa hầu phu nhân tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là Uông Oánh Nguyệt vẻ mặt nóng vội, im lặng chốc lát đột nhiên khóc rống lên, nắm tay Uông Oánh Nguyệt nói, "Con ta, mạng của ngươi sao khổ như vậy."
Uông Oánh Nguyệt nhịn không được chua xót, đây là lần đầu tiên từ lúc biết được Hình Thượng Thiên lên làm thái tử Chiêu Hòa hầu phu nhân có thể nói chuyện an ổn với nàng, vài lần trước chưa từng có hoà nhã như vậy, cố nén nước mắt, cúi đầu nói, "Nương, ta không sao."
"Thái tử kia, thật sự nhẫn tâm, cũng không biết đến xem ngươi."
"Nương..."
Chiêu Hòa hầu phu nhân gắt gao nắm tay Uông Oánh Nguyệt nói, "Đứa nhỏ, ngươi nghe lời của nương, đi cầu... cầu Ngô Lan Hi được không, ta nghe nói trước kia các ngươi cũng rất tốt phải không?" Nói xong liền vẻ mặt chờ đợi nhìn Uông Oánh Nguyệt. ( thêm 1 bà điên, dù Ngô Lan Hi lên làm thái tử phi đã chắc gì quyết định được việc Đông cung huống chi là chưa chính thức )
Uông Oánh Nguyệt vốn dâng lên hi vọng bỗng biến mất, nguyên lai dỗ mình chẳng qua là vì muốn nàng đi cúi đầu sao? Chẳng lẽ cái gọi là chân tình trước mặt quyền lợi tiền tài thế tục không chịu nổi một kích như vậy sao?
Nhìn vẻ mặt Uông Oánh Nguyệt không muốn, sắc mặt Chiêu Hòa hầu phu nhân lập tức biến, căm hận nói, "Ngươi đồ đầu gỗ! Sao ta lại sinh ra một đứa không tiền đồ như ngươi?" Chiêu Hòa hầu phu nhân chỉ vào Uông Oánh Nguyệt mắng, "Cha ngươi bị phái đến Mạc Bắc lạnh khủng khiếp làm phủ nha, đến bây giờ một phong thơ cũng không có, cũng không biết sống hay chết, ngươi lại ở đây cứng rắn chống mặt mũi không chịu đi cầu. Không phải ta hù dọa ngươi, nếu cứ như vậy, không chừng năm sau chỉ có thể nhìn thấy thi thể cha ngươi và ta, Chiêu Hòa hầu phủ chúng ta liền như vậy xong rồi, đến lúc đó nương đi rồi, ngươi cho rằng chị dâu ngươi còn có thể tha cho ngươi? Phỏng chừng ngay cả chỗ dung thân cũng không có!"
"Nương!"
"Ta mang thai mười tháng sinh ra ngươi, nuôi ngươi như châu như bảo, thỉnh danh sư khổ tâm dạy ngươi, chẳng lẽ dưỡng ra một lang tâm cẩu phế chỉ lo chính mình?" Chiêu Hòa hầu phu nhân nhịn không được nói.
Thanh Trúc lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Phu nhân, ngài đừng bức tiểu thư, nàng cũng là không có cách nào, nàng từng đối thái tử..., nói rất nhiều lời không nên, bây giờ sao có thể quay đầu?" Nói tới đấy bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, như là nghĩ tới cái gì nói, "Nhưng thật ra có thể đi cầu Cố lương đệ, đúng, chính là nàng, nàng khẳng định sẽ hỗ trợ."
Nhìn Chiêu Hòa hầu phu nhân vẻ mặt vui sướng, Uông Oánh Nguyệt rơi lệ đầy mặt phát hiện, chính mình thế nhưng nói không nên lời cự tuyệt.
Hiện tại nói Hình Thượng Thiên sủng Cố Tương lên trời cũng không quá đáng. Từ lúc định ra thái tử phi, Cố Tương không khóc không nháo, chỉ ngẫu nhiên phát men, trong ánh mắt lộ ra không nỡ, thật giống như người mình âu yếm bị kẻ khác đoạt. Hình Thượng Thiên vốn là thập phần áy náy, thấy Cố Tương như vậy, biến thành hai mươi phần, hai người mỗi ngày như hình với bóng, tình cảm này dĩ nhiên là còn muốn tốt hơn trước kia rất nhiều.
Hiện tại Cố Tương bị chiều thành hư, ngay cả đường cũng không chịu đi, làm nũng với Hình Thượng Thiên. Hình Thượng Thiên vốn rất bài xích ấp ấp ôm ôm trước công chúng, kết quả Cố Tương sâu kín nói, về sau thái tử phi gả tới còn có thể ôm điện hạ sao? Hình Thượng Thiên nghe xong quyết đoán thỏa mãn nguyện vọng Cố Tương!!!
Cho nên các cung nữ Đông cung thường xuyên có thể thấy thái tử điện hạ vẻ mặt bất đắc dĩ bế Cố lương đệ bụng đã to đi lương đình bên hồ và trên đường Linh Khê cung.
Thời tiết dần dần mát mẻ lên, lại đã mùa ăn con cua hàng năm. Cố Tương liên tục có hai năm vì mang thai không thể ăn, cảm thấy, sinh thai này xong phải nghỉ một chút, bởi vì thật nhiều chuyện đều không thể làm, ngay cả ôm nữ nhi cũng phải băn khoăn bụng, muốn thật cẩn thận.
Cố Tương không ăn được, nhưng Hình Thượng Thiên và tiểu Minh Huệ có thể ăn. Hai người bọn họ ngồi một trái một phải, Hình Thượng Thiên khó được muốn phát ra tình thương của cha tự mình uy tiểu Minh Huệ ăn. Hắn gỡ thịt cua vỡ vụn sau để vào trong bát tiểu Minh Huệ. Tiểu Minh Huệ hiện tại có thể sử dụng thìa ăn cơm, giơ thìa gỗ nhỏ sốt ruột nói, "Phụ thân." Sau đó nuốt nước miếng, cái miệng nhỏ nhắn phấn đô đô mím mím, một bộ rất muốn ăn.
Cố Tương cảm thấy nữ nhi hoàn toàn di truyền tính tham ăn của nàng, xem tướng ăn này, đầy miệng đều là thịt cua không nói,ngay cả tay áo cũng dính. Tay bé còn không vững chắc, mỗi lần dùng thìa ăn cái gì đều vươn vãi một mảng lớn.
Hình Thượng Thiên bị nữ nhi thúc giục, bóc hai con cua thế nhưng một ngụm cũng chưa ăn, Cố Tương nhìn nhịn không được cười, cảm thấy tiếc nuối mình không thể ăn cũng ít đi, ôm nữ nhi đến cạnh mình, nói, "Ngoan ngoãn, ngươi đã ăn hai con, thứ này rất lạnh, không thể lại ăn." Tuy nói hai con, nhưng tiểu Minh Huệ làm dính trên quần áo chỉ sợ cũng đã hết một con.
Tiểu Minh Huệ quệt miệng nhìn Hình Thượng Thiên, mắt to di truyền Cố Tương đát đát, Hình Thượng Thiên nhìn tâm lập tức liền nhuyễn, nói, "Lại ăn một con..." Hắn còn chưa nói hết đã bị Cố Tương phản bác, "Điện hạ, ngài còn chưa ăn một ngụm đâu, đây là ta cho điện hạ." Sau đó gắp một đũa thịt cua tới, thành công ngăn chặn miệng Hình Thượng Thiên.
Hình Thượng Thiên điệu thấp ăn cua, cho tiểu Minh Huệ một miếng nhỏ, cha ngươi ta đây hết cách.
Tiểu Minh Huệ liền cọ Cố Tương, miệng gọi, "Nương nương nương..." Giọng mềm mại đáng yêu, Cố Tương liền không đứng vững được, dỗ, " Một lát nương cho ngươi ăn hai viên mứt táo được không?"
Ánh mắt Tiểu Minh Huệ lập tức liền sáng, vươn năm ngón tay, "Năm viên!"
Cố Tương lắc đầu, "Nhiều nhất ba viên." Bởi vì rất ngọt, mỗi ngày Cố Tương đều ã ấn định lượng cho tiểu Minh Huệ.
Tiểu Minh Huệ nói, "Hiện tại." Tiểu Minh Huệ nói chuyện còn không quá lưu loát, nhưng đã thực có thể biểu đạt ý nghĩ của chính mình, lúc này biết có mứt táo ăn, ánh mắt sáng rực nhìn nương nàng.
"Được, hiện tại ăn!" Cố Tương bất đắc dĩ để Liễu Chi dẫn tiểu Minh Huệ đi ăn mứt táo.
Nhìn thân mình nữ nhi nho nhỏ biến mất, Cố Tương nhịn không được nói, "Đứa nhỏ này thật sự là tham ăn." Sau đó quay đầu nhìn Hình Thượng Thiên, thấy hắn mỉm cười nhìn mình nói, "Điểm ấy giống nàng."
Cố Tương, = =
Lúc Cố Tương thu được bài tử Chiêu Hòa hầu phu nhân xin cầu kiến thật đúng là bị dọa nhảy dựng, nhịn không được hỏi Liễu Chi, "Đưa lên lúc nào?"
Liễu Chi nghĩ nghĩ nói, "Hôm qua."
"Oh." Cố Tương nghĩ Chiêu Hòa hầu phu nhân có thể tìm mình có chuyện gì? Nhớ tới Chiêu Hòa hầu phu nhân, nàng tự nhiên nhớ tới Uông thị, từ ngày từ biệt, hai người chưa từng gặp lại, nghe Hình Thượng Thiên nói tựa hồ đang tìm người tái giá.
Lại nói tiếp lúc Cố Tương phát hiện đoạn lịch sử này giống một đoạn dã sử nàng từng đọc qua, nàng liền cảm thấy có điểm áy náy Uông thị. Nguyên nhân chính là vì nàng nhớ rõ đoạn lịch sử kia Uông thị là thái tử phi, mà Lý Hàm nay đã bị đưa vào lãnh cung, nếu không bị mình quấy rối, thật đúng là dựa vào dung mạo và tài hoa trở thành sủng phi.
Như vậy, nàng xem như hủy hai đoạn nhân duyên của Hình Thượng Thiên, -_-|||
Cố Tương tự hỏi, nếu không phải mình xuất hiện bên cạnh Hình Thượng Thiên, Uông thị và Hình Thượng Thiên rốt cuộc có thể hòa hảo hay không thật đúng là nói không chính xác... Nhưng trong lòng rõ ràng xem thường Hình Thượng Thiên còn phải sống cùng một chỗ, đối Uông thị cũng là một loại thống khổ đi? Cho nên vì không chiếm được Uông thị chân chính yêu, Hình Thượng Thiên mới có thể chuyển ánh mắt tới Lý Hàm tuy rằng là hoàng hậu phái tới, nhưng lại mỹ mạo? Là tiến trình như vậy? Như thế nào cảm giác có chỗ không đúng!
Cố Tương cảm thấy nàng đến đây tựa hồ đã thay đổi quỹ đạo rất nhiều chuyện...Bất quá nàng cũng không có gì khổ sở, bởi vì sự thật hiển nhiên càng thêm tàn nhẫn, không có Uông thị và Lý Hàm, liền có hai nữ nhân địa vị càng thêm cao quý, một cái là thái tử phi, một cái là lương đệ, một cái là trọng thần trong triều, một cái là đại tướng tay cầm binh quyền, hiển nhiên hai người kia rất vừa vặn củng cố địa vị Hình Thượng Thiên.
Nàng cũng từng cố gắng nghĩ, dã sử kia có viết một phi tử họ Cố hay không, nhưng nghĩ nát óc cũng không có, chỉ có viết chính phi Uông thị và công chúa tiền triều kia.
Vậy có khi nào còn một tiền triều công chúa khác nữa?
Mẹ nó, Cố Tương càng nghĩ càng bi phẫn, cảm thấy ngày quả thực không thể qua, vì sao trong dã sử không có một nữ nhân kêu Cố Tương?
Cố Tương vẫn là quyết định gặp một lần vị Chiêu Hòa hầu phu nhân này, nàng cảm thấy, nói không chừng là Uông thị có việc, nàng còn nhớ rõ lúc trước từng hứa hẹn, sẽ nhớ rõ ân tình nàng ấy mật báo.
Chiêu Hòa hầu phu nhân cơ hồ là bị nâng đến, Cố Tương nhìn hoảng sợ, vội vàng cho người ban thưởng tọa, miễn lễ.
"Đa tạ nương nương." Chiêu Hòa hầu phu nhân run rẩy nói.
Cố Tương nhìn nữ nhân đứng bên cạnh Chiêu Hòa hầu phu nhân, mặc keo kiệt, khuôn mặt lại gầy yếu, thấy thế nào cũng rất giống Uông thị, nhưng Uông thị đã bao giờ chật vật không chịu nổi như thế, vô luận khi nào cũng đều bưng cái gái đại tiểu thư mà.
Nàng kia thấy Cố Tương đánh giá mình, liền hành lễ nói, "Bái kiến nương nương."
"Ngươi là?"
"Ta là Uông Oánh Nguyệt, nương nương còn nhớ rõ sao?" Uông Oánh Nguyệt giọng điệu chua chát nói, nàng nhìn Cố Tương một thân khí phái, ung dung đẹp đẽ quý giá quả thực không dám nhận thức.
"Ngươi là phu..." Cố Tương thiếu chút nữa lỡ lời, hiện tại nàng thân phận xưa đâu bằng nay, tự nhiên không cần kêu nàng ta như vậy, nhưng nên gọi thế nào? Tựa hồ xưng hô thế nào cũng xấu hổ.
Nàng ấy trước kia là đại lão bà Hình Thượng Thiên mà mình là tiểu lão bà, hiện tại, nàng vẫn là tiểu lão bà, = =, nhưng Uông Oánh Nguyệt lại không người quan tâm.
Chiêu Hòa hầu phu nhân thấy Cố Tương vẫn không nói lời nào, nhịn không được xoay người quỳ xuống, "Nương nương, trước kia đều là tiểu nữ không hiểu chuyện, đắc tội nương nương, thỉnh nương nương thứ tội." Cố Tương nào dám để bà quỳ, nếu quỳ lại ngất đi thì nàng nhảy sông cũng không rửa được oan ức, vội bảo Liễu Chi đi nâng.
Chiêu Hòa hầu phu nhân lại kiên trì muốn quỳ, Uông Oánh Nguyệt nhìn mẫu thân tóc bạc trắng, vẻ mặt tiều tụy vàng như nến, không biết sao trong lòng càng chua xót, quyết tâm cũng quỳ xuống, nói, "Nương nương, là trước kia ta có mắt không thấy Thái Sơn, thỉnh nương nương xem tình nghĩa cũ giúp nhà chúng ta một phen." Nói xong liền thùng thùng thùng dập đầu.
Nói thật, Cố Tương cảm thấy Uông thị đối nàng rất tốt, cũng không có gì đắc tội, ngược lại là Hình Thượng Thiên... Người Uông Oánh Nguyệt chân chính nên cầu tha thứ hẳn là Hình Thượng Thiên, chỉ vào trượng phu mắng là thứ tử, thành hôn ba năm còn không viên phòng, phỏng chừng chỉ có Uông Oánh Nguyệt.
Rốt cuộc là nàng ta quá vô tri hay là quá tự tin, Cố Tương không rõ, nhưng nàng biết chuyện này nàng không có cách nào can thiệp, duy nhất có thể làm chính là cho chút bạc.
Kỳ thật hai người họ đến đây vì hai việc, một cái hi vọng Hình Thượng Thiên thu nhận Uông thị, một cái hi vọng có thể đổi Chiêu Hòa hầu đang ở Mạc Bắc trở về. Nhưng dù là chuyện nào Cố Tương cũng đều không thể giúp. Hình Thượng Thiên chán ghét Uông thị không cần phải nói Cố Tương cũng biết, về phần Chiêu Hòa hầu, đó là chuyện chính sự nàng càng không can thiệp. Chờ hai người thất vọng rời đi, Cố Tương trầm mặc một hồi lâu.
Lúc Hình Thượng Thiên trở về tự nhiên nhìn ra Cố Tương do dự. Kỳ thật Đông cung này đều có tai mắt của hắn, Chiêu Hòa hầu phu nhân vừa mới đệ bài tử, Hình Thượng Thiên liền biết. Hắn căn bản không hi vọng Cố Tương đi quản chuyện này, nhưng nghĩ tóm lại muốn cố kỵ mặt mũi Cố Tương, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt để Cố Tương tự mình xử lý.
Đối với Uông thị, nữ nhân làm cho hắn thật sâu chán ghét này, hắn vĩnh viễn đều không có cách nào quên Uông thị chỉ vào hắn nói ngươi không xứng, nếu có khả năng hắn nghĩ cả đời đều không nhìn thấy nàng ta. Cho nên, nhìn Cố Tương do do dự dự, Hình Thượng Thiên còn thật lo lắng Cố Tương sẽ biện hộ thay Chiêu Hòa hầu, kết quả Cố Tương chỉ là lúc đầu do dự như vậy, không đến một lát giống như là quẳng chuyện này ra sau đầu, nói với hắn chuyện ban ngày chơi diều cùng tiểu Minh Huệ, Hình Thượng Thiên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thật Hình Thượng Thiên suy nghĩ nhiều, Cố Tương căn bản là không nghĩ biện hộ cho Chiêu Hòa hầu, bởi vì nàng cảm thấy người Uông thị chân chính nên đi cầu tha thứ là Hình Thượng Thiên mà không phải mình. Nếu Hình Thượng Thiên cảm thấy nhà bọn họ hẳn nên bị trừng phạt như vậy, kia nàng cũng không có gì để nói... Không phải nàng lãnh huyết vô tình, bởi vì Cố Tương chỉ có chút năng lực như vậy, căn bản không hơn.
Lời nói khó nghe, hiện tại nàng không có thế lực nhà mẹ đẻ, cũng không có nhi tử làm chỗ dựa, duy nhất có thể dựa vào chỉ có Hình Thượng Thiên, nàng có thể vi phạm ý nguyện Hình Thượng Thiên sao? Tự nhiên không thể, nàng có thể làm chính là trả thù lao, đây là trợ giúp lớn nàng có thể làm.
Một người trước khi giúp người khác luôn cần suy nghĩ suy nghĩ phân lượng chính mình, Cố Tương tự nhận phân lượng mình còn chưa đủ đạt tới Uông thị bọn họ yêu cầu.
Thời gian bay nhanh, lập tức tới 10 tháng, nghi thức sắc phong thái tử phi cũng chính là hai mươi sáu tháng 10.
Lương đệ Thái tử Dương Trúc Quân cũng cùng một ngày được nâng vào cung.
Thái tử phi Ngô Lan Hi ở Tây Hoa cung, kia vốn là chuẩn bị cho thái tử phi, phía đông Thường Lê cung an bài cho lương đệ thái tử Dương Trúc Quân, nhất thời toàn bộ Đông cung đều là một mảnh vui mừng, Đông cung trống rỗng lập tức đã chật cứng người.
Nếu nói có chút ảm đạm chỉ sợ cũng chính là Linh Khê cung của Cố Tương, không có một chút màu đỏ trang điểm, cũng không có bộ dáng vui mừng, bình thường thế nào bây giờ như vậy.
Hôm nay Cố Tương ở yên trong phòng thêu cả ngày, châm không rời tay, Xuân Nha sợ trong lòng Cố Tương luẩn quẩn liền đề nghị chơi bài, Cố Tương lắc đầu nói, "Ta biết các ngươi nghĩ cái gì, không phải là lo lắng trong lòng ta luẩn quẩn?"
Xuân Nha và Liễu Chi liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không nói gì.
"Ta sẽ không nghĩ quẩn, điện hạ đối đãi đã đủ tốt." Dựa theo tiêu chuẩn nam nhân cổ đại, Hình Thượng Thiên hiện tại cơ hồ đã là sủng ái nàng quá độ, Cố Tương khác không có, tâm tính thấy đủ nhưng thật ra có.
Bởi vì, nàng đã từng cố gắng tranh thủ, nhưng có những chuyện không phải dựa vào mình cố gắng là có thể làm được, nếu vậy làm sao bây giờ? Thì phải là không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, nên sống như thế nào liền như thế nấy, như vậy, Hình Thượng Thiên cũng sẽ tốt, nàng cũng sẽ không quá tệ, phải không?
"Đánh bài, chơi đấu ác nhân!" Cố Tương nói.
Vài người rất tích cực, lại nói hôm nay Cố Tương thật đúng thuận, không đến một lát đã thắng vài ván.
Ngoài cửa truyền đến tiếng pháo bùm bùm, lễ quan lớn tiếng xướng, "Thái tử giá lâm. Đón người mới nhập động phòng!" Bởi vì bận tâm tâm tình Cố Tương, Hình Thượng Thiên cố ý không để Cố Tương đi tham gia, vốn kỳ thật nàng muốn đi nghênh đón tân nương nương, dù sao thái tử phi là lãnh đạo trực tiếp của nàng.
Thân mình Cố Tương khẽ cứng lại, lập tức rất nhanh đánh một bài lục, Hổ Nữu ra tay chặn nàng, Cố Tương nhìn nhìn bài mình, thế nhưng ngay cả một lá nhị cũng không có..., bỗng nhiên cảm thấy dị thường chua xót.
"Nương nương, sao ngài khóc?" Xuân Nha nhịn không được nói.
Cố Tương sờ soạng mặt, quả nhiên đầy tay đều là nước mắt.
"Nương nương, ngài đừng khổ sở, trong lòng điện hạ có nương nương." Xuân Nha khổ sở trong lòng đi qua, vội vàng nắm bả vai Cố Tương nói.
Cố Tương cố gắng cười nói, "Ta không khóc, chính là trong tay ngay cả quân nhị đều không có, ngươi nói bài này thối không thối? Thật sự là một tay bài thối."
Liễu Chi thật sự là nhìn không được, đi qua ôm Cố Tương nói, "Nương nương, ngài muốn khóc liền khóc đi, nô tì cùng ngài."