Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều

Chương 7



Diệp Trăn Trăn thở hồng hộc chạy về thôn, tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng vẫn nhịn không được kinh ngạc mà bưng kín miệng.

Căn nhà quen thuộc của nàng lúc này đã thành một mảnh phế tích, hoàn toàn thay đổi. Vương đại nương đứng trước một đống tàn gạch ngói, che mặt thấp giọng khóc thút thít. Nhìn thấy Diệp Trăn Trăn trở về, nàng nghẹn ngào nói: "A Trăn, ta...... Ta chỉ định về nhà nấu miếng cháo cho Tiểu Cảnh ăn. Nhưng không ngờ, mới vừa làm xong, phòng ở đã bị sụp mất ô ô......"

Mưa đã nhỏ lại, hạt mưa bụi tựa như tơ liễu nổi lơ lửng giữa mùa xuân, lác đác rơi xuống người Diệp Trăn Trăn. Nàng lau mặt một phen, quay đầu nghiêm túc phân phó Vương đại nương: "Vương đại nương, phiền ngài vào trong thôn giúp ta kêu người, tốt nhất là hán tử thân thể khoẻ mạnh, hơn nữa nhờ bọn họ nâng cáng lại đây. Sau khi ta cứu Tiểu Cảnh ra, còn phải đưa hắn đến y quán trấn trên chạy chữa, dùng cáng nâng sẽ tiện hơn chút."

"Được, ta lập tức đi ngay." Vương đại nương chảy nước mắt đáp, xoay người liền chạy đi.

"Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ có sinh mệnh đặc thù, hắn vẫn còn sống." Âm thanh máy móc trước sau như một vang lên trong đầu Diệp Trăn Trăn, chỉ là lúc này ngữ khí có vẻ có chút trầm trọng.

"Thống Tử, ngươi nói xem, vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Hắn đã khổ đến như vậy rồi, vì sao còn muốn tiếp tục tra tấn hắn?" Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng hạ khóe miệng, cười vô cùng chua xót.

Hệ thống trầm mặc, không trả lời.

Diệp Trăn Trăn cũng không trông cậy vào hệ thống sẽ trả lời, chỉ lo tự mình nói xong, nàng liền bước từng bước một đi tới đống tàn gạch toái ngói kia.

Quần áo trên người đã ướt đẫm, gió ngẫu nhiên nhẹ xẹt qua, nàng liền nổi lên một thân da gà. Nhưng dù thân thể lạnh lẽo thế nào, trong lòng lại càng lạnh hơn.

Quần áo ướt lộc cộc dán trên người nàng, mỗi một bước đều đi vô cùng gian nan. Ngói phiến chồng chất ngăn ở trước mặt, dưới mặt đất lác đác vài cái hố, rất nhiều lần thiếu chút nữa làm nàng té ngã, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản được quyết tâm tiếp tục đi về phía trước của nàng.

Nàng nhất định phải cứu Phó Vân Cảnh.

Bởi vì nàng đã đáp ứng hắn, về sau đều ở bên cạnh, sẽ không để hắn ở một mình nữa.

Trên người giống bị vật lớn đè nặng, ép làm Phó Vân Cảnh không thở nổi. Mí mắt tựa như đã dính vào nhau, mặc cho hắn nỗ lực thế nào, đều không thể mở ra được.

Trong phút hoảng hốt, hắn tựa hồ về tới ban đêm đầy lôi điện đan xen kia. Nhưng lúc này, hắn thành người đứng xem. Hắn nhìn tia chớp thật dài bỗng nhiên xẹt qua bầu trời đêm, chiếu sáng cảnh tượng trong phòng làm cho người ta sợ hãi —— mẫu thân hắn bị lụa trắng treo trên xà nhà, tử trạng vô cùng đáng sợ. Mà sau một lát ngây ngốc, bản thân liền khóc lớn lên.

Hắn quay đầu, không muốn lại nhìn nữa.

Tiếp theo hình ảnh chuyển đổi, căn phòng nhỏ đơn sơ đột nhiên biến thành đám cháy ồn ào náo động.

Lửa hừng hực kịch liệt thiêu đốt, toàn bộ hoàng cung đều hóa thành biển lửa. Cung nữ thái giám sôi nổi chạy trốn tứ tán, trong tay còn gắt gao ôm lấy bảo vật trộm được hoặc là đoạt được.

Hắn nhìn "Phó Vân Cảnh" quá khứ chưa từ bỏ ý định mà chạy đến tẩm cung của người gọi là phụ thân, lại bị báo rằng người nọ đã sớm mang theo sủng phi và những người con khác trốn ra hoàng cung. Hắn nhìn bản thân ở quá khứ ngồi trên mặt đất hỗn độn, không tiếng động chảy nước mắt, ánh mắt từ bi thương trở nên chết lặng.

Hắn trước sau thờ ơ lạnh nhạt, giống như người ngoài cuộc, từ đầu tới đuôi đều chưa từng thể hiện bất kỳ phản ứng nào.

Chỉ sau chốc lát, cảnh tượng đột nhiên bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong khoảnh khắc liền hóa thành bột mịn tiêu tán trước mặt hắn.

Chung quanh đột nhiên biến thành một mảnh hắc ám, không có thanh âm, không có người sống, chỉ có bóng tối vô tận chờ đợi hắn.

Hắn cúi người, dúi đầu vào hai đầu gối, đem chính mình vùi vào trong bóng tối. Lại vào lúc này, có bọt nước nóng bỏng rơi xuống người hắn, một giọt lại một giọt, thấm vào ngực hắn phát run.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, duỗi tay vẫn không thấy năm ngón trong bóng đêm, đột nhiên rơi vào một đạo ánh sáng ——

Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh......

Thanh âm dường như đến từ nơi rất xa, rồi lại quái lạ cách hắn rất gần, làm hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Là ai đang kêu hắn?

Phó Vân Cảnh chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Diệp Trăn Trăn nửa quỳ ở trước mặt, đầy nôn nóng mà nhìn hắn, nước mắt tựa như hạt châu bị chặt đứt, không ngừng rơi xuống trên mặt hắn, đồng thời cũng lọt vào trong lòng hắn.

Đây là lần đầu tiên, có người khóc vì hắn.

Thấy hắn tỉnh lại, Diệp Trăn Trăn lập tức nở rộ ý cười, theo bản năng duỗi tay muốn ôm hắn, nhưng lại sợ đụng tới miệng vết thương, chỉ phải hậm hực kéo tay về, "Tiểu Cảnh ngươi đừng sợ, Vương đại nương đã đến nhà thôn trưởng kêu người, rất nhanh sẽ có người lại đây đưa ngươi đến y quán trấn trên. Ngươi rất nhanh sẽ tốt lên, đừng sợ......"

Lúc này, Phó Vân Cảnh mới chú ý tới đôi tay Diệp Trăn Trăn dính đầy nước bùn, đầu ngón tay còn chảy máu ròng ròng.

"A Trăn tỷ tỷ, tay ngươi......" Phó Vân Cảnh há miệng thở dốc, muốn nhắc nhở nàng đi băng bó miệng vết thương, nhưng âm thanh phát ra chỉ có hơi thở, nghe ra suy yếu dị thường.

"Ta không sao, Tiểu Cảnh ngươi không cần lo lắng." Diệp Trăn Trăn nhanh chóng dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, khóe miệng xả ra một mạt ý cười, muốn trấn an hắn, lại không biết nước bùn trên mu bàn tay cũng dính vào trên mặt, trông có chút buồn cười.

Rõ ràng nên là hình ảnh đáng cười, hắn lại một chút cũng không cảm thấy buồn cười, ngược lại cảm thấy vô cùng an tâm, được nàng quan tâm, lo lắng, cái tên liên quan đến người nam nhân bạc tình kia vào giờ phút này cũng trở nên êm tai đến lạ.

Mưa to giàn giụa không biết khi nào ngừng, mây đen âm u bị gió lạnh thổi tan, mặt trời dò đầu ra từ sau mây, lộ ra ánh dương vạn trượng. Trong không khí lẫn lộn hỗn hợp hơi thở cỏ xanh và bùn đất tươi mát.

Phía sau thiếu nữ là một cầu vồng hoa mỹ.

Hắn quanh năm không thấy ánh mặt trời, chỉ có cô độc và tuyệt vọng làm bạn, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, trong bóng đêm vô tận đột nhiên được rót vào một đạo ánh sáng. Từ đây, mây đen trong thế giới hoang vu của hắn đều bị xua tan.

Không bao lâu, mấy cái tráng hán trong thôn nâng cáng lại đây. Bọn họ thật cẩn thận đem Phó Vân Cảnh đặt lên cáng, Diệp Trăn Trăn ở bên cạnh giúp đỡ, cùng đến y quán trấn trên.

Bởi vì nhà tranh đã sụp xuống, sau khi Diệp Trăn Trăn mang Phó Vân Cảnh đến y quán xử lý miệng vết thương, liền lên trấn trên tìm một khách điếm trụ lại. Trong lúc đó Diệp Trăn Trăn đã trở về nhà một chuyến, lấy đi một ít tài vật trong nhà cùng với chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt đến khách điếm. Sau khi hoàn toàn dàn xếp xong, đêm cũng đã khuya.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ bận trước bận sau, Phó Vân Cảnh nhịn không được kêu lên: "A Trăn tỷ tỷ, đã khuya rồi, ngươi mau nghỉ ngơi đi."

Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, bỏ xuống đồ vật trong tay, đi qua mép giường ngồi xuống.

Bởi vì bị thương, sắc mặt vốn tái nhợt của Phó Vân Cảnh hiện giờ càng thêm xanh xao. May mắn lúc nhà tranh sụp xuống hắn đã trốn xuống dưới bàn gỗ ở gần chân tường, cũng kịp thời bảo vệ đầu mình. Tuy rằng trận này ngoài ý muốn nhưng vẫn không thể tránh né làm thương hai chân hắn, nhưng may mắn không tổn thương đến gân cốt, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ có thể khôi phục như thường.

"Hôm nay thật sự làm ta sợ muốn chết, còn may Tiểu Cảnh ngươi không có việc gì." Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của Phó Vân Cảnh, thần sắc vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, "Ai, trải qua chuyện này, ta nghĩ, ta vẫn nên tìm công việc ở trấn trên thôi, sau này chúng ta sống ở trấn trên luôn, dù sao về sau ngươi đọc sách cũng phải tới đây. Còn hiện tại, tạm thời cứ ở khách điếm đi."

"Chỉ cần có thể ở bên cạnh A Trăn tỷ tỷ, ở nơi nào ta cũng thấy không sao cả." Phó Vân Cảnh nói, đôi mắt không chớp mà nhìn nàng.

Diệp Trăn Trăn cười cười, nói: "Giờ không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước đi. Bởi vì phí thuê hai gian phòng cho khách quá lớn, trước khi ta chính thức tìm được công việc và phòng ở, đành ủy khuất Tiểu Cảnh ngủ cùng ta nhé."

Nói rồi, Diệp Trăn Trăn thổi tắt nến, nằm xuống bên người Phó Vân Cảnh.

"Ngủ ngon, Tiểu Cảnh." Nói ngủ ngon xong không bao lâu, Diệp Trăn Trăn đã ngủ mất.

Trong bóng đêm, mọi cảm quan dường như đều được phóng đại. Phó Vân Cảnh nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của người bên cạnh, cảm thấy an tâm chưa từng có.

Lúc nhà tranh sập xuống, hắn cho rằng bản thân chết chắc rồi. Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh quá khứ, thời gian hạnh phúc vui sướng rất ít, dường như phần lớn đều là thống khổ, khuất nhục.

Đá vụn mái ngói trên người ép vào khiến hắn rất đau, lúc ấy hắn không phải không có tuyệt vọng mà nghĩ, mình có phải sắp chết rồi hay không? Nhưng mà, hắn không cam lòng, hắn còn chưa báo thù cho mẫu hậu, còn chưa làm người khinh nhục mình trả giá đại giới...... Ngay tại thời điểm hắn sắp tuyệt vọng, người kia đã trở lại —— nàng lớn tiếng kêu tên của hắn, chẳng quan tâm đào đến tay đầy máu tươi cũng không từ bỏ, vẫn kiên định như cũ mà lật phế tích cứu hắn ra.

Hắn còn nhớ rõ chấn động ngay lúc đó của mình, chẳng sợ đã qua lâu như vậy, hiện giờ nhớ tới vẫn sẽ cảm thấy ngực nóng lên.

Có đôi khi hắn cũng sẽ cảm thấy nghi hoặc, người này vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở sinh mệnh của hắn, lại vì sao phải đối xử tốt với hắn như vậy. Nhưng sau một khắc kia, những thứ này đều đã không quan trọng nữa, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi.

Bé trai cơ hồ là si mê mà nhìn gương mặt say ngủ của thiếu nữ gần trong gang tấc, đáy lòng có thanh âm điên cuồng xúi giục hắn gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa, tốt nhất làm đem người trước mặt nhập vào trong xương cốt, hoàn toàn tiến huyết nhục của hắn, vĩnh viễn không chia lìa...... Nhưng cuối cùng hắn chỉ duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy tóc đen rơi xuống sườn mặt nàng, khắc chế in lên mặt nàng một nụ hôn mềm nhẹ ——

Hắn vốn cho rằng hắn sẽ cô độc trong bóng đêm vô biên vô hạn đến chết, nhưng không nghĩ tới nàng lại xông vào như vậy, còn lấy cách mà hắn không tưởng tượng được. Nếu đã vào được, hắn sẽ không lại để nàng rời đi. Hắn sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn, giam cầm nàng trong thế giới của hắn.

Sáng sớm hôm sau.

Hài tử bên cạnh còn đang ngủ, phát ra tiếng hít thở nhợt nhạt.

Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng tay chân xuống giường, tận lực không phát ra âm thanh quá lớn. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng liền đi ra cửa phòng, tính lên trấn trên tìm việc làm, bước tiếp theo lại tìm một phòng ở thích hợp để nàng và Tiểu Cảnh sinh sống.

Mới vừa xuống lầu, bỗng nghe được tiếng nói chuyện của một nữ nhân, tốc độ rất nhanh, nghe có chứa vài phần cường thế, "Tên Trương Tam kia không thể kéo dài mấy ngày, chờ chúng ta tìm được đầu bếp rồi đi sao. Hắn lập tức gấp gáp về quê như vậy, trong thời gian ngắn, chúng ta đi chỗ nào mà tìm một đầu bếp tới thay vị trí của hắn chứ!"

Người đang nói chuyện chính là lão bản nương của khách điếm, tên là Phương Thanh. Nàng thời trẻ đã cùng trượng phu vào nam ra bắc kiếm ăn, hiện giờ muốn yên ổn, liền mở khách điếm này với trượng phu. Qua nhiều năm khổ tâm của hai người, khách điếm cũng làm việc sinh động, mà lão bản nương cũng thành nữ cường nhân nổi danh trấn trên.

"Ai, đây cũng là việc khó giải quyết. Dù sao mẫu thân hắn đã lớn tuổi, mỗi ngày đều thúc giục hắn về quê cưới vợ sinh con, nói cách khác, hắn cũng chỉ định làm việc ở đây mấy năm mà thôi." Trượng phu của nàng Từ Chấn Hoa nói, trên mặt mang theo u sầu, tựa hồ cũng vì thông báo tuyển dụng đầu bếp mà phát sầu.

Nghe hai người đối thoại, Diệp Trăn Trăn cảm thấy cơ hội của mình đã tới, liền bước nhanh lên trước, tự đề cử mình: "Xin chào, xin hỏi nơi này đang chiêu mộ đầu bếp sao? Ta muốn tự đề cử."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.