Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 32: Ban đêm lẻn vào Từ Ninh cung



Trần Cận Nam lúc chữa thương cho Tứ gia xong có dặn dò hắn tạm thời không được đánh nhau để cơ thể mệt mỏi. Không ngờ Khang Hy lại quyết cùng hắn so chiêu, mà hắn lại nóng đầu muốn phân thắng bại, nên “bệnh cũ mới tái phát”.

Kiến Ninh nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng kêu rên, liền xoay người lại. Nàng kinh ngạc nhìn Tứ gia lảo đảo, một tay ôm ngực, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Kiến Ninh thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã chạy lại, đỡ lấy Tứ gia, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Tứ gia nhíu mày, cố sức nói: “Bỗng nhiên…Cảm thấy ngực hơi đau.”

Kiến Ninh nghe thì giật mình, do dự một lát mới nói: “Tại sao lại như vậy? Có phải vừa rồi so chiêu với Hoàng đế ca ca bị thương không?”

Tứ gia không dám cử động, bởi chỉ cần hơi xê dịch một chút đã thấy đau thấu tận xương. Hắn khó khăn nói: “Có lẽ…là như vậy.”

Kiến Ninh nói: “Ngươi đừng sợ, để ta gọi ngự y tới.”

Tứ gia vội nói: “Không, không cần. Chỉ là…luyện võ quá sức, nghỉ ngơi một lát thì sẽ tốt.”

Kiến Ninh nói: “Nhưng bộ dạng của ngươi thực sự rất đáng sợ, sẽ không sao chứ?”

Tứ gia nhìn nàng lo lắng như vậy, thong thả gật đầu: “Công chúa cứ yên tâm.”

Để tránh kinh động Khang Hy, Kiến Ninh liền bảo Tứ gia cứ tạm ở lại phòng Bố khố, còn chính nàng đi ra ngoài kêu thị vệ nhờ chuyển lời gọi Tiểu Kì Tử của Ngự Thiện Phòng tới.

Một lát sau, Tiểu Kì Tử sấp ngửa chạy đến nơi. Kiến Ninh liền nói: “Thân thể Quế công công có chút không khỏe, ngươi lén lút dìu hắn về cho ta, nhớ rõ, không được để kinh động người khác.”

Tiểu Kì Tử thấy Tứ gia thê thảm như vậy thì giật mình, còn tưởng Kiến Ninh lại nổi hứng SM, vì thế nơm nớp lo sợ, vội vã dìu Tứ gia ra ngoài.

Kiến Ninh nhìn theo hai người kia một lát mới thở dài, quay về Khôn Ninh cung.

Khi nãy, lúc Khang Hy hỏi Kiến Ninh tại sao xuất hiện ở phòng Bố Khố, Kiến Ninh vốn dĩ không hề nói thật. Nàng chẳng qua chỉ là hôm nay nổi hứng muốn đến xem chỗ Khang Hy luyện võ trông mặt mũi ra sao, tốt xấu gì đây cũng là “danh lam thắng cảnh lịch sử” a. Vì thế, sau một hồi hỏi thăm thị vệ, nàng mới chạy được tới nơi. Mà vào phòng, nhìn rừng gươm kiếm xếp sắp chỉnh tề trên giá, Kiến Ninh cũng háo hức muốn thử. Nàng cố nhấc một thanh kiếm lên vung vẩy, lát sau đã thở hồng hộc, bèn ngồi nghỉ tạm dưới đất. Ai ngờ, đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng Khang Hy và Tứ gia.

Kiến Ninh thấy hai người kia định tỷ thí, sợ rằng nếu mình lên tiếng sẽ bỏ lỡ mất trò hay. Vì vậy nàng mới ngồi im, trốn sau đống dụng cụ lén nhìn. Quả nhiên là một màn võ thuật đầy cống hiến a.

Nàng chầm chậm đi về Khôn Ninh cung, trong đầu đều là suy nghĩ: “Lão Tứ không phải là kẻ mới chịu đau một chút đã la oai oái. Hơn nữa, nếu nói hắn vì đánh nhau với Hoàng đế ca ca mà bị thương thì cũng không đúng. Hai người họ chỉ là luận bàn võ học thôi, đâu phải là quyết giết lẫn nhau, nếu có bị thương cũng không thể nặng đến như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân hợp lí nhất có lẽ chính là một chưởng hôm qua của Thái hậu a.” Kiến Ninh nghĩ tới Thái hậu, trong lòng nhịn không được mà lo lắng.

Thái hậu là giả. Chuyện này nếu như Vi Tiểu Bảo chân chính ở đây, đã sớm bị lộ rồi, mà tin tức lão Hoàng đế đang ở núi Ngũ Đài cũng lọt đến tai Khang Hy. May mắn giờ phút này, trong thân xác kia lại là Tứ gia…Kiến Ninh tuy rằng nhẹ nhõm thở ra, nhưng điều này cũng không có nghĩa mọi chuyện sẽ bình an vô sự.

Huống chi Thái hậu đã ra tay với Tứ gia. Một chưởng kia tất nhiên không phải là chưởng bình thường, lấy độ tinh tế tỉ mỉ của Tứ gia mà nói, sớm hay muộn nhất định sẽ phát giác ra điều không ổn. Hơn nữa, nếu như hắn lưu tâm một chút, cho dù không giống như Vi Tiểu Bảo kia, được tận tai nghe đoạn đối thoại giữa Hải Đại Phú và Thái hậu thì hắn cũng sẽ phát hiện ra Thái hậu rất không bình thường. Cứ cho là hiện tại hắn không có bằng chứng đi, nhưng nhất định trong lòng sẽ hoài nghi, bởi dù sao đi nữa, một Thái hậu thường xuyên ở trong chốn thâm cung, làm sao có được võ công cao thâm như vậy đây?

Nếu như Tứ gia biết Thái hậu là giả, như vậy sớm hay muộn cái cuộc sống thê thảm cũng đến với Kiến Ninh.

Nàng không tin rằng Tứ gia sẽ nể tình nghĩa cũ mà tha cho nàng một con đường sống đâu. Ngẫm lại mới thấy, không bằng để hắn chết đi còn tốt hơn.

Chỉ là…

Kiến Ninh thở dài, vốn dĩ nếu để Tứ gia bị Thái hậu giết thì cũng chẳng ai đổ tội lên đầu nàng được, hơn nữa còn bớt đi một mối họa…nhưng mà, lúc đó Tứ gia vừa đúng lại cứu nàng khỏi tay của Lưu Nhất Chu, khiến nàng không đành lòng độc ác với hắn.

Lúc ấy Tứ gia cũng có thể giết nàng, nhưng hắn lại vẫn buông tay.

Mà từ lúc đó, Kiến Ninh nảy sinh một cảm giác rất lạ với người này, không thân cũng chẳng quen, không phải địch mà cũng không phải bạn.

Nếu nàng không biết Thái hậu định xuống tay với Tứ gia thì không sao, nhưng đã biết rồi, theo bản năng nàng liền muốn ngăn cản lại.

Đối với Tứ gia, tuy rằng biết rõ sự xuất hiện của hắn đe dọa tới tính mạng của nàng, nhưng kỳ quái là, nàng cũng không muốn mạng của hắn.

Nhưng hắn không chết, chuyện của Thái hậu bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ.

Kiến Ninh nghĩ tới nghĩ lui, tìm ra không ra biện pháp nào trung hòa được lợi ích cả hai bên. Nhịn không được thở dài, nàng lẩm bẩm: “Từng có một cơ hội đi ngang qua trước mặt ta, vậy mà ta lại không biết quý trọng, đến tận lúc mất đi rồi thì hối hận cũng không kịp. Cuộc sống này chuyện đau khổ nhất có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi. Ông trời ơi, nếu người cho ta quay lại, ta nhất định sẽ đem tên chó chết kia…đi thiến, hoặc là…giết chết a.” Nàng bực bội vung tay, làm bộ như chém đinh chặt sắt, nói: “Giết, giết, giết chết ngươi này!”

Nàng vừa làm như vậy vừa đi vào Khôn Ninh cung, không hề để ý tới có người đi bên cạnh, cho đến khi nghe được tiếng nói ngây thơ ngọt ngào kia: “Công chúa, ngươi vừa mới nói tên chó chết…Giết chết nó sao? Như vậy thật tàn nhẫn.”

Kiến Ninh hoảng sợ, nhận ra đó chính là Tiểu quận chúa: “Mộc Mộc, ngươi sao đi đường không tiếng động vậy, suýt nữa hù chết bản cung rồi.”

Tiểu quận chúa thấy nàng quở trách nhưng trên mặt lại không có chút tức giận nào, liền cười cầu hòa: “Hôm nay ma ma và các tỷ tỷ dạy ta thêu thùa, ta không biết thêu nên chọc hết vào đầu ngón tay rồi. Vì thế mới định lẻn đi, không ngờ nhìn thấy công chúa trở về. Ta vốn đã lên tiếng rồi mà, chỉ là công chúa xuất thần không để ý thôi.”

Kiến Ninh nói: “A, tay ngươi bị kim chọc sao? Mau đưa bản công chúa xem nào.”

Tiểu quận chúa vươn tay ra, Kiến Ninh cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trên đầu ngón tay non mịn có mấy lỗ châm kim, liền thở dài: “Ngươi thật là ngu ngốc, tại sao tay chân lại vụng về như vậy a.”

Tiểu quận chúa nói: “Ta trước giờ chưa từng làm qua mấy chuyện này…”

Kiến Ninh hỏi: “Vậy ngươi bình thường học cái gì ở nhà?”

Tiểu quận chúa đáp: “Ta ư? Cầm kỳ thi họa ta có học một chút, võ công cũng học một chút…”

Kiến Ninh nghe lời thơ ngây của nàng, nhịn không được mà bật cười, hỏi: “Mộc Mộc, ngươi biết võ công sao?”

Tiểu quận chúa biết mình lỡ lời, vội vàng lấy tay che miệng, lắc đầu nguầy nguậy.

Kiến Ninh nói: “Đừng sợ, ta thích nhất chính là tiểu cung nữ đa tài đa nghệ như ngươi.”

Tiểu quận chúa nghe nàng nói vậy mới an tâm, nhẹ nhàng gật đầu: “Tuy rằng không quá tinh thông, nhưng cũng đủ để phòng thân — cái này là ca ca ta nói.”

Kiến Ninh “cười mê hoặc”, hỏi: “Ca ca ngươi? Sao bản công chúa không biết ngươi còn có ca ca a?”

Tiểu quận chúa phạm thêm một sai lầm nữa, xấu hổ vô cùng, ngập ngừng nói: “Ta…Ta quên mất…”

May mà Kiến Ninh cũng không định làm khó nàng: “Mộc Mộc, từ hôm nay trở đi ngươi dạy ta võ công đi!”

Tiểu quận chúa nói: “A? Công chúa, ngươi muốn học võ sao?”

Kiến Ninh gật gật đầu: “Đúng vậy, bản công chúa muốn luyện võ công thật tốt, tương lai sẽ đi trừ gian diệt ác, làm một nữ hiệp tung hoành chốn giang hồ!”

Tiểu quận chúa cười to: “Công chúa, người chẳng lẽ muốn vứt bỏ ngôi vị công chúa này mà chạy vào chốn giang hồ sao?”

Kiến Ninh nói: “Aizz, đời người khó đoán, thay đổi thất thường, điều gì cũng không nói trước được!”

Tiểu quận chúa nói: “Này, nếu công chúa ra khỏi cung, chẳng phải ta cũng có thể đi theo người sao?”

Kiến Ninh nói: “Tất nhiên là vậy rồi, đến lúc đó chúng ta song kiếm hợp bích, trở thành thiên hạ vô địch.”

Tiểu quận chúa nghiêm trang nói: “Kiếm pháp của ta rất bình thường, hơn nữa trên giang hồ có rất nhiều cao thủ…”

Kiến Ninh nhíu mày, thè lưỡi làm mặt quỷ: “Được rồi, được rồi, ta biết chứ. Chẳng qua võ công cao thì nhất định sẽ không thông minh như ta, hừ, mà kẻ thông minh hơn ta nhất định võ công không cao…Cho nên, ngươi mau dạy ta đi…chúng ta bắt đầu từ cái gì đây? Ừm, học điểm huyệt trước đi!”

Lại nói đến Tứ gia. Sau khi được Tiểu Kì Tử dìu về phòng hắn đã cảm thấy khá hơn, nhưng hô hấp vẫn còn chút khó khăn.

Tiểu Kì Tử đỡ Tứ gia ngồi xuống ghế, lại thay hắn rót một chén trà, nói: “Quế công công, người uống chút nước đi.”

Tứ gia gật đầu, cầm lấy chén trà đưa lên miệng, từ từ uống.

Tiểu Kì Tử đứng bên cạnh lại nói: “Quế công công, ngài bị thương ở đâu? Có cần nô tài giúp bôi thuốc không?”

Tứ gia ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, định hỏi: “Ngươi…” Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì hắn liền sửa lại, “Không, ta không bị thương, không cần bôi thuốc đâu.”

Tiểu Kì Tử trên mặt vẫn còn lo lắng, nhịn một lát rốt cục vẫn nói ra: “Công công, thật sự không cần sao? Nếu như bị thương thì không nên giấu, càng để lâu càng khó chữa a.”

Tứ gia kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết ta bị thương?”

Tiểu Kì Tử ấp a ấp úng: “Công chúa…Nếu như công chúa không vui, nhất định sẽ lôi đám nô tài chúng ta ra trút giận. Nhìn công công như vậy, nhất định ngài cũng bị công chúa…Nô tài lắm miệng…”

Tứ gia nghe tới đây liền hiểu ra, hóa ra Tiểu Kì Tử nghĩ mình bị Kiến Ninh tra tấn. Hắn mỉm cười, định giải thích nhưng nghĩ một lát lại thôi, chỉ thản nhiên nói: “Được rồi, ta không sao, ngươi yên tâm.”

Tiểu Kì Tử nhìn Tứ gia, thấy hắn nhất định không để mình bôi thuốc, đành phải thôi: “Ta sẽ đến Thái Y viện xin chút thuốc trị thương cho công công, bọn họ có thuốc tốt lắm.”

Tứ gia liền gật đầu: “Được, ngươi đi đi.”

Khi màn đêm buông xuống, Kiến Ninh trằn trọc không ngủ được. Trong đầu cứ quẩn quanh chuyện của Tứ gia khiến nàng bất an. Vì thế Kiến Ninh liền ngồi dậy đi ra khỏi phòng. Vốn muốn tìm Tiểu quận chúa nói chuyện phiếm, nhưng thấy đám cung nữ trông coi bên ngoài đã ngủ gục, nàng liền thôi.

Kiến Ninh cứ như vậy, mặc áo ngủ đi ra khỏi Khôn Ninh cung, vòng vèo một hồi, rốt cục vẫn tới Từ Ninh cung.

Sau khi vào Từ Ninh cung xong, nàng mới phát hiện cung nữ thái giám trông coi đêm nay rất ít, khiến Kiến Ninh không khỏi do dự, cảm thấy nếu mình bước vào có chút không ổn. Nhưng mà hai chân lại không nghe theo điều khiển của trí óc, cứ nhất quyết kéo nàng tiến về phía trước.

Một đường đi tới tẩm cung của Thái hậu, lại nghe thấy có tiếng người thì thầm: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, sắp đến kì hạn rồi mà vẫn không lo tìm Kinh thư đi. Nếu như không hoàn thành công việc được giáo chủ giao, e rằng chúng ta đều không sống nổi đâu!”

Kiến Ninh nghe được, trong lòng kinh hãi không thôi, thầm nghĩ: “Chết rồi, chuyện tốt không tới chuyện xấu lại qua, nếu bị phát hiện ta phải làm sao đây?”

Mà sau khi tiếng nói kia vang lên, tiếng của Thái hậu cũng vọng tới: “Ta biết, ta cũng đã cố hết sức rồi, chẳng qua Thụy Đống hiện giờ mất tích không thấy tăm hơi. Trên người hắn vốn có một quyển kinh thư…ngươi yên tâm, ta đã sai người đi tìm rồi…”

Kiến Ninh đỡ thắt lưng ngồi xổm xuống, thở cũng không dám thở mạnh. Nàng tất nhiên biết Thụy Đống sớm đã bị Vi Tiểu Bảo chân chính giết chết, hơn nữa còn dùng Hóa thi phấn hòa tan toàn bộ cơ thể rồi…Hóa thi phấn kia hiện giờ còn đang ở trong tay nàng a.

Kiến Ninh lại nghe thấy thanh âm kia nói: “Ta thấy ngươi rõ ràng muốn kéo dài thời gian. Thụy Đống kia không phải là ngươi sai hắn đi đối phó với tiểu thái giám gì gì đó sao? Hiện giờ tiểu thái giám thì không sao, Thụy Đống lại mất tích, chẳng phải chúng ta nên xuống tay với tên thái giám mới đúng ư…Nhưng tại sao ngươi lại nhiều lần tha chết cho hắn?”

Thái hậu giải thích: “Thời gian trước ta bị thương, không tiện hành động. Cái này ngươi cũng không phải không biết, huống chi, chuyện Thụy Đống mất tích có liên quan đến tiểu thái giám kia không còn cần phải điều tra thêm.”

Thanh âm người nọ đột nhiên cao lên: “Người không cần lừa dối ta, hừ, ta thấy ngươi rõ ràng là ham mê vinh hoa phú quý, cho nên mới cố tình kéo dài thời gian!”

Thái hậu não nề nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngờ ta đại nghịch bất đạo, muốn phản bội giáo chủ sao? Chẳng lẽ ta đây thì không sợ giáo chủ trách phạt?”

Người nọ nói: “Ngươi nếu như biết sợ giáo chủ trách phạt thì đã không mang thai nghiệt chủng của Sấu đầu đà!”

Thái hậu nghe xong, giọng nói cũng run rẩy hẳn đi: “Ngươi…”

Người nọ đắc ý không thôi, lại nói tiếp: “Ngươi tưởng thần không biết quỷ không hay sao. Ta sớm đã nhìn rõ sự tình rồi. Hừ, ngươi không chịu xuống tay với tên tiểu thái giám kia, chẳng phải cũng bởi vì con nghiệt chủng đó nói tốt cho hắn ư?”

Kiến Ninh đứng bên ngoài nghe được thì hồn bay phách lạc, sau đó lại nghiến răn nghiến lợi, thầm nghĩ: “Mụ nội ngươi!…Ngươi mới là nghiệt chủng, cả nhà ngươi đều là nghiệt chủng…Mở miệng ra là nghiệt chủng nghiệt chủng…Đừng để lão nương biết ngươi là ai, nếu không ngươi nhất định sống không yên đâu…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.