Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 58: Ngũ vị tạp trần



* Ngũ vị tạp trần : năm vị – ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau

Kiến Ninh nói: “Ngươi hiện giờ là giáo chủ Thần Long giáo, dưới tay có đủ loại thuộc hạ, không biết là có tính toán gì?”

Tứ gia nghiêm nghị nói: “Hiện giờ trong chốn giang hồ, Thiên Địa hội, Mộc vương phủ mang chiêu bài ‘phản Thanh phục Minh’ điều khiển nhân sĩ võ lâm. Nếu như Thần Long giáo nằm trong tay ta, ta có thể dùng nó để chế ngự mưu đồ của đám phản tặc, thay Hoàng Thượng gánh vác một phần trọng trách.”

Kiến Ninh cười: “Mục đích nghe thật tốt nhỉ.”

Tứ gia nói: “Trong Thần Long giáo, cao thủ không ít người, hơn nữa họ đều am hiểu dùng độc, nếu lợi dụng tốt, tương lai sẽ trở thành cánh quân đắc lực của Hoàng Thượng. Chỉ là với tâm tư của Hoàng Thượng, chưa chắc đã hiểu cho ý tốt của chúng ta, cho nên công chúa…”

Kiến Ninh nói: “Ngươi yên tâm, nếu là tốt cho Hoàng đế ca ca, ta tự nhiên sẽ không lắm mồm.”

Tứ gia gật gật đầu, nói: “Đa tạ công chúa thấu hiểu.”

Kiến Ninh thấy Tứ gia thong dong như vậy, thầm nghĩ: “Hiện giờ ngươi là Hương chủ Thanh Mộc Đường Thiên Địa hội, lại là giáo chủ Thần Long giáo, cũng là người tâm phúc trước mặt Hoàng đế ca ca, thực là so với Vi Tiểu Bảo chân chính chỉ có hơn chứ không có kém…Nhưng mà ta thì sao đây?” Nghĩ đến đây, nàng liền buông tiếng thở dài.

Tứ gia hỏi: “Công chúa sao vậy? Người vẫn còn điều gì lo lắng sao?”

Kiến Ninh nói: “Ta lo lắng rất nhiều chuyện, một lời khó nói hết.”

Tứ gia nói: “Người lo lắng sau khi về cung sẽ bị Hoàng Thượng trách phạt?”

Kiến Ninh nói: “Cái này cũng là một trong số đó.”

Tứ gia nói: “Hoàng Thượng yêu thương công chúa như vậy, nhất định sẽ không phạt nặng.”

Kiến Ninh có chút buồn bực không vui, lắc đầu: “Cho dù Hoàng đế ca ca phạt nặng, ta cũng không oán hận.”

Tứ gia im lặng. Kiến Ninh lại thở dài thườn thượt, nói: “Đúng rồi, chúng ta nên thương lượng cả lí do bị bắt cóc, nếu không khi Hoàng đế ca ca hỏi tới, lời khai của ta và ngươi không giống nhau thì nguy.”

Tứ gia nói: “Công chúa nói phải.” Hai người liền lập kế hoạch cẩn thận, sau khi cảm thấy chu toàn mới thôi.

Thương lượng xong, Tứ gia chỉ nhìn Kiến Ninh, không nói gì cũng không cáo lui. Kiến Ninh nói: “Làm sao vậy? Trông ngươi rất lạ.”

Tứ gia mỉm cười: “Nô tài làm sao lại lạ…”

Kiến Ninh nói: “Không biết…Chỉ là so với lúc trước…”

Tứ gia đột nhiên nói: “Công chúa vẫn còn khó chịu sao? Chúng ta sẽ sớm cập bờ thôi.”

Kiến Ninh nói: “Ta nghĩ mình sắp hôn mê rồi, cho nên nếu ta chết thì ngươi cũng không cần kinh hoàng.”

Tứ gia nói: “Đang yên đang lành, công chúa sao lại nói điềm gở?”

Kiến Ninh ôm đầu, nói: “Người mạnh khỏe sao biết được đau đớn của người ốm chứ, ta cảm thấy đầu ta sắp nứt ra rồi nè.”

Tứ gia ánh mắt hơi tối đi, nói: “Không bằng để ta xoa bóp cho công chúa.”

Kiến Ninh nói: “Ngươi biết làm sao? Đừng để chữa lợn lành thành lợn què.”

Tứ gia nói: “Thử một lần sẽ biết thôi.”

Kiến Ninh trợn mắt nhìn Tứ gia, trong lòng cảm thấy hắn đã thay đổi, lại không nói rõ ra được thay đổi ở điểm nào. Tứ gia thấy nàng không nói gì, liền nói: “Công chúa đồng ý rồi sao?”

Kiến Ninh giật mình, nói: “Làm phiền ngươi.”

Tứ gia cười, xắn tay áo lên một chút, tựa vào bên giường, ngón tay cái ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương của Kiến Ninh, sau đó xoa dọc theo sống mũi. Kiến Ninh nhắm hai mắt lại, cảm thấy Tứ gia xoa bóp đến đâu thì nơi đó hơi nóng lên, rồi cơn đau dần dịu đi. Nàng không khỏi khen ngợi: “Lão Tứ, ngươi thật sự có tài đó.”

Tứ gia cúi đầu cười, nói: “Công chúa thích là tốt rồi.”

Kiến Ninh hừ hừ hai tiếng, hơi duỗi cổ ra, nói: “Ta tất nhiên là thích…”

Tứ gia một bên xoa bóp, một bên cúi đầu nhìn Kiến Ninh, thấy sắc mặt nàng dần hồng hào trở lại, làn da trắng nõn mềm mại mê người, làn mi cong rung nhè nhẹ theo mỗi lần ấn xuống của hắn, thực khiến cho Tứ gia muốn ôm nàng vào lòng.

Lúc trước là đế vương, bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân cũng không một ai chạm được vào trái tim hắn, vậy mà giờ phút này, hắn lại khao khát một người con gái đến như vậy.

Cho dù là nhìn nàng cười hay khóc, vui vẻ hay cáu kỉnh, cũng dễ dàng khơi lên cảm xúc trong hắn. Tứ gia âm thầm nghĩ, ngón tay vuốt dọc theo trán Kiến Ninh xuống hai gò má, thoáng chần chừ nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, bất tri bất giác nghiêng người lại gần.

Kiến Ninh được xoa bóp vô cùng dễ chịu, hơi thiu thiu buồn ngủ, đột nhiên thấy Tứ gia ngừng động tác, liền nói: “Đừng ngừng lại a.”

Một câu nói vô tình lại kích thích Tứ gia đến tột độ. Hắn nắm lấy bả vai Kiến Ninh, khiến nàng nhíu mày mở mắt ra.

Kiến Ninh ngẩn ngơ nói: “Lão Tứ…”

Tứ gia nói: “Ừ.”

Kiến Ninh nói: “Ngươi…”

Một câu “Ngươi đang làm cái gì” còn chưa nói ra, Tứ gia đã giữ chặt cằm nàng, dựa vào càng gần hơn.

Cảm nhận được hơi thở nóng ấm của đối phương, Kiến Ninh nhất thời quên cả hô hấp, chỉ ngơ ngác nhìn Tứ gia, bên tai nghe tiếng Tứ gia ôn hòa nói: “Công chúa…Ngươi…”

Kiến Ninh mờ mịt nhìn người trước mặt, bộ dạng đáng yêu đến nỗi Tứ gia cảm thấy hô hấp của bản thân trở nên dồn dập. Đang muốn hôn lên môi nàng, đột nhiên nghe bên ngoài có người gọi: “Cập bờ, cập bờ rồi! Tiểu Bảo, Ninh đại nhân…” sau đó Song Nhi nhảy vào trong khoang.

Tứ gia vội đẩy Kiến Ninh ra, bản thân cũng lùi lại mấy bước. Đúng lúc đó thì Song Nhi nhảy chân sáo đi vào, thấy không khí có chút trầm lắng thì nhất thời sửng sốt, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Bảo…Ninh…” rồi im bặt.

Tứ gia ho khan một tiếng, nói: “Cập bờ rồi sao? Ừ, Song Nhi, ngươi chăm sóc Ninh đại nhân đi, ta ra ngoài xem.”

Song Nhi vội vâng dạ đáp lời. Tứ gia quay đầu nhìn Kiến Ninh một cái, đã thấy nàng ngồi vững lại trên giường, chỉ là gò má đỏ bừng bừng như son.

Hắn không dám nhìn nữa, vội vàng kiềm chế lửa lòng, cất bước rất nhanh đi ra ngoài

.

Còn Song Nhi thì chậm rãi đến bên cạnh Kiến Ninh, nói: “Ninh…Ninh đại nhân, ta không phải…đến không đúng lúc chứ?”

Kiến Ninh da mặt dày, tỏ ra chẳng có chuyện gì hết, nói: “Không…Không sao, vừa rồi ta đau đầu, lão Tứ…Tiểu Bảo thay ta xoa bóp thôi.” Tuy rằng như thế, nhưng nắm cằm…thật kỳ quái, tại sao lại như vậy?

Song Nhi lúc này mới nói: “A, ngươi đau đầu sao? Muốn ta xoa bóp tiếp cho ngươi không?”

Kiến Ninh nói: “A? Ngươi cũng biết sao?”

Song Nhi nói: “Một ít thôi.”

Kiến Ninh gật gật đầu, lại nói: “Quên đi, không phải đã cập bờ rồi sao? Phiền ngươi dìu ta lên bờ vậy!”

Thuyền “cách” một tiếng đâm vào bãi cát rồi dừng lại. Song Nhi đỡ Kiến Ninh ra, Kiến Ninh ngửi mùi nước biển mằn mặn, cả người lại nhũn ra.

Tứ gia và Nam Hoài Nhân đứng ở mũi thuyền, Nam Hoài Nhân thấy Kiến Ninh thì tiến lại gần, nói: “Công chúa điện hạ, người nhìn kìa…”

Kiến Ninh nhìn theo phương hướng Nam Hoài Nhân chỉ, đã thấy trên bở biển có một cỗ kiệu to màu đen, chung quanh tầng tầng lớp lớp thị vệ bao quanh, sau đó màn kiệu rất nhanh vén lên, một người khoanh tay bước ra.

Kiến Ninh vừa thấy người nọ thì mắt nhất thời đỏ lên, thì thào gọi: “Hoàng đế ca ca…” Mà Song Nhi đứng bên cạnh thì ngẩn ngơ, hỏi: “Ninh đại nhân, ngươi…Ngươi vừa nói gì?”

Kiến Ninh buông tay Song Nhi ra, cất bước đi về phía trước, lại bởi nàng vẫn còn hoa mắt chóng mặt vì say sóng mà hơi lảo đảo. Tứ gia vội vàng đỡ lấy nàng, mà cùng lúc đó, người nọ cũng sải bước chạy tới, theo sau là mười mấy tên thị vệ đại nội.

Tứ gia đỡ Kiến Ninh lên bờ, sau đó người kia liền đoạt lấy. Người nọ ôm lấy thắt lưng nàng, miệng không ngừng gọi: “Kiến Ninh!”

Kiến Ninh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tràn ngập lo lắng của Khang Hy thì nhịn không được mà trào nước mắt, kêu lên: “Hoàng đế ca ca!” Nàng ôm chặt lấy Khang Hy, vùi đầu vào lòng hắn, nghẹn ngào thút thít.

Khang Hy nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, ánh mắt lại nhìn Tứ gia đang đứng đối diện.

Tứ gia thấy thế thì vội vàng khom người: “Nô tài tham kiến…”

Khang Hy một tay ôm Kiến Ninh, tay kia vươn ra không cho Tứ gia hành lễ, nhẹ giọng

nói: “Tiểu Quế Tử, đây không phải hoàng cung, ngươi không cần đa lễ.”

Tứ gia lúc này mới dám đứng thẳng người. Khang Hy nói: “Có chuyện gì trở về hẵng nói. Nơi này không phải chỗ thích hợp.”

Tứ gia cúi đầu: “Nô tài tuân chỉ.”

Khang Hy nhìn thoáng qua Nam Hoài Nhân, gật đầu. Nam Hoài Nhân cung kính khom lưng đáp lại.

Khang Hy mở miệng nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Hiện giờ chẳng phải đã an toàn trở về rồi sao…Trẫm mang ngươi về cung.”

Kiến Ninh ôm chặt không cho Khang Hy bước đi, miệng mếu máo: “Hoàng đế ca ca, người ta rất nhớ người…”

Khang Hy mỉm cười, nói: “Được rồi, aizz!” Hắn vỗ vai Kiến Ninh nói: “Không đi được phải không?”

Kiến Ninh gật đầu, lí nhí: “Vâng…”

Khang Hy nói: “Đã bảo ngươi không được chạy loạn mà ngươi không nghe, thật muốn mặc xác ngươi…”

Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, người ta biết sai rồi, ngươi muốn đánh cứ đánh, Kiến Ninh một chữ cũng không kêu oan.”

Khang Hy cười cười, lắc đầu nói: “Ngươi biết trẫm không nỡ đánh ngươi mà.” Nói xong, hắn liền bế Kiến Ninh lên, mỉm cười ôn hòa: “Được trẫm tự mình ôm về, ngươi a…Thực sự rất có thể diện đó.”

Kiến Ninh xấu hổ vùi đầu vào lòng Kiến Ninh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật.

Khang Hy nhìn nàng gầy đi nhiều, lúc bế lên cũng thấy nhẹ hơn, lại càng đau lòng. Hắn ôm Kiến Ninh đi về phía cỗ kiệu, sau đó trực tiếp cất bước chui vào.

Tứ gia ở phía sau nhìn Khang Hy ôm Kiến Ninh đến tận khi biến mất sau bức màn, thì trong lòng ngũ vị tạp trần…Chua, ngọt, đắng, cay, mặn…hòa chung một chỗ, không phân tách rõ ra được rốt cục là cảm giác gì.

Khang Hy ra lệnh khởi giá, đám thị vệ lập tức theo sau. Nam Hoài Nhân thấy Tứ gia vẫn đứng yên tại chỗ, liền nhắc: “Tiểu Quế Tử công công, chúng ta cũng đi theo Hoàng Thượng thôi.”

Tứ gia lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Được…được!”

Khang Hy thương muội muội, đến tận khi vào trong kiệu cũng không buông Kiến Ninh xuống. Kiến Ninh đắc ý cực kỳ, cảm thấy lần này quả thực là gặp họa mà được phúc, cũng không nhắc Khang Hy, nằm im không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.