Khang Hy cười lạnh nhìn Mộc Kiếm Thanh do dự chưa quyết, hất đầu ra hiệu cho Tứ gia. Lập tức Tứ gia vẫy tay, sau đó Đa Long cầm đao kề sát vào cổ của Mộc Kiếm Bình.
Trong nháy mắt, không hẹn mà hai thanh âm cùng vang lên: “Dừng tay!”. Một người là Mộc Kiếm Thanh, mà người còn lại, chính là Kiến Ninh đang mở cửa phòng chạy ra.
Thái hậu thấy Kiến Ninh lao ra ngoài, liền kêu lên: “Kiến Ninh!”
Kiến Ninh không đáp lại, mà thái hậu nghĩ một lát, cũng không đuổi theo, ngược lại vội vàng đi vào trong phòng. Đúng lúc này, trong phòng cũng có người bước ra, nói: “Sao vậy?”
Lại nói tới Kiến Ninh. Khang Hy thấy Kiến Ninh lao ra ngoài, vội vàng tiến lại gần, quát: “Kiến Ninh, sao lại ra đây?”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, người đừng giết Mộc Mộc, nàng không có liên quan đến chuyện này.”
Khang Hy nói: “Kiến Ninh, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, đứng ra sau lưng trẫm mau.”
Kiến Ninh lắc đầu, nhìn Mộc Kiếm Thanh, hét: “Ngươi còn không buông binh khí đi! Chẳng lẽ ngươi muốn tận mắt thấy muội muội mình chết sao?”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Cho dù ta có chết cũng không đầu hàng nhà Thanh!”
Kiến Ninh lớn tiếng mắng: “Ngươi là đồ cổ hủ! Vô liêm sỉ! Tự xưng anh hùng cái gì, ngay cả muội muội của mình cũng không bảo vệ được. Hy sinh muội muội để bảo toàn thanh danh, nếu liệt tổ liệt tông Mộc vương phủ trên trời có linh thiêng cũng sẽ mất mặt vì loại con cháu như ngươi!”
Mộc Kiếm Thanh luống cuống tay chân, nói: “Ta…cho dù thế nào, ta cũng không đầu hàng hoàng đế Thát Đát.”Kiến Ninh nói: “Hiện giờ thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngươi nói đi, Hoàng đế ca ca của ta làm sai ở đâu? Trước kia nhà Minh thay nhà Tống cai trị thiên hạ, nay đến phiên chúng ta…lịch sử đã chỉ rõ, kẻ thống trị hoang dâm vô độ, đánh mất lòng dân thì ắt phải thất bại, thay đổi triều đại là chuyện hiển nhiên…ngay cả Mãn Thanh chúng ta cũng thế, nếu hoàng đế không đủ tài đức, ắt phải thoái vị nhường ngôi cho kẻ hiền tài…”
Tứ gia biến sắc, nhìn về phía Khang Hy. Mà Khang Hy thì lại nhíu mày, đăm chiêu nhìn Kiến Ninh.
Mộc Kiếm Thanh ngây ra như phỗng, trăm triệu lần không thể ngờ Kiến Ninh dám nói ra những lời này, lắp bắp: “Ngươi…Ngươi nói cái gì…Những lời này…” Những lời này không phải là đại nghịch bất đạo sao? Nhưng nhìn sắc mặt Khang Hy không hề có chút tức giận nào, Mộc Kiếm Thanh không khỏi kinh ngạc không nói tiếp được.
Kiến Ninh nói: “Hiện giờ Đại Thanh hưng thịnh, Hoàng đế ca ca là hoàng đế tốt, dốc lòng lo cho dân chúng, quên ăn quên ngủ để mang tới thái bình thịnh trị, như vậy thì không đúng chỗ nào? Chim khôn chọn cành mà đậu. Mộc Kiếm Thanh, ngươi việc gì cứ phải khư khư níu giữ quá khứ. Ngươi chết thì không sao, nhưng Mộc Mộc là người thân duy nhất của ngươi, ngươi nỡ nhẫn tâm nhìn nàng còn chưa kịp trưởng thành đã phải chết cho cái đại nghiệp ‘Phản Thanh phục Minh’ hư vô sao? Vì liều lĩnh của bản thân mà hại người khác, đấy cũng là đại nghĩa à?”
Mộc Kiếm Thanh tay càng run dữ dội hơn, mắt nhìn về phía Mộc Kiếm Bình còn đang hôn mê bất tỉnh, cảm thấy lòng đau như bị dao cắt. Kiến Ninh lại kêu lên: “Còn không mau buông binh khí, ngươi thật sự nhẫn tâm hại chết Mộc Mộc ư?”
Mộc Kiếm Thanh thở dài một hơi, nói: “Được, ta thua, muốn chém muốn giết tùy các ngươi.” Nói xong, hắn buông đao xuống.
Kiến Ninh mừng rỡ, quay đầu nhìn Khang Hy, vừa muốn khoe công lại đột nhiên cả kinh, ánh mắt nhìn lướt qua đỉnh đầu đối phương, kêu to: “Hoàng đế ca ca cẩn thận!”
Nói thì chậm mà động tác thì nhanh, ngay đúng lúc Kiến Ninh kêu lên, một luồng chưởng lực mạnh mẽ phóng tới.
Giờ phút này, Tứ gia đứng gần Khang Hy nhất. Hắn từ đầu đến cuối tuy rằng cúi đầu, nhưng tầm mắt không lúc nào rời khỏi từng cử động của Kiến Ninh, vì vậy, vừa thấy nàng biến sắc hắn đã phát hiện có chuyện không ổn, lập tức quát: “Hộ giá!”
Đồng thời, Tứ gia xoay người lại, nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt thì nhíu mày, rất nhanh vung chưởng chắn sau lưng Khang Hy.
Một bóng trắng từ mái nhà lướt xuống, tay áo dài vung lên. Mấy thị vệ đứng chắn trước mặt Khang Hy bị đánh bay ra ngoài, kêu thảm liên tục, còn Tứ gia thì vẫn chặt chẽ bảo vệ Hoàng Thượng, kiên quyết không lùi bước.
Khang Hy ngẩng đầu quan sát người kia, thấy đó là một ni cô tuổi trung niên khuôn mặt nghiêm nghị đang tiến lại càng lúc càng gần.
Ni cô kia lúc cách Khang Hy không xa, quát to: “Chết đi!”
Một chưởng tung ra khiến Kiến Ninh đứng xem sợ tới hồn phi phách tán. Nàng biết rõ lai lịch của ni cô, cho nên nếu chưởng phong thực sự đánh tới, cho dù là Khang Hy hay Tứ gia, nàng đều không muốn ai phải chết…
Kiến Ninh trong lúc vội vàng, không thèm quan tâm đến việc nàng sắp làm có thể khiến Khang Hy nghi ngờ hay không, cuống quít kêu lên: “A Cửu! Muốn biết nơi họ Viên sống thì dừng tay!”
Lúc này, một chưởng của ni cô đã chuẩn bị ấn vào ngực Tứ gia. Tuy rằng chưa chính thức chạm tới, nhưng sức mạnh của nó khiến Tứ gia cảm thấy lồng ngực đau buốt không thể thở nổi, xương sườn như muốn gãy rời không thể cử động.
Từ khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên hắn thực sự cảm thấy cái chết gần mình như thế.
Trong khoảnh khắc sống chết ấy, ni cô kia nghe được lời của Kiến Ninh, chưởng phong lập tức chuyển hướng, đập nát hòn núi giả bày trong Từ Ninh cung.
Tuy rằng như vậy, nhưng Tứ gia vẫn bị đánh lùi mấy bước, phun ra một búng máu, gục xuống tại chỗ.
Khang Hy đứng sau lưng vội vàng đỡ lấy Tứ gia, thất thanh kêu lên: “Tiểu Quế Tử, Tiểu Bảo!”
Ni cô nhìn về phía Kiến Ninh, quát: “Tiểu nha đầu, ngươi vừa nói cái gì?”
Đa Long lúc này mới kịp thời phản ứng, kêu to: “Hộ giá, hộ giá!”
Nhất thời, mười mấy tên cao thủ đại nội vây chặt lấy Khang Hy và Tứ gia, mà những kẻ vừa rồi bị đánh bật ra ngoài cũng rút đao xông tới.
Ni cô kia thấy thời cơ đã qua, cắn răng phi thân bay lên, vung tay áo giải cứu cho Tiểu quận chúa, lại ném Tiểu quận chúa về phía Mộc Kiếm Thanh, nói: “Mau rời khỏi đây!”
Mộc Kiếm Thanh cuống quít ôm lấy Tiểu quận chúa, nói: “Đa tạ tiền bối.” Sau đó hắn đá ngã hai tên thị vệ đứng gần đó, mở đường mà chạy.
Bên cạnh Kiến Ninh không có một ai. Nàng liền biết không hay rồi, vì vậy vừa kêu xong đã vội vàng quay đầu chạy về phía tẩm cung của Thái hậu, hy vọng Thái hậu có thể bảo vệ nàng.
Quả nhiên, ni cô phi như bay về phía nàng. Kiến Ninh kinh hoàng, vừa chạy vừa kêu: “Mẫu hậu, mẫu hậu!”
Ni cô cười lạnh: “Có là trời cũng không cứu nổi ngươi. Mau đứng lại, đem những lời ngươi vừa nói khai rõ ta, ta…”
Mắt thấy Kiến Ninh sắp bị bắt thì một người cao lớn bịt mặt từ trong Từ Ninh cung nhảy ra, tung một chưởng về phía ni cô. Ni cô ngẩn ra, nhíu mày nói: “Tại sao bên trong hoàng cung lại có cao thủ bậc này…Ngươi là người nào?”
Đúng lúc này, có người hét lớn: “Mau bảo vệ Kiến Ninh công chúa!”
Kiến Ninh nhận ra đó là thanh âm của Khang Hy thì trong lòng vui như mở cở, nghĩ thầm: “Vậy là Hoàng đế ca ca không sao rồi.” nhưng lập tức lại lo lắng: “Còn hắn thì sao?”
Trong lúc hỗn loạn này, người béo kia liên tục so chiêu với ni cô. Đánh một hồi, ni cô quát: “Ngươi là người của Thần Long đảo?”
Người nọ hừ một tiếng, không trả lời. Nhìn thấy thị vệ dũng mãnh tràn vào Từ Ninh cung, mà Kiến Ninh cũng đã chui vào trong tẩm cung, hắn mới tung người bỏ chạy. Trước khi đi, hắn quay đầu lại, mà đúng lúc Kiến Ninh đang nhìn ra cửa sổ, liền thấy trong mắt người kia mang theo nét sầu lo.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bi thương vô hạn.
Bọn thị vệ vọt tới, cản bước ni cô lại. Ni cô không túm được Kiến Ninh, nhíu mày nói: “Được lắm.” Sau đó bà tung người bay lên, nhảy qua tường rồi biến mất.
Bọn thị vệ đứng đông nghìn nghịt trước cửa Từ Ninh cung. Thái hậu ôm lấy Kiến Ninh, vỗ về: “Kiến Ninh đừng sợ, mẫu hậu đây rồi.”
Kiến Ninh ôm bà, kêu: “Thái hậu!” trong giọng nói vẫn không kìm nổi sự sợ hãi.
Kiến Ninh biết ni cô kia pháp danh chính là Cửu Nạn, nguyên là Trường Bình công chúa của triều trước. Năm đó Sấm Vương chiếm được kinh đô, Sùng Trinh hoàng đế vì sợ công chúa bị làm nhục, liền tự mình rút kiếm định chém chết Trường Bình, nhưng cuối cùng lại không đành lòng, chỉ chặt đứt một cánh tay của nàng.
Lúc đó, nàng công chúa này đã bái Mộc Tang đạo nhân làm sư phụ, học được một bộ võ công quỷ khốc thần sầu. Bà có thể xem như là cao thủ hàng đầu trong Lộc Đỉnh Ký, một chín một mười với Trần Cận Nam. Mà “A Cửu”, chính là danh xưng của Trường Bình công chúa khi bà mới bước chân vào chốn giang hồ.
Mới vừa rồi Kiến Ninh biết tình hình khẩn cấp, liền bật thốt lên lai lịch của Cửu Nạn. Phải biết rằng, trên giang hồ, Cửu Nạn hành tung bí ẩn, người ta chỉ biết nàng là “ni cô cụt tay”. Cái tên “A Cửu”, có thể nói là trừ đám người Viên Thừa Chí ra, không một ai hay biết.
A Cửu thời điểm bái sư phụ đang ở độ thanh xuân, trong lòng phi thường ái mộ đại hiệp Viên Thừa Chí. Thế nhưng, Viên Thừa Chí cuối cùng lại lựa chọn bỏ lại nàng, mang theo vợ chạy ra hải ngoại lánh nạn. Cho nên chuyện này luôn là mối bi thương khó giải trong lòng A Cửu.
Quả nhiên khi Kiến Ninh hô lên câu kia, Cửu Nạn lập tức chấn động, vội vàng không dám xuất chưởng nữa.
Kiến Ninh vẫn còn tim đập chân run thì thị vệ đã chạy tới, hỏi: “Thái hậu và công chúa không sao chứ?”
Thái hậu ôm Kiến Ninh ra ngoài, nói: “Không sao. Hoàng Thượng thế nào?”
Thị vệ nói: “Hồi bẩm thái hậu, Vi đô thống hộ giá bị trọng thương, Hoàng Thượng vẫn bình an.”
Kiến Ninh nói: “Thái hậu, con muốn đi thăm Hoàng đế ca ca và Tiểu Bảo.”
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng, thở dài: “Được…ngươi…ngươi đi đi.” Rồi bà đột nhiên lại lắc đầu, nói tiếp: “Thôi, để mẫu hậu đi cùng ngươi.”
Kiến Ninh biết Thái hậu lo lắng cho an nguy của nàng, vì vậy gật đầu. Không ngờ hai người vừa định xuất cung, bên ngoài đã có người kêu lên: “Hoàng Thượng giá lâm.”
Thái hậu ngẩn ra, cười nói: “Xem ra Hoàng đế ca ca của ngươi vẫn còn nhớ tới chúng ta.”
Lời còn chưa dứt, Khang Hy từ bên ngoài đã vội vàng bước vào, hành lễ nói: “Thái hậu vẫn khỏe chứ? Kiến Ninh…ngươi có sao không?”
Thái hậu nói: “Ta không sao. Hoàng Thượng long thể vẫn an khang chứ?”
Kiến Ninh cũng nói: “Hoàng đế ca ca, ta không sao, người thế nào? Tiểu Quế Tử sao rồi?”
Khang Hy nói: “Hai người không sao trẫm cũng bớt lo…Tiểu Quế Tử, hắn vì bảo vệ trẫm mà bị trọng thương, hiện giờ đang được đưa về Càn Thanh cung. Trẫm đã sai người truyền Thái y rồi.”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, ta với người cùng đi thăm hắn.”
Khang Hy gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt.”
Thái hậu lúc này lại nói: “Hoàng Thượng, lần này thích khách hung hãn như vậy, Hoàng Thượng nên tăng thêm đại nội thị vệ đi theo bên mình.”
Khang Hy nói: “Vừa rồi đã quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Thái hậu rồi. Nhi thần nhất định sẽ tăng mạnh phòng bị, Thái hậu, nhi thần định sắp xếp thêm người canh phòng tại Từ Ninh cung, không biết ý Thái hậu thế nào?”
Thái hậu nói: “Không cần thiết, như thế ai gia sợ không yên tĩnh.”
Khang Hy nói: “Ta sẽ bảo bọn chúng nhẹ tay nhẹ chân, không để Thái hậu nghe thấy chút tiếng động nào. Xin Thái hậu cứ an tâm.”
Thái hậu biết ý Khang Hy đã quyết thì không thể lay chuyển, vì vậy nhẹ gật đầu.
Sau đó, Khang Hy mang theo Kiến Ninh ra khỏi Từ Ninh cung, đi thẳng về phía cung Càn Thanh. Trên đường, Khang Hy nói: “Kiến Ninh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi?”
Kiến Ninh đáp: “Hoàng đế ca ca, là chuyện gì vậy? Người cứ hỏi đi.”
Khang Hy nói: “Ni cô kia, ngươi tại sao biết tên bà ta là A Cửu. Hai người…có quen nhau sao?”
Kiến Ninh lúc từ Từ Ninh cung đi ra đã sớm nghĩ ra cách lí giải phù hợp, vì vậy lập tức nói: “Hồi bẩm Hoàng đế ca ca, ni cô này ta không biết, nhưng ta có nghe người khác nói nên đoán vậy. Chính là nghe hai vị hòa thượng trên núi Ngũ Đài bàn luận…chuyện này nói ra cũng dài, để khi khác có dịp ta sẽ từ từ kể cho Hoàng đế ca ca nghe.”
Khang Hy gật đầu, lại nói: “Được, để lát nữa nói trẫm nghe đi. Aizz, vốn lần này trẫm định tung lưới bắt Mộc Kiếm Thanh, ai dè lại kéo theo một ni cô lợi hại như thế. Thật là quá mức nguy hiểm, cũng may là có ngươi và Tiểu Bảo.”
Kiến Ninh nói: “Chỉ cần Hoàng đế ca ca không sao thì tốt rồi. Mặc kệ ta có làm gì cũng đều vì muốn tốt cho Hoàng đế ca ca thôi…Tiểu Bảo…hẳn là cũng giống ta vậy.”
Khang Hy nói: “Kiến Ninh…” Hắn thở dài một hơi, nói tiếp: “Kiến Ninh, ngươi có biết tại sao ta biết Mộc Kiếm Thanh ở trong cung không?”
Kiến Ninh mờ mịt nói: “Kiến Ninh không biết. Hoàng đế ca ca, rốt cục là vì sao?”
Khang Hy nói: “Chuyện này phải kể từ lúc ngươi xuất cung cùng Nam Hoài Nhân…sau khi ngươi đi, trẫm rất nhớ…ngươi, cho nên thường đến Khôn Ninh cung ngồi. Không ngờ lại phát hiện ra cử chỉ của Mộc Mộc kia vô cùng kì lạ, không giống với một cung nữ chút nào. Vì thế, trẫm mới cố ý gợi chuyện với nàng, quả nhiên trong lời nói của nàng ta vô cùng nhiều sơ hở, khiến trẫm không thể không kêu cao thủ đại nội giám sát nhất cử nhất động của Mộc Mộc. Ngày hôm nay, đại nội thị vệ báo lại, có một thái giám lạ mặt vào cung gặp nàng…”
Kiến Ninh nghe Khang Hy nói có người giám sát trong Khôn Ninh cung của nàng thì đầu đầy mồ hôi lạnh. Khang Hy lại nói tiếp: “Trẫm sai mật thám tra xét, hóa ra người kia chính là người của Vân Nam Mộc vương phủ. Hừ, trẫm vốn nghĩ thần không biết quỷ không hay bắt hắn lại, không ngờ ngươi lại phát hiện ra bọn họ trước…Aizz…”
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Chỉ sợ ngay từ lúc ta theo dõi Mộc Mộc thì đã bị phát hiện rồi…”
Quả nhiên Khang Hy nói: “Đáng tiếc là mật thám của trẫm không nhận ra thân phận của ngươi, nếu không ngươi đã không phải chịu nguy hiểm đến vậy. Đến khi trẫm phát giác Mộc Kiếm Thanh khống chế ngươi rồi, mới vội vàng sai người dừng tay lại, chỉ sợ làm hắn hung lên sẽ gây tổn hại cho ngươi. Đúng rồi, Kiến Ninh, tại sao ngươi lại dẫn hắn tới Từ Ninh cung?”
Kiến Ninh nói: “Ta…Ta lừa hắn là Hoàng đế ca ca đang ở chỗ của Thái hậu. Ta…Ta chỉ nghĩ nếu hắn tìm không thấy ngươi, cũng sẽ không xuống tay giết ta và Thái hậu.”
Khang Hy lắc đầu, nói: “Kiến Ninh, ngươi có biết là làm như vậy sẽ khiến cả ngươi và Thái hậu đều gặp nguy hiểm không?”
Kiến Ninh cúi đầu, nói: “Ta lúc đó chỉ nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể để hắn tìm được Hoàng đế ca ca…Cho dù ta và Thái hậu gặp chuyện không may, cũng không thể để Hoàng đế ca ca gặp bất trắc.”
Khang Hy dừng bước, quay đầu nhìn Kiến Ninh. Kiến Ninh liếc hắn một cái, tuy rằng vạn phần tin tưởng lời nói dối của mình vô cùng hoàn mỹ, nhưng trong lòng, nàng không khỏi cảm thấy…có một số việc không giống như tính toán của nàng.
Tựa như…Gần vua như gần cọp, lời này không còn gì phải bàn cãi…Chính là, thế giới này càng đáng sợ hơn, bởi nàng không phải chỉ làm bạn với một, mà là hai con “cọp”.
Kiến Ninh nghĩ tới ánh mắt Tứ gia nhìn nàng khi ở trong Từ Ninh cung, lạnh lẽo không chút độ ấm, trong nháy mắt không tự chủ được mà thở dài nặng nề.
Khang Hy thấy nàng buồn bã không vui, liền bế nàng lên, nói: “Kiến Ninh…” rồi lại thoáng ngập ngừng.
Kiến Ninh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, tự hỏi bản thân rốt cục tại sao lại đi đến bước này? Ngay từ đầu, nàng chỉ định yên vui sống một kiếp công chúa, vậy mà bây giờ thì sao…đao kiếm vô tình, rắn độc trên đảo…tất cả đều không phải thứ nàng hoạch định cho tương lai…Tại sao lại như vậy?
Kiến Ninh nghĩ mãi không ra, liền chỉ nói: “Hoàng đế ca ca, ta chỉ muốn người biết rằng, mặc kệ thế nào, Kiến Ninh cũng luôn trung thành, một lòng một dạ với người, Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy nghe vậy liền nói: “Nha đầu ngốc, sao trẫm có thể không biết chứ? Trẫm chỉ là cảm thấy, ngươi thực sự rất ngốc, sao lại nghĩ trẫm có thể gặp chuyện bất trắc được? Trẫm đã sớm bày thiên la địa võng, chỉ chờ Mộc Kiếm Thanh tự chui đầu vào rọ…aizz, nếu ngươi đưa hắn đi ám sát trẫm, trẫm chắc chắn sẽ không để hắn thoát thân như hôm nay.”
Kiến Ninh ngẩn ngơ. Lời của Khang Hy khiến nàng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, bởi nàng không thể nghĩ trong khoảng thời gian ngắn hắn lại có thể sắp đặt kế hoạch chu toàn đến vậy. Xem ra, danh xưng Đại đế Khang Hy quả không phải hư danh.
Thông minh lại bị thông minh hại rồi! Nghĩ tới đây, Kiến Ninh thật muốn khóc lên, liền nói: “Hoàng đế ca ca…Thực xin lỗi, ta không biết…không biết người…ta chỉ là sợ người bị thương nên mới như vậy…”
Khang Hy lắc đầu, ánh mắt ôn hòa như nước, nói: “Nha đầu ngốc, sao lại nói vậy…là bởi ngươi không biết bố trí của trẫm thôi, trẫm sao có thể trách ngươi…ngược lại, lần này đứng giữa sống chết, thế nhưng ngươi lại đặt an nguy của trẫm lên hàng đầu…tình cảm này, so với việc trẫm bắt được Mộc Kiếm Thanh còn làm trẫm vui hơn trăm lần, trẫm…thật sự là cực kỳ vui mừng.”
Kiến Ninh thấy Khang Hy nói như vậy, không khỏi rơi lệ. Khang Hy nâng tay áo lau nước mắt cho nàng, nói tiếp: “Trẫm thật sự rất vui mừng. Xưa nay có bậc quân vương nào không là kẻ cô đơn, vậy mà trời xanh lại ban cho trẫm ngươi và Tiểu Bảo, cùng trẫm chia sẻ, lại vì trẫm mà sẵn sàng trả giá bằng cả sinh mạng, trẫm sao có thể không vui được.”
Kiến Ninh chậm rãi gật đầu, chùi nước mắt vào tay áo Khang Hy, nói: “Hoàng đế ca ca, không biết Tiểu Bảo sao rồi, không bằng chúng ta mau đi thôi.”
Khang Hy nói: “Đúng vậy” rồi thả Kiến Ninh xuống.
Hai người cất bước mà đi. Đột nhiên, một tiểu thái giám hốt hoảng chạy tới, quỳ trước mặt Khang Hy, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, chuyện không hay rồi, Thái y nói…nói…”
Khang Hy và Kiến Ninh không hẹn mà cùng thốt lên: “Nói cái gì?”
Tiểu thái giám lắp bắp: “Thái y nói…nói Vi đô thống bị thương nặng, không thể…”