Kiến Ninh nhìn thấy Đa Long, vô cùng vui sướng, chạy lại, gọi: “Đa Long!”
Đa Long vội vàng hành lễ, nói: “Tham kiến công chúa.”
Kiến Ninh nói: “Ngươi vừa từ đâu vào cung à?”
Đa Long đáp: “Hồi bẩm công chúa, nô tài vừa đi thăm Vi đô thống.”
Kiến Ninh vui vẻ nói: “Hắn sao rồi?”
Đa Long trả lời: “Vi đô thống sức khỏe và tinh thần đều tốt, công chúa xin an tâm.”
Kiến Ninh mỉm cười, vênh váo nói: “Ta có lo lắng gì đâu mà phải an tâm. Ngươi không nghe người ta thường nói sao, người tốt thường không thọ, kẻ xấu sống ngàn đời, cho nên loại người như Vi đô thống ấy mà…chậc chậc…sống dai lắm nha.”
Đa Long vội nói: “Cái này…” Hắn cảm thấy Vi đô thống thực sự đâu phải “kẻ xấu”, nhưng cũng không dám cãi lại công chúa.
Kiến Ninh nói tiếp: “Đúng rồi, hai tên thích khách hôm qua thế nào, có tìm thấy không?”
Đa Long nói: “Nô tài bất tài, hiện vẫn chưa tìm được. Nhưng công chúa đừng sợ, nô tài đã tăng thêm binh mã, nhất định sẽ sớm bắt được thích khách.”
Kiến Ninh “a” một tiếng: “Ừ…ta tin ngươi làm được. Thôi, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa, bye!” Nói xong, nàng liền phất tay làm dáng chào với Đa Long.
Đa Long ngẩn ra: “Bạch (bye)…” Đến tận khi Kiến Ninh đã đi xa rồi, hắn mới lầm bà lầm bầm: “Bạch là có ý gì? Hay là công chúa khen ta trông trắng trẻo hơn a?” Đa Long không tự chủ đưa tay sờ lên mặt, trong lòng vô cùng cao hứng.
Lại nói tới Tứ gia ở trong phủ Đô Thống dưỡng bệnh, ngày nào cũng có đại thần trong triều đến thăm. Khang Hy mỗi ngày cũng phái người tới tặng thuốc quý, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn tự mình ghé thăm.
Mà cũng lúc này, Tổng đà chủ Trần Cận Nam về kinh, sai người đưa thư cho Tứ gia, nói muốn thương lượng một số chuyện. Tứ gia nhận thư, cảm thấy sức khỏe bản thân cũng đã tốt lên nhiều, liền sai người chuẩn bị kiệu ra ngoài. Đoàn người đi qua rất nhiều phố lớn sầm uất, cuối cùng dừng lại trước một ngõ ngỏ yên ắng. Tứ gia sai phu kiệu đứng ngoài chờ, sau đó tự mình đi vào trong.
Đi một đoạn ngắn đã gặp người trong Thanh Mộc Đường ra đón, đưa Tứ gia đi gặp Tổng đà chủ.
Tứ gia thấy Trần Cận Nam, lập tức hành lễ.
Trần Cận Nam quan sát sắc mặt Tứ gia hồi lâu, chậm rãi nói: “Tiểu Bảo, ngươi bị nội thương?” Ông là cao thủ hàng đầu, cho dù Tứ gia đã điều trị tốt nhưng vẫn có thể thấy được.
Tứ gia kể lại chuyện gặp ni cô.
Trần Cận Nam nắm cổ tay Tứ gia, nhíu mày: “May mà người này chưa dùng tới mười phần lực, nếu không, e rằng mạng của ngươi khó giữ rồi.”
Tứ gia nói: “Sư phụ quả là liệu sự như thần.”
Trần Cận Nam nói: “Vi sư thấy nội thương của ngươi đã tốt hơn nửa rồi. Lại đây, vi sư dùng nội thương thay ngươi chữa nốt, nếu không để lại di chứng sau này thì không hay.”
Tứ gia vội vàng hành lễ, nói: “Đa tạ sư phụ!”
Trần Cận Nam đưa Tứ gia vào một gian phòng kín, sau đó vận công thay Tứ gia trị thương. Trị được đến bảy tám phần, đột nhiên Trần Cận Nam nói: “Không tốt!”
Tứ gia hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì?”
Trần Cận Nam nói: “Có cao thủ tới đây!” Nói xong, ông liền dồn lực vào người Tứ gia.
Tứ gia cảm thấy cơ thể thoải mái vô cùng, lục phủ ngũ tạng lúc trước còn đau giờ cũng tiêu tan.
Trong giây lát sau, một bóng người nhanh như chớp xông vào, ánh kiếm lóe sáng.
Trần Cận Nam thấy tình thế không ổn, tiện tay cầm chén trà nhỏ trên bàn ném đi. Chỉ nghe “keng” một tiếng, chén trà đập lên thanh kiếm, sau đó bay ra ngoài, vỡ tan từng mảnh.
Nước trà trong chén văng ra, bắn đầy lên áo người kia.
Trần Cận Nam đứng dậy, quát: “Phùng Tích Phạm! Tại sao lại là ngươi! Ngươi điên rồi à, ngay cả ta ngươi cũng muốn giết?”
Tứ gia thấy có người tới, cũng bật dậy, lại nghe Trần Cận Nam nhỏ giọng nói: “Tiểu Bảo, đứng ra sau lưng ta, ngàn vạn lần đừng xông lên.”
Tứ gia gật đầu.
Người đánh lén kia vung kiếm lên, nói: “Trần Cận Nam, ngươi là đồ ăn cây táo, rào cây sung. Hừ, ta phụng mệnh nhị công tử tới bắt ngươi, còn không mau khoanh tay chịu trói?”
Mà lúc này, lại có thêm người nhảy vào. Một kẻ là nam nhân, quần là áo lượt, khuôn mặt sáng láng, cầm một thanh kiếm quý giá trong tay. Người còn lại là một cô gái xinh đẹp như hoa, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng mơ hồ có thể thấy tương lai sẽ là tuyệt sắc giai nhân khuynh thành khuynh quốc. Nói có thể dùng một câu để miêu tả hai người này, nhất định đó sẽ là “trai tài gái sắc”.
Trần Cận Nam vốn đang kinh ngạc, nhưng sau khi thấy hai người kia vào thì vội khom lưng, nói: “Thuộc hạ không biết nhị công tử tới, không kịp nghênh đón từ xa.”
Nam nhân trẻ tuổi được gọi là nhị công tử kia quát to: “Trần Cận Nam, ngươi giả dối như thế làm gì. Hừ, ta biết từ trước đến nay ngươi có bao giờ để ta vào mắt đâu. Một điều đại ca ta, hai điều đại ca ta, như vậy chính là bất kính với bản công tử. Vì vậy, ta quyết định bắt ngươi lại, luận tội xử trảm.”
Trịnh Khắc Sảng vừa dứt lời, lập tức rút kiếm ra, xông về phía Trần Cận Nam. Với võ công của Trần Cận Nam, đương nhiên không sợ hắn, nhưng cũng không dám trả đòn, cho nên đành lùi lại vài bước, quên bẵng đi còn một Phùng Tích Phạm vẫn đang đứng xem như hổ rình mồi.
Phùng Tích Phạm được giang hồ xưng tụng là “Nhất kiếm vô huyết”, ý muốn nói hắn ra tay nhanh như điện, một kiếm giết đối phương mà đối phương còn chưa kịp chảy máu ra ngoài.
Trần Cận Nam đến lúc nghe được Tứ gia kêu lên “Sư phụ cẩn thận” thì tay đã bị trúng một kiếm của Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm và Trịnh Khắc Sảng là hai thầy trò, lập tức cùng xuất chiêu giống nhau, liên thủ đối phó Trần Cận Nam.
Trần Cận Nam không dám phạm thượng Trịnh Khắc Sảng nên đành dốc sức chạy trốn.
Tứ gia ở bên cạnh nhìn thấy Phùng Tích Phạm và Trịnh Khắc Sảng từng bước áp sát, rõ ràng là muốn giết Trần Cận Nam, vậy mà Trần Cận Nam lại không thể chống trả, nhất thời lo lắng vô cùng. Bởi nếu Trần Cận Nam gặp nạn, e rằng số phận của hắn cũng không khá hơn.
Tứ gia không khỏi âm thầm nhíu mày.
Sau đó, ánh mắt của hắn rơi xuống cô gái vừa nãy đi vào cùng với Trịnh Khắc Sảng, thấy nàng vẻ mặt sốt ruột, trong tay tuy rằng cầm kiếm, nhưng lại không rút ra.
Tứ gia chợt nảy ra một ý, liền chậm rãi tới gần cô gái kia. Nàng lúc này hai mắt chỉ chăm chăm tập trung vào Trịnh Khắc Sảng, miệng không ngừng nói: “Trịnh công tử, cẩn thận!”
Giọng nói của nàng vô cùng êm tai, nhưng Tứ gia không mảy may động lòng, vẫn từ từ tiến sát lại. Mãi đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơn một lưỡi kiếm, nàng mới phát hiện ra Tứ gia, liền quay đầu liếc mắt lướt qua, nhướn mày quát: “Ngươi lại đây làm gì?”
Tứ gia mỉm cười, nói: “Cô nương…”
Hắn còn chưa kịp nói gì thì nàng đã cau mày: “Cút xa một chút cho ta!” Cô gái là người tập võ, cái liếc mắt vừa rồi vốn chỉ để xác định Tứ gia có phải là người trong võ lâm không, đến khi thấy không phải liền không để tâm tới hắn nữa.
Dựa vào sơ hở này, Tứ gia rướn người xông lên, tận lực nắm chặt cổ tay cầm kiếm của cô gái, bẻ ngoặt về sau. Nàng bị đau, kêu lên một tiếng, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Tứ gia nhanh chóng túm nốt tay kia của nàng. Lại bởi vì không biết võ công đối phương cao thấp thế nào, hắn bẻ khớp của nàng xong cũng không dám buông ra, sợ nàng sẽ phản công.
Mà hành động này của hắn, hoàn toàn xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ bản thân, không hề có chút sắc dục nào nên Tứ gia cũng không để tâm tới vị tiểu mỹ nhân này đang gần như nằm trọn trong lòng mình.
Nhưng hiển nhiên có người không nghĩ được như thế. Cô gái vừa thẹn lại vừa sợ, khuôn mặt đỏ bừng bừng, kêu to: “Sắc lang, dâm tặc, ngươi muốn làm gì? Mau buông tay! Trịnh công tử, cứu ta!”
Trịnh Khắc Sảng nghe nàng kêu cứu, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tứ gia túm chặt cô gái thì nói: “A Kha cô nương, cô nương đừng nóng vội! Ta tới cứu nàng ngay đây.”
Sau đó hắn liền quay mũi kiếm hướng về phía Tứ gia, quát: “Đồ dâm tặc, còn không mau buông tay?”
Tứ gia một tay nắm lấy hai tay của A Kha, ngón cái còn cẩn thận đè lên huyệt Hổ Khẩu trên cổ tay nàng. Tay còn lại, hắn nắm lấy cổ A Kha, nói: “Ngươi dám lại gần, ta sẽ bóp chết nàng!”
A Kha khóc không thành tiếng, cảm thấy kẻ đang uy hiếp mình khốn nạn đến không còn lời để nói. Tạm bỏ qua việc hắn nhân cơ hội lợi dụng gần gũi cơ thể nàng, chỉ riêng việc hắn bẻ trật khớp tay cũng đủ thấy đối phương là người độc ác.
Trịnh Khắc Sảng thấy A Kha rơi lệ, quả nhiên không dám lại gần, liền nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Tứ gia nhìn Phùng Tích Phạm đang hung hăng vung kiếm khiến Trần Cận Nam liên tục lùi lại, mày nhíu càng lúc càng chặt. Theo lý thuyết mà nói, võ công của Trần Cận Nam cao hơn Phùng Tích Phạm không phải là ít, nhưng sở dĩ ông rơi xuống thế hạ phong, thứ nhất là bởi cánh tay khi nãy bị đâm một kiếm, thứ hai là do trong tay không một tấc sắt, thứ ba chính là vì Phùng Tích Phạm là sư phụ của Nhị công tử…
Tứ gia quát: “Bảo thủ hạ của ngươi dừng tay!”
Trịnh Khắc Sảng lo lắng nhìn A Kha, thấy nàng ngửa cổ nói không nên lời, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, như đóa phù dung trong buổi sớm ướt sương, mĩ lệ vô song thì bất đắc dĩ nói: “Dừng tay đi!”
Phùng Tích Phạm nghe vậy, quả nhiên ngừng lại, chạy tới bên cạnh Trịnh Khắc Sảng, nói: “Nhị công tử, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Khắc Sảng hất đầu về phía trước, mà Phùng Tích Phạm lúc này mới để ý tới A Kha, liền hung hãn giương kiếm: “Ngươi là kẻ nào? Còn không mau thả cô nương kia ra?”
Tứ gia thản nhiên nói: “Ta là người nào thì những kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như các ngươi không có tư cách hỏi.”
Phùng Tích Phạm giận sôi máu, quay đầu nói với Trịnh Khắc Sảng: “Nhị công tử, để ta giết chết tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này!”
Trịnh Khắc Sảng nói: “Cẩn thận hắn chó cùng rứt giậu, làm A Kha cô nương bị thương.”
Tứ gia nhìn Trần Cận Nam đứng đằng xa, nói: “Sư phụ, người sao rồi?”
Trịnh Khắc Sảng nghe được lời của Tứ gia, liền quay qua nhìn Trần Cận Nam, hầm hè: “Trần Cận Nam, hóa ra hắn là đồ đệ của ngươi. Ngươi thật to gan, dám vô lễ với ta như vậy!’
Trần Cận Nam khom lưng lại gần, nói: “Nhị công tử, người vì sao muốn dồn thuộc hạ vào chỗ chết đến như vậy?”
Trịnh Khắc Sảng nói: “Ta vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Ngươi mau bảo hắn thả A Kha cô nương ra cho ta!”
Trần Cận Nam nói: “Nhị công tử, ta tự nhận trước giờ chưa làm chuyện gì có lỗi với Vương gia và hai vị công tử, hơn nữa đối với hai vị đều cư xử công bằng, tại sao Nhị công tử vẫn không vừa mắt với ta? Hiện giờ thiên hạ này là của người Mãn Châu, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực chống giặc ngoài, đừng để thù trong gây hại cho an nguy xã tắc. Ta hy vọng Nhị công tử có thể nghĩ lại.”
Dứt lời, ông liền quay sang nói với Tứ gia: “Tiểu Bảo, ngươi thả cô nương đó ra đi.”
Tứ gia nói: “Sư phụ, những kẻ này vô tình vô nghĩa, người đối với bọn họ như thế, bọn họ nhất định sẽ đâm sau lưng người một đao.”
Tuy rằng hắn và Trần Cận Nam không phải sớm chiều kề cận, nhưng Tứ gia là kẻ trải đời, đương nhiên hiểu rõ tính cách của vị Tổng đà chủ này. Vì vậy, hắn không thèm để ý tới lời của Trần Cận Nam mà hất hàm hỏi Trịnh Khắc Sảng: “Huynh đệ Thiên Địa hội của chúng ta ở bên ngoài như thế nào?”
Trịnh Khắc Sảng quát: “Trần Cận Nam, đồ đệ của ngươi muốn tạo phản sao, ngay cả lời của ngươi hắn cũng không nghe kìa!”
Trần Cận Nam vốn cũng muốn bảo Tứ gia như vậy, nhưng nghe đồ đệ mình hỏi tình hình huynh đệ trong hội thì lại ngẩn ra.
Phùng Tích Phạm nói: “Bọn họ không sao, chỉ là bị ta điểm huyệt thôi.”
Tứ gia sợ bị Phùng Tích Phạm lừa, nên khư khư không buông tay, nói: “Ngươi cùng chúng ta ra ngoài, mắt thấy tai nghe ta mới tin được!”
Trịnh Khắc Sảng, Phùng Tích Phạm nhìn nhau, thấy Trần Cận Nam không lên tiếng, rốt cục phẫn nộ bước ra ngoài. Trần Cận Nam theo sau, mà Tứ gia đi cuối cùng, tay một khắc cũng không rời cổ A Kha.
A Kha nước mắt ngắn nước mắt dài, căm giận nói: “Tiểu tử thối, ngươi tên là gì? A Kha ta thề, nếu không giết ngươi, ta không làm người.”
Tứ gia lạnh lùng cười: “Hay cho một cô gái tự cho mình là thanh cao. Lúc ngươi ở chung với tên tiểu nhân ti tiện kia, ngươi có nghĩ hắn cũng là tiểu tử thối không?”
A Kha tức vô cùng: “Khốn nạn, ngươi dám hủy hoại trong sạch của ta, A Kha ta tuyệt đối không buông tha ngươi!”
Tứ gia nói: “Ngươi nếu nghĩ rằng sẽ dọa được ta sợ thì sai rồi. Ta khuyên ngươi một câu, đã là cá nằm trên thớt thì nên ăn nói cẩn thận một chút, đừng có chọc giận ta. Ta không phải loại người biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”
A Kha nói: “Tiểu tử thối, quỷ dâm dục, nếu ngươi dám động một đầu ngón tay vào người của ta thì Trịnh công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Tứ gia cười nhạt: “Há mồm quỷ dâm dục, ngậm miệng thì sắc lang. Ngươi cho là bản thân rất đẹp sao? Ta vì sao phải động vào ngươi? Cùng lắm ta chỉ dùng ngón tay rạch nát mặt ngươi thôi – ngươi nếu cảm thấy ta làm không được thì cứ thử nói tiếp một chữ nữa xem!”
A Kha sợ run người, tuy rằng trong lòng tức giận nhưng cũng không dám hé răng thêm lời nào nữa.