Tiểu Kì Tử trong lúc Tứ gia đến Khang thân vương phủ đã nhanh chânchạy về Khôn Ninh cung. Nhưng lúc này, Kiến Ninh còn đang ở Từ Ninh cung “thỉnh an” thái hậu chưa về. Vì thế, Tiểu Kì Tử cứ đứng chờ ở ngoài cửa cung, lo lắng bất an nhìn xung quanh.
Trong bóng đêm, hắn nhìn thấy hai ngọn đèn le lói đang từ từ rõ dần.Tiểu Kì Tử vội cúi đầu, đợi cho người kia đến gần thì cung kính nói: “Nô tài tham kiến công chúa.”
Kiến Ninh từ đằng xa thấy người, trông bóng dáng đã ngờ ngợ là têntiểu thái giám mình sắp xếp giám sát Tứ gia. Bây giờ hắn mở miệng, quảnhiên là đúng vậy.
Kiến Ninh ngừng bước chân, nhìn trái nhìn phải, sau đó nói với bọncung nữ thái giám: “Các ngươi lui ra đi.” Đợi cho mọi người tản đi hết,Kiến Ninh tiến lại gần Tiểu Kì Tử, thấp giọng hỏi: “Nhanh như vậy sao đã về rồi, chẳng lẽ Tiểu Quế Tử có hành động bất minh gì sao?”
Tiểu Kì Tử vẫn cúi đầu không dám nhìn nàng: “Hồi bẩm công chúa, nôtài hôm nay đi theo Quế công công, công công không có biểu hiện bấtthường, trong ngày có đi qua Thượng Thiện giám một lần mà thôi. Chỉ là…”
Kiến Ninh vội hỏi: “Chỉ là thế nào?”
Tiểu Kì Tử nói: “Ngoài cung có một vị Tiền lão bản, hình như là chủlò mò Tiền Hưng Long, hôm nay mang heo vào cung, còn cố ý mang một convào tận phòng Quế công công.”
Kiến Ninh trong lòng thót tim, thầm nghĩ: “Ôi mẹ ơi, nhanh như vậy mà tiểu quận chúa đã tiến cung rồi sao?” Nàng đối với món heo Phục LinhHoa Điêu nhớ rất rõ ràng, cho nên Tiểu Kì Tử vừa nhắc đến Tiền lão bảnthì nàng đã nghĩ tới tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình.
Kiến Ninh lại tiếp tục truy hỏi: “Còn có chuyện gì khác không?”
Tiểu Kì Tử nói: “Quế công công lúc đó không cho nô tài vào trongphòng…Sau đó liền cấm tiệt nô tài bước chân vào phòng luôn. Đêm nayKhang thân vương phủ sai người tới mời Quế công công qua phủ dự tiệc.”
Kiến Ninh vốn muốn nói: “À, cái này ta biết. Ngô Ứng Hùng tặng trânchâu phỉ thúy quý hiếm nhất cho Vi Tiểu Bảo, ai ngờ thằng nhãi kia vìmuốn lấy lòng tiểu quận chúa, nên đã đem giã hết đống trân châu này ralàm thuốc đắp mặt cho nàng ta. Aizz, thật phung phí…”
Nàng nghĩ đến đây, lại nhớ tới Vi Tiểu Bảo đã thay đổi thành ngườikhác, không biết hắn bây giờ định làm thế nào a. Hẳn là vô cùng khó xửrồi, Kiến Ninh trong lòng vui sướng vạn phần khi thấy có người gặp họa.
Tâm tình thoáng cái đã chuyển biến tốt đẹp, Kiến Ninh hài lòng nói:“Ngươi làm việc rất tốt, không phụ sự trông mong của bản cung.” Tiểu KìTử được khen thì cả người chấn động: “…Đa tạ…Đa tạ công chúa.” Hắn chẳng qua cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, cho nên trong lòng sợ hãi thì lậptức thể hiện rõ ràng qua giọng nói run rẩy. Mà thấy hắn nhát gan nhưvậy, Kiến Ninh cũng có chút thương xót, liền nói: “Không có chuyện gì,ngươi không cần phải sợ, ngươi chỉ cần nghe lời bản cung, thay bản cunggiám sát Quế công công cẩn thận rồi báo lại cho ta là được…Bản cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Vừa dứt lời, Tiểu Kì Tử đã quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa: “Nôtài nguyện vì công chúa, lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết khôngchối từ!”
Kiến Ninh nhìn bóng dáng gầy yếu phủ phục trên mặt đất, trong lòngvừa vui mừng vừa chua sót, vốn định bước đi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫnkhông cầm lòng được, dừng lại, nói: “Ngươi đừng lên đi, không cần làmnhư thế.”
Tiểu Kì Tử nơm nớp lo sợ đứng dậy, mà chân có lẽ vì đứng quá lâu nêntê dại không chịu nổi. Kiến Ninh bèn giơ tay đỡ hắn, mà Tiểu Kì Tử vừangẩng đầu lên thấy nàng, suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống. Kiến Ninh liếc mắt nhìn hắn, dưới ánh đèn trong cung, khuôn mặt đứa nhỏ này cũng không khó coi, hai mắt đen trắng rõ ràng, thoạt nhìn giống một đứa con gáinhu nhược hơn.
Tiểu Kì Tử sau khi đứng lên được, vội vàng lùi ra xa một bước, cung kính cúi đầu chờ cho Kiến Ninh đi vào Khôn Ninh cung.
Nàng vội vàng rửa mặt xong liền trèo lên giường. Nghĩ lại mọi chuyện ngày hôm nay, trong lòng nặng nề buông một tiếng thở dài.
Mà ban đêm nàng gặp ác mộng liên tục, cả người cứ lăn qua lộn lại, có lẽ là vì không quen giường, hoặc cũng có thể là vì giường quá cứng chonên không thích nghi được. Mãi cho đến nửa đêm mệt quá, Kiến Ninh mới mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau khi mở mắt ra, trong lòng nàng mang theo một chút hi vọng. Nhưng khi giơ tay lên, nhìn thấy ống tay áo kiểu cổ, hi vọngtrong lòng Kiến Ninh vụt tắt. Nàng nhỏm người dậy, chờ cung nữ bên ngoài tiến vào hầu hạ.
Ngay cả mặc quần áo cũng không cần tự làm. Các cung nữ thay nàngtrang điểm mặc quần áo xong, liền kêu Ngự thiện phòng bưng đồ ăn sánglên. Chỉ là xã hội nàng sống trước kia là xã hội tiến bộ, cho dù có làđồ ăn cung đình thì dân chúng bình thường cũng có thể ăn, còn gì tò mònữa đâu? Hơn nữa, rau củ trong cung còn không ngon bằng rau nàng muangoài chợ.
Lau qua miệng sau bữa ăn, Kiến Ninh bắt đầu lên kế hoạch cho một ngày mới của mình. Nếu như là công chúa Kiến Ninh trước đây, hôm nay nhấtđịnh sẽ là một ngày náo nhiệt! Kiến Ninh buồn chán nghĩ. Sau đó, nàngđột nhiên nhớ tới món heo “Phục Linh Hoa Điêu”. Aizz, không biết hiệntại ra sao rồi a?
Nếu người nọ là Tiểu Quế Tử, nàng sẽ vô cùng yên tâm bởi vì biếttrước chuyện sẽ xảy ra. Nhưng hiện giờ, nàng thực sự là lo lắng rồi đấy.
Vì thế, Kiến Ninh công chúa liền dẫn theo đám cung nữ thái giám, rồng rắn đi tới Thượng Thiện giám thăm Quế công công. Từ đằng xa nàng đãnhìn thấy một bóng dáng gầy yếu khúm núm đứng ngoài phòng của “Quế côngcông”. Nhìn kĩ, người này đúng là Tiểu Kì Tử.
Vội vàng ngăn không cho tên thái giám đứng bên cạnh lên tiếng, sauđó, Kiến Ninh liền bước nhanh về phía trước, nhỏ giọng gọi: “Tiểu KìTử?”
Tiểu Kì Tử đang cúi đầu thất thần suy nghĩ, bị tiếng gọi của KiếnNinh làm giật nảy mình. Hắn quay đầu nhìn lại, rồi kích động quỳ rạpxuống đất, khóc lóc van xin: “Nô tài là nhất thời không nhìn thấy côngchúa giá lâm, xin công chúa tha tội!”
Kiến Ninh đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng, lại nhỏ giọng nói tiếp: “Không sao, ngươi đứng lên đi.”
Tiểu Kì Tử nơm nớp lo sợ đứng dậy, không dám ngẩng đầu. Kiến Ninhnhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nói: “Có chuyện gì, Quế công côngđâu?”
Tiểu Kì Tử nói: “Quế công công hình như còn chưa dậy. Mới vừa rồi nô tài đến hầu hạ, công công bảo nô tài đứng bên ngoài chờ.”
Kiến Ninh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: “Không phải là chưa dậy,mà là vì còn bận giấu người đi. Hừ, sợ Tiểu Kì Tử phát giác sao, chỉ làngươi không ngờ ta…” Thực ra, nàng vô cùng tò mò, không biết với tínhtình người kia, lúc này hẳn là đã biết thân phận Hương chủ của Vi TiểuBảo rồi, hắn sẽ làm thế nào nhỉ?
Kiến Ninh trong lòng âm thầm tưởng tượng, sau đó liền cười rộ lên,kêu to: “Tiểu Quế Tử, Tiểu Quế Tử!” Nàng định đẩy cửa xông thẳng vào,không ngờ cửa lại bị chốt chặt, đẩy mãi không ra. Kiến Ninh nhướn mày,đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cổ quái: “Tuy rằng ta không biết quá rõ về Ung Chính, nhưng nam nhân thì đều háo sắc. Vi Tiểu Bảo là thái giám giả còn háo sắc như vậy, thì vị Tứ gia này, tốt xấu gì cũng là cửu ngũ chítôn, tất nhiên tam cung lục viện không thiếu…Tiểu quận chúa theo tiểuthuyết miêu tả thì nhan sắc cũng không tệ…Chẳng lẽ đêm nay, gạo nấuthành cơm rồi?”
Nghĩ đến đây, Kiến Ninh thực hận không thể giơ chân đạp tung cửa ra, xông vào xem cảnh người lớn.
Mà lúc này, một tên thái giám của nàng thấy công chúa sốt ruột liềnhô to: “Quế công công, công chúa giá lâm, người còn không ra tiếp giá?”
Lúc này, cánh cửa liền lạch cạch một tiếng. Sau đó, một người đẩy cửa ra, người này tất nhiên là “Vi Tiểu Bảo” rồi. Chỉ là, đám thái giám đều lấy làm lạ, “Quế công công” trước giờ đều cười nói vui vẻ, tại sao hômnay mặt lại tối sầm sầm lạnh lẽo nhìn mọi người như vậy.
Kiến Ninh cố nín cười, ho khan một tiếng, nói: “Tiểu Quế Tử, ngươichưa tỉnh ngủ sao, bản công chúa đứng đây chờ ngươi hồi lâu. Ngươi đángtội gì hả?”
Tứ gia nhìn trời thấy còn đang sáng mà cô công chúa ương ngạnh này đã tìm tới cửa gây sự, trong lòng thở dài một hơi, cố gắng ổn định tâmtình, nói: “Nô…không biết công chúa giá lâm, cho nên không kịp thời tiếp giá, xin công chúa đại nhân đại lượng…”
Kiến Ninh không kiên nhẫn đợi hắn nói xong đã khoát tay: “Không cầnkhẩn trương như vậy, ta chỉ đùa ngươi thôi…Aizz, bình thường ta thấyngươi dậy rất sớm, tại sao hôm nay bỗng nhiên lại như vậy. Hay là trongphòng có giấu người nào, sợ bị bản công chúa thấy được?”
Nàng cười dài nhìn người trước mặt.
Tứ gia giật mình, theo bản năng nhíu mày, sau đó, ánh mắt hắn liềnthản nhiên nhìn Kiến Ninh, giống như đang cân nhắc những lời nàng nóivừa rồi rốt cuộc và vô tình hay hữu ý…Kiến Ninh vẫn tiếp tục cười, vừacười vừa bước chân vào trong phòng hắn: “Làm sao vậy, mặt tái mét rồi,chẳng lẽ thật sự gạt bản công chúa sao? Ha ha…”
Tứ gia lui về phía sau từng bước. Cũng may, đám thái giám sau lưngKiến Ninh đều không ai dám bước vào phòng hắn. Trong lòng Ung Chính lúcnày vô cùng do dự, cô gái bên cạnh rõ ràng tươi cười vui vẻ không cóchút ác ý nào, nhưng…
Tâm tư thay đổi liên tục. Cuối cùng, hắn cắn răng nói một câu: “Công chúa cứ nói đùa.”
Kiến Ninh nhìn lướt qua trong phòng, thật sự nhìn không ra chỗ nào có vấn đề. Nàng giương mắt nhìn lên giường, quả nhiên, rèm màn vẫn chưakéo lên. Vị Tứ gia này, đừng nói là hắn to gan lớn mật đến nỗi đặt tiểuquận chúa lên giường chứ…Mà nếu vậy, tối qua hắn ngủ ở đâu a?
Ánh mắt Kiến Ninh lướt sang ghế tựa, nhìn một lát mới tiếp tục quaysang Tứ gia, nói: “Ta đương nhiên là nói đùa, bản công chúa biết ngươicó tà tâm nhưng cũng không có gan làm kẻ trộm…” Nàng đột nhiên hạ giọng, định dựa vào gần hắn, mà Tứ gia thì lập tức cảnh giác lùi lại vài bước. Chỉ là đạo cao một thước, ma cao một trượng, hắn vừa lùi lại đã thấyngười kia tươi cười ngọt ngào sát vào mình, gần đến nỗi hắn có thể ngửithấy mùi hương thơm nhàn nhạt của lan trong miệng nàng: “Ngươi đã từngthề với bản công chúa, nếu như ngươi phản bội ta sẽ không được chết tửtế, muôn kiếp làm nô làm tỳ. Nhưng mà ta biết ngươi sẽ không phản bội,có đúng hay không?”
Ung Chính nghiến chặt răng: “Vâng…” Trong lòng hắn lại ảo não: “Làmnô làm tỳ, đó là chuyện của ‘Quế công công’ kia, sao lại tính lên đầuta. Thật đáng giận!”
Kiến Ninh sau khi đánh phủ đầu xong, liền nói: “Ta nghe nói tối hômqua ngươi ra ngoài ăn chơi phải không? Rốt cục là chuyện gì?”
Tứ gia kính cẩn đáp: “Tại sao công chúa biết?”
Kiến Ninh hừ lạnh một tiếng: “Ta nghe hoàng đế ca ca nói, hình như là con của Ngô Tam Quế vào kinh, cho nên Khang Thân vương phủ mở tiệc tẩytrần. Thế nào, hoàng đế ca ca nói ngươi cũng đi, nơi đó thú vị chứ?”
Tứ gia nói: “Là ý tốt của Vương gia, cho nên nô tài không dám không đi…”
Kiến Ninh cười: “Chuyến này đi không tay trắng trở về chứ?”
Tứ gia đáy lòng giật nảy: “Ý của công chúa là?”
Kiến Ninh nói: “Không có ý gì, ta ở trong cung, cảm thấy buồn chán,thấy chuyện náo nhiệt như vậy mà mình không thể đi, cho nên rất bực mình thôi. Lại nghe nói đứa con của Ngô Tam Quế từ Vân Nam tới, vì thế tanghĩ hắn có lẽ sẽ mang tới đây một ít đặc sản địa phương. Sao, ngươicũng không biết ư?”
Tứ gia thoáng do dự, rốt cục nói: “Không dám dối gạt công chúa, hắn thật sự có tặng một chút lễ vật cho nô tài.”
Kiến Ninh hai mắt tỏa sáng: “Sao? Ta đoán đúng rồi ư? Là lễ vật gì, có thú vị không?”
Tứ gia nhìn nàng, trong mắt đầy ý đánh giá, nhưng chỉ thấy Kiến Ninhcười hì hì, giống y hệt một cô gái khờ dại đang tò mò…Ví thế, hắn hoàntoàn hết cách rồi: “Để nô tài đưa cho công chúa xem.”
Kiến Ninh vỗ tay hoan hô: “Được lắm, được lắm!”
Một lát sau, Tứ gia từ trong phòng đi ra, trên tay cầm theo một cáihộp gỗ. Hắn đặt hộp gỗ lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, nói: “Công chúa, xinmời xem.”
Kiến Ninh cúi đầu về phía trước, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưngvẫn bị cảnh trước mắt làm cho kinh hãi. Aizz, tưởng tượng theo miêu tảcủa sách so với tận mắt chứng kiến quả là khác nhau một trời một vực.Tuy rằng nàng sớm biết rõ Ngô Ứng Hùng tặng cho Vi Tiểu Bảo một con chim phỉ thúy, một chuỗi ngọc trai lớn và một lượng ngân phiếu khôngnhỏ…Nhưng chẳng qua chỉ là nhớ vậy thôi, chứ cũng không tưởng tượng rađược lễ vật đó dày mỏng to nhỏ thế nào. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, Kiến Ninh nhất thời há hốc mồm, nước miếng nhịn không được mà tràn ra.
Trước mặt nàng, một con chim phỉ thúy nằm gọn trong hộp gấm, toànthân nó xanh biếc một màu, không lẫn một chút tạp chất nào. Hơn nữa, con chim được chạm khắc vạn phần tinh xảo, trông sống động như thật. KiếnNinh không kìm nổi, đưa tay lên chạm vào con chim. Aizz, chất ngọc thậttốt.
Bên cạnh con chim phỉ thúy là chuỗi ngọc trai, hạt nào hạt nấy tobằng đầu ngón tay cái, hơn nữa lúc này còn chưa có “công nghệ nhân tạo”, cho nên, đống ngọc trai này đều là kiếm được trong tự nhiên. Nếu như có thể mang nó về hiện đại, đây chính là đồ vô giá a. Mà con chim phỉ thúy kia cũng thế, vô cùng quý báu. Nữ nhân mà, luôn yêu thích ngọc trai,kim cương, đá quý. Kiến Ninh tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Nàng tay trái cầm chuỗi ngọc trai, tay phải cầm con chim phỉ thúy,miệng không ngớt tán dương: “Tiểu Quế Tử, tên Ngô Ứng Hùng kia ra taycũng thật hào phóng nha. Tặng cho ngươi lễ vật quý giá như vậy, xem rahắn thực sự rất thích ngươi đó!” Nàng ngây ngốc nói, cả khuôn mặt đều lộ ra bản chất ham tiền.
Tứ gia thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ nói: “Cái này không phải là vì hắn thích nô tài…”
Kiến Ninh liền hỏi: “Vậy thì vì sao, chẳng lẽ là vì hắn thích bản cung ư?”
Tứ gia nghe xong, liền giật nảy mình, ở kiếp trước của hắn, Kiến Ninh công chúa thực sự sau đó đã gả cho Ngô Ứng Hùng…Cuối cùng biến thànhmột quả phụ…
Mà Kiến Ninh thấy hắn không nói, liền quay sang nhìn Tứ gia, nửa cười nửa không nói: “Sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ bản công chúa nóiđúng rồi?”
Tứ gia nghẹn lời.
Kiến Ninh ngẫm một lát, sau đó lại cười, trong nụ cười của nàng lộ ra một tia oán hận nặng nề: “Ngươi tốt nhất đừng nghĩ như vậy, bản côngchúa không muốn đến Vân Nam xa xôi đó đâu…” Nàng bĩu môi, bỗng nhiênchuyển sang thỏ thẻ: “Ngươi cũng biết mà, hai người chúng ta tâm đầu ýhợp như thế, cả đời nhất định sẽ không chia lìa a?”
Tuy rằng tuổi không còn nhỏ, nhưng bị Kiến Ninh công chúa tấn côngmãnh liệt như vậy, trong lòng Tứ gia tim liền đập loạn. Hắn vội vàng hokhan một tiếng, nói: “Công chúa…Đến lúc nô tài phải đi hầu Hoàngthượng…”
Kiến Ninh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ gật gật đầu nói: “Cũng tốt, ta cũng đang muốn đi gặp hoàng đế ca ca.”
Nàng tuy rằng nói xong, nhưng tay vẫn nắm chặt ngọc trai và con chim phỉ thúy nhất quyết không buông.
Tứ gia đành phải hắng giọng nhắc: “Công chúa, mấy thứ này…”
Kiến Ninh thấy hắn quả thực không giống như Vi Tiểu Bảo trong nguyêntác kia, đem giã nát ngọc trai đắp mặt cho tiểu quận chúa, vì thế tronglòng phi thường thỏa mãn: “Làm sao?”
Tứ gia nói: “Mấy thứ này là Ngô Ứng Hùng đưa cho nô tài, nhưng mà, nô tài không cần chúng, nô tài nghĩ muốn…đem những thứ này dâng cho HoàngThượng…”
Kiến Ninh thấy hắn nói vậy, trong lòng thầm giơ ngón tay cái. Nhưngngoài mặt, nàng lại làm ra vẻ khó hiểu: “Mấy thứ này thật đáng giá,ngươi không cần thật sao? Nếu ngươi thích thì cứ giữ lại, ta sẽ khôngnói với hoàng đế ca ca đâu.”
Tứ gia thấy nàng quan tâm như vậy, chỉ lắc đầu: “Trong thiên hạ này,đâu đâu chẳng là đất của Hoàng Thượng. Huống chi, đây lại là Hoàng cung, nhất cử nhất động của nô tài, làm sao mà Hoàng thượng lại không biết?”
Hắn kiếp trước là đế vương, tất nhiên hiểu được tâm tư của bậc cửungũ chí tôn đáng sợ bao nhiêu. Tối hôm qua, tuy rằng Khang Thân vươngsai người mời hắn đi, nhưng chuyện này, tất nhiên phải có sự ngầm chophép của Hoàng đế. Vì thế, chuyện Ngô Ứng Hùng hối lộ, làm sao có thểqua khỏi tầm mắt của Khang Hy. Hơn nữa, thân là đứa con thứ tư khôngđược sủng ái, Ung Chính tất nhiên là hiểu rất rõ tính tình của cha mình. Hiện tại thân phận của hắn không giống trước đây…Chỉ là một tiểu tháigiám thôi, có thể trở thành tâm phúc của Khang Hy tất nhiên cũng phảitrả giá. Giữ mạng là quan trọng nhất, cần gì phải vì chút lễ mọn mà tạothành ấn tượng xấu “tham quan” trong lòng hoàng đế!
Mà hơn cả, trong lòng hắn bây giờ kỳ thật vô cùng muốn gặp Hoàng đếKhang Hy…Hắn không biết “Hoàng a mã” ở tuổi này trông như thế nào, cógiống như người đã từng xuất hiện trong trí nhớ của hắn hay không?…Nghĩđến đây, đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng nói văng vẳng bên tai: “TiểuQuế Tử, tại sao tự nhiên đỏ mặt, ngươi đang mộng xuân nhớ người yêusao?”
Ung Chính suýt nữa phun ra một ngụm máu. Hắn vội vàng lấy lại tinhthần, quay đầu nhìn về phía người vừa nói kia, đã thấy một đôi mắt đentrắng rõ ràng đang mở to nhìn mình. Ung Chính hơi ngượng, khẽ hạ mixuống: “Công chúa lại đùa rồi”
Tại sao…Trên đời lại có một vị công chúa như vậy a…Hơn nữa…Tứ gia thở dài, cảm xúc của mình đối với nàng lại vô cùng phức tạp.