Tụ tập đêm nay hẹn ở phòng gold tại K*, lúc Từ Minh lên tầng cao nhất, đã nghe thấy tiếng ca quỷ khóc sói gào ở gian phòng cuối hành lang trước tiên.
(*黄金包间: chắc kiểu phòng ktv vip.
)
Hiệu quả cách âm các phòng của K được công nhận là tốt nhất, có khả năng xuyên thấu qua công nghệ cao, có thể thấy được lực công kích của nhóm người này mạnh mẽ chừng nào.
Cậu nhận mệnh mở ra gian phòng kia dưới nụ cười lộ tám răng tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ.
Nháy mắt, tiếng ma quỷ lọt vào tai.
“Đệch tiểu Minh!”
Khóe mắt của người đang cầm mic gào thét quét tới cửa, kích động một cái liền trực tiếp hô lên.
Mất mặt.
Từ Minh một lời khó nói hết mà đóng lại cửa phòng, ngăn cách tầm mắt muốn cười không dám cười của người phục vụ.
Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cậu, người vừa hô lên ném mic ra, xông qua cho cậu một cái ôm kiểu gấu*: “Nhóc con cuối cùng cũng chịu tới!”
(*熊抱: ôm bằng cả sức lực.
)
/
Từ Minh bị tay của người này vỗ đến muốn phun máu, dùng chút lực đẩy cậu ta ra, ghét bỏ nói: “Cút cút cút, đừng bốc mùi gay.
”
Người cầm mic còn lại thì tương đối rụt rè, đi qua vỗ vỗ cánh tay cậu, cười nói: “Đã lâu không gặp, Thành Tử cậu ấy quá nhớ cậu.
”
Người cho cậu một cái ôm kiểu gấu đúng là Thành Tử trong miệng cậu ta, cậu ta trừng mắt Từ Minh một cách ai oán, lẩm bẩm: “Đúng vậy, mỗi lần hẹn cậu đều không chịu ra… cậu thật sự là….
”
Thật sự cái gì nha, cậu ta lại thức thời không nói ra.
Sau khi Từ Minh và bạn trai kia của cậu chia tay thì tâm tình vẫn luôn sa sút, ngay cả tụ tập cách mấy tháng phải hẹn một lần cũng không có tâm tình tham gia.
Bọn họ biết Từ Minh không thoát ra được, muốn an ủi cậu một chút, lại không biết ra tay từ đâu, chỉ có thể thật cẩn thận không nhắc đến bạn trai cũ ở trước mặt cậu.
Lần này cậu có thể tới đây, bọn họ là thật sự ngoài ý muốn.
/
Lời Thành Tử chưa nói ra miệng cũng không khó đoán, Từ Minh không nói gì, chỉ cười rộ theo, ôm hai thằng bạn thân một trái một phải đi về phía sô pha.
Còn hai người ngồi ở sô pha bên kia, một người trong đó chỉnh âm lượng xuống thấp, bởi vì là huynh đệ tụ tập, mấy người này đều ăn mặc rất thoải mái, hoàn toàn không có hình tượng tinh anh tây trang giày da ở bên ngoài.
Lục Hoằng ngồi chính giữa sô pha, gọi cậu ngồi cùng.
Phòng cậu ta đặt luôn có điều kiện tốt và đủ rộng rãi, Từ Minh mới không muốn ngồi chen chúc với mấy người, lại ôm thằng bạn qua bên kia ngồi xuống, Lục Hoằng thấy thế xì một tiếng, trợn trắng mắt đi lấy mic.
Thành Tử ngồi không yên, rống lên câu “Lục ca tớ nữa”, vỗ Từ Minh một cái liền vứt bỏ cậu đi đoạt mic.
Bạch Sanh lắc lắc đầu, hỏi cậu muốn gọi món gì, Từ Minh không muốn ăn, cậu là tới tìm lão Tiết, nhưng hiện tại lão Tiết còn chưa tới.
“Tớ đây chọn cho cậu.
” Bạch Sanh nhìn ra cậu không có hứng thú lắm, không hỏi nhiều, đứng dậy nhấn chuông gọi phục vụ chọn mấy món ăn vặt cho cậu lót bụng.
“…… Từ Minh?”
Một giọng nói vang lên bên cạnh, lại gần như bị tiếng hát mê người của Lục Hoằng và Thành Tử che mất, Từ Minh không thể nghe được ngay, chờ đến khi sô pha bên cạnh lún xuống, cậu mới phản ứng lại vừa rồi có người gọi cậu.
/
Từ Minh dừng một chút, lúc tới người này nhấn âm lượng, cậu cũng chỉ gật gật đầu với gã, còn chưa chào hỏi đứng đắn.
“Ồ,” Từ Minh ôm vai gã: “Cảnh Vinh, đã lâu không gặp.
”
Ánh mắt Cảnh Thu Vinh dán chặt vào mặt cậu, dường như trong đó còn mang theo chút dò xét.
Từ Minh nhíu mày, ánh mắt Cảnh Vinh làm cậu không thoải mái lắm, lại không rõ nguyên do:
“Có chuyện gì vậy? Sao lại nhìn tớ?”
“Không…… lâu lắm không gặp, đã sắp không biết cậu rồi.
”
Chỉ là trong nháy mắt, vẻ mặt có chút cổ quái của Cảnh Thu Vinh đã không thấy tăm hơi, vui tươi hớn hở nói đùa với cậu.
Mày Từ Minh giãn ra, cũng không để trong lòng, thuận miệng hàn huyên với gã.
“Còn tưởng rằng lần này cậu không tới,” Cảnh Thu Vinh chống khuỷu tay lên thành sô pha, quay đầu nhìn về phía Lục Hoằng cùng Nguyên Thành đang đưa lưng về phía bọn họ gào thét bên kia, lời lại là nói với Từ Minh:
“Xem ra cậu đã có thể buông xuống?”
/
Tươi cười của Từ Minh bớt lại, dựa vào sô pha: “Nào có gì buông hay không buông được, đều qua rồi.
”
“Cậu đây xem như là trợn mắt nói lời bịa đặt a,” Cảnh Thu Vinh nghe vậy quay đầu lại nhìn cậu, cười phản bác:
“Một năm trước cậu thất tình liền chạy đến quán bar uống đến dạ dày xuất huyết, Lục ca sợ tới mức dứt khoát cài định vị vào di động của cậu, sợ lại không tìm thấy cậu, cuối cùng lại được người báo tin cậu vào bệnh viện.
Lúc sau, cậu ngoại trừ làm việc chính là nằm dí ở nhà không ra gặp người, này còn gọi là đã qua?”
“….
.
Đừng nói nữa.
” Từ Minh cúi đầu lấy một mâm đậu phộng trên bàn tới, lột vỏ đưa cho Cảnh Thu Vinh, muốn lấp kín miệng gã.
“Ài, người anh em tớ thật sự rất buồn bực,” Cảnh Thu Vinh nhận đậu phộng ném vào trong miệng, dùng đầu lưỡi đẩy vào trong miệng bắt đầu nhai:
“Cậu nói các cậu quen nhau nhiều năm như vậy, như thế nào đang êm đẹp bỗng nhiên chia tay?”
/
“Không biết.
” Từ Minh nói.
“Không biết?” Cảnh Thu Vinh nhìn chằm chằm cậu một lúc, hỏi giống như lơ đãng:
“Hắn không nói cho cậu biết sao? Không nói với cậu tại sao lại chia tay?”
“Không, cái gì cũng không nói.
”
Cảnh Thu Vinh “Ồ” một tiếng, tròng mắt đảo quanh: “Vậy cậu còn ý gì với hắn không? Có muốn hợp lại với hắn?”
Từ Minh bắt đầu có chút bực bội rồi.
Chuyện cậu và Giang Yến chia tay vẫn luôn là vết sẹo trong lòng cậu, cậu không thích nhớ tới, cũng không thích người khác vạch trần.
Nhưng người vẫn luôn hỏi đông hỏi tây trước mặt cậu này tốt xấu gì là anh em của cậu, cậu không thể nổi giận:
“….
Muốn hay không muốn, rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng! Cậu nhưng tuyệt đối đừng hợp lại với hắn,” Cảnh Thu Vinh nhìn qua cũng không phát hiện Từ Minh không vui.
Dường như gã ngại người hát quá ồn, sợ nói ra Từ Minh nghe không rõ, bống nhiên cố tình dịch gần đến bên cạnh Từ Minh, ghé vào tai cậu nói
“Mẹ hắn là điếm —— con của điếm, thật dơ bẩn a.
”.