Cách Sơn Hải

Chương 39: 39: Thuốc Đắng Dã Tật




“Sau đó cậu cứ rời đi như vậy?”
Âm nhạc rock and roll của quán bar mở đến lớn nhất, thỉnh thoảng tới một âm cao, chấn đến màng tai đều đau.

Ánh đèn đủ mọi màu sắc thỉnh thoảng xoay tròn tới một góc vắng vẻ ở quầy bar, có thể thấy một người đang bất mãn cướp ly rượu của người bên cạnh, tóc mái rũ xuống trán, mặt đầy vẻ phẫn uất nản lòng.

“Tớ đưa anh ấy về nhà rồi mới đi….

” Giọng điệu lạnh lùng của Tiết Diêm làm Từ Minh tỉnh táo một chút, động tác cướp ly rượu của Lục Hoằng dừng lại, thất hồn lạc phách dựa vào quầy bar,
“Anh ấy chỉ chờ tớ đi thôi.


/
Nửa tiếng trước, Tiết Diêm cùng Lục Hoằng nhận được WeChat Từ Minh gửi cho bọn họ.

Thông tin không nhiều, chỉ có địa chỉ một quán bar, cùng một câu “ra ngoài uống rượu”.

Từ Minh từ sau khi dạ dày xuất huyết vào hơn một năm trước liền rất ít đụng đến rượu nữa, đột nhiên gọi bọn họ ra uống khẳng định có chuyện.

Bởi vậy hai người cũng không hỏi nhiều, chân trước chân sau liền đến quán bar, tìm được Từ Minh đã bắt đầu uống đến chai thứ ba, sau đó từ trần thuật đứt quãng của cậu biết rõ ngọn nguồn câu chuyện.

Tiết Diêm nhíu mày, “Còn chưa đến hai tháng, cậu muốn từ bỏ?”
/

“Từ bỏ?” Từ Minh uống bao nhiêu rượu mặt cũng không đỏ, khiến người không cách nào chỉ bằng bề ngoài của cậu đoán ra cậu có say hay không, chỉ có thể nghe ra được một chút từ trong lời nói của cậu.

Cậu chống khuỷu tay nâng cằm, nghiêng đầu tự hỏi một hồi, mới lẩm bẩm nói: “Tớ không muốn từ bỏ.

Chính là….

lão Tiết, nếu như, nếu như anh ấy vì để ý ánh mắt của người khác, mới có thể bị trầm cảm….


“Vậy hại anh ấy biến thành như vậy, xét đến cùng….

còn không phải là tớ sao?” Từ Minh dường như càng nói càng cảm thấy có lý, còn gật đầu tán thành quan điểm của mình,
“Nếu tớ và anh ấy không ở bên nhau, ai sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn anh ấy —— cái khác tớ còn có thể sửa, nhưng giới tính… tớ sửa thế nào nha.


/
Hai con người tỉnh táo Tiết Diêm và Lục Hoằng liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy được cảm xúc câm nín từ trong mắt của đối phương.

Lục Hoằng đưa ly rượu cho người phục vụ, rối rắm vò vò đầu, vẫn là nói: “Tớ cảm thấy… hẳn là Giang Yến sẽ không để ý mấy thứ này, là cậu hiểu lầm đi.


Từ Minh dời cằm ra khỏi mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Ừm, có lẽ, hắn là sợ cậu bị người khác chỉ trỏ, mới có thể như vậy?” Lục Hoằng tiếp tục giải đáp, đặc biệt nhấn mạnh chữ “Cậu”.

Tiết Diêm kinh ngạc nhìn cậu ta.

Từ Minh giật mình, ánh sáng trong mắt lập lòe lập lòe, lại bắt đầu yên lặng.

Cậu không dám lại tự mình đa tình, “Cậu sao vậy? Lúc trước nói với cậu anh ấy yêu tớ, cậu không tin lấy một chữ, hiện tại lại bỗng nhiên tin?”
/
“Tiểu Từ, lúc cậu quyết định giúp Giang tiên sinh hồi phục tớ cũng đã nói với cậu,” Tiết Diêm tiếp lời Từ Minh, giọng điệu vẫn lạnh như cũ, “Anh ấy muốn tốt lên, là bởi vì không muốn trói buộc cậu.

Cậu cảm thấy anh ấy sẽ giống như cậu nghĩ?”
“….

Nhưng, nhưng anh ấy….


“Trạng thái hiện tại của anh ấy vẫn rất không ổn định, nhưng dưới tình huống cậu không nói rõ với anh ấy để anh ấy ở nhà, một mình….



Ánh mắt Tiết Diêm trong lúc lơ đãng đảo qua chỗ nào đó, lời nói lạnh đến sắp kết băng bỗng dừng lại.

/
Lục Hoằng đang muốn bảo Tiết Diêm khách khí một chút đừng hung tiểu Minh, liền cảm thấy được cậu ta bỗng dưng khác thường, bất động thanh sắc dùng khóe mắt nhắm về phía Tiết Diêm vừa nhìn.

“Đệch!” Này vừa nhìn, Lục Hoằng nhịn không được liền mắng một câu thô tục, “Giang —— “
Tiết Diêm kịp thời đưa tay túm chặt cậu ta, lắc lắc đầu với biên độ cực nhỏ.

Từ “Yến” Lục Hoằng vừa mới đưa ra miệng đã bị âm nhạc của quán bar che đậy, suy nghĩ của Từ Minh vẫn còn ở câu nói còn chưa nói hết của Tiết Diêm, hoàn toàn không phát hiện động tác nhỏ của bọn họ.

“Tớ sợ một mình anh ấy ở bên ngoài đi lung tung, đưa anh ấy về nhà mới đi ra,” Từ Minh bắt đầu luống cuống, “Không, sẽ không có việc gì chứ?”
Tiết Diêm buông cánh tay Lục Hoằng ra, Lục Hoằng phản ứng lại, tốt xấu nhịn xuống dục vọng nhìn về góc bên kia.

Hiện tại xem ra là không có việc gì, dù sao người đàn ông của cậu đều chạy đến đây.

Lục Hoằng nghĩ.

/
Giang Yến giấu ở trong đám người làm vẻ mặt Tiết Diêm dịu lại, lời nói vốn muốn răn Từ Minh cũng nuốt trở vào.

Ngón tay gõ gõ quầy bar, sau một lúc mới nói: “Tiểu Từ, kỳ thật Giang tiên sinh không khó đối phó.


Từ Minh: “Hả?”
“Cậu chỉ cần vươn tay về phía anh ấy, anh ấy liền sẽ nỗ lực bò ra khỏi vực sâu,” Âm nhạc của quán bar quá ồn, Tiết Diêm hơi cúi người tới gần cậu, dùng âm lượng đủ để Từ Minh nghe rõ,
“Cậu là thuốc hay chỉ dành riêng cho Giang tiên sinh.



Trái tim Từ Minh đột nhiên nhảy thình thịch điên cuồng, nhất thời không rõ là do tác dụng của cồn, hay là những lời này của Tiết Diêm chọc đến chỗ nào của cậu.

“Đệch… cậu đột nhiên, có chút buồn nôn.


/
Lục Hoằng cũng cảm thấy buồn nôn, nghĩ có nên nói cho Từ Minh biết chuyện người đàn ông của cậu đang nhìn lén cậu hay không, di động trong túi liền vang lên.

Cậu móc ra nhìn, biểu tình lập tức có chút nghiêm trọng.

Tiết Diêm nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Có chuyện gì vậy?”
“Lão gia tử có việc tìm tớ,” Lục Hoằng nhét điện thoại vào lại túi quần, “Tiểu Minh, tớ….


“Biết rồi, mau về đi.

” Từ Minh khẩy khẩy tóc mái, đứng lên khỏi ghế, bởi vì uống không ít rượu, chân có chút mềm, thiếu chút nữa đứng không vững, được Tiết Diêm bên cạnh đỡ.

“Tớ cũng phải về nhà… không biết anh ấy uống thuốc chưa.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.