Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 22: Vụ lừa tiền ở sân khấu diễn



Edit: Dương Lam

"Dương Từ, sau này cô không được tự làm mình tổn thương thế nữa." Thấy mọi người đi hết, Diệp Bộ Hàng mới buông Dương Từ ra.

Dương Từ giương mắt nhìn cậu ta: "Có phải tôi rất vô dụng không? Rõ ràng là bọn họ sai, nhưng lại nói thành tôi không đúng."

"Trên đời này, giữa người với người, trước giờ không phải việc gì cũng có thể mang ra nói được, cô hoàn toàn có thể thông qua internet để nói về chuyện của mình với tư cách người bị hại, nhưng cô lại chưa suy nghĩ kĩ đã tới hùng hổ dọa người tới ngay buổi họp báo để chất vấn, nên rõ ràng là người bị hại lại thành kẻ hại người. Hiểu chưa?" Diệp Bộ Hàng nhẹ giọng an ủi.

Dương Từ cái hiểu cái không, gật gật đầu.

--- -------

Tết Nguyên đán sắp đến, các cửa hàng cửa hiệu đều bỏ sức bỏ công tuyên truyền thông báo.

Dương Từ cũng vội vàng chuẩn bị sân khấu, ba trăm ngàn có chỗ tốt của ba trăm ngàn, quảng trường trung tâm này là nơi thích hợp nhất cho các đám ngôi sao mở buổi biểu diễn, tất cả thiết bị âm thanh và an ninh đều là cao cấp.

Đến cả việc tuyên truyền cũng có người lo nghĩ giúp, Dương Từ chỉ cần giám sát hiệu quả là được, mấy ngày nay cô ném ba người Tề Hải Chu Nghệ Vi Tề Đống cho Mao Quan Hồng, thực hiện việc huấn luyện ma quỷ, chỉ chờ mong trong dịp tết ngày họ có thể nhất cử thành danh.

Một đêm chợt nổi!

Mong chờ đã lâu, cuối cùng cũng tới, tết Nguyên đán này đối với Dương Từ có ý nghĩ không tầm thường.

Sân khấu đã chuẩn bị xong xuôi, cô đã tính toán rất nhiều lần để khi của đài truyền hình Tam Tinh chiếu tới trùng với khoảng bắt đầu sáu giây bắt đầu phun khói vào bài hát, lúc đó, là khi ba người họ đang biểu diễn hợp ca.

Nhưng hôm nay, quảng trường thành phố lại không có mấy người.

Dương Từ nhíu mày, trong không trung những bông tuyết phủ dày bay lơ lửng, trận tuyết cuối cùng của năm nay, có thể sẽ kéo dài tới tận sang năm, nhưng sao lại không có người đến xem nhỉ?

"Dương Từ, không xong rồi, Côn Tẫn và Dương Từ tri ân fan hâm mộ, quyết định thương nghị với đài truyền hình Tam Tinh, năm nay họ sẽ hát công khai ở quảng trường dưới cao ốc Quốc Thương." Chu Nghệ vội vàng chạy tới.

Dương Từ nói: "Đầu óc bọn họ có vấn đề sao? Cái nơi hỗn loạn như vậy, lực lượng an ninh căn bản không quản lý được."

"Nghe nói lực lượng bộ đội vũ trang cũng đã xuất động! Có rất nhiều người vây quanh đó chuẩn bị ăn tết cùng đám Dương Tư Tư." Tối nay Tề Đống mặc cái áo da phong cách rock and roll, phần thịt thừa hằn lên lớp áo.

"Sao việc này lại không có thông báo gì trước đó?" Dương Từ hỏi.

"Hình như là lúc Dương Tư Tư và Côn Tẫn tham gia một chương trình gameshow tên Hồ Sơ Tình Lữ, do đài truyền hình Tam Tinh sản xuất, hôm nay mới nghĩ ra nội dung, nên đã hủy bỏ buổi truyền trực tiếp bắn pháo hoa thành truyền trực tiếp cảnh cùng người hâm mộ và người đến xem quanh tòa cao ốc Quốc Thương cùng đếm ngược giao thừa." Tề Đống nói.

Dương Từ thầm ảo não, chuyện này nếu nói không phải Dương Tư Tư cố ý nhằm vào bọn họ cô tuyệt không tin.

Diệp Bộ Hàng cũng mặc đồ rock and roll, đi tới bên cạnh Dương Từ, an ủi: "Lần này không được còn có lần sau. Đừng tức giận."

"Con mắt nào của cậu thấy tôi đang tức giận." Dương Từ khó chịu.

Tô Dật Thần mang tới một bó hoa tươi, nói: "Tô Vãn Vãn, sân khấu này không tệ, tiếc là cao ốc Quốc Thương bên cạnh cũng làm hoạt động, tối nay nơi này tới được mười người đã là có mặt mũi rồi."

"Tô Dật Thần." Chu Nghệ Vi thấy bạn trai mình tới vội chạy qua kéo tay anh ta.

Dương Từ mỉm cười: "Mười người? Chuyện cười, nước C quy định biểu diễn tại nơi công cộng cần dán thông báo với các hộ trong phạm vi biểu diễn ba cây số từ trước mười ngày, trong mười ngày này nếu có người phản đối thì không được biểu diễn, Dương Tư Tư bọn họ và tổ tiết mục quá cuồng vọng tự đại thật không coi điều khoản điều luật ra gì."

"Người ta là minh tinh, đương nhiên có đặc quyền." Tề Đống nói.

Dương Từ nhìn Tô Dật Thần: "Tô gia có một tiểu khu bên cạnh cao ốc Quốc Thương mới giao phòng(*) đúng không?"

(*) Tiểu khu mới xây mới giao phòng/giao nhà cho người mua.

"Đúng vậy thì sao?" Tô Dật Thần đáp.

"Nhưng hình như còn có hai ba căn là đứng tên anh mua."

"Ừ."

"Vậy phiền anh hỗ trợ báo cảnh sát giúp, nói với họ là có người nhiễu dân." Dương Từ bấm sẵn số, đưa điện thoại cho Tô Dật Thần.

Tô Dật Thần nhìn điện thoại trên tay Dương Từ, dưới ánh mắt khẩn thiết của Chu Nghệ Vi, không làm sao được, đành nói: "Xin chào, tôi là hộ gia đình ở Dật Thần Gia Viên, cao ốc Quốc Thương gần nhà tôi có người làm hoạt động lớn, cũng chưa thông báo trước, khiến tôi không thể ngủ được, phiền các vị cố gắng hỗ trợ giải quyết giúp."

"Vị tiên sinh này, xin hỏi tên anh là gì, phía chúng tôi ghi tên lại rồi sẽ sắp xếp nhân viên tới đó ngay."

"Tô Dật Thần." Anh ta nói xong liền cúp máy, trả điện thoại lại cho Dương Từ.

"Lần này thì em học được thông minh hơn rồi, không tới hội trường bên ấy náo loạn?Cái tính tình này giống y hệt mẹ em, bằng sự thông minh của mình rõ ràng có thể tự giải quyết tốt mọi chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác đều khiến mọi người thấy khó coi, giới giải trí và thương giới đều như nhau, nói thẳng nói thật, mọi chuyện dù có lý nhưng nếu làm tuyệt tình quá cũng sẽ thành không có lý." Tô Dật Thần nói lời thành khẩn.

Dù sao cũng là em gái mình.

Dương Từ hiểu rõ gật đầu, từ hôm trong học viên cô đã hiểu đạo lý này.

Cả hôm nay, Diệp Bộ Hàng đều chưa từng rời mắt khỏi Dương Từ, những ngày gần đây cô thay đổi rất nhiều, ít cũng cũng không vội nóng nảy khi gặp chuyện không vừa lòng, cũng biết dùng những phương pháp trong tối.

"Trên mặt bổn cô nương có nhọ nồi à? Cậu nhìn tôi làm gì? Còn không mau về tập luyện đi." Dương Từ cảm giác được một ánh mặt nóng rực nhìn mình, vừa nghiêng đầu đã thấy là Tề Hải, hôm đó Tề Hải nói thật không sai, cô vẫn luôn quá thẳng thắn cả vú lấp miệng em, phải biết ẩn nhẫn hành động lúc đối phương không đề phòng mới là quy tắc để đối phó người xấu, cô sông hai mươi lăm năm mới hiểu được điều này.

--- ------ ---

"Cái gì, sân khấu không được phê duyệt? Tổ tiết mục các người ăn cơm không à? Tư Tư và Côn Tẫn nhà tôi đều chuẩn bị xong hết rồi." Ngô Nhã khỏi nói là căm tức bao nhiêu, đã sắp mười một giờ, sân khấu tạm thời xảy ra chuyện gì cũng không kịp chạy về đài truyền hình được nữa, chẳng lẽ phải để Côn Tẫn và Dương Tư Tư quay trên xe sao?

"Chị Ngô, việc này chị đừng mắng em chứ, trước kia tổ tiết mục bọn em đã có sắp xếp, vốn là một tuần trước chị mới nói là phải dùng chỗ này, giờ sao có thể trách bọn em được."

"Vậy thì cứ hát tiếp đi! Cùng lắm thì phạt tiền, dù sao lượng người xem và danh dự của Dương Tư Tư mới là quan trọng nhất."

"Chị Ngô, việc này không chỉ đơn giản là nộp tiền phạt đâu, bọn em đã điều tra rồi, lần này người tố cáo là ông chủ đã xây khu Dật Thần Gia Viên, Tô Dật Thần, quan hệ với chính phủ không đơn giản, cảnh cục không thể đắc tội anh ta mới phái người giữ vững nơi này, cả lực lượng vũ trang chúng ta mời tới cũng đã nói là họ không biết hoạt động của chúng ta chưa được phê duyệt, giờ biết rồi nên cũng muốn đuổi chúng ta đi." Nhân viên nghiệp vụ cũng lo lắng vô cùng.

"Tô gia nào có năng lực lớn như vậy?" Ngô Nhã tự hỏi trong bụng.

Tô gia quả không có loại năng lực này, nhưng lúc từ học viện trở lại nhà máy bỏ hoang Diệp Bộ Hàng liền đi tìm Mạnh Quý Tư nhờ hỗ trợ, Côn Tẫn và Dương Tư Tư được thành công trong mấy năm rồi nói cho cùng cũng nhờ cậu mà có, là lúc nên thu lại rồi.

Cảnh cục này có thể không nghe Tô Dật Thần, chẳng lẽ còn có thể không nghe Mạnh Quý Tư và Diệp Bộ Hàng sao?

"Chị Ngô, em có cách này, em nghe nói quảng trường trung tâm thành phố bên cạnh cao ốc Quốc Thương hôm nay cũng có hoạt động, có thể đổi sân khấu qua bên ấy." Nhân viên vui vẻ nói.

Ngô Nhã suy tính: "Chuyển sang đó, vậy người chủ hoạt động ở đó chịu nhường lại sao?"

"Chúng ta chỉ cần hơn nửa giờ là đủ. Đi đàm phán giá cả xem."

Phía bên kia, Dương Từ đang ngồi xe lăn đợi Ngô Nhã tới bàn giá cả thì khỏi nói có bao nhiêu an nhàn, ăn bữa khuya do Tô Dật Thần mang tới, thưởng thức tuyết rơi, nghe âm nhạc trên sân khấu, tiếng hát của Tề Đống được lão Mao huấn luyện lại đã tốt hơn rất nhiều.

Giọng hát và hơi của cậu ta vốn không kém, trải qua mấy ngày tập luyện, chuyển qua hát tình ca còn còn hay hơn hát rock ban đầu nhiều.

"Dương Từ, một trăm ngàn nửa giờ." Ngô Nhã lớn tiếng nói điều kiện bên tai cô.

Dương Từ vẫn ngồi ăn bữa khuya: "Cô làm tôi sợ tới thiếu chút ngã khỏi xe lăn, sân khấu này không phải dùng tiền công ty, mà là tiền túi của Nghệ Vi nhà tôi, cô ấy nói ba trăm ngàn một phút, cô muốn bao nhiêu phút."

"Dương Từ, cô đòi nhiều vậy làm gì? Cô cũng biết cứu người như cứu hỏa, lần này nếu không đồng ý, coi chừng công ty xào cô." 

"Tôi chờ không kịp." Cái công ty rách nát này, nếu không phải từ chức phải bồi thường thì cô đã sớm từ chức ra ngoài tự làm từ lâu.

Ngô Nhã tức giận giậm chân, chỉ đành mềm giọng thuyết phục: "Không phải cô mới kí hợp đồng với mấy người mới sao? Có Dương Tư Tư giúp đỡ, bọn họ nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.