Sau khi Dương Từ sửa soạn chỉnh tề xong xuôi rồi liền đi đến giải trí Cát Tư, trước tiên đến phòng làm việc của mình, chưa từng nghĩ mới có một khoảng không lâu thế thôi mà đã thành địa bàn của đám trợ lý kia.
Bên trong mọi người đều đang mắng chửi cái video mà Dương Từ đăng lên mạng hôm qua, rằng đều trong cùng một công ty, mọi người đều là đồng nghiệp, dù có tranh đấu nội bộ thì đấu đá đôi chút là được, đằng này Dương Từ còn nghĩ đủ mọi cách nhằm phá hủy danh tiếng của đồng nghiệp.
Trước giờ Dương Từ đều không hề để ý đến mấy lời ấy, đi tới phòng tuyên truyền của công ty, hỏi: "Giám đốc Mã, phòng tuyên truyền công ty và phòng nhân sự rất gần nhỉ?"
"Gần. Làm sao, lâu không đến nên quên luôn sơ đồ công ty rồi?" Giám đốc Mã hỏi ngược lại.
"Vậy sao không đi tra xem bên phòng nhân sự còn bao nhiêu nhân viên, thư mời dự lễ kỉ niệm lần này, dựa vào đâu mà cả tôi và nghệ sĩ bên tôi không một ai nhận được?" Dương Từ hỏi, hùng hổ dọa người.
Giám đốc Mã hỏi nhân viên của mình: "Tiểu Thẩm, em làm việc kiểu gì vậy? Sao Dương Từ lại không nhận được thư mời dự lễ kỉ niệm của Cát Tư?"
Tiểu Thẩm thầm nói là do anh không cho đám Dương Từ bọn họ mà, bây giờ lại hỏi tôi, nhưng cậu ta cũng là người cơ trí, đầu óc thoáng động, bèn nói: "Đã sớm chuẩn bị xong rồi, đây không phải là do không xác định được chỗ ở của cô Dương Từ và nghệ sĩ bên cô ấy sao? Cô Dương Từ không tới công ty nên vẫn không đưa được."
"Vậy cũng không phải do tôi sai, nếu bây giờ tôi đã tới đây rồi, thì đưa luôn đi!" Dương Từ chìa tay ra.
Tiểu Thẩm nói: "Đây là do em hồ đồ, không biết để đâu mất, cô Dương chờ một lát, em đi lây cái mới cho chị."
"Dù thế nào Dương Từ cũng là bậc lão nhân ở Cát Tư, thư mời của cô ấy không phải do Mạnh tổng tự viết tay ư?" Hôm nay Mễ Khả Nhi tới báo cáo chuyện quay chương trình hôm qua, vừa vặn nghe được, thấy bất bình ra mặt.
"Mễ Khả Nhi, bây giờ cô không còn làm việc bên tổng giám đốc, chuyện bên phòng tuyên truyền cũng không tới lượt cô tới khoa tay múa chân!" Giám đốc Mã đã là ông lão hơn năm mươi, vốn kì vọng con gái mình có thể làm thư kí của tổng giám đốc, được tổng giám đốc xem trọng trở thành Mạnh phu nhân, nào nghĩ đến vừa đi một ngày đã bị Mễ Khả Nhi thay chỗ, tất nhiên không thể có sắc mặt tốt gì với Mễ Khả Nhi.
Mễ Khả Nhi không để ý, nói: "Tôi chỉ nói theo lý thường, nếu vậy khác nào tất cả phải theo theo giám đốc Mã sắp xếp, thế thì nhân viên trong cả cái Cát Tư này sẽ lo lắng lắm."
Giám đốc Mã nói: "Bây giờ cô chỉ là một nhân viên bình thường thôi, đừng tưởng lên được một chương trình là đã thành minh tinh, Mạnh tổng đã không cần cô, còn mặt dày đeo bám muốn ở lại Cát Tư giải trí này."
"Giám đốc Mã này sao mà tính tình như bà bác mãn kinh vậy, chẳng có chút phong độ giám đốc gì cả, còn gì mà ở lại Cát Tư này là mặt dày đeo bám cơ đấy!" Mễ Khả Nhi đã ở bên Dương Từ bấy nhiêu ngày, lời mắng chửi người cũng học được không ít.
Giám đốc Mã vừa nghe lời ấy, giận đến muốn giậm chân: "Cô, cô còn dám xúc phạm cấp trên, có tin tôi bảo phòng nhân sự sa thải cô ngay không!"
"Ai dám sa thải người của tôi." Mạnh Quý Tư vẫn là hoa hoa công tử phong lưu phóng khoáng, hôm nay anh ta mặc bộ âu phục cắt may thủ công đắt tiền, mười phần kiểu cách, từ khi Diệp Bộ Hàng đồng ý yêu cầu của ông cụ Diệp, Mạnh Quý Tư cũng được sống tốt hơn, có thể quay lại làm tổng giám đốc phong lưu của anh ta.
Mạnh Quý Tư vòng tay qua eo Mễ Khả Nhi, cẩn thận ngửi vào mùi hương thoang thoảng trên người cô: "Khả Nhi, trở lại đi."
"Ban đầu ông cụ Diệp gia bảo anh lựa chọn anh đã từ bỏ tôi, tôi còn chưa từng bị coi nhẹ thế đâu." Mễ Khả Nhi muốn thoát ra khỏi lồng ngực Mạnh Quý Tư, vòng ôm chặt này cô đã quen thuộc, sức lực cô vốn không phải đối thủ của anh.
Mễ Khả Nhi quay ánh mắt cầu cứu sang Dương Từ đang ngồi trên xe lăn.
Dương Từ nhún vai tỏ vẻ không thể làm gì được, cô và Mễ Khả Nhi chỉ có quan hệ chủ thuê và người được thuê, không cần vì cô ấy mà đắc tội người khác.
Mễ Khả Nhi lại nhìn qua Diệp Bộ Hàng, cầu xin.
Diệp Bộ Hàng lại càng sẽ không cắt ngang cơn hứng trí của Mạnh Quý Tư, bản thân cậu cũng đã nhận ra chuyện Mạnh Quý Tư thích Mễ Khả Nhi, vẫn luôn kêu Mễ Khả Nhi rồi.
Một cái tay khác của Mạnh Quý Tư kí lên tấm thư mời Tiểu Thẩm đưa tới, vứt cho Dương Từ: "Đừng gây chuyện gì trên buổi lễ, hôm đó truyền trực tiếp, có đài truyền hình quay phim phát sóng, đừng mất mặt."
"Được." Dương Từ bắt được thư rồi đẩy xe lăn rời đi.
Mễ Khả Nhi nói: "Dương Từ, cô cứ bỏ tôi đi thế sao?"
Mạnh Quý Tư cúi đầu xuống nói bên tai cô ấy: "Anh cũng đâu có ăn em."
"Anh mà dám làm gì với tôi, tôi sẽ tung hết chuyện xấu của anh lên đầu hotseach đấy." Mễ Khả Nhi uy hiếp.
Hiển nhiên là uy hiếp của cô chẳng có mấy tác dụng với Mạnh Quý Tư, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong công ty, Mạnh Quý Tư ôm cô đi thẳng ra ngoài.
Ở cửa, Dương Từ nhìn Mạnh Quý Tư rời đi như vậy, nói: "Nếu Mễ Khả Nhi mà không thích Mạnh Quý Tư thì nhất định sẽ không ngoan ngoãn như vậy."
"Anh còn cho là em sẽ giúp Mễ Khả Nhi đấy." Diệp Bộ Hàng nói.
Dương Từ lắc lắc đầu, "Mục đích tôi tới đây hôm nay là vì thư mời, chúng ta lấy được thư là xong việc rồi."
Bên trong khu nhà ở đắt tiền đối diện tòa nhà giải trí Cát Tư sừng sững, Đồng Chỉ rời mắt khỏi ống nhòm, tự nhủ: "Dương Từ, thư mời này chính giấy thông báo tử vong của cô."
Cô ta cầm điện thoại lên gọi tới một dãy số.
Dương Từ thấy điện thoại reo lên, liền nhận: "Hử, Đồng Chỉ, bên em vẫn tốt chứ?
"Chị Từ, bây giờ buổi tối em đều không ngủ được, em sợ Thúc sẽ mắng em."
"Không, em đang báo thù cho Diệp Thúc." Dương Từ nhẹ giọng trấn an.
"Chị Từ, em muốn đến mộ Thúc một lần, chị đi cùng em không?"
"Em tự đi đi." Dương Từ nói xong liền cúp máy.
Đồng Chỉ nhìn điện thoại tối dần, nói: "Dương Từ, tôi đã cho cô cơ hội để sám hối trước mộ Thúc, là tự cô không cần."