"Em đang ở sân bay New York. Có một mình em thôi, em sợ lắm, tiếng anh của em không đủ giao tiếp được.'' Lời nói cuống quýt, nức nở lộ rõ.
Diệp Bộ Hàng hỏi: "Em tới New York vì công việc hay đi du lịch?''
"Anh Tề Hải, em biết chị Mễ Khả Nhi và Mạnh Quý Tư ở bên nhau, đã đăng kí kết hôn rồi, em sợ anh một mình ở nơi tha hương sẽ đau buồn, cho nên, cho nên em muốn qua thăm anh, không nghĩ mình lại vô dụng như vậy." Nghe giọng, có vẻ Lưu Bối Mông hết sức ảo não.
Diệp Bộ Hàng hỏi thẳng: ''Sân bay nào ở New York? Anh bảo trợ lý tới đón em.''
''Sân bay quốc tế Kennedy.'' Bây giờ Lưu Bối Mông mới yên lòng, nói chuyện cũng mạch lạc hơn.
Diệp Bộ Hàng đợi Lưu Bối Mông cúp điện thoại liền gọi cho Dương Từ, nhưng đã tắt máy.
Bây giờ ở bên Dương Từ đang là buổi sáng, cô đẩy xe lăn tới cửa chính Tô gia, hôm nay xem tin tức kinh tế tài chính, Trịnh Tập, người sáng lập công ty chứng khoán Đại Dương có Tô gia nhập cổ đã bị bắt.
"Vãn Vãn tiểu thư? Sao cô cũng tới rồi? Lão phu nhân cứ nhắc cô mãi đấy!'' Người làm bên cạnh Tô Cẩn thấy Dương Từ thì rất vui.
Dương Từ nói: ''Tôi không phải tiểu thư, là có chuyện cần tìm lão phu nhân."
"Được được được, vậy tôi sẽ đi báo với lão phu nhân ngay." Giúp việc vội vàng chạy vào hỏi.
Dương Từ nhìn tòa nhà như tòa thành nhỏ nghiêm trang trước mắt, cảm khái, trước kia, khi còn bé, mục tiêu của Dương Tư Tư chính là có thể vào ở trong ngồi nhà lớn thế này, bây giờ các cô đều có đủ tiền để ở nơi như vậy rồi, nhưng đã không còn mơ ước được trở thành công chúa xinh đẹp lương thiện như khi còn bé.
"Vãn Vãn, cuối cùng con cũng chịu về rồi.'' Khuôn mặt Tô Cẩn trông đã già đi nhiều.
''Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi là Dương Từ, chuyện thì vào thư phòng nói đi.'' Dương Từ di chuyển xe lăn bước đi.
Vào tới thư phòng, Tô Cẩn run rẩy ngồi trên ghế da, trên mặt là sự mệt mỏi không thể che giấu.
''Tô lão phu nhân, hôm nay tôi đến tìm bà vì tin tức trên báo, bây giờ báo chí truyền thống ảm đạm, nhưng thời báo kinh tế vẫn bán rất chạy nhờ tin tức nội dung chân thật, tin Trịnh Lập bị mời đi hẳn không phải giả chứ.'' Dương Từ nói thẳng vào vấn đề.
Tô Cẩn hỏi: ''Con có ý gì?''
''Tô lão phu nhân hẳn phải rõ là ý gì hơn tôi chứ? Tôi đã bị Diệp gia để ý, bây giờ nếu không có Tô gia che chở thì quả là nửa bước khó đi.'' Mặc dù Dương Từ tới để nhờ được che chở, nhưng lời nói ra một chút cũng không giống dáng vẻ nhờ người.
Khổng Di dán một tai vào cửa nghe lén, giận đến vào thẳng trong phòng, mắng: ''Sinh ra mày thật là quyết định sai lầm nhất đời này của tao.''
''Mẹ, mẹ còn bảo vệ nói, nhìn xem cái vẻ không chút dạy dỗ của nó đi.''
''Đúng vậy, tôi có mẹ sinh không có mẹ dạy, mấy thứ giáo dưỡng ấy tất nhiên là không có." Dương Từ không để ý nói.
Khổng Di vừa nghe thế, tức giận tưởng như tóc cũng dựng đứng lên: ''Vậy hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt.''
Nói xong liền tìm gậy ra vẻ như muốn đánh Dương Từ.
Dương Từ ngồi trên xe lăn không chút sợ hãi.
Tô Cẩn vội vàng ngăn Khổng Di lại, nói: ''Vợ thằng ba, gần đây đã rất loạn rồi, cô cũng đừng gây chuyện thị phi cho tôi là tôi đã cám ơn, biết chưa?''
''Dạ biết. Vậy con qua phòng bếp xem cơm trưa hôm nay chuẩn bị tới đâu.'' Rốt cuộc Khổng Di vẫn là sợ người mẹ chồng đã xông xáo trên thương trường nhiều năm này.
Chờ Khổng Di đi rồi, Dương Từ nhìn sang Tô Cẩn, hỏi: ''Tôi không muốn để ai coi thường mình.''
"Người Tô gia sao có thể bị kẻ khác theo dõi được, đứa bé, con chịu quay về là tốt rồi, nhưng phải đồng ý với bà mấy yêu cầu.'' Dù sao Tô Cẩn cũng đã lớn tuổi, cũng là hi vọng con cái đoàn viên không thiếu một người, người có lỗi với Dương Từ chính là bà, nếu không làm Dương Từ lạc mất thì cuộc sống của con bé bây giờ cũng sẽ không khổ như vậy.
''Yêu cầu gì?'' Dương Từ nhớ rất rõ lúc bảy năm trước, cô đã từng cảm nhận được rằng mình có một gia đình, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn có chút ý muốn đón nhận, vì có thế nào cũng là người thân của mình, sau đó Côn Tẫn và Dương Từ muốn vào giới giải trí, vì cô muốn để Côn Tẫn và Dương Tư hoàn thành giúp mơ ước mà mình không thể làm được, nên đã không suy nghĩ bỏ qua lệnh cấm của Tô gia.
Đổi lại là đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia.
Bây giờ xem ra, chính là như vậy.
''Thứ nhất phải đổi tên, cái tên Dương Từ này không tốt, tên Tô Vãn Vãn từ khi con mới sinh đã tới chùa cầu được, thứ hai phải rời khỏi giới giải trí, đó không phải nơi thích hợp với con, nếu con muốn làm việc, bất cứ chức vị nào trong Tô gia này đều có thể, thứ ba là lập gia đình, nhưng phải là con rể đến Tô gia ở rể!'' Tô Cẩn nói liền ba điều kiện.