"Ai?" Diệp Bộ Hàng vừa cúp điện thoại lập tức phát hiện có tiếng bước chân vang lên, nếu vệ sĩ không báo động, vậy người tới chắc là người quen.
"Anh, là em đây, chênh lệch múi giờ, em không ngủ được." Lưu Bối Mông mặc cái áo sơ mi mỏng manh, tóc tai rối bù, co người vẻ như rất lạnh.
Nếu đổi thành phái nam khác, sợ là đã khó nhịn được cám dỗ chủ động sưởi ấm giúp rồi.
Nhưng bây giờ Diệp Bộ Hàng đã trúng phải một loại độc mang tên Dương Từ, muốn giải độc cũng không phải chuyện dễ gì.
"Đã trễ thế này, mình em ở nước ngoài nên ít đi dạo thì tốt hơn, mau về khách sạn đi." Diệp Bộ Hàng nói.
"Anh, lúc nãy em thấy anh đi vào tiệm chuyên trang sức kim cương, nhưng chị Mễ Khả Nhi đã kết hôn rồi, anh đừng vì chị ấy mà đắc tội Mạnh tổng, tự phá hủy tiền đồ của mình nữa." Lưu Bối Mông nhỏ giọng khuyên can, "Trên đời vẫn còn nhiều cô gái rất tốt."
Ví như em đây.
Dĩ nhiên bốn chữ này Lưu Bối Mông không nói ra, cũng không dám nói.
"Đúng vậy." Diệp Bộ Hàng vuốt ve kí tự "S" trên chiếc nhẫn.
Lưu Bối Mông nghe vậy mắt mày vui vẻ, chỉ cần cô ở bên cạnh anh Tề Hải, dịu dàng chăm sóc anh, tin tưởng sẽ có ngày được hồi báo.
--- ------ ---
Thành phố Tam Tinh, nước C.
Tin tức về buổi lễ kỉ niệm thành lập của Cát Tư dần nhiều lên, buổi lễ kỉ niệm mười năm này là buổi lễ long trọng đáng chú ý trong giới showbiz nước C.
Nói Cát Tư chiếm nửa giang sơn trong showbiz nước C cũng không phải khoa trương, các chương trình gameshow càng bị nghệ sĩ của Cát Tư lũng đoạn, giải ảnh hậu ảnh đế cũng thường xuyên rơi xuống Cát Tư như hoa rơi.
Cho nên phần trao thưởng trong buổi lễ lần này, có thể nói là còn đáng tin hơn cả không ít giải thưởng.
Công tác chuẩn bị đang vào lúc dầu sôi lửa bỏng, các nghệ sĩ trong Cát Tư cũng chăm chỉ luyện tập, hi vọng có thể biểu diễn trong buổi lễ, tỏa sáng rực rỡ, thu được vô số tài nguyên và fan hâm mộ.
Vốn là tháng này Dương Từ sẽ rất rảnh rỗi, dẫu sao Lưu Bối Mông và Diệp Bộ Hàng đã qua Mỹ, bên đó có trợ lý sắp xếp việc quảng cáo rồi nên không cần cô đi theo, rồi còn Mễ Khả Nhi đã kết hôn cũng đang hưởng tuần trăng mật nữa!
Nhưng cô lại quên là vẫn còn một Tề Đống, danh tiếng của Tề Đống nói nổi không nổi nói tiếng không danh, có ít fan hâm mộ nhưng vẫn không bằng lượng fan khổng lồ của Tề Hải.
Một là sau khi Tề Đống gầy xuống thì rất ít khi biểu diễn công khai, hai là cậu ta đi theo phái thực lực chứ không phải phái thần tượng, cho nên còn cần luyện tập củng cố thực lực thêm, nếu như trong buổi lễ kỉ niệm, Tề Đống có thể một đêm thành danh, như vậy chuyện ra album mở buổi biểu diễn kiếm tiền chỉ còn là chuyện nhỏ rồi.
Cho nên trong tháng này Tề Đống phải tăng cường luyện tập, mà Mễ Khả Nhi không có bên nên dù Dương Từ không muốn cũng phải bỏ công để ý tới Tề Đống, dù sao cũng là nghệ sĩ do mình kí hợp đồng mà.
"Tề Đống, lúc cậu hát chẳng khác như đang hoàn thành nhiệm vụ là mấy có biết không? Dùng quá nhiều kĩ xảo trong âm nhạc sẽ không khiến người nghe khen cậu hát hay đâu, thứ chân chính có thể đánh động các fan yêu nhạc là tình cả." Dương Từ nghe hát một buổi trưa cuối cùng cũng không nhịn được chê bai.
Tề Đống liếc cô một cái: "Tôi thì lại không mong người không hiểu âm nhạc tới huơ tay múa chân với sáng tác mình."
"Bằng cậu vậy cũng gọi là sáng tác? Khẳng định là còn khó nghe hơn tiếng đàn trên bông vải, thiệt cho mấy hộ ở gần chúng ta, nếu gần đây có đứa bé còn đi học thì tôi sợ người ta sẽ lên cảnh cục khiếu nại ấy chứ." Dương Từ nhận xét không chút lưu tình.
Cơn giận của Tề Đống bùng lên: "Tôi có hát sai chỗ nào sao? Có bản lãnh cô hát tôi nghe đi?"
"Chẳng phải có Mao Quan Hồng dạy cậu đó ư? Lúc ông ta dạy thì cậu nhớ được kĩ xảo, quên luôn tình cảm rồi đúng không? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, đại đa số người yêu nhạc đều là người ngoài ngành không hiểu âm luật như tôi thôi, họ chỉ biết nghe có hay hay không, nếu cậu muốn khoe khoang kĩ thuật hát hò cao siêu hơn người của mình thì buổi diễn tới này chính là một cơ hội, cơ hội này không phải nghệ sĩ nào cũng có được, nếu như trong vòng tuyển chọn mà cậu hát không đủ tốt thì không thể lên sân được, biết chưa hả?"
Dương Từ giáo huấn không ngừng nghỉ.
Gần đây hỏa khí ngày càng lớn, còn thường xuyên cảm thấy ăn không đủ no ngủ không đủ giấc, hơn nữa còn hay lợm giọng buồn nôn, xem ra chờ đến khi buổi lễ kết thúc phải tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận.
Tề Đống nghe những lời này của Dương Từ, vẫn còn mạnh miệng không đổi: "Đây là phần biểu diễn của tôi."
"Còn tôi là quản lý của cậu."
Một tháng này đi qua rất nhanh, suốt một tháng Dương Từ vẫn luôn cãi nhau với Tề Đống và thưởng thức mớ cao lương mỹ vị anh ta làm.
Đồ ăn Tề Đống làm rất ngon, Dương Từ xem lịch chuyến bay, nghĩ Tề Hải cũng sắp trở về, tiền làm đại ngôn đã được chuyển vào tài khoản công ty, chỉ chờ Tề Hải quay lại là có thể chia khoản tiền lớn này, cũng tạm có thể cầm cự một thời gian sau khi rời Cát Tư.
Chẳng qua, không biết là Dương Tư Tư sẽ chuẩn bị cho cô chướng ngại thế nào trong buổi lễ.
"Chị, Tề Đống, bọn em về rồi." Lưu Bối Mông xách túi lớn túi nhỏ đi vào, nói.
"Sao mua nhiều đồ vậy?" Dương Từ nhìn ra sau lưng Lưu Bối Mông, không thấy bóng Tề Hải.
"Tề Hải đâu rồi?"
Lưu Bối Mông để lộ ý cười, nói: "Chị, chị không biết anh ấy dịu dàng sao đâu, tháng rồi ở Mỹ anh ấy chăm sóc em lắm, mua cho em rất nhiều quần áo đắt tiền, anh ấy còn mua nhẫn kim cương chuẩn bị cầu hôn em nữa đấy!"
Nụ cười khẽ trên mặt Dương Từ đông lại, sao trong lòng lại đâu thế này?
"Em thích Tề Hải à?" Dương Từ hỏi.
Lưu Bối Mông ngượng ngùng gật đầu: "Anh Tề Hải rất tốt." Một tháng bên Mỹ này, anh Tề Hải còn tỉ mỉ chu đáo nhường lại cho cô một trợ lý, chắc chắc cũng có thích cô.
Dương Từ thầm buồn trong lòng, đặt chén đũa xuống đẩy xe lăn về phòng mình, nhìn dãy số trên điện thoại, do dự mãi vẫn không bấm gọi đi.
Nhìn cái khăn lau của cậu ta còn để trong phòng, cô lại thấy buồn bực muốn ném luôn ra ngoài cửa sổ, chẳng màng gì đến phong độ rèn luyện nữa.
"Này, Dương Từ, cô đâu rồi? Buổi lễ kỉ niệm Cát Tư ngày mai có thể tôi và Mạnh Quý Tư không thể về kịp, cô cũng đừng gây chuyện gì nhé, nếu không tiền cô còn thiếu tôi sẽ đòi gấp đôi!" Tiếng cảnh cáo của Mễ Khả Nhi truyền tới.
Mễ Khả Nhi cũng buồn bực hết chịu nổi rồi, Mạnh Quý Tư cứ không chịu gọi mà bắt cô phải chủ động cảnh cáo, quan hệ giữa cô và Dương Từ chỉ là hợp tác đơn thuần thôi mà.
"Không chọc tới tôi thì không chuyện gì." Nói bóng gió chính là nếu có người chọc tới cô nhất định sẽ làm ầm lên cho biết.
"Vai nam chính xuất sắc nhất chắc chắn là Tề Hải, người mới tốt nhất chắc chắn là Lưu Bối Mông, nếu cô còn làm loạn nữa thì hai giải này sẽ bay luôn đấy!" Mễ Khả Nhi ra điều kiện.
"Đồng ý." Dương Từ cúp máy, danh hiệu này vốn nên là của hai người bọn họ.
Trái lại, tên khốn Mạnh Quý Tư này đúng là ngày càng quá phận, lấy được vợ về thì đến cả việc quan trọng thế này cũng không tham dự, sợ là buổi lễ ngày mai sẽ không dễ dàng.
Ban đêm, Dương Từ mất ngủ, tên Tề Hải này cũng không báo cáo vị trí hiện tại của mình cho cô, lúc trước cậu ta còn mang cái vẻ tình thâm lắm cơ đấy, nhiều lắm cũng chỉ một tháng ngắn ngủi đã thay lòng rồi.
Đàn ông khắp thiên hạ đều là như nhau, tại sao Côn Tẫn ngoại tình làm cô tức giận, còn Tề Hải ngoại tình cô lại đau lòng thế này, trong đầu luôn nghĩ lại những lúc êm ả bên Tề Hải, cậu ta dịu dàng chu đáo ra sao.
Coi đồng hồ đã là hai giờ khuya, hôm nay cô phải dậy sớm dẫn Tề Đống và Lưu Bối Mông đi trang điểm, nếu ngủ không đủ thì không biết phải dùng bao nhiêu phấn mắt mới có thể che được quầng thâm.
Nghe tiếng chốt cửa mở ra, cô lập tức bật đèn.
"Còn chưa ngủ à?" Âm giọng trầm thấp, vốn là Diệp Bộ Hàng vừa xuống máy bay đã muốn tới đây rồi, nhưng ông cố sức khỏe không tốt đang nằm viện, cậu chỉ có thể đi thăm ông trước, lúc ấy người Diệp gia đều đến đông đủ, cậu chỉ có thể chờ mọi người về hết mới vào thăm ông, đi qua đi lại thế đến tận bây giờ.
"Chà, đâu ra cái kiểu dịu dàng hương quê thế này, cút ngay, nhìn đã khó chịu!" Dương Từ nghĩ một nói một nẻo.
Diệp Bộ Hàng khóa cửa lại, đi tới bên Dương Từ nắm lấy tay cô: "Sao vậy?"
"Sao vậy? Một tháng vừa rồi cậu và Lưu Bối Mông đã làm gì thì tự cậu biết!" Dương Từ ra vẻ khinh bỉ ghét bỏ.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Bộ Hàng đầy nét vô tội, đôi mắt đơn thuần càng có vẻ đau lòng khiến người thương xót, giọng nói gấp gáp: "Dương Từ, em đừng nghĩ oan về anh, một tháng rồi lo quay quảng cáo đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, Lưu Bối Mông kia anh đã ném luôn cho trợ lý dẫn đi mua đồ rồi?"
"Thật?" Vẻ mặt Dương Từ vẫn như không tin.
Diệp Bộ Hàng giơ đầu ngón tay: "Thiên chân vạn xác."
"Vậy chuyện nhẫn kim cương là thế nào?" Dương Từ lại hỏi.
Diệp Bộ Hàng không nghĩ Lưu Bối Mông sẽ nói chuyện này với Dương Từ, cũng không giấu diếm, lấy nhẫn ra, quỳ một chân xuống, nói: "Đây là chiếc nhẫn do mẹ anh thiết kế, trên nhẫn nữ có khắc tên viết tắt của anh. Vậy em có nguyện ý đeo nó, gả cho anh không?"
"YB, tên tiếng Anh của cậu đó sao, chỉ bằng nhiêu đây làm sao tin cậu được? Ai biết nhẫn là chuẩn chị cho tôi hay cho Lưu Bối Mông?" Dương Từ chua chát nói.
Diệp Bộ Hàng tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống đưa Dương Từ xem, nói: "YC, nhẫn của anh có chữ viết tắt tên em."
Biết được quan hệ anh em trước kia của Vân Nhược Yết và Dương Từ, Diệp Bộ Hàng liền vứt luôn cái nhẫn khắc chữ "S" đi, mấy ngày qua vừa kết thúc công việc đã tới ngay tiệm châu báu đích thân mài giũa, phí bao thời gian, may là vẫn còn kinh nghiệm giúp mẹ khi còn bé.
"Lấy anh được không?" Diệp Bộ Hàng ngẩng đầu nhìn Dương Từ, hỏi lại.
Nhất thời Dương Từ cũng không biết nên đồng ý hay chối từ, nếu là trước kia thì rất rõ là không thể đồng ý, nhưng lời từ chối lại không nào nói được khỏi miệng, cô cũng chẳng thèm nói nữa, ôm lấy đầu Diệp Bộ Hàng, nhắm ngay môi cậu ta, dán môi mình lên, cẩn thận ma sát.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Tháng này cả hai đều đã nén lâu, không để ý tới buổi lễ ngày mai, chỉ biết tìm kiếm khoái cảm trên thân thể nhau.
--- -------
Sáng sớm, nơi chân trời hạ xuống cơn mưa nhỏ tí tách.
Tề Đống đã bận rộn trong bếp từ sớm, nhìn không ra là thức dậy từ sớm hay đã một đêm không ngủ, thoạt trông có vẻ tiều tụy không chịu nổi.
"Tề Đống, chào buổi sáng." Lưu Bối Mông thay một bộ lễ phục màu đen cỡ nhỏ, thanh xuân tươi đẹp, hoạt bát chào hỏi.
"Chào." Tề Đống hi vọng mỗi sáng đều có thể nghe được câu chào này của Lưu Bối Mông biết bao.
"Chị Dương Từ sẽ không phải còn đang ngủ chứ?" Lưu Bối Mông hỏi.
"Dương Từ đó hèn nhát như vậy, vừa thấy mặt em bị thương đã trở mặt không cần, em còn gọi cô ta là chị gì nữa?" Tề Đống nói.
"Chị Dương Từ là người tốt, anh không được nói chị ấy như vậy." Lưu Bối Mông tới trước phòng Dương Từ, gõ cửa.
"Chị, dậy đi, chúng ta còn phải đi trang điểm, đi thăm hỏi các nghệ sĩ tiền bối, rồi đi gặp truyền thông, nhiều chuyện cần làm lắm."
Bên trong *** mới nghỉ không lâu, không biết vì chênh lệch múi giờ nên Diệp Bộ Hàng vẫn còn sinh long hoạt hổ, Dương Từ thì nằm ngủ say trong ngực Diệp Bộ Hàng.
Vốn tối qua Dương Từ đã không ngủ mấy, tự cậu cũng hồ đồ không tiết chế, nếu bắt cô ấy dậy sớm vậy sẽ rất mệt mỏi.
Cậu gửi một tin nhắn cho Lưu Bối Mông: "Trợ lý Tiểu Lý cũng rõ chương trình hôm nay, bọn em đi với Tiểu Lý trước đi, Dương Từ đang ngủ."
Lưu Bối Mông nhìn tin nhắn mà không tin người gửi là anh Tề Hải của mình, dụi dụi mắt mới hay là Tề Hải thật, lại tự an ủi mình rằng chỉ là do tối qua chị Dương Từ không yên tâm về anh Tề Hải, nên mới tìm anh Tề Hải tịch thu điện thoại.
Dẫu sao buổi lễ hôm nay sẽ cần đăng weibo, livestream, dùng điện thoại của anh Tề Hải sẽ tiện hơn rất nhiều.
Diệp Bộ Hàng với cái nhẫn nữ đặt trên tủ đầu giường, đeo lên ngón áp út cho Dương Từ, khỏi nói vừa tay đến thế nào.