Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 12



Mộc Tiểu Quy chơi đùa tay loạn xạ, khi thấy anh cúi đầu, nhóc nhìn anh rồi nhỏ giọng lên tiếng, “Ví dụ như… Chúng ta có thể nói xem, mẹ con là người như thế nào?”

Sau khi nghe được câu đó của nhóc, tươi cười trên mặt Mộc Nam thoáng chốc tan biến.

Mộc Tiểu Quy cúi đầu nằm úp sấp trên chân Mộc Nam. Từ góc độ của Mộc Nam nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Mộc Tiểu Quy, nhưng theo hiểu biết của anh đối với Mộc Tiểu Quy, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu tình của tiểu quỷ kia hiện giờ. Chính là bộ dáng khiến người ta nghĩ đó chỉ là câu hỏi bâng quơ không mấy để tâm đến đáp án. Nhưng trong ánh mắt lại là chờ mong không thể nào che giấu được. Trong quá khứ, bọn họ rất hiếm khi bàn luận đến đề tài này. Cho dù Mộc Tiểu Quy có hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ mới là cậu nhóc bốn tuổi, chắc chắn đôi lúc sẽ không thể nhịn được mà đề cập đến vấn đề này.

Trong ấn tượng của Mộc Nam, ngoại trừ khi Mộc Tiểu Quy còn chưa hiểu chuyện cho lắm có hỏi mấy câu linh tinh ngoài lề về mẹ, bọn họ cơ hồ sẽ không chủ động đụng đến vấn đề này. Cũng có lẽ bởi vì trưởng thành sớm, Mộc Tiểu Quy nhiều ít cũng biết gia đình mình so với các gia đình khác không giống nhau. Tại thời điểm mà Mộc Nam không thể phát hiện được, Mộc Tiểu Quy cũng đã từ trong miệng của người ta mà hiểu rõ nghĩa của ba chữ ‘mồ côi mẹ’ là gì rồi.

Mộc Tiểu Quy khi mới vừa hiểu chuyện liền hỏi anh về chuyện của mẹ mình, anh mơ mơ hồ hồ nói lãng nói tránh sang chuyện khác. Hồi còn nhỏ, Mộc Tiểu Quy bị phân tán sự chú ý nêu sau đó cũng không hỏi thêm gì. Về sau, cũng từng có một vài lần anh giả ngây giả ngô lừa gạt nhóc tránh né câu hỏi đó. Chuyện cứ thế tiếp tục mãi cho tới khi Mộc Tiểu Quy đến tuổi đi nhà trẻ.

Đó là một lần vào ngày quốc tế thiếu nhi, nhà trẻ Dục Anh tổ chức hoạt động gia đình cho bọn trẻ chơi. Yêu cầu là tất cả phụ huynh học sinh trong trường đều phải có mặt, cùng mấy đứa nhỏ cùng nhau tham gia hoạt động vui chơi thăm thú công viên. Lúc ấy, anh nhớ rất rõ gia đình của các bạn học Mộc Tiểu Quy đều đến cả. Thậm chí vài đứa trẻ còn có cả ông bà cùng đến đó tham gia. Toàn bộ lớp chỉ có mỗi mình Mộc Tiểu Quy chỉ có một người thân là anh bên cạnh.

Tham gia các hoạt động trong ngày hôm đó, thành tích cả nhân của Mộc Tiểu Quy đều là đứng nhất lớp. Nhưng tất cả hoạt động ba người nhóc đều không thể tham gia được. Lúc ấy cậu nhóc chỉ mới ba tuổi, mặc dù bề ngoài Mộc Tiểu Quy là một bộ không xem trọng. Nhưng Mộc Nam lại phát hiện, khi nhóc trộm nhìn những gia đình bạn bè có ba mẹ đang chơi đùa cùng nhau kia thì trong mắt không khỏi một tầng hâm mộ. Một khắc kia, Mộc Nam cảm thấy vô cùng đau lòng, và bất lực.

Nhất là khi mấy bạn học khác trong lớp tò mò hỏi Mộc Tiểu Quy “Vì sao mẹ cậu lại không đến, mẹ cậu đâu” hay những vấn đề tương tự thế. Chứng kiến Mộc Tiểu Quy quật cường trừng mắt với đối phương không trả lời gì, anh mới biết được, cho dù bản thân mình có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, có một số thứ mãi mãi anh cũng không đem lại được cho Mộc Tiểu Quy. Ví dụ, có cả cha lẫn mẹ bầu bạn yêu thương.

Lại cũng là một ngày nào đó khi cả hai cùng trở về nhà, Mộc Tiểu Quy lần nữa hỏi anh về cái đề tài này.

Khi đó anh không biết sao lại nói với nhóc, khi còn trẻ vì bản thân mình quá nghèo, nên bị mẹ của Mộc Tiểu Quy ghét bỏ, sau đó đối phương liền bỏ rơi hai ba con họ xuất ngoại không về. Mộc Nam nghĩ thời điểm khi anh nói ra những lời đó biểu tình trên mặt anh đã quá nghiêm túc, lại còn rất thống khổ. Bởi vì vậy cho nên đã khiến Mộc Tiểu Quy cả tin, trái lại còn nói lời an ủi anh nữa.

Nghĩ đến đây Mộc Nam nhịn không được mà vì diễn xuất siêu hạn của mình thầm khen một lời, đem những lời không ai tin được lại có thể liều mạng diễn đến là thật như thế. Tuy nhiên thật sự lúc đó anh cũng không còn cách nào khác nữa. Cũng không thể nói cho Mộc Tiểu Quy biết rằng nhóc chính là từ trong bụng anh mang thai mà có, nhóc không có mẹ, nhóc chỉ có một người cha qua đường nào đó thôi, bộ dạng ra làm sao cũng không biết. Ngẫm lại chuyện đó Mộc Nam liền cảm thấy thật sự đau đầu, cuộc đời này đúng là kỳ diệu mà.

Từ sau lần đó Mộc Tiểu Quy cũng rất ít khi nhắc đến chủ đề này. Chỉ có đôi lúc bị anh áp bức bắt đi rửa chén thì nhóc sẽ buông những câu than thở. Kiểu như ba làm biếng như vậy khó trách hồi đó mẹ bỏ ba là phải linh ta linh tinh. Hôm nay nhóc đột nhiên nói lại vấn đề này, Mộc Nam không thể không nghĩ tới lúc chiều khi ở nhà bà Thẩm, khi nghe bà nhắc đến chuyện của Trình Duệ, có khi là có liên quan đến chuyện đó.

Mộc Nam nhìn nhìn bánh bao đang ghé đầu gối lên chân mình, vươn tay xoa xoa mớ tóc xoăn trên đầu nhóc, hỏi, “Sao tự nhiên lại hỏi mấy chuyện này nữa?”

“Con hôm nay ở trong phòng của Trình Duệ nhìn thấy ảnh chụp trước kia của bạn ấy. Bạn ấy nói đó là ảnh chụp hồi còn ở cô nhi viện.” Quả nhiên không khác những gì Mộc Nam nghĩ, Mộc Tiểu Quy nói xong thì ngẩng đầu hỏi anh, “Đại soái, Trình Duệ nói cô nhi viện là nơi mà mấy đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương bị bỏ lại, có phải không?”

Bàn tay đang xoa xoa đầu nhóc của Mộc Nam dừng lại, anh ôn tồn nói, “Không nhất định như vậy đâu, có đôi lúc ba mẹ cũng có lý do bất đắc dĩ.”

“Lý do bất đắc dĩ là sao ạ?” Mộc Tiểu Quy hỏi.

“Chính là thật sự bọn họ không muốn làm như vậy, nhưng lại không thể không làm như vậy.” Mộc Nam đơn giản mà giải thích cho nhóc nghe, “Có đôi khi cũng có thể là vì cuộc sống bức bách.”

“Cuộc sống bức bách là sao ạ?” Mộc Tiểu Quy lại hỏi.

“Chính là con thật nghèo túng, nghèo đến mức không có tiền để đi học, chỉ có thể ngồi nhìn các bạn đến trường đấy.” Mộc Nam đưa ra một so sánh đơn giản cho nhóc.

“À.” Mộc Tiểu Quy như hiểu như không gật đầu, nói, “Cũng giống như là vì ba không có tiền, nên mẹ mới bỏ ba con mình mà đi phải không?”

Mộc Nam: “…..” Tiểu tử ngốc này nói vô cùng có lý, thế nên anh cũng không có cách nào phản bác lại lời nhóc.

“Lần trước Tiền Công Nguyên nói con là đứa không có mẹ, là một đứa con trai hư, bảo Trình Duệ không nên chơi cùng con nữa. Sau đó Trình Duệ nói rằng bạn ấy cũng là đứa không có mẹ.” Mộc Tiểu Quy khua khua tay, đem chuyện lần đó ở trường kể lại cho Mộc Nam nghe, “Con thấy bạn ấy không vui, con cũng cảm thấy không vui nữa, chỉ là con cũng không biết phải an ủi bạn ấy ra làm sao, bởi vì con cũng không có mẹ.”

Mộc Nam vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nhóc, sau khi nghe nhóc nói thì trầm mặc. Một câu kia ‘bởi vì con cũng không có mẹ’ giống như đánh trúng vào nỗi lòng tận sâu bên trong anh, âm ỉ đau.

Giống như lời Mộc Tiểu Quy đã nói, đột nhiên anh cũng không biết làm thế nào để an ủi bánh bao nhà mình cả, bởi vì anh, Mộc Nam, vốn dĩ cũng không có mẹ.

“Đại soái, ba có nhớ hình dáng của mẹ ra làm sao không?” Mộc Tiểu Quy thấy anh không nói gì lại lên tiếng hỏi, “Có phải mẹ cũng có đôi mắt màu xanh lam giống con không?” nhóc mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Mộc Nam, hy vọng từ anh có thể biết được một chút gì đó về người mẹ mà chưa bao giờ nhóc biết mặt.

“Đúng vậy.” Mộc Nam mở to hai mắt mà nói dối. Một đêm mê loạn của năm đó, căn bản bộ dáng đối phương ra làm sao anh thật cũng không rõ được, ai biết mắt người đó xanh lam hay xanh lục. Tuy nhiên chiếu theo bộ dạng của Mộc Tiểu Quy cho thấy, thì chắc là mắt người đó màu xanh lam rồi. Chứ không lẽ màu mắt của bánh bao là do bị đột biến gen?

Biết được bản thân cùng mẹ có điểm gì đó tương đồng, Mộc Tiểu Quy không nhịn được mà nở nụ cười, tiếp tục hỏi, “Có phải tóc mẹ thẳng không? Có khi nào mẹ ghét con vì tóc con không giống mẹ không nhỉ?”

“Ừ, tóc mẹ con là tóc xoăn.” Mộc Nam thật sự là đang bịa chuyện bậy bạ, một người đàn ông tóc xoăn vàng… Quả thật là đẹp đến không dám nghĩ mà.

“Vậy con rất giống mẹ phải không?”

“Chắc là giống rồi.”

“Vậy, mẹ có còn trở về đây nữa không?” Mộc Tiểu Quy tiếp tục truy vấn.

“Chắc là không đâu.” Mộc Nam có chút mờ ảo khi trả lời câu này, dù sao người này cũng không có thật. Nếu mà nói đến quay trở lại, thế chắc chắn phải là… cha của bánh bao mới đúng. Thật, mới nghĩ lại là cảm thấy choáng váng say rồi!

“A.” Mộc Tiểu Quy nghe xong thì nhỏ giọng kêu một tiếng, mang theo cảm giác thất vọng tràn trề.

Nhìn bánh bao dùng ngón tay nhỏ không ngừng đánh vòng tròn trên đầu gối mình, Mộc Nam nhịn không được mà hỏi, “Con hy vọng mẹ sẽ trở về sao?”

Ngón tay đánh vòng tròn của của Mộc Tiểu Quy ngừng lại, nhóc suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn lên Mộc Nam, “Nghĩ thì, cũng không cần mẹ trở lại đâu, lúc trước bà ấy ghét bỏ ba, hiện tại khẳng định cũng sẽ ghét bỏ con mà thôi. Ai bảo ba nuôi con thành một Mộc Tiểu Quy thế này, cái tên nghe là biết không thông minh tí nào. Trình Duệ cũng nói là nghe nó rất ngố.”

“Ngố thiệt mà.” Mộc Nam gật đầu đồng ý, “Một chút thông minh từ ba cũng không di truyền được.”

“Mộc Tiểu Tam!” Mộc Tiểu Quy xù lông, há miệng dùng răng nanh cắn trên đùi Mộc Nam một cái, nghiến răng mà cắn. Nhóc nói đến từ ‘ngố’ kia, kỳ thật chính là một tiểu meo meo đang rất khổ sở, chỉ là muốn nghe vài lời an ủi từ Mộc Nam mà thôi.

Biết rằng nhóc cắn cũng không mạnh lắm. Nên Mộc Nam cũng không kéo nhóc ra, lại cuối đầu tiếp tục đọc sách, tỏ vẻ không mấy quan tâm, bâng quơ hỏi, “Nếu mẹ thật sự quay lại, con tính đến ở cùng mẹ sao?” Kỳ thật bây giờ đây trên sách viết cái gì anh cũng không còn nhìn ra nữa, anh là rất muốn nghe câu trả lời của Mộc Tiểu Quy, lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi phải nghe được câu trả lời mà chính bản thân mình không muốn nghe.

Mộc Tiểu Quy rầm rầm rì rì nghiến răng chán chê mới chịu buông anh ra. Đang chuẩn bị trả lời câu hỏi của anh, Mộc Nam lại nhanh hơn một bước chặn lại câu nói của nhóc, “Được rồi, nhanh chóng ngủ đi, biết mấy giờ rồi không, còn quậy nữa thì mai không có bữa sáng nhé.”

Lại là chiêu này!! Mộc Tiểu Quy trừng mắt nhìn anh, liếc liếc thêm một cái, lần nữa nằm xuống bên cạnh anh, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Mộc Nam thấy Mộc Tiểu Quy vừa ngoan ngoãn nằm xuống, tay buông cuốn sách. Trong ngăn tủ đầu giường lôi ra vài tờ khăn giấy, lau đi vết nước miếng mà Mộc Tiểu Quy vừa để lại trên đùi, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh giường, vươn tay tắt đèn.

“… Đại soái.”

Qua mấy phút, Mộc Tiểu Quy lại gọi anh một tiếng.

“Nói.” Mộc Nam trợn tròn mắt nhìn nhìn trần nhà tối như mực.

“Ba yên tâm đi, nếu như mẹ có trở về con cũng sẽ không đến ở với mẹ đâu.” Mộc Tiểu Quy dời gối nhỏ trên đầu qua một chút, tựa vào trong ngực Mộc Nam, nhỏ giọng nói, “Mẹ không cần ba, vậy con cũng không thèm mẹ.”

“A.” Mộc Nam thấp giọng a một tiếng, vươn tay ôm chặt nhóc vào lòng, trong bóng tối không ai nhìn thấy khẽ cong lên khóe miệng.

“Với lại, ba ngốc như vậy, sau này nếu không có con chăm sóc ba, thì ba biết phải làm sao chứ?” Mộc Tiểu Quy lại tiếp tục nói, “Ba yên tâm, con nhất định sẽ giúp ba thực hiện tốt lý tưởng nhân sinh của mình.”

“Ngủ đi, tiểu quỷ.” Mộc Nam vỗ vỗ nhóc, không biết phải nói điều gì.

“Ngủ ngon, Mộc đại soái.”

“Ngủ ngon, Mộc Tiểu Quy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.