Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 15



Mộ Bắc thấy Tề Tiểu Mễ không còn nhìn chằm chằm vào mặt mình nữa, mới thoáng chút hài lòng. Quay đầu nhìn tủ để bánh ngọt ở gần quầy thu ngân, lại phát hiện vài tầng trên đó đều trống không. Chỉ thấy ở trên ngăn cao nhất của tủ có một cái bánh ngọt hai miếng kẹp lại màu xanh nho nhỏ.

Anh hướng mắt nhìn tất cả các quầy để bánh trong tiệm, nhận ra đại bộ phận tủ để bánh đều trống không, chỉ còn lại một hai ngăn tủ còn vài cái bánh mì.

Mộ Bắc thu hồi ánh mắt, nhìn Tề Tiểu Mễ đang đứng trong quầy thu ngân nói, “Tôi muốn mua bánh ngọt.”

“Ngại quá, tất cả bánh ngọt trong tiệm chúng tôi hôm nay đều đã bán hết rồi.” Tề Tiểu Mễ ra chiều áy náy.

“Cái này thì sao?” Mộ Bắc vươn tay chỉ vào một chiếc bánh bông lan trà xanh phủ dừa.

Theo động tác của anh, Tề Tiểu Mễ trước tiên là nhìn vào ngón tay trắng nõn thon dài đó. Trên đầu ngón tay, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, toàn bộ tay có vẻ rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, xương ngón tay chia đốt rõ ràng, chỉ có thể mô tả là thon dài rắn rỏi thôi.

Có người nói, những người đàn ông có đôi tay thon dài xinh đẹp đa phần đều có diện mạo không tồi. Tuy rằng câu nói kia không hẳn là tuyệt đối, nhưng những lời này dùng ở trên người Mộ Bắc là vô cùng thích hợp.

“Thật xin lỗi, cái bánh này đã có khách đặt trước rồi ạ.” Tề Tiểu Mễ nói. Cái bánh mà Mộ Bắc chỉ kia chính là cái mà hôm nay Hàn Dực Dương mới nghiên cứu ra, anh ta tổng cộng làm bốn cái để lại cho Mộc Nam với Mộc Tiểu Quy, đây là cái cuối cùng trong số đó.

Mộ Bắc sau khi nghe xong trong mắt liền hiện lên một tia thất vọng. Anh nhìn sách hướng dẫn du lịch của Tân Thành trên tay, trong đó có nói đây chính là cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất nơi đây. Trước kia anh cũng chưa từng tới đây, lần này vừa xuống máy bay, đến khách sạn để đồ đạc thì liền chạy ngay đến tiệm bánh. Không nghĩ tới rằng tới chậm một bước, cái bánh cuối cùng trong tiệm cũng đã bị người ta đặt trước rồi.

Tề Tiểu Mễ luôn trộm quan sát anh cũng nhận thấy trong mắt anh có một tầng mất mát. Người trước mắt thoạt nhìn còn rất trẻ, nhìn dáng vẻ của anh phỏng chừng còn đang học đại học. Có lẽ so với mình có khi còn nhỏ tuổi hơn, hơn nữa lớn lên lại rất cao to đẹp trai, làm cho chân tay Tề Tiểu Mễ loạng choạng không biết phải làm sao, thiếu chút nữa nhịn không được mà bộc phát tình mẫu tử ra rồi.

Mộ Bắc nhìn vào chiếc bánh ngọt trong ngăn tủ kia. Chiếc bánh ước chừng dài năm mươi centimet, có hình tam giác, trên mặt có một ít hoa văn rất tinh xảo, xung quanh có mấy khối socola vị trà xanh vây quanh. Cái bánh có hai miếng kẹp lại với nhau đều màu xanh chắc chắn là vị trà xanh. Hai miếng ghép lại với nhau thoạt nhìn có vẻ ngon nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy béo ngậy. Chỉ là nhìn nó thôi đã có thể mơ hồ cảm nhận một mùi thơm ngọt dịu nhẹ nhàng phảng phất rồi, thực sự khiến cho ruột gan anh ngứa ngáy.

Chỉ tiếc nó đã là của người khác rồi.

Khống chế sự yêu thích đồ ngọt trong lòng, Mộ Bắc quyết định quay người sang chỗ khác, không thèm nhìn cái bánh ngọt ngon lành đầy ma lực kia nữa. Anh quyết định ngày mai sẽ quay lại đây sớm, ngay khi anh xoay người rời đi, thì bên cạnh chân truyền đến một thanh âm trong trẻo, “Chị Tiểu Mễ!”

Mộ Bắc theo phản xạ cúi nhìn đến nơi phát ra thanh âm kia, nhìn thấy một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi đứng bên cạnh chân của mình, ngửa đầu lên gọi người đang đứng trong quầy thu ngân Tề Tiểu Mễ.

Đứa nhóc trông thật thấp, ở góc độ của anh nhìn xuống vừa vặn chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc. Cũng bởi vì ở góc độ này, ánh mắt màu xanh lam của đứa nhỏ vừa vặn lọt vào đôi mắt màu xanh lam đồng dạng như thế của anh, khiến anh trong nháy mắt thất thần.

“Chị Tiểu Mễ, giúp em đổi thành vị việt quất đi~” Mộc Tiểu Quy giơ một hộp sữa chua nhỏ lên, kiểng chân nói chuyện cùng Tề Tiểu Mễ bên trong quầy thu ngân. Cái quầy đó so với nhóc thì cao hơn một chút, nên nếu nhóc đứng đó mà không nói lời nào, Tề Tiểu Mễ đứng bên trong cũng không thể biết nhóc đang ở ngoài. Chỉ có thể thấy một bàn tay nho nhỏ cùng với một hộp sữa chua đang đong đưa mà thôi.

Sau khi Mộ Bắc lấy lại tinh thần, toàn bộ ánh mắt vẫn luôn ở trên người Mộc Tiểu Quy. Tóc nhóc con là tóc xoăn, mắt màu xanh lam, thậm chí cả khuôn mặt non nớt chưa trưởng thành kia cũng khiến anh cảm thấy vô cùng quen mắt. Nhưng đó cũng không phải là điểm mấu chốt, trọng điểm chính là trên người đứa trẻ này mang đến cho anh một cảm ứng quen thuộc nào đó. Cùng với đó là cảm giác thân thiết không biết tên, người luôn khó tiếp xúc với người lạ như anh, lúc này trong lòng lại có một loại xúc động muốn đi đến chạm chạm vào má đứa trẻ.

Ánh mắt Mộ Bắc chậm rãi trở nên sâu thẳm, đôi con ngươi xanh lam sâu không thấy đáy, nhìn Mộc Tiểu Quy mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rất hàm súc.

Mộc Tiểu Quy không hề để ý đến ánh mắt của Mộ Bắc, nhóc vẫn đang tiếp tục giơ hộp sữa chua lên cho Tề Tiểu Mễ.

Sau khi Tề Tiểu Mễ nghe được tiếng của Mộc Tiểu Quy, định nghiêng người về trước cầm lấy hộp sữa chua trong tay nhóc. Nhưng khi quay lại nhìn thấy Mộc Tiểu Quy thì đột nhiên có phần sửng sốt. Cái cảm giác quen thuộc vừa rồi khi lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Bắc trong nháy mắt quay trở lại, cô nhịn không được mà nhìn qua nhìn lại Mộ Bắc cùng Mộc Tiểu Quy. Cuối cùng cô cũng dừng lại trên người Mộc Tiểu Quy, trong lòng thầm nghĩ nguyên do chính là vì như thế a.

“Chị Tiểu Mễ?” Mộc Tiểu Quy hướng cô vẫy vẫy tay, đem sữa chua đặt trên mặt bàn quầy thu ngân.

Tề Tiểu Mễ bị tiếng gọi của nhóc làm tỉnh lại, chú ý đến Mộ Bắc. Bởi vì ánh mắt đánh giá của cô, mà anh cũng như có điều suy nghĩ nhìn về phía cô. Vội vàng thu hồi ánh mắt đánh giá đối với hai người, tâm tình hỗn độn của cô lần thứ hai trở lại bình thường, xoay chuyển 180 độ, trong đầu vô số ý nghĩ xẹt qua. Đương nhiên ở trên mặt thì lại bất động thanh sắc.

Cô cầm lấy hũ sữa chua trên mặt bàn, cười hỏi Mộc Tiểu Quy, “Tiểu Quy ngoại trừ sữa chua thì em còn cần gì nữa không?”

“Tạm thời thì không cần gì ạ.” Mộc Tiểu Quy lắc đầu.

Tiểu Quy? Mộ Bắc nhíu mày, tên thật sự là khó nghe, chắc là từ một người cha không có văn hóa nào đó đặt cho.

“Vậy ba em với ông chủ có cần dùng gì thêm không?” Tề Tiểu Mễ lại hỏi.

“Cũng không cần gì đâu ạ.” Mộc Tiểu Quy đáp.

Tề Tiểu Mễ sau khi nghe xong thì giúp nhóc đổi vị sữa chua việt quất, thuận tay xoa xoa đỉnh đầu nhóc, cười nói, “Có cần thêm gì thì tìm chị nha.”

“Được ạ, cám ơn chị Tiểu Mễ~” Mộc Tiểu Quy chớp chớp hai con mắt xoe tròn long lanh của mình nhìn Tề Tiểu Mễ, cầm sữa chua xoay người chạy lại chỗ ngồi của ba.

“Chờ một chút.” Mộ Bắc đột nhiên mở miệng gọi nhóc lại.

“??” Mộc Tiểu Quy nghe được có người gọi mình, theo phản xạ dừng lại. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Bắc đang đứng bên cạnh mình. Khi nhìn thấy Mộ Bắc nhóc cũng có chút ngây ngẩn, trong đầu “bùm ——” một tiếng, những gì Đại soái đã nói với nhóc xuất hiện trong đầu —— mẹ con với con giống nhau đều có tóc xoăn và mắt xanh lam.

Mắt xanh lam, tóc xoăn.

Đáng tiếc không phải là loại dài cuộn sóng thôi. Mộc Tiểu Quy trong lòng có chút thất vọng, hơn nữa nhóc cũng không biết cái chú này.

Mộ Bắc buộc miệng buông ra tiếng gọi Mộc Tiểu Quy, ngẩn người nhìn nhóc, sau đó mở miệng nói, “Cháu…”

“Không quen.” Mộc Tiểu Quy hướng anh phất phất tay, “Chú ơi, chúng ta không quen biết.” sau khi nói xong nhóc liền xoay người chạy đi.

Thấy nhóc chạy đi, Mộ Bắc theo bản năng nhấc chân như muốn theo sau nhóc, đi được vài bước thì đứng khựng lại. Phía trước mặt là một dãy ghế, bên trong ghế dài có một người đàn ông vươn tay ôm lấy Mộc Tiểu Quy đang chạy lại bế lên, đặt ngồi trên đùi mình. Động tác thân mật mà vuốt tóc Mộc Tiểu Quy, sau đó giúp nhóc mở hộp sữa chua.

Ngồi đối mặt với người đàn ông đó và Mộc Tiểu Quy còn có một người khác, người này xoay lưng về phía Mộ Bắc. Hai người cách nhau một chậu cây cảnh, Mộ Bắc không thể thấy rõ diện mạo người kia. Chỉ biết đó cũng là một người đàn ông, người này đang vươn tay ra lau đi thứ gì đó dính trên miệng Mộc Tiểu Quy. Từ chỗ bọn họ truyền đến tiếng cười vui vẻ của người đàn ông kia cùng với tiếng cười trong trẻo của đứa trẻ.

Một nhà ba người, thật sự là ấm êm.

Nhìn tâm tình đang rất cao hứng của Mộc Tiểu Quy lúc này cả hai người lớn cũng cảm thấy vui vẻ theo, Mộ Bắc khó hiểu cảm thấy hình ảnh trước mắt có chút chói mắt. Anh thu hồi ánh mắt, xoay người lặng lẽ rời khỏi tiệm bánh.

Tề Tiểu Mễ nghi hoặc mà nhìn về phía Mộ Bắc, có chút lơ mơ. Khi đối phương rời khỏi biểu tình trên mặt có chút khiến cô rùng mình. Vừa rồi khi thấy Mộc Tiểu Quy rời đi Mộ Bắc cũng đi theo sau nhóc, phản ứng đầu tiên là định mở miệng gọi anh, không ngờ chưa lên tiếng thì đối phương đã dừng lại. Cô nhìn theo hướng ánh mắt của đối phương, vừa vặn nhìn thấy lúc chủ quán đem Mộc Tiểu Quy ôm vào lòng thì ngay sau đó Mộ Bắc lập tức rời khỏi tiệm.

Tề Tiểu Mễ tiếp tục nhìn ra phía cửa, nơi đó đã sớm không còn nhìn thấy thân ảnh Mộ Bắc. Cô nghiêm túc tự hỏi, nghĩ tới, tất cả mọi người đều biết Mộc Nam là mồ côi cha, nhưng cũng chưa ai nhìn thấy mẹ của Mộc Tiểu Quy bao giờ, sau khi tổng hợp lại diện mạo của Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy, cô thật sự thất kinh!! Chẳng lẽ…

Nam thần chân dài nhìn trẻ như vậy, mà Mộc Tiểu Quy thì đã bốn tuổi rồi. Chẳng lẽ lúc trước Mộc Tiểu Quy chính là vì được sinh ra khi chưa lập gia đình bên mới bị bỏ. Sau đó Mộc Nam nhặt trở về nuôi dưỡng, một tay đầy phân một tay đầy nước tiểu mà nuôi lớn nhóc đến bây giờ?! Câu chuyện cảm động đến cỡ nào a!! Nhưng là! Giờ thì cha ruột đã xuất hiện, vô tình phát hiện bản thân mình thế nhưng lại có con rơi bên ngoài!!!

Tề Tiểu Mễ cảm thấy cô bị những suy tưởng này của mình dọa cho sợ rồi. Cô che miệng lại, muốn làm cho bản thân bình tâm một chút!

“Tiểu Mễ cô sao vậy?” Một nhân viên làm cùng đang thu dọn đồ đạc đi ngang qua nhìn thấy bộ dạng này của Tề Tiểu Mễ, cho rằng cô xảy ra chuyện gì đó thật, liền đánh tiếng dò hỏi.

Tề Tiểu Mễ lắc lắc đầu, tỏ ra rằng chính mình không có việc gì, “Tôi không sao, chỉ là tôi đọc tiểu thuyết quá nhiều, nên bị ý tưởng trong đầu mình làm cho không thể tin nổi thôi.”

Tề Tiểu Mễ là người đam mê tiểu thuyết, việc này nhân viên trong tiệm ai cũng biết, nghe cô ta nói như vậy cũng không để ý đến nữa, cười cười bước đi. Chỉ để lại một mình Tề Tiểu Mễ lăn lộn trong quầy thu ngân với mớ suy tưởng của chính mình.

Cha ruột đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ tiếp theo là một hồi máu nhuộm đầy trời, đại chiến giành con sao?!! Ôi cha má ơi! Chỉ là nghĩ thôi cũng đã thấy kích động vô cùng rồi!!

Nghĩ đến đây sắc mặt Tề Tiểu Mễ một hồi biến chuyển. Cô rối rắm nhìn về phía mà Mộ Bắc vừa rời đi, lại nhìn nhìn Mộc Nam ba người bọn họ ngồi cách đó không xa, hãm thật sâu vào bên trong suy nghĩ rối rắm, không cách nào dừng được. Có nên nói cho anh Nam biết chuyện này hay không?!! Nên hay không đây?! Nhưng mà nếu như nói ra thì có khi mình sẽ bị nói là lậm tiểu thuyết quá nặng, tưởng tượng quá nhiều, bất quá ngẫm lại thì chuyện này đúng là chuyện lớn rồi…

Tề Tiểu Mễ vô cùng phiền muộn.

Mà ở bên đó Mộc Tiểu Quy vừa uống sữa chua vừa nói, “Vừa rồi có một chú trông rất giống mẹ con.”

Mộc Nam đang uống nước thiếu chút nữa bị câu kia của Mộc Tiểu Quy làm cho sặc, vươn tay xoa xoa đầu nhóc, nói, “Nói bậy bạ gì đấy.”

“Thật mà.” Mộc Tiểu Quy nghiêm túc nói, “Chú ấy trông thật xinh đẹp, cũng có mắt xanh lam như con, tóc cũng xoăn, chỉ là không dài lượn sóng thôi.”

Đàn ông mà dài lượn sóng mới lạ, “Mẹ” của con cũng chẳng có tóc dài lượn sóng đâu, Mộc Nam nghĩ thầm, anh không có gì để nói, yên lặng làm bộ nhìn trời.

Biết Mộc Tiểu Quy là do chính Mộc Nam sinh ra nên khi Hàn Dực Dương nghe Mộc Tiểu Quy nói thế thì liền trầm mặc, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.