Chọn xong mấy cái ly cùng đĩa uống cà phê, Mộ Bắc cũng không trực tiếp cầm đi, mà yêu cầu Mộc Nam ký gửi đó. Chờ sau khi anh chuẩn bị quay lại thành phố S thì sẽ qua lấy.
“Anh định khi nào quay về?” Mộc Nam hỏi.
“Cuối…” Mộ Bắc vừa mới mở miệng liền ngừng lại, vốn dĩ câu ‘Cuối tuần này’ đến miệng lại sửa thành, “Tùy tình huống đã.”
Mộc Nam nghe vậy gật gật đầu, đi qua bảo nhân viên trong tiệm đóng gói cẩn thận sản phẩm của Mộ Bắc. Đến lúc đó sẽ tiện lợi hơn cho Mộ Bắc vận chuyển.
Mộ Bắc lẳng lặng đứng một bên nhìn Mộc Nam yêu cầu nhân viên xử lý công việc. Lúc đi anh chỉ có ý định như những năm trước đến đây, ngây ngốc ở lại một tuần rồi quay về, nhưng bây giờ thì khác… Ánh mắt anh chuyển lên trên mặt Mộc Nam, bây giờ thì anh nghĩ không nhất thiết phải rời đi nhanh như vậy.
Khi từ trong cửa hàng đi ra, trời vẫn còn sớm, Mộc Nam hỏi Mộ Bắc, “Tiếp theo anh tính đi đâu?”
Mộ Bắc nhớ tới mấy cái bánh ngày hôm qua anh vẫn chưa được ăn, liền nói, “Đi mua bánh ngọt.” Nói xong liếc nhìn Mộc Nam một cái, hỏi, “Anh đi không?”
Cái nhìn kia của Mộ Bắc mang theo ý tứ thật sự muốn Mộc Nam đi cùng, vậy tôi cứ muốn làm cho anh mất hứng đó. Thế là Mộc Nam nhịn không được mà trêu đùa anh ta, làm bộ thở dài, nói, “Anh đã có việc bận, vậy thôi tôi về trước đây.” Anh vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt Mộ Bắc, quả nhiên như anh nghĩ, đối phương vừa nghe anh nói vậy mặt liền xị xuống.
“Anh không phải nói thời gian ngày hôm nay của anh đều là của tôi sao?” Mộ Bắc nhíu mày, hơi bất mãn nói.
“À, hình như là có nói như vậy đó.” Mộc Nam vờ như vừa nhớ ra chuyện quan trọng liền cười nói, “Vậy thì tôi cùng đi với anh vậy.”
Mộ Bắc hừ một tiếng, tỏ vẻ vừa lòng.
“Anh muốn đến đâu mua?” Mộc Nam hỏi, nhớ tới tiệm bánh ngọt của Hàn Dực Dương cũng nằm bên lối dành cho người đi bộ ở gần đây, liền nói, “Bạn tôi cũng mở một tiệm bánh ở gần đây, không mấy chúng ta đến đó thử xem thế nào? Bánh của tiệm cậu ấy làm ngon lắm đó.”
“Được.” Mộ Bắc không ý kiến, tuy rằng anh muốn đến tiệm bánh ngày hôm qua, nhưng so với việc đó thì càng muốn ở cùng Mộc Nam hơn.
“Bánh ngọt Hàn Thức” nằm ngay cuối đường dành cho người đi bộ. Từ chi nhánh của ‘Phủ nguyên soái’ đi bộ qua cũng chỉ mất có 10 phút, hai người vừa đi vừa tán gẫu. Mộc Nam nghe Mộ Bắc nói trước kia anh chưa từng đặt chân tới Tân Thành, liền vừa đi một bên vừa giới thiệu cho anh những địa điểm nổi tiếng về du lịch của nơi nà. Tân Thành là một thành thị ven biển, nổi tiếng nhất ở Tân Thành chính là bãi biển đẹp và các hoạt động thể thao trên biển, sau đó mới tới các cảnh đẹp thiên nhiên của rừng núi cùng công viên.
“Thời tiết lúc này rất thích hợp để đi chơi ngoài bờ biển. Nếu anh không vội thì có thể đến đó chơi một chút. Biển Tân Thành rất sạch sẽ, được giới du lịch đánh giá rất cao.” Mộc Nam giới thiệu, không chỉ có khách du lịch đến, mà cả người dân địa phương cũng thường xuyên ra biển chơi.
Mộ Bắc gật gật đầu, anh đương nhiên biết biển ở Tân Thành quả thật không tồi, mỗi lần đến đây anh thường sẽ ra biển nghỉ dưỡng vài ngày. Tuy nhiên không thể nói như thế với Mộc Nam được, nên anh đổi thành, “Cũng định đi, nhưng mà mới đến đây nên không quen, không thì khi nào rảnh, anh đưa tôi đến đó chơi đi?”
Mộc Nam đối với Mộ Bắc ấn tượng coi như không tồi. Cũng có lẽ bởi vì đối phương nhìn giống Mộc Tiểu Quy, nhiều ít cũng có một chút hảo cảm với anh ta. Nên vừa nghe anh nói vậy, lại nghĩ đến có rất nhiều khách du lịch đến đây vì không quen giá cả mà thường xuyên bị mấy con buôn hay hướng dẫn viên du lịch ép giá. Vì thế liền đồng ý, “Hai ngày nay tôi cũng rảnh. Nếu ngày mai anh không bận gì, vậy tôi sẽ dẫn anh đi. Này, anh đã từng nghe qua Vịnh Cá Mập chưa? Nơi đó chính là nơi đẹp nhất của cả Tân Thành này đấy.”
Mộ Bắc đương nhiên đã từng nghe qua nơi này. Không chỉ từng nghe qua, anh trước kia khi đến Tân Thành hầu hết thời gian đều đến khu nghỉ dưỡng ở đây nghỉ ngơi. Nghe Mộc Nam nói có thời gian rảnh, anh dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, liền nói, “Nghe rồi, nghe nói là rất đẹp phải không?”
“Phải đó, rất là đẹp.” Mộc Nam cười nói, “Không quản là lúc mặt trời mọc hay lặn, hay là vào thời gian khác trong ngày, biển ở Vịnh Cá Mập đều trong xanh như trong tranh vẽ. Bãi biển cát thật vàng, nước biển lại sạch sẽ. Là một trong những nơi khiến người ta đến một lần rồi sẽ muốn đến lần nữa.”
Khi Mộc Nam nói những lời này, trên mặt tràn ngập ánh ban mai tươi sáng. Có thể nhìn ra, anh thật sự rất thích nơi đó.
“Được, vậy thì đến đó đi.” Nhìn nụ cười rạng rỡ của Mộc Nam, ánh mắt Mộ Bắc cũng theo đó mà dịu dàng hẳn. Anh nghiêng nghiêng đầu, hỏi, “Vậy khi nào có thể xuất phát đây?”
“Đầu giờ chiều ngày mai đi, có thể qua đêm luôn, cảnh sắc ở đó về đêm cũng đẹp lắm. Ngày mai vừa đúng là thứ bảy, cuối tuần ở đó thường xuyên có hoạt động vui chơi, chúng ta có thể đến đó chơi rồi về.” Mộc Nam suy nghĩ một chút rồi nói, anh nghĩ đến vừa vặn ngày mai trong trường Mộc Tiểu Quy cũng tổ chức đi cắm trại. Vì để rèn luyện năng lực tự lập của học sinh, nên địa điểm tổ chức cắm trại là tại một khu du lịch thuộc vùng ngoại ô. Học sinh tham gia hoạt động sẽ cắm trại tại đó hai ngày một đêm. Sáng sớm mai cùng nhau tập hợp tại trường rồi xuất phát, đến buổi chiều ngày hôm sau mới về. Như vậy anh cũng có thể có thời gian rảnh cùng Mộ Bắc đi Vịnh Cá Mập chơi một chuyến.
Nói đến Vịnh Cá Mập, bởi vì Mộc Tiểu Quy rất thích đến đó ngâm nước, nên anh cũng thường xuyên dẫn nhóc tới đó chơi. Thường thường thì sẽ ở lại hai ngày, Mộc Nam định chờ khi bánh bao đi cắm trại về thì sẽ đến đó một chuyến. Lần này thuận đường sẽ rủ thêm Trình Duệ và bà Thẩm. Có thể cùng Trình Duệ đi biển một chuyến, chắc chắn bánh bao sẽ rất vui. Có khi lại còn chịu đấm lưng cho anh nữa không chừng.
Mộc Nam nghĩ đến đây liền không khỏi bật cười.
Vốn dĩ vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ sẽ được cùng Mộc Nam đi biển, Mộ Bắc đột nhiên nghe được tiếng cười của Mộc Nam bèn quay sang nhìn anh. Vừa vặn nhìn thấy hạnh phúc không chút che giấu trên gương mặt kia, trong nháy mắt Mộ Bắc có chút ngây người, không kềm được tò mò, “Anh cười gì vậy?”
“Hả? A, không có gì.” Mộc Nam xua tay cười nói.
Hai người vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi đến tiệm bánh ngọt. Mộ Bắc nhướng mày nhìn bốn chữ “Bánh ngọt Hàn Thức” trên cửa. Không ngờ tiệm bánh Mộc Nam nói tới chính là cửa hàng mình đến mà chẳng mua được gì hôm qua. Lại khiến anh không khỏi nghĩ tới đứa trẻ nhìn giống mình đã gặp ở đây. Thấy đứa trẻ đó tỏ ra rất thân thiết với nhân viên trong tiệm này, không biết hôm nay nhóc có đến nữa không.
“Sao vậy?” Mộc Nam thấy anh ngừng lại liền lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Mộ Bắc nói, cùng anh sóng bước đi vào.
“—— Leng keng. Hoan nghênh quý khách.”
Hai người đẩy cửa đi vào, chuông cảm ứng trên cửa liền reo lên. Cô gái đứng trong quầy thu ngân vừa nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy Mộc Nam liền lên tiếng chào hỏi, “Chào anh Nam.”
“Chào Tiểu Viên.” Mộc Nam nhìn cô gái nở nụ cười, cùng Mộ Bắc đi qua, “Hôm nay bán đắt không?”
“Rất tốt. Anh Nam hôm nay không đi làm ạ?”
“Nghỉ nửa ngày.” Mộc Nam nói, anh nhìn nhìn cái bàn bên kia nơi Hàn Dực Dương thường xuyên ngồi, liền theo thói quen mà hỏi, “Ông chủ mấy đứa không có trong tiệm hả?”
“Không ạ, sáng giờ ông chủ cũng không ghé quán. Anh Nam tìm ông chủ có chuyện sao? Hay là em gọi cho anh ấy nhé?” Tiểu Viên nói.
“Cũng không cần đâu, anh chỉ dẫn bạn đến mua bánh thôi.” Nói xong anh quay đầu hỏi Mộ Bắc đang đứng bên cạnh, “Anh nhìn coi muốn chọn bánh gì?” Quay đầu liền thấy Mộ Bắc đang nhìn xung quanh tiệm, có lẽ là đang tìm người.
“Anh nhìn gì vậy?” Mộc Nam thắc mắc.
Mộ Bắc vừa đến thì liền theo bản năng tìm kiếm đứa trẻ hôm qua. Phát hiện đối phương không có ở đây, nghe Mộc Nam hỏi, anh liền thu hồi ánh mắt, “Không có gì.”
“Vậy anh nhìn coi muốn ăn gì?” Mộc Nam chỉ chỉ vào mấy tủ đựng bánh.
Ánh mắt Mộ Bắc dần chuyển qua tủ bánh. Các loại bánh ngọt trên kệ bày theo các khẩu vị khác nhau, tất cả đều khiến anh muốn nếm thử. Nhưng mà bánh trong tiệm có cả hơn mười loại mùi vị, đảm bảo là anh không thể ăn hết. Nghe Mộc Nam hỏi mình, anh liền ngắm nghía rồi chọn ra ba cái, cộng thêm một cái pudding xoài nhỏ. Sau khi chọn xong anh mới hỏi Mộc Nam thích ăn gì.
Mộc Nam cũng không mấy thích ăn đồ ngọt, liền tùy tiện chọn một cái pudding trà xanh có vị ngọt nhẹ. Nhưng anh lại khá kinh ngạc, hóa ra Mộ Bắc thích ăn đồ ngọt. Hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn bánh ngọt thật chăm chú, giống như đang ngắm nghía thứ gì đó quan trọng lắm. Dáng vẻ này khiến cho Mộc Nam nhớ đến bộ dáng của Mộc bánh bao mỗi lần đến đây.
Chọn bánh xong, hai người tùy tiện tìm một cái ghế dài trong tiệm ngồi xuống. Vừa ăn vừa thảo luận về chuyến đi Vịnh Cá Mập vào ngày mai.
“Tối nay tôi sẽ về tìm khách sạn, ở đó có mấy nhà nghỉ khách sạn cũng không tệ lắm. Anh đối với chỗ ngủ có yêu cầu gì không?” Mộc Nam vừa ăn pudding vừa hỏi Mộ Bắc. Anh nghĩ đến việc hiện giờ Mộ Bắc đang ở khách sạn Mặc Đột Nhĩ, cho nên cũng không biết anh có yêu cầu gì về cấp bậc của phòng nghỉ hay không.
“Không cần, anh an bài là được rồi.” Mộ Bắc nói, xong đưa mắt nhìn cái pudding trà xanh Mộc Nam đang ăn, hỏi, “Cái anh ăn có ngon không?”
“Hả?” Mộc Nam cúi đầu nhìn cái bánh pudding trên tay mình, “Anh nói cái này hả, cũng được, không quá ngọt.”
“Tôi muốn ăn cái của anh.” Mộ Bắc nói.
“Vậy tôi lấy cho anh một cái.” Nói xong Mộc Nam đứng dậy bước qua chỗ tủ bánh, Mộ Bắc lại vươn tay giữ anh lại, ngẩng đầu nhìn anh mà nói, “Không cần đâu, tôi chỉ muốn nếm thử của anh một chút, lấy nhiều cũng có ăn hết đâu.”
Các đầu ngón tay của Mộ Bắc có chút lạnh, tay anh nắm lên cổ tay Mộc Nam, không dùng lực lớn lắm. Nhưng do tiếp xúc da thịt nên Mộc Nam theo bản năng mà rụt tay lại một chút. Anh vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt xanh tuyệt đẹp của người đối diện, khiến anh trong nháy mắt thất thần, nhất thời anh cũng quyên mất việc giãy tay khỏi đối phương.
Động tác rút tay về của Mộc Nam khiến trong ánh mắt Mộ Bắc hiện lên một loại cảm xúc không biết gọi tên. Thấy anh không nói lời nào, Mộ Bắc liền buông tay, thản nhiên lên tiếng, “Nếu anh không đồng ý thì thôi vậy.” Nói xong liền tiếp tục ăn cái pudding của mình.
Lời Mộ Bắc nói thật bình tĩnh, không mang một tia cảm xúc nào. Mộc Nam lại có cảm giác khó hiểu, rằng hình như đối phương là đang thất vọng. Anh nhìn vào ba cái bánh vẫn chưa ăn trên bàn, trong lòng yên lặng suy nghĩ, hình như cũng nhiều thật.
Kỳ thật thì chỉ thử một miếng thôi cũng không phải chuyện lớn gì. Khi còn học đại học đã từng cùng Hàn Dực Dương ăn chung một phần thức ăn nhanh, đó cũng đâu có là gì. Mộc Nam nghĩ vậy lần nữa ngồi xuống, đem cái bánh pudding của mình đặt ra giữa bàn, dùng giọng điệu vô tư mà nhìn Mộ Bắc, “Cũng không có gì mà, anh không chê đồ tôi đã ăn qua thì cứ thử đi.”
Nghe anh nói vậy, Mộ Bắc nhẹ nhàng nâng khóe miệng. Dùng thìa trong cái bánh pudding của Mộc Nam múc lên cho vào miệng.
Bánh pudding trà xanh hương vị thật tươi mát, mang theo một vị ngọt thản nhiên. Không biết là vì vừa ăn xong vị xoài ngọt lịm, hay là vì được ăn chung với Mộc Nam. Mà Mộ Bắc cảm thấy vị trà xanh này so với vị xoài kia rõ là một trời một vực.
Khi Mộc Nam nhìn Mộ Bắc ăn bánh pudding, thỏa mãn mà thoáng nheo nheo khóe mắt. Không khỏi nhớ tới bộ dáng ăn đồ ngọt bình thường của Mộc Tiểu Quy, thế này thì hai người lại càng giống nhau. Nghĩ tới Mộc Tiểu Quy là nhớ tới cái bộ dáng quẩy mông xu nịnh đòi đồ ngọt của bánh bao khi còn nhỏ. Anh lại một lần nữa vô thức bật cười.
Mộ Bắc không cầm được mà tiếp tục múc thêm một miếng trên cái bánh của Mộc Nam, nghe thấy tiếng cười của đối phương lại nổi tò mò, “Anh lại cười gì vậy?”
“Hả?” Mộc Nam nhìn về phía anh ta, cười nói, “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới con trai tôi. Dáng vẻ lúc ăn của hai người rất giống nhau.”
Mộc Nam vừa dứt lời, động tác tay của Mộ Bắc lập tức khựng lại, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nói gì?”