Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 29



Ông Tôn từ trong nội thành tất tả chạy tới, mới vừa gõ cửa đã bị người nhảy vào lòng khóc òa lên làm cho hoảng sợ, vươn tay đỡ lấy vợ an ủi, “Đừng khóc, đừng khóc, làm sao vậy?” Vừa mới dứt lời thì Tôn Điền Kiệt đứng một bên cũng khóc ầm lên mà lao tới ôm đùi ông ta, “Ô ô ô ô… ba ba, có người ăn hiếp con! Mộc Tiểu Kha kia, nó đánh con!! Ba mau đánh nó cho con đi, ô ô…”

Ông Tôn vừa cúi đầu liền nhìn thấy trên mặt con trai đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, trong lòng giật thót, vội ngồi xổm xuống đặt tay lên vai con trai hỏi, “Có chuyện gì vậy, sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?”

Hôm nay công ty ông vừa mở một hạng mục mới, đúng lúc ông ta phải đi đến công trường thi công để kiểm tra, đến nơi chưa bao lâu đã nhận được điện thoại từ vợ mình, nói rằng con trai đi cắm trại bị người ta đánh, bị thương rất nghiêm trọng, bảo ông lập tức tới ngay. Ông ta vừa nghe thế, liền từ công trường trực tiếp lái xe chạy tới đây, vợ ông ta bình thường khi nói chuyện thì thường hay làm quá, ông cứ cho rằng chỉ là do con trai mình đùa nghịch nên bị vài vết thương, không ngờ hiện tại xem xét đúng thật là bị thương không nhẹ.

“Cũng không phải, bác sĩ nói mấy vết thương này chỉ là bên ngoài, có bị nội thương hay không thì phải đến bệnh viện làm xét nghiệm và chụp CT mới biết được, không chừng có khi bên trong đã bị thương rất nặng cũng không biết!”

Bà Lưu ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Ông xã, ông phải làm chủ cho con trai mình đó, nó chỉ là muốn đến đây tham gia cắm trại thôi thế mà lại bị đánh tới nông nỗi này, một đám học sinh không phân biệt tốt xấu đã nhào vào đánh con mình, vậy thì sau này ông bảo tôi làm sao có thể nhẫn tâm mà đưa con trai mình đến đây học được chứ, nếu mà lại xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống mà!!”

Mấy lời này của bà ta làm cho mọi người ở đây một trận đau đầu, rõ ràng trước đó bác sĩ cũng nói tất cả đều là bị thương ngoài da, ngoại trừ bị đau tí xíu thì cũng không phải vấn đề gì. Nếu phụ huynh có lo lắng thì có thể dẫn con mình đến bệnh viện lớn kiểm tra lại, cái này sao đến miệng bà ta thì thành ra thương thế vô cùng nghiêm trọng rồi, hơn nữa cái gì gọi là không phân tốt xấu liền tùy tiện đánh người? Năng lực đảo trắng thành đen, uốn lưỡi không xương của bà ta quả thật khiến người ta phải tán thưởng, quả là cực phẩm.

Mộc Nam với Mộ Bắc cũng không nói gì, tùy ý bà ta xướng tuồng, nếu đã quyết định là không hòa giải, vậy thì để bà ta náo loạn một chút cũng tốt.

Nhưng ông Tôn lại biết rõ tính tình vợ mình, cũng hiểu rõ tính cách nghịch ngợm hay gây sự của con trai, cho nên không hoàn toàn tin lời vợ nói, chỉ đưa tay vỗ vỗ lên vai hai người, an ủi bọn họ.

“Xin chào ông Tôn, tôi là chủ nhiệm lớp của Tôn Điền Kiệt, Trần Mẫn Chi.” Trần Mẫn Chi đối với dáng vẻ hồ ngôn loạn ngữ đảo trời thành đất kia của bà Lưu vẫn chịu không được, cô bước lên trước một bước nhìn ông Tôn mà nói, “Tôi nghĩ chuyện này phải để tôi kể lại tường tận với ông một chút, lý do Tôn Điền Kiệt cùng với Mộc Tiểu Kha xảy ra xung đột chính là vì…”

“Lão Tôn ông đừng có nghe người phụ nữ này nói bậy! Cô ta một lòng thiên vị bọn nhóc kia, hoàn toàn không để ý tới sống chết của con chúng ta, vừa rồi cô ta còn đe dọa tiểu Kiệt nữa!” Bà Lưu ra sức ngăn lời của Trần Mẫn Chi, muốn cản cô đem sự việc đã xảy ra kể lại cho ông Tôn.

“Bà cứ im lặng đã.” Không ngờ ông Tôn lại nhìn bà ta quát nhẹ một câu, khiến bà ta phải im miệng, sau đó ông nhìn về phía Trần Mẫn Chi ra vẻ xin lỗi nói, “Cô Trần thật ngại quá, vợ tôi có chút kích động, xin cô đừng để ý, phiền cô kể lại cho tôi mọi chuyện đi.”

Trần Mẫn Chi trước đó cũng từng gặp qua ông Tôn, ấn tượng của cô đối với người này coi như cũng khá tốt, đối phương không giống như bà vợ không biết phân thị phi, cho nên vừa nghe ông ta nói vậy, liền nghiêng người để ông ta nhìn thấy Mộc Nam ngồi phía sau, để hai người làm quen nhau.

Ông Tôn bảo vợ dẫn Tôn Điền Kiệt sang ngồi một bên, sau đó bước qua cùng Mộc Nam chào hỏi.

Mộc Nam cũng không phải là người khó nói chuyện gì, thấy thái độ của đối phương không giống như bà Lưu cố tình gây sự, cũng đứng lên bắt tay với ông ta, coi như chào hỏi.

Ông Tôn sau đó nhìn tới Mộ Bắc ngồi ở một bên, đang định lên tiếng chào, chợt nhìn thấy gương mặt của Mộ Bắc thì hơi hơi sửng sốt, lập tức cảm thấy có chút nhìn quen mắt, chỉ là nhất thời không nghĩ ra là đã gặp ở đâu mà thôi, tuy nhiên ông ta vẫn đưa tay về phía anh.

Mộ Bắc cúi đầu chơi điện thoại, tỏ ra không nhìn thấy tay ông ta, đầu cũng không ngẩng lên.

Tay ông Tôn dừng lại vài giây, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, nhưng ông ta đã rất nhanh đem cảm xúc đó giấu đi, thấy Mộ Bắc không có ý định bắt tay với mình nên ông rút tay lại, lúc này mới hỏi Trần Mẫn Chi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trần Mẫn Chi đơn giản kể lại mọi chuyện với ông ta một lần, ông Tôn càng nghe lại càng nhíu mày, ông ta bởi vì công việc bận rộn, con trai luôn là giao cho vợ chăm sóc, bởi vì là con một nên hai người không khỏi nuông chiều thằng bé. Chỉ là không nghĩ đến vợ ông lại chiều nó đến mức phải trái đúng sai cũng không phân biệt được, lập tức không khỏi quay đầu lại liếc bà ta một cái, những lời mắng chửi kia của con trai, há lại là lời lẽ của đứa trẻ bốn năm tuổi nói sao! Đến mức này thì chính là do cách nuông chiều quá độ của bà ta cùng với cách nói chuyện không biết phân nặng nhẹ trước mặt con trẻ.

Bà Lưu bị trừng đến rụt cổ, cúi đầu giả bộ không thấy, ôm con trai ngồi một bên.

Mộc Nam ở bên nghe những gì Trần Mẫn Chi kể lại cho ông ta, chờ nhìn xem đối phương sẽ giải quyết như thế nào.

Ông Tôn sau khi nghe xong sự việc đã diễn ra, gật gật đầu, sau đó ông ta nhìn về phía Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ đang ngồi bên cạnh Mộc Nam, cười hòa ái với chúng rồi lên tiếng, “Hai đứa chính là Mộc Tiểu Kha và Trình Duệ phải không?”

Mộc Tiểu Quy cùng Trình Duệ cũng không rõ ông ta muốn gì, nhưng vẫn gật gật đầu chào lớn, “Cháu chào ông.”

“Chào các cháu.” Ông Tôn nghe hai đứa nhỏ lễ phép chào hỏi, trong lòng thở dài, đây là chênh lệch a, con trai của mình ngoại trừ khóc nháo cái gì cũng không biết, nhìn một cái là thấy rõ chênh lệch gia giáo rồi.

Bất kể là ai bị thương nặng hơn thì người gây sự đầu tiên vẫn là con trai ông, ông âm thầm lắc đầu, nhìn Mộc Nam nói, “Cậu Mộc, trước tiên tôi đối với hành vi vô lễ của con trai mình nói với anh một câu xin lỗi, đây đều là do tôi dạy dỗ không nghiêm.”

Mộc Nam nghe được lời ông ta thì có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương lại nhanh chóng thừa nhận rằng con trai mình sai, anh thoáng nhíu mày chờ ông ta tiếp tục nói, nhưng mà lúc này bà Lưu lại đứng lên kêu la.

“Lão Tôn ông nói bậy bạ gì đó? Sao ông lại phải xin lỗi! Muốn xin lỗi thì cũng phải là bọn họ mới đúng, ông không được mềm mỏng với đám người này! Con trai ông bị thương nặng như thế này, cho dù có ra tòa chúng ta cũng là người có lý, ông…”

“Bà câm miệng cho tôi!” Ông Tôn quay đầu quát vợ một tiếng, cảm thấy rõ ràng người đàn bà này không hiểu mình tí nào, “Nhìn xem bà đã đem con trai chiều hư đến mức nào rồi, bà còn dám lên tiếng? Câm miệng ngay cho tôi.”

“Tôi vì sao lại phải câm miệng? Tôi kêu ông tới cũng không phải là để ông nhận sai!” Bà Lưu thấy chồng mình chẳng những không nói giúp mà còn trước mặt người ngoài quát mắng bà ta, nhất thời cảm thấy ngay cả một chút mặt mũi cũng không còn, cũng không thèm quan tâm là đang làm trò cười cho người ta xem liền cứ thế mà mắng, “Ông có còn là đàn ông không vậy!! Con trai mình bị người ta đánh còn đi xin lỗi người ta, ông coi mình có xứng đáng với mẹ con tôi không?”

Ông Tôn bị thái độ cố ý gây sự của bà ta làm cho một chút kiên nhẫn cũng không còn, không thèm để ý tới bà ta mà tiếp tục nhìn Mộc Nam nói, “Chuyện này là con trai chúng tôi sai trước, cái này chúng tôi đúng là đuối lý, nhưng Mộc Tiểu Kha ra tay đánh người cũng là thật, hiện tại cả ba đứa nhỏ đều bị thương, tôi cũng không truy cứu chuyện Mộc Tiểu Kha ra tay đánh con trai tôi cho nên hy vọng cậu Mộc đây có thể lùi một bước, chuyện này coi như không có gì, anh thấy thế nào?”

Mộc Nam nghe xong lời ông ta nói, nhíu nhíu mày, người đàn ông trước mặt ước chừng hơn bốn mươi, trang phục đều là của thương nhân thành công trên thương trường. Từ lời nói của ông ta, mặt ngoài thì nhận rằng con trai mình sai nhưng trên thực tế lại là bốn lạng bạt ngàn cân mà đem toàn bộ trách nhiệm đánh người đổ hết lên trên đầu Mộc Tiểu Quy, còn làm ra bộ dáng nguyện ý không truy cứu nữa, ra vẻ mình là người rộng lượng, chính là chiêu lấy lùi làm tiến. Người không thấy rõ nguyên do sự việc sẽ nghĩ ông ta có bao nhiêu đại nghĩa bao nhiêu cao thượng, nhưng mà Mộc Nam anh cũng đâu phải là trẻ lên ba để dễ bị lừa gạt vậy chứ.

“Đầu tiên, tôi rất cảm ơn ông Tôn đã rộng lượng như vậy, nhưng mà…” Mộc Nam nói tới đây thì ngừng một chút, ánh mắt làm bộ vô ý mà nhìn về phía bà Lưu ngồi một bên, học theo ông Tôn dùng giọng điệu áy náy mà nói, “Nhưng mà nếu quý phu nhân đây muốn cố tình nghiệm thương lấy chứng cứ mà kiện chúng tôi, chúng tôi cũng không thể khiến cho bà ấy mất công được, lúc nãy tôi cũng nói rồi, chuyện này không hòa giải.”

Ông Tôn nghe được lời Mộc Nam, mày khẽ nhíu, nụ cười luôn treo trên miệng hơi hơi thu lại, ông không nghĩ tới vợ mình lại có thể nháo tới nông nỗi muốn kiện người ta luôn rồi, càng không nghĩ tới Mộc Nam vậy mà cũng không thèm để ý tới lời của ông ta. Tuy rằng nói con trai ông sai trước, nhưng dù sao đánh người trước chính là con anh ta, bất kể là nói thế nào thì cũng rất bất lợi cho bọn họ, bản thân ông cũng đã lui trước một bước, đối phương thế mà lại quá không biết điều.

Ông Tôn coi như cũng là người lăn lộn nhiều năm trên thương trường, nhìn tình huống này của Mộc Nam, một phần có thể là ý sau lưng có người chống đỡ, căn bản không thèm để ý tới lời uy hiếp của ông, hoặc là vốn dĩ không có thực lực gì cho nên uy hiếp kiện cáo chỉ là lời nói cho có rồi thôi. Ông vốn nghĩ nếu có thể giải quyết êm thấm thì giải quyết êm thấm, không cần phải làm loạn đến cả sở cảnh sát, nhưng nhìn tình huống hiện tại sợ là không thể dễ dàng giải quyết rồi.

“Không hòa giải thì không hòa giải! Ai sợ ai chứ!!” Bà Lưu yên tĩnh không đến hai phút lại tiếp tục náo loạn, bà ta đứng dậy đi đến bên cạnh chồng “Ông xã không phải sợ bọn họ, ông không phải là rất thân thuộc với giám đốc tổng bộ Tô tổng sao? Ông đến nói vài lời với Tô tổng, bảo ông ta cho ông một chút mặt mũi đi, còn có viện trưởng Vương bên kia không phải là anh em tốt của ông sao, chúng ta đến chào hỏi một tiếng, xin giấy nghiệm thương đến đưa cho bọn họ coi! Tôi không tin bọn họ lại có thể chối tội nữa!”

Ông Tôn nghe được lời của bà thì có chút không vui, ông cùng với Tô tổng ngay cả cơ hội gặp mặt trực tiếp cũng không có, sao có thể nói là thân quen chứ, còn có viện trưởng Vương, bọn họ cùng lắm thì chỉ gặp mặt một vài lần, không nói tới là anh em nếu bảo quen biết thì cùng lắm chỉ là một tên trưởng phòng nho nhỏ cấp dưới của ông ta mà thôi. Lời nói ngoa của vợ khiến ông cảm thấy không thoải mái nhưng dựa vào tình huống lúc này cũng không nên vạch trần bà ta, chỉ có thể trầm mặc mà thôi, hy vọng dựa vào mấy lời uy hiếp này có thể khiến Mộc Nam chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Khiến ông ta không ngờ được chính là, Mộc Nam còn chưa lên tiếng, cái vị bên cạnh nãy giờ luôn chú mục vào điện thoại kia lại nói trước.

“Công ty gì?” Mộ Bắc để điện thoại xuống, hỏi hai người.

“Bất động sản Thuyết Ái 123! Đã từng nghe qua chưa?! Hừ, đây chính là công ty lớn mà ngàn vạn người cầu cũng không vào được!” Bà Lưu mang ngữ khí khoe khoang mà nói chuyện, “Chồng tôi chính là trưởng chi nhánh của công ty Thuyết Ái 123 ở Tân Thành!!”

Mộc Nam nghe đến tên công ty Thuyết Ái 123 trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng. “Bất động sản Thuyết Ái 123” anh dĩ nhiên là từng nghe qua, đây là công ty cơ hồ có khả năng làm lũng đoạn thị trường bất động sản trên toàn đất nước, tổng bộ của nó nằm ở thành phố S, phân bộ thì trải rộng khắp các thành thị cả nước, đúng là công ty ngàn vạn người cầu cũng không vào được. Hơn nữa, nếu như anh nhớ không lầm thì khu biệt thự Giang Xuyên mà Mộ Bắc ở chính là tài sản của công ty bất động sản Thuyết Ai 123 này, nghĩ đến đây anh bất giác nhìn sang Mộ Bắc.

“Tổng bộ công ty bất động sản Thuyết Ai 123?” Mộ Bắc nghe thấy thì có chút ngoài ý muốn, trong đầu hiện lên mặt cười hề hề đê tiện kia của Tô Văn Khanh, anh nhíu mày nhìn về phía ông Tôn, có chút nghiền ngẫm, “Tô tổng mà ông nói là Tô Văn Khanh hả?”

Ông Tôn không nghĩ tới Mộ Bắc lại có loại phản ứng này, nghe được anh dùng một loại ngữ khí rất thành thạo mà gọi ra tên Tô Văn Khanh, ông không khỏi ngây ngẩn cả người, ánh mắt thoáng chốc mất tự nhiên, nhìn thẳng Mộ Bắc, há miệng thở dốc mà nói “Cậu…..” Phun ra một chữ rồi sau đó cũng không biết phải nói thế nào cho tốt.

“Thì ra là người của phân bộ.” Mộ Bắc giống như không nhìn thấy phản ứng của ông ta, ngữ khí từ nghiền ngẫm chuyển sang khinh thường, “Chỉ là một tên chủ nhiệm phân bộ mà cũng có thể kiêu ngạo thế kia, rốt cuộc là ai cho ông sự tự tin đó vậy? Hả?”

Lời anh nói làm ông Tôn toát một tầng mồ hôi lạnh, biểu tình từ mất tự nhiên biến thành cứng ngắc, ngay lúc này ông rốt cục nhớ tới vì sao nhìn Mộ Bắc lại quen mắt đến vậy.

Năm trước ông may mắn được đến tổng bộ ở thành phố S tham gia đón năm mới cùng lãnh đạo cấp cao, cũng chính là lúc đó ông đã gặp Mộ Bắc. Khi đó đi cùng Mộ Bắc còn có Tô tổng mà vợ ông vừa nhắc đến, cũng chính là Tô Văn Khanh trong miệng Mộ Bắc, ông còn nhớ rất rõ lúc ấy Tô Văn Khanh cùng Mộ Bắc đi ra từ thang máy, Tô Văn Khanh ở bên cạnh cười nói cùng Mộ Bắc, còn anh từ đầu tới cuối đều là một bộ hờ hững không quan tâm, mà Tô Văn Khanh cũng không thèm để ý chút nào, cùng anh đi ra cửa.

Có thể thành thục lạnh nhạt với Tô Văn Khanh, lại càng không thèm để ý tới mặt mũi Tô Văn Khanh, làm sao mà có thể là người thường được. Nghĩ đến đây ông Tôn cả người lạnh như đi từ hầm băng ra, tay chân lạnh lẽo, nhất thời chỉ lo kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Mộ Bắc.

“Ông xã, ông làm sao vậy?” Bà Lưu cũng phát hiện ông ta có vẻ khác thường, vươn tay đẩy đẩy ông vài cái, “Sao ông không nói gì?”

“Bà câm miệng cho tôi!!” Ông Tôn gầm lớn, hận không thể đem miệng của bà ta dán lại, tay ông ta có chút run run, không biết hiện tại nên làm thế nào cho phải, không nghĩ tới vợ con mình lại có thể đem phiền toái lớn như vậy cho mình, còn có những lời vừa nãy ông đã nói và thêm những lời vợ ông đã mắng chửi, ông thế nhưng lại cảm thấy một loại tuyệt vọng cực độ từ tận đáy lòng dâng trào.

“Mộ Bắc.” Nhìn thấy phản ứng của ông Tôn, Mộc Nam có chút chần chờ mà gọi Mộ Bắc một tiếng, anh đoán thân phận Mộ Bắc có lẽ cũng không phải tầm thường nhưng nhìn vào tình huống hiện tại, hình như so với những gì anh nghĩ còn lớn hơn?

“Không có gì, tôi sẽ xử lý.” Mộ Bắc trả lời một câu, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt ông Tôn nói, “Ông muốn gọi điện cho Tô Văn Khanh sao? Có cần tôi gọi giúp không?”

“Không… Không cần…” Ông Tôn không khỏi lắp bắp, người đang đứng ở trước mặt tạo cho ông một loại áp lực vô hình, khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ kia lại càng khiến ông kinh hãi run rẩy cả người.

Lúc này bà Lưu cũng ý thức được tình huống có chút kỳ quái, bà hạ thấp âm điệu, kéo tay áo ông Tôn, nhỏ giọng hỏi, “Ông xã, xảy ra chuyện gì?”

“Câm miệng! Đều là do bà gây sự!” Ông Tôn tức giận trong lòng, hất tay bà ta ra, lúc này tay ông còn có chút run rẩy, sợ hãi vì không biết bản thân đã chọc tới người có thân phận gì.

Ông hít một hơi thật sâu, khiến bản thân ngàn vạn lần trấn tĩnh, ngược lại nhìn Mộ Bắc cúi đầu chào, “Thật xin lỗi cậu Mộc, vừa rồi là do chúng tôi không hiểu chuyện, đây hết thảy đều là con tôi sai, chúng tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm!! Thật sự xin lỗi! Hy vọng…” Ông khẽ cắn môi, đem câu nói trong lòng nói ra, “Hy vọng cậu có thể tha thứ cho chúng tôi!!” Vừa rồi nghe Mộc Nam gọi đối phương là Mộc Bắc, Ông Tôn theo bản năng cho rằng hai người có quan hệ thân thích, nên đem Mộ nghĩ thành Mộc. (2 từ này cùng âm đọc)

“Tên là gì?” Mộ Bắc hỏi.

“Tôn Sùng Nguyên.” Ông Tôn thấp giọng nói, khi đối phương hỏi đến tên mình, ông ta có cảm giác tâm như tro tàn, lúc này ông đột nhiên hối hận chuyện lúc nãy đã mượn oai người khác để áp chế đối phương, đây chính là tự vác đá đập vào chân mình còn gì?

Mộ Bắc gật gật đầu, quay lại nhìn Mộc Nam nói, “Chúng ta về đi.”

Việc đã đến nước này, Mộc Nam cũng không muốn ngồi đây thêm tí nào nữa, anh từ trên giường đứng lên, một tay nắm tay Mộc Tiểu Quy, một tay nắm tay Trình Duệ, chào tạm biệt Trần Mẫn Chi rồi cùng Mộ Bắc ra về.

Mộ Bắc đi tới cửa thì ngừng lại một chút, như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai vợ chồng đang đứng ngây ngốc trong phòng, “Chúng tôi không cần bất kỳ lời xin lỗi nào, giống như một câu các người đã từng nói, sẽ làm cho các người phải trả giá, nếu như không học được cách tôn trọng người khác, vậy thì tôi đành dùng một phương thức khác để dạy cho các người điều đó thôi.”

Tôn tiên sinh nghe thấy câu này, tâm chợt lạnh, bất đắc dĩ cười khổ, ông biết rõ, chỉ bằng vài câu này của đối phương, cố gắng của bản thân nhiều năm qua liền trong giờ phút này trở thành gió thoảng mây bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.